Chương 10: Hoàng phi
Diana chỉ mới mất tích được hai ngày mà cả Hoàng cung đã náo loạn một phen như rắn mất đầu, như binh lính ra trận mà chỉ huy không may tử trận sớm, tất cả đều hỗn loạn vô cùng.
- Ngài xem, tại sao tất cả thuế đều được điều chỉnh cho tăng đột ngột thế kia? Thời điểm kinh tế hiện giờ chẳng phải rất khó khăn sao? Rồi còn thuế bảo hộ là cái gì cơ chứ? Việc bảo hộ cho thần dân của mình vốn dĩ là trách nhiệm muôn đời của Hoàng tộc cơ mà? Hà cớ gì phải tính thuế? Ngài không sợ dân chúng bạo loạn ư? Kẻ nào đã tự ý điều chỉnh mà không hỏi ý ta vậy hả? Mà ngay cả ngài cũng không nhận ra sự bất thường sau khi đọc bản kế hoạch này à? Nếu có thì làm gì xảy ra tình trạng như bây giờ? Còn nữa...( Phía sau đã được lược bớt 5000 chữ ) - Diana chất vấn.
Albert ngắt lời nàng:
- Ta hoàn toàn không hay biết gì về vấn đề này...
- Không hay biết ư..? Ngoài ngài ra thì còn ai đủ thẩm quyền để đóng dấu phê duyệt!? Giả sử nếu nội dung của nó là nhượng ngôi thì xem thử ngài có dám đóng dấu không? Ai là người làm ra cái bản kế hoạch này hả!?
- L-là Hoàng phi làm...
- Ôi...
Diana hoàn toàn suy sụp, nàng ngã khụy, may mà có Amelia bên cạnh đỡ giúp.
- Nương nương cẩn thận!
- Tiểu thư...ngươi gọi hầu nữ mang đến cho ta một tách cà phê...
Amelia đỡ Diana xuống ghế rồi nhanh chóng làm theo lệnh.
Dù không còn quá tỉnh táo sau cú ngã vừa rồi nhưng Diana vẫn cố gượng dậy.
- Ng-ngài mau cho người trả lại tiền cho dân chúng...
Vừa dứt lời, Diana lập tức bất tỉnh.
- Hoàng hậu ngất rồi! Mau gọi Pháp sư!
Jannete đang thư thái thưởng thức trà ngon thì đột nhiên thở dài, thấy vậy, một Tiểu thư quý tộc ngồi cạnh lo lắng hỏi han:
- Hoàng phi, người không khỏe ở đâu ư? Hay là loại trà này không hợp khẩu vị người? Để thần kêu người hầu đổi cho người loại khác nhé?
- Ta không sao, chỉ là dạo này có nhiều chuyện không hay xảy ra khiến ta cảm thấy phiền lòng lắm...
Nghe vậy, rất nhiều Tiểu thư khác cũng cảm thấy xót xa,đồng cảm.
- Ôi, thật tội nghiệp cho người...
- Nếu được thì người có thể tâm sự với chúng thần.
- Đúng đó, nếu cứ giữ khư khư trong lòng thì sẽ nặng nề lắm!
Khóe miệng Jannete nhếch thành một nụ cười xảo trá.
- Chỉ là dạo này...Hoàng đế bệ hạ cũng không còn đến thăm ta thường xuyên nữa, ta thấy cô đơn lắm...- Đôi mắt Jannete ngấn lệ, có vài giọt rơi xuống chiếc váy nàng đang mặc.
Nước mắt, bịa chuyện là sở trường của Jannete, y như rằng, chỉ vài câu nói đã nhanh chóng dắt mũi các Tiểu thư ngây thơ kia.
- Người thật đáng thương!
- Nhất định là do Hoàng hậu bày trò!
- Không ngờ Hoàng hậu cao quý như vậy lại có thể làm những chuyện đáng hổ thẹn như thế!
Jannete ngừng khóc, nở một nụ cười thánh thiện, hệt như một thiên sứ giáng trần.
- Các ngươi đừng nói Hoàng hậu như vậy, người sẽ buồn nếu như vô tình nghe được mất.
Tất cả Tiểu thư có mặt ở đó đều chị choáng ngợp trước sự bao dung của Jannete. Họ thề rằng sẽ không bao giờ để Hoàng phi của mình chịu thiệt thòi.
Jannete thì khỏi phải nói, nàng vui như mở cờ trong bụng. Ai rồi cũng sẽ phục tùng nàng ta mà thôi.
- Phải rồi, hình như bệ hạ đột ngột thay tâm đổi tính vào ngày đó...
- Ngày đó ư!? Nó là gì thế!? - Một Tiểu thư nhanh miệng xen vào rồi nhanh chóng bị Jannete lườm một cái.
Biết mình vừa lỡ lời, Tiểu thư đó ngay lập tức câm nín.
Cảm thấy không còn ai có thể cản trở mình nữa, Jannete vui vẻ nói tiếp:
- Chuyện này không được tuồng ra ngoài, các ngươi không biết đâu!
Ai nấy đều hiểu rằng đây là thông tin mật của Hoàng gia liền dỏng tai lên nghe ngóng chăm chú.
- Ta vô tình nghe được tin Hoàng hậu mất tích.
Tất cả há hốc mồn, dường như muốn nuốt những gì mình nghe được vào bụng.
- Thật khó tin phải không? Người đã bình an trở về từ hôm qua rồi. Ta nghi ngờ tất cả mọi thứ là do nàng ta sắp đặt, hòng lấy được sự chú ý của bệ hạ. Các ngươi không tin thì thử nghĩ xem, làm gì có ai bị bắt cóc mà lành lặn trở về đâu? Ít nhiều gì cũng phải có vài vết thương do bị tra tấn chứ? Đây đích thị là chiêu trò của nàng ta!
Đột nhiên, một hầu nữ gấp gáp chạy đến, ngắt lời Jannete:
- Hoàng phi!!
Jannete nhăn mặt, sao lắm kẻ thích nhảy vào miệng nàng ta thế nhỉ?
Dù vô cùng giận dữ nhưng Jannete vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh như không, ân cần hỏi han:
- Có việc gì mà ngươi vội vã thế? Lỡ như té ngã thì ta sẽ đau lòng lắm đó!
- Bệ...bệ hạ nói sẽ giảm chi tiêu của người!
- Im miệng, chuyện này sao có thể nói ở đây, ngươi bị điên rồi à!? - Jannete gằn giọng gắt gỏng.
- Th-thần xin lỗi người... - Hầu nữ lắp bắp.
- Lui trước đi, ta sẽ xử lý ngươi sau. - Jannete quay sang nhìn các Tiểu thư với vẻ mặt tiếc nuối- Ta rất tiếc khi phải nói rằng tiệc trà hôm nay sẽ kết thúc sớm hơn thường ngày, hẹn gặp lại các ngươi vào lần tới.
Tiễn khách xong, nụ cười thánh thiện của Jannete liền biến mất, nàng lãnh đạm trở về phòng của mình. Cánh cửa vừa mở, hầu nữ kia đã có mặt tại phòng từ trước trong tư thế quỳ, luôn miệng cầu xin:
- Hoàng phi, xin người hãy rủ lòng thương xót mà tha thứ cho kẻ hèn mọn vô dụng này...
Jannete chẳng nói chẳng rằng, nàng lôi ra từ trong ngăn tủ bí mật một thứ kì lạ, là một dây roi với chi chít gai nhọn sắc bén. Kinh hoàng hơn là trên đó vẫn còn dính đầy chất bẩn tựa như máu khô và còn vương lại vài mảng miếng thịt trên đó. Nàng chậm rãi tiến về phía hầu nữ, thẳng thừng vung roi đến chỗ nàng ta.
Ngay lập tức, đầu của hầu nữ kia liền lìa ra khỏi cổ, lăn lóc lóc khắp sàn còn thân thể thì đổ gục xuống nền. Máu còn văng lên mặt Jannete khiến nàng nhíu mày, khẽ liếc ra cửa phòng.
- Các ngươi còn nhìn cái gì? Còn không mau dọn dẹp?
Cánh cửa dần mở, vài người hầu run rẩy bước vào, sau khi thấy cảnh tượng ấy, một trong số họ còn không do dự mà nhặt cái đầu ấy lên, ôm vào lòng mà khóc lớn. Nhất định là có quan hệ mật thiết với người đã chết kia.
Jannete vẫn đứng đó, ánh mắt bình thản không một chút hối hận với những gì mình gây ra hệt như nàng đã quá quen thuộc với việc này rồi.
Từ tôi:
Hình như dạo này truyện có nhiều yếu tố kinh dị nhỉ? Mà pha quay xe này của tôi cũng quá gắt nữa, không biết mọi người kịp đội mũ chưa? Hai chương liên tiếp làm tôi mệt quá, tính bão ba chương cơ mà cái lưng tôi phản đối gay gắt quá, thôi đành nhiêu đây vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip