3
Ba ngày sau.
Tổ điều tra đặc biệt được thành lập. Hai nam sinh khỏe mạnh, ưu tú của trường, đồng thời mất tích không dấu vết trong vòng chưa đầy một tuần - điều này khiến dư luận dậy sóng.
Và tên cuối cùng trong danh sách người tiếp xúc gần với cả hai... chính là cô Linh - giáo viên dạy kèm xinh đẹp, sống một mình trong căn biệt thự cũ ở rìa thị trấn.
Thiếu úy Lê Hiển, 26 tuổi, vừa tốt nghiệp khóa cảnh sát hình sự đặc nhiệm vừa kết hôn được 3 tháng, được phân công đích thân điều tra vụ này. Anh không phải là người mê tín, nhưng từng đọc qua hồ sơ về những vụ mất tích kỳ lạ trong vùng - và lần nào cũng liên quan đến những người phụ nữ... quá hoàn hảo để là thật.
Buổi chiều hôm ấy, khi mặt trời đỏ rực chạm đến rặng cây sau lưng, Hiển gõ cửa nhà Linh.
Cốc. Cốc. Cốc.
Cánh cửa mở ra gần như ngay lập tức. Linh xuất hiện - vẫn là mái tóc đen óng xõa nhẹ, môi son đỏ như máu khô, ánh mắt lười biếng mà sắc như dao gọt trái cây.
"Chào... anh cảnh sát." - Cô mỉm cười, khẽ nghiêng đầu - "Tôi đoán là... vụ mất tích của hai học trò?"
Hiển cau mày nhẹ. "Cô đoán nhanh đấy."
"Tôi có trực giác tốt." - Linh bước lùi lại, mở rộng cửa - "Mời vào. Tôi chẳng có gì phải giấu."
Hiển bước vào, mắt quan sát từng chi tiết. Căn nhà gọn gàng, sang trọng - nhưng lạnh. Lạnh lạ lùng, như kiểu... không dành cho người sống.
"Cô là giáo viên dạy kèm?" - anh hỏi.
Linh gật. "Phong học Toán, Hậu thì ôn thi Sinh. Tôi khá tận tâm mà. Nhưng hai cậu bé ấy... có vẻ dễ lạc lối."
Hiển nhíu mày, hơi nghiêng đầu. "Ý cô là sao?"
Linh nhún vai, rót cho anh một ly trà. "Tôi chỉ là một cô giáo. Nếu anh nghĩ tôi liên quan... thì cứ lục soát nhà đi."
Hiển nhìn ly trà. Một mùi thơm ngọt ngào, nhưng sâu trong đó... có gì đó không ổn. Anh đặt ly xuống, không uống.
"Không cần. Tôi sẽ quay lại với lệnh khám nhà nếu cần thiết." - Anh bước vài bước, rồi dừng lại - ánh mắt hướng về phía cầu thang lên lầu.
Một làn khí lạnh lướt qua gáy anh.
Trực giác mách bảo: Trên đó có gì đó.
Linh vẫn mỉm cười - nhưng nụ cười ấy bỗng lạnh đi vài độ.
"Cẩn thận đấy, anh Hiển... Không phải ai bước vào nhà này... cũng có thể bước ra."
Hiển đứng bất động trong khoảnh khắc. Anh cảm thấy có gì đó sai sai... nhưng không rõ là gì.
Linh đang tiến đến gần hơn.
Từng bước chân của cô dường như không chạm sàn - nhẹ như lướt, mềm mại như lụa, nhưng lại tỏa ra một loại sức hút kỳ quái khiến tim anh đập nhanh không kiểm soát.
Chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể Linh khẽ lay nhẹ, để lộ từng đường cong gợi cảm không chút che đậy. Ánh mắt cô nửa như ngây thơ, nửa như đang cười nhạo sâu trong đáy mắt.
"Anh Hiển..." - Giọng nói cô thì thầm như gió lạnh thổi qua gáy - "Sao cứ nhìn tôi dữ vậy?"
"Cô... cô ăn mặc..." - Hiển khẽ nuốt nước bọt. Lòng cảnh giác vẫn có, nhưng cơ thể anh lại bắt đầu phản bội lý trí.
Linh nghiêng người sát tai anh, thở nhẹ một hơi mát lạnh nhưng phảng phất hương sen quyến rũ
Bàn tay cô chạm nhẹ vào cổ áo anh, không mạnh bạo, chỉ như vô tình... nhưng đủ khiến anh tê liệt trong tích tắc.
Hiển khẽ lùi lại nửa bước - cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng... sao đầu óc lại choáng váng thế này? Mạch đập tăng nhanh. Mắt mờ đi.
"Cô... cô bỏ gì trong không khí à?" - anh hỏi, giọng yếu hơn thường lệ.
Linh mỉm cười, nụ cười nguy hiểm như thuốc phiện.
Cô áp sát hơn, môi gần kề cổ anh.
"Anh điều tra tôi sao?" - giọng thì thầm như rót vào tai - "Vậy hãy điều tra kỹ hơn đi, bằng... trái tim và cơ thể của anh..."
Hiển đang trong trạng thái mơ màng không kịp né tránh nụ hôn bất ngờ từ Linh.Chiếc lưỡi của linh như liều thuốc an thần đưa Hiển từ từ vào giấc mộng.Chàng gã bất tĩnh dưới sàn nhà.Linh nhìn Hiển mà nở nụ cười thõa mãn.
" chu cha là tự anh nạp mạng chớ mà trách em"
Không bao lâu ý thức của Hiển bắt đầu trở lại.Trong mơ hồ chàng nhận ra tay đang bị trói chặt sau ghế,Chiếc áo cảnh sát đang mặc bị cởi bung nút, lộ ra cơ thể 6 múi săn chắc của Hiển.Hiển nhìn thấy quần tây của mình đang nằm ở 1 góc xa,phần thân dưới chỉ còn mặc 1 chiếc quần lót màu xanh của mình.
" Cô muốn cái gì"
" Muốn gì,đương nhiên là giúp anh sung sướng rồi ngài cảnh sát,đợi em 1 chút".
Linh cởi vội chiếc quần lót đen đang mặc mà nhét vào miệng Hiển.
" Sao mà anh đẹp trai quá đi, đẹp trai săn chắc ,ngon quá "
" hơ.....hơ.....ơ.......ơ...ơ........"
Những tiếng Hiển rên la làm cho Linh hưng phấn.Móng tay sắt nhọn của Linh vuốt ve từng múi bụng của Hiển.Chiếc lưỡi tham lam không ngừng la liếm cổ ,ngực và 2 đầu ti của Hiển.2 tay chàng đã được giải thoát nhưng gần Linh thì ma lực của ả tỏa ra làm sức lực Hiển yếu dần,cơ thể bất lực mà để ả hành hạ.Linh dùng lồn mình không ngừng đưa đẩy lên con cặc cương cứng đang bó chặt trong chiếc quần lót của Hiển.
" sướng quá ...hơ...hơ....hơ....wow...hơ....hơ"
Hiển rên rĩ trong vô thức,con cặc Hiển bật ra hùng dũng sau khi Linh lột chiếc quần lót.Con cặc 17cm chưa lột bao quy đầu bị Linh kéo xuống làm lộ ra đầu cặc to lớn.Linh bú liếm 1 cách chuyên nghiệp, khác hẳn vợ Hiển chê cặc dơ chẳng muốn bú.Lồn linh bao phủ con cặc Hiển,chàng cảm nhận như có 1 trăm cái miệng đang ra sức mà bú liếm cặc chàng.
"hơ..hơ.hơ.....wow.....hơ..hơ hơ...ơ....ơ...ơ......hơ......ơ.....wow.....ơo...ooo ơ..,sướng...hơ....hơ.....hơ..."
" Sao hả sướng không...ơ....ơ....chàng cảnh sát đẹp trai...ơ"
" Không được ...ơ....ơ...hơ.....a...a...a..."
Những cú nhúng lúc cán nhanh chóng đầu hàng và bắn tinh.Tinh chảy lên láng đó là thành quả sau nhiều ngày tập huấn Hiển chưa được xả.Đầu cặc tê tái khi Linh tiếp tục bú liếm.Chàng cảnh sát gầm lên sau khi bắn tinh lần 2 vào cái miệng tham lam của Linh.Hiển nằm đó mệt mỏi vì bắn tinh quá nhiều nhưng con cặc cứ cương cứng.Linh đứng dậy tiến tới cái bàn trang điểm ở góc phòng mà không ngừng rên rĩ,lắc đều cặp mông mời gọi Hiển, ma lực tỏa ra ngày càng đâm.Hiển là đàn ông làm sau thoát khỏi cám dỗ,chàng từ từ tiến lại như bị thôi miên bởi cặp mông trắng nõn ấy,tay không ngừng xoa nắn nó.Hiển đụ liên tục từ phía sau ,tiếng phạch phạch vang vội khắp phòng.
"Hơ....hơ....phạch.....hơ..phạch phạch....hơ...ơ...ơ.......ơ...ơ....ơ...hơ"
Đang đụ hăng say thì bỗng Linh đẩy Hiển ra
"Chờ em chút nha cục cưng"
" Hơ ....hơ....hơ đừng mà ....hơ đừng đi..."
Hiển níu kéo Linh ở lại vì cơn nứng cặc chưa giải tỏa,nhưng Linh thì đi ra ngoài đóng cửa lại.Hình như ma lực của Linh đang tan dần,Hiển đang dần có lại lý trí,chàng tìm kiếm quần áo của mình.Chiếc áo cảnh sát chưa kịp cài nút hết thì tiếng mở cửa làm chàng hoảng loạn,nhưng người bước vào không phải là Linh.1 bà già lớn tuổi có phần xấu xí bước vào đó chính là Loan( Mẹ của Linh).Bà ta vuốt khuôn mặt đang hoảng loạn của Hiển
" Anh tính đi đâu anh chàng đẹp trai,Linh nó chăm sóc anh chưa tốt,để mẹ của nó thay nó nha"
Hiển nghe 1 bà già gọi mình là " anh" mà còn ve vuốt cơ thể mình làm cho Hiển muốn buồn nôn.Mụ Loan đẩy mạnh làm Hiển mất đà mà té ra giường.Hiển chưa kịp phản kháng thì mụ Loan thổi 1 làn khói trắng kì lạ làm cho Hiển say sẩm.Nhìn kĩ lại mụ loan bây giờ biến mất, trước mặt chàng bây giờ chính là Hân vợ của mình nhưng nay nàng khát lạ.Hân hôm nay trở nên cuồng nhiệt hơn đang nút lưỡi Hiển 1 cách say đấm.Chàng từ từ cuốn theo nụ hôn đó không còn phân biệt được người trước mặt mình là Hân hay Là mụ Loan.Hiển lè lưỡi rên rỉ chờ đợi mụ Loan ban phát những nụ hôn sung sướng.Cái lồn già nua của mụ đang được Hiển xoa nắn.Đối với chàng bây giờ nó thật đẹp làm chàng muốn đút con cặc của mình vào nó mà hành hạ.
" Bảo bối, đến và húp trọn nó đi nào "
Cái lồn già nua đang được Hiển ra sức bú liếm như thể chàng đang bú liếm lồn của vợ mình.
" ơ....hơ....hơ....lồn của vợ ngon quá ...hơ...hơ"
Mụ Loan với kinh nghiệm bú cặc thâm sâu nhau chóng làm hiển đầu hàng mà bắn tinh
" hơ.....hơ....đừng....hơ...ơ....ơ....ơ"
Nhưng như vậy đối với mụ chưa đủ, mụ nhanh chóng cỡi lên con cặc to dài của Hiển mà nhún.Nhiều tư thế được mụ thực hành với Hiển.Kiểu truyền thống đẩy sâu con cặc Hiển vào cái lồn mụ Loan khiến chàng bại trận mà bắn tinh.
"Anh tuyệt lắm, Hiển..." - Mụ Loan thầm thì, áp sát môi anh - "Giờ thì... ngủ đi."
Toàn thân Hiển run lên một lần cuối, rồi... bất tỉnh, ngã vào vòng tay mềm mại của mụ Loan
Một người đàn ông bản lĩnh - nhưng vẫn là đàn ông.
☆ Cmt đồ gì đó đi😬☆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip