Tập 4 "Hoàng huynh, đã lâu không gặp."

Lâm Dư cũng không biết an ủi thế nào nói y không giận, đừng mắc cười y cũng không phải thánh nhân. Nhưng nếu như y phát giận với một đại tướng quân lúc này đang yên lặng rơi nước mắt thì y cũng không làm được. Quá mệt, y lựa chọn ngủ, tốt cho cả đôi bên.

Ngày hôm sau tỉnh dậy thánh chỉ ùn ùn kéo tới, y mới biết hóa ra cái gọi là thánh chỉ đáng giá ngàn vàng lời nói đều bị chó điên Lăng Sóc gặm.

Hắn ta khiến thánh chỉ thành thứ gì thế? Giấy lộn chắc? Hoàn toàn không đáng giá tiền, chỉ vì hối thúc một con tin như y...?

Hạn hán nó lời.

Quả thực giống như phát rồ, như đồ chó tru gọi hồn, không biết còn tưởng chó mừng chủ nhưng biết rồi liền biết rằng con chó Lăng Sóc này chỉ đơn giản là ngứa răng, muốn cắn chủ!

Trích một câu của hệ thống là:

"Móe nó đều là đồ chó điên!"

Trước khi tiễn y đi, đại tướng quân nắm chặt tay y không rời, ánh mắt đầy lưu luyến lẫn lo lắng:

"Ngươi thật sự phải đi sao?"

Lâm Dư ôm lấy chiếc áo lông mềm nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, đôi mắt lúc nào cũng như một hồ thanh thủy lẳng lặng nhìn Trịnh Thâm.

Trịnh Thâm cũng biết mình nắm tay y quá lâu rồi, rất thất lễ, bình thường hắn sẽ không làm thế, chính là lúc này hắn thực sự sợ hãi, hắn không biết Lăng Sóc sẽ làm gì y, không... có lẽ hắn đoán được, chính vì đoán được hắn càng không muốn cho y đi.

"Lâm Dư... chúng ta không cần thiên hạ được không? Ta cùng ngươi trốn vào trong núi ẩn cư, lúc đó ngươi ở nhà bốc thuốc, ta có thể lên rừng, làm nương"

Viễn cảnh hắn dựng ra thật đẹp quá, chỉ là Lâm Dư đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, không rõ y đang nghĩ gì, bàn tay lại bình thản bỏ bàn tay hắn ra, nhẹ nhàng ôn thanh mà từ chối:

"Ta... không thể không đi, mạng ta cũng là mạng, mạng người khác cũng là mạng. Ta có của ta bình dị ước mong, người khác cũng có họ bình yên tổ ấm"

"Ta không phải là người tốt đẹp thánh nhân nhưng cũng không phải kẻ dâm tàn, đại ác, không thể vì chính mình tư dục mà nhẫn tâm nhìn thiên hạ lầm than, cũng không thể vì chính mình ích kỷ, mà khiến ngươi tay nhuộm máu vô tội người"

Lâm Dư mỉm cười, sự dịu dàng như tràn ra trong nước, hình như y nghĩ tới caid gì đó rất tốt đẹp, y thì thào:

"Ta mềm lòng"

Đôi mắt của y lúc này hoàn toàn sáng ngời như mặt nước lấp lánh lại xinh đẹp hoàn toàn không có một chút tuyệt vọng với tương lai ung dung lại tự tại.

Trịnh Thâm đôi mắt lại cảm thấy hơi cay, hắn cúi đầu,nhẹ nhàng buông thả tay y. Giọng hắn khàn đặc:

"Lâm Dư... chỉ cần khi nào người cần ta, ta sẽ đến với người"

Lâm Dư cười cười giọng nói đầy mềm mại nhẹ giọng an ủi:

"Có ngươi lời nói ấy, là đủ rồi"

Nói rồi hắn cũng cất bước mà lên xe ngựa,vừa cất bước lên lại có người cho hắn đeo gông tù khác biệt với những chiếc gông trước.

Thứ này càng như mỹ mạo dây xích, óng bạc tựa như trang sức, lấp lánh đeo vào chân trọng lượng lại rất nhẹ, chính là không thể nào tách khỏi được.

Trên tay cũng có một sợi dây xích như thế. Mà đầu dây xích sẽ được nối với tay người cầm để cảnh giác y không chạy trốn, Lâm Dư lẳng lặng tiếp nhận hết thảy, một chút cũng không kháng cự.

Y nằm trong lớp áo lông, ngây ngốc cuộn người, gương mặt xinh đẹp và làn da trắng như tuyết, âm thanh thở nhẹ mà đều đều , lớp áo lông khiến y trông trở nên mập mạp nhiều thên vài phần tính trẻ con, y trông có vẻ đáng yêu hơn, thiếu vài phần thanh cao thoát tục.

Lăng Thiếu lúc này chính là nhậm mệnh đi đón hoàng huynh, thấy y như thế thì ngơ ngẩn cả người.

Nhất là khi người nọ tư thái lại vô cùng lười biếng nhìn thấy y thì khóe miệng nở nụ cưòi vui vẻ giọng nói lại ngọt ngào không tự hay:

"Tam đệ"

Trái tim Lăng Thiếu đập liên hồi, gương mặt lẫn lỗ tai đều đỏ thấu. Cũng nhe răng cười với y, trong mắt hắn toàn đầy nhu mộ cùng mê luyến:

"Hoàng huynh!"

Lăng Thiếu phấn khích như một bé con, gương mặt vẫn thiếu niên ngây ngô khiến người ta cảm thấy thiện cảm. Lâm Dư vươn bàn tay nhéo nhéo má bật cười:

"Gầy!"

Lăng Thiếu ngoan ngoãn dụi vào ngườu Lâm Dư nhân cơ hội phà phà hơi nóng vào thân thể lạnh lẽo của Lâm Dư.

Người hoàng huynh lúc nào cũng lạnh như vậy.

Của hắn nho nhỏ động tác lại làm Lâm Dư cảm động vô cùng không nhịn được thổn thức nói:

"Đứa trẻ ngoan"

"Hoàng huynh ta mới không còn là trẻ con, ta năm nay đã mười sáu tuổi! Đã... đã có thể kết hôn"

Ta... ta có thể cưới ngươi sao?

Đôi mắt của hắn như thắp đầy sao sáng.

Lâm Dư nho nhỏ bật cười trong mắt hắn mười sáu tuổi vẫn là thằng nhãi con mà thôi, ở thế giới của y cũng chỉ là nhãi con học trung học, vẫn là tiểu hài tử vô ưu vô lo, đơn thuần.

Lăng Thiếu thấy y không nghe mình thì cũng hừ hừ khó chịu mấy tiếng, má phồng lên, tỏ vẻ khó chịu chính là động tác lại vô cùng dịu dàng.

Hắn lấy áo khoác ra, rải xuống đất, để ý đạp lên, bàn tay vươn ra để đỡ y xuống. Sau đó dắt y lên trên xe ngựa khác.

Gương mặt liền thay đổi sắc mặt tràn đầy hưng phấn:

"Hoàng huynh! Đệ dẫn huynh đi trốn, chúng ta đi trốn đại ác ma!"

Đại ác ma trong miệng hắn chính là Lăng Sóc, nghĩ tới đại ác ma hắn liền rùng mình, mặc dù đại ác ma chính là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu của hắn nhưng khi đại ác ma nổi điên, đôi mắt liền đỏ thân huynh đệ đều không nhận, thật sự là chân chính quái vật.

Mà lúc này đại ác ma lại còn cuồng loạn muốn bắt hoàng huynh về để trả thù chuyện mười năm trước. Mà lại tưởng tượng thấy trong cuốn sổ con đầy đủ loại hình trừng phạt liền khiến Lăng Thiếu run lầm cập.

"Hoàng huynh, huynh đừng sợ, có ta đây đại ác ma không dám làm gì huynh đâu"

Chính là vừa dứt lời trên đầu liền xuyên qua một mũi tên, chỉ cần sơ ý một chút liền lủng sỏ.

Mà theo đó một giọng nói trầm lãnh truyền đến:

"Ai nói có ngươi ta không làm được gì hắn? Ta thậm chí còn dám giết ngươi!"

Nhìn theo giọng nói chính là một người nam nhân, gương mặt lạnh lẽo trên thân long bào, ánh mắt đã hơi rực đỏ điên dại.

Lòng Lâm Dư liền không bình tĩnh, cảm thấy trong đầu hắn hình như dựng lên một cái biển báo màu đỏ.

Cẩn thận, chó dại sắp cắn.

Mà Lăng Thiếu cũng sợ tới mức té ngã ngựa, Lâm Dư đỡ không kịp.

Chỉ là trong chốc lát con ngựa y ngồi cũng bị con ngựa đen kia đạp xuống đất y liền cùng số phận với Lăng Thiếu cả người đầy bùn đất.

Mà Lăng Sóc từ trên nhìn xuống trong mắt thậm chí toát ra cả sát khi đối Lâm Dư mà thâm trầm cười:

"Hoàng huynh, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp... nhị đệ"

Lâm Dư mỉm cười đáp lại.

"Lăng Sóc độ hắc hóa90, Độ Hận thù không đo được"

Không sao ta vẫn có thể mỉm cười.

...

Mọi người có thể đề phòng tiểu tâm cơ Lăng Thiếu,Hắn tâm tư cũng không đơn giản.

Nhận xét để mình tiến bộ nha

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip