Chap 8

Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất, để giúp ta chữa lành vết thương.

Mới đó mà đã 2 năm rồi. Chương trình học kết thúc, Jiyeon trở về Hàn Quốc và làm trong công ty của gia đình. Những ngày tháng đi du học, Jiyeon vùi đầu vào học, làm việc như muốn quên đi tất cả. Nhưng không dễ như vậy, khi con người ta cố quên đi thì nó lại càng in sâu thêm mà thôi.

Lý do để Jiyeon tồn tại là Jiyeon còn sống chung một thế giới với Eunjung, ở đâu đó người ấy có thể đang làm việc, ngủ hay đang nhớ đến mình chẳng hạn. Chỉ nghĩ về những điều đó là Jiyeon có thể thức dậy vào mỗi buổi sáng. Về nước đã hơn một năm rồi, cuộc sống vẫn vậy, buổi sáng đi làm gặp gỡ mọi người, còn buổi tối thì lại về nhà cùng với bốn bức tường.

Jiyeon đã không hẹn hò với ai, mọi người đều cho là Jiyeon đặt tiêu chuẩn quá cao hay kén chọn quá. Có thể đúng như vậy, vì chỉ có một người duy nhất có thể là thiên sứ cười rạng rỡ và cảm thấy ấm áp. Jiyeon dọn ra ở riêng để tự do, khỏi nghe mẹ cằn nhằn về chuyện gia đình. Hyojoon thì đã lấy vợ rồi, chỉ còn mỗi Jiyeon thôi không lo sao được.

Hôm nay là ngày họp mặt bạn bè hồi đại học. Thật sự Jiyeon rất hồi hộp có khi nào lại gặp được.... Jiyeon mặc chiếc váy màu xám bạc hở lưng trông thật quyến rũ. Mọi người đều có mặt cười nói vui vẻ. Nhưng không có mặt một người, Jiyeon cứ thấp thỏm không hiểu sao mình lạ như vậy chứ. Chẳng phải là muốn quên đi sao? Jiyeon nghe một người bạn khác nói là Eunjung sau khi hoàn thành đại học sớm hơn 1 năm thì đã học tiếp lấy bằng thạc sĩ. Rồi làm trong tập đoàn COE ở Los Angeles, chắc có lẽ đã định cư bên đó rồi. Biệc tiệc kéo dài đến nửa đêm Jiyeon lấy lý do mệt nên về sớm. Đến nhà, không bật đèn lên như một người vô hồn.

Thật ra gần 3 năm qua thì Jiyeon đã là một cái xác không hồn rồi. Chỉ biết làm, ăn rồi ngủ, không có cảm xúc. Jiyeon không hiểu chính bản thân mình nữa. Cứ tự nhủ là phải quên đi, nhưng trái tim luôn hướng về người đó, những lời nói, hình ảnh luôn hiện ra. Đôi khi những ký ức đẹp đẽ lại làm người ta đau lòng khi nhớ lại. Lấy con búp bê ra, nó trông rất giống Eunjung, dễ thương quá. Những giọt nước mắt thiên sứ rơi xuống, trong căn nhà chỉ có tiếng khóc, sự cô đơn và cả nỗi đau nữa.

11p.m, LOS ANGELES, nhà hàng Milky Way. Hôm nay COE đang mở tiệc ăn mừng tân giám đốc Kinh Doanh mới nhận chức đã ký kết được một hợp đồng lớn. Những nhân vật quan trọng, những lời chúc tụng, tiếng nhạc du dương. Tất cả đều tạo nên một không khí tiệc tùng của người Mỹ.Nhân vật chính của buổi tối nay là Eunjung. Chỉ mới làm việc hơn 1 năm, nhờ tài năng, óc quan sát sắc sảo. Eunjung được thăng tiến nhanh chóng việc mà ít có người Hàn Quốc nào có thể làm được là leo lên đến chiếc ghế Giám đốc này. Mọi người đều vây quanh lấy Eunjung, nói cười vui vẻ. Có một người đàn ông rất điển trai, bước đến.

- Chào cô, tôi là John. Tôi có thể mời cô nhảy một bản không.

- Oh, xin lỗi anh, nhưng tôi hơi mệt. Với lại tôi không nhảy giỏi lắm.

Cách từ chối tế nhị này, không ai có thể nói gì thêm được nữa. Trưởng phòng Alex đứng kế bên cười lớn, rồi ngả vào vai Eunjung.

- Biết là Eunjung không đồng ý mà. Hay là tối nay tiệc xong, chúng ta về nhà tôi. Ở nhà tôi còn chai Vang 68 đấy.

- Thôi mà, không giỡn đâu. Eunjung rất mệt đó.

Lại bấu cổ Eunjung chặt hơn.

- Không giỡn. Chẳng lẽ Eunjung không biết sao.

- Biết chứ. Nhưng không hứng thú.

Eunjung mỉm cười, gỡ tay Alex ra rồi bỏ đi. Mặc dù bị từ chối, nhưng Alex không hề bực tức mà còn rất thú vị nữa chứ. Bạn của Alex đi đến gần.

- Ai mà lại đi từ chối cậu vậy.

- Một con người đặc biệt. Rất lạnh lùng, có sức lôi cuốn nhưng hình như không hứng thú với bất kỳ ai thì phải.

Chiếc xe chạy vào gara, Eunjung đi vào nhà. Đây là ngôi nhà Eunjung thất tự hào nhất, đây là tiền mà Eunjung tự làm ra và mua được nó. Ngôi nhà thật đẹp, đầy đủ tiện nghi tối tân. Nó rộng có bể bơi. Lấy cốc nước uống, trong lòng bây giờ thật trống trải. Đôi khi Eunjung cảm thấy sợ khi phải ở một mình như vậy. Trong phòng ngủ, sau khi tắm xong Eunjung ngồi trên giường vẫn không ngủ được. Đến phòng làm việc ngồi vào bàn, trên bàn là con búp bê đó. Lấy chiếc hộp ra, sợ dây chuyền này vẫn còn chưa được đeo. Eunjung thở dài, mới đây thôi mà đã hơn 3 năm rồi. Thời gian thật đáng sợ. Không biết ở bên kia trái đất Jiyeon đang làm gì nhỉ.

- Sao con không thử gặp mặt ai đó đi. Mẹ giới thiệu cho, người này là con của người bạn thân của mẹ. Rất được đó.

- Uh. Mẹ cứ hẹn người ta đi.

Câu trả lời của Jiyeon làm bất ngờ cho cả gia đình. Ai cũng không thể ngờ lại được nghe sự đồng ý của Jiyeon. Không hiểu tại sao Jiyeon lại mở miệng đồng ý cho được. Nhưng người mẹ giới thiệu cũng được anh ta là IB rất điển trai, nhã nhặn và hình như phải lòng Jiyeon từ cái nhìn đầu tiên thì phải. Đã hẹn hò được gần 1 tháng nhưng thật ra Jiyeon vẫn không có cảm xúc gì hết, đến những nơi lãng mạn, cầm tay nhau làm Jiyeon cảm thấy nhói đau hơn.

Tối nay IB hẹn Jiyeon ở Island, một chỗ ngồi trên sân thượng với những cây nến thơm màu hồng. Jiyeon trông càng rực rỡ hơn trước những ánh nến.

- Hôm nay Jiyeon đẹp quá.

- Cảm ơn anh.

Bỗng nhiên người chơi đàn piano cất lên tiếng đàn giai điệu quen thuộc, giọng hát cất lên cao.... là bài hát đó Because you loved me. Jiyeon chết lặng đi chìm vào những ký ức, tại sao lại đau như vậy chứ. Jiyeon vội vã đứng lên vào nhà vệ sinh. Ôm lấy ngực mình nhưng muốn ngăn cản con tim. Tất cả những gì Jiyeon cố gắng quên đi, thì lại ùa về chỉ khi nghe bài hát đó. Nhìn vào gương bây giờ Jiyeon ghét chính bản thân mình, ghét cả bộ mặt kia. Thật ra Jiyeon chưa bao giờ quên được, nó chỉ được Jiyeon chôn vùi thôi chỉ cần một tác động nhỏ thì nó sẽ bừng tỉnh. Jiyeon nói rằng hơi mệt nên muốn về nhà. Chỉ có ở căn nhà đó Jiyeon mới có thể khóc thỏa thích, rồi thiếp đi. Jiyeon luôn mong muốn rằng một buổi sáng nào đó người ấy đến đặt nhẹ nụ hôn lên trán gọi Jiyeon thức giấc và đây chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng hình như điều đó là không thể.

10 a.m LOS ANGELES. Buổi sáng bao giờ cũng bận rộn. Dự án đã gần xong rồi cả tháng nay một ngày Eunjung chỉ ngủ có 3h. Mệt mỏi nhưng chỉ có vậy thì mới không có thời gian để nghĩ ngợi nữa. Cảm thấy bụng hơi đau Eunjung đi lấy thuốc uống, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, mọi thứ đều trở nên tối đi. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình trong bệnh viện rồi. Alex đang ngồi đó.

- Sao tôi lại ở đây chứ.

- Làm việc quá sức, suy nhược. Bộ Eunjung muốn leo lên chức tổng giám đốc bằng cách giết mình hả?

- Chỉ là thiếu ngủ thôi. Tôi thấy khỏe rồi nên về nhà đi. Ở bệnh viện tôi không quen đâu.

- Thật là không còn gì để nói.

Eunjung mỉm cười, chỉ nói vậy thôi chứ Eunjung biết rằng Alex sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho mình. Có một người bạn như Alex cũng thật tốt.

Trong văn phòng Tổng giám đốc.

- Tôi không muốn người ta nghĩ rằng tôi bóc lột người Châu Á. Nên cô hãy đi nghĩ ở đâu đó đi. Tận dụng những ngày nghỉ trong năm qua đi.

- Tôi có thể làm việc được. Đó chỉ là sự mệt mỏi thôi, bây giờ tôi ổn.

- Không ổn chút nào. Cô nên đi nghỉ đi hãy đến nơi nào mà mình thích ấy.

Không thể cãi lại nữa. Eunjung đi ra khỏi phòng. Có lẽ mình cần nghỉ ngơi thật, nhưng đi đâu bây giờ. Về đến phòng làm việc của mình dựa trên chiếc ghế nhìn ra cửa sổ những tòa nhà chọc trời quang cảnh thành phố phồn hoa ngay trước mắt. Eunjung đang suy nghĩ thì có người đã ôm cổ từ phía sau.

- Nghe nói, cưng được nghỉ phép có cần người đi cùng ko.

Quay người lại. Đóan không sai mà chỉ có thể là Alex. Gỡ tay Alex ra Eunjung quay lại xấp tài liệu.

- Tôi thích đi một mình hơn. Với lại cô còn phải ở lại giải quyết công việc giúp tôi chứ.

- Thật sự đến giờ vẫn không thể nào tìm hiểu được Eunjung.

- Về cái gì.

- Không hứng thú với đàn ông. Không thích phụ nữ. Hay Eunjung bị lãnh cảm về cả hai phía.

- Đúng đó, tôi chỉ có cảm xúc với một người thôi. Duy nhất một người.

- Woa, hay đấy. Vậy là vẫn còn cảm xúc, thì tôi sẽ còn cơ hội. Thôi đi nghỉ vui vẻ nha cưng.

Lúc nào cũng vậy, những lời nói bông đùa. Eunjung đã quá quen với nó. Đi đâu chứ, đến chỗ nào mình thấy thích sao. Chỉ có duy nhất một nơi thôi.

Tại Hàn Quốc, Jiyeon bây giờ xanh xao hơn nhiều từ buổi hẹn với IB ở Island thì Jiyeon đã không gặp IB nữa. Từ ngày hôm đó Jiyeon đã nhận ra rằng mình đã không thể quên được Eunjung. Ai cũng lo lắng cho Jiyeon, nhìn vậy mà không đau lòng cho được. Hyojoon đến phòng làm việc của Jiyeon rủ đi ăn tối.

- Từ lúc gặp tai nạn xe tới giờ, tao nhớ chỉ bị nhẹ thôi mà. Đâu có va chạm vô đâu đâu mà mày thay đổi quá vậy.

- Vậy sao.

Câu trả lời cộc lốc làm Hyojoon muốn nổi khùng. Nhưng nhìn thấy Jiyeon hiện giờ thì lại thôi.

- Nhìn mày xuống sắc đi nhiều đó. Nếu là và tình yêu gì đó của mày, thì phải công nhận người đó rất giỏi mới làm công chúa của chúng ta ra như vậy.

- Anh nói nhiều quá. Không lo ăn đi

- Thôi nhìn mày như vậy mà còn làm nữa sao. Hay đi đâu đó nghỉ ngơi đi, Pháp, Anh, Mỹ hay Việt Nam cũng được. Cho nó thư thả đầu óc rồi suy nghĩ thông suốt hơn. Ở nhà tao lo cho.

- Anh sao tự dưng tốt đột xuất vậy.

- Tao lúc nào chả tốt. Hỏi thừa quá

Phải công nhận Jiyeon có ông anh cực kỳ tốt. Nghe Hyojoon nói cũng có lý, mình đã giam mình lại quá lâu rồi, bây giờ cần được giải phóng. Nhưng đi đâu bây giờ, Jiyeon suy nghĩ rất lâu những chỗ mình muốn đi. Hình như chỉ có một nơi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip