Chap 20 : Dark Lord (part 2)

Harry nằm dài trên giường và vẽ vời dấu hiệu của cậu trên một mảnh giấy da. Cậu đã dành ra ba ngày kể từ khi kỳ nghỉ lễ bắt đầu để lục trong thư viện của gia tộc Black, cố tìm bất cứ cuốn sách nào có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về nó. Cho đến giờ may mắn vẫn chưa mỉm cười với cậu.

Cậu nghĩ về việc hỏi nhờ Sirius giúp cậu tìm kiếm trong thư viện nhưng rồi lại nhớ ra rằng cả chú và Remus đều đã đi đâu rồi. Dumbledore đã liên lạc với họ về một việc khẩn cấp và họ đã biến mất từ ngày hôm đó. Cậu không biết chuyện đó là gì, nhưng nếu phải đoán thì cậu chắc rằng nó có liên quan đến Tom, nhưng Tom vẫn còn chưa làm gì cả. Không nên có một lý do nào để cho Dumbledore nghi ngờ chuyện gì cả.

Cậu nhìn lại Dấu Hiệu của cậu một lần nữa và thở dài. Cậu không biết phải làm thế nào để cho nó hoạt động. Cậu đã biết rằng nó không phải là một Dấu Hiệu bình thường. Nhưng cậu vẫn không thể nào khám phá ra nó là gì. Cậu đã không có nhiều thời gian để nghiên cứu Dấu Hiệu của họ ở Hogwarts, và trong số ít những thông tin cậu đã nghiên cứu được đã làm cho cậu nhận ra rằng đây không phải là một Dấu Hiệu bình thường.

 Cậu biến mảnh giấy da có Dấu Hiệu của cậu thành một chiếc vòng tay và suýt làm rơi nó khi nó được pháp thuật của cậu chạm vào.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó và không thể nào nhịn được tiếng cười đang tìm đường ra khỏi cổ họng mình.

Quá đơn giản. Tại sao cậu đã không nghĩ về khả năng này ? Làm sao mà cậu lại có thể không nhìn thấy nó ?

Cậu để cho pháp thuật của mình truyền vào trong Ouroboros và nó sống dậy. Pháp thuật của cậu biến thành một thực thể.

$ Chủ nhân, mong muốn của ngài là gì ?$ Con rắn rít với cậu. Pháp thuật của cậu.

$Ta muốn Tòa Án của ta ở đây. Mang họ đến đây với ta, nhưng hãy chắc chắn rằng họ đang ở một mình trước khi ngươi mang họ đi.$

$Tuân lệnh$

Cậu cảm thấy pháp thuật của mình mở rộng ra, giản nở ra theo mọi hướng, liên kết với Ouroboros của cậu. Cậu vui vẻ cười lên, bị mê hoặc bởi cảm giác kết nối thoe cách như vậy với Tò Án của mình.

Từng người một xuất hiện trong phòng của cậu.

Họ trông chẳng bị sốc chút nào. Họ trông phấp khởi, vui mừng. Cặp song sinh thậm chí còn cười ra tiếng. Những đôi mắt của họ bắt gặp cậu và họ quỳ xuống. 

"Chúa Tể của tôi." Họ đồng thanh.

Harry đứng dậy khỏi giường và mỉm cười với họ.

"Đứng dậy đi." Họ tuân lệnh và mỉm cười lại với cậu. "Giờ tớ đã biết cách gọi mọi người rồi." cậu nói với họ.

"Bọn anh đã cảm nhận được nó." Viktor nói. "Một tiếng thì thầm trong tâm trí của bọn anh. Pháp thuật đã lôi kéo bọn anh đến đây. Nó như một tiếng gọi." Sự kính trọng đổ vào từng lời của anh và Harry bật cười vui vẻ.

"Đúng vậy."Cậu nhận định. "Giờ em sẽ luôn trong tầm với."

"Em có gọi bọn anh vì chuyện gì nhất định không ?" Cedric hỏi, nhìn xung quanh và quyết định ngồi xuống tấm thảm trên sàn.

"Không, không hẳn." Harry nói, ngồi lại xuống giường và nhích sang chính giữa để nhường chỗ cho những người khác. "Nhưng giờ mọi người đã ở đây, chúng ta có thể bàn về một số việc. Tất cả mọi người đều có thời gian chứ ?"

Họ đều gật đầu và bắt đầu tìm chỗ ngồi trong phòng Harry.

"Tốt, nhưng đầu tiên," Cậu nhìn qua Wayne, "Cậu đã sắp xếp mùa hè của mình như thế nào rồi ?"

"Rất ổn." Wayne đảm bảo với cậu. "Tớ đã có được quyền thừa kế căn hầm ở Gringotts, vì ông của tớ chưa bao giờ chính thức bị xóa tên khỏi gia tộc. Và vì Sirius đã đồng ý làm nhà tài trợ cho tớ và tất cả đều đã được sắp xếp xong. Tớ đã có một căn hộ nhỏ ở Diagon, Sirius đã sắp xếp mọi thứ."

"Thế còn cha mẹ của cậu thì sao ?" Harry hỏi cậu ta.

"Tớ đã kể với họ, qua thư. Tớ không muốn nhìn thấy họ nữa."

Harry gật đầu. Cậu khá hài lòng với kết quả.

"Được rồi," Harry gật đầu. "Hãy tập trung vào kế hoạch của chúng ta cho mùa hè này."

"Voldemort đã liên lạc với cậu chưa ?" Theo hỏi, nghiêng nhẹ người vào cậu.

Harry khá tự hào khi thấy không có ai tỏ vẻ sợ hãi khi nghe đến cái tên Voldemort. Sẽ thật không hay nếu như những người đi theo cậu sỡ hãi tên của một Chúa Tể Bóng Tối khác. Cậu sẽ phải huấn luyện những người khác không phản ứng với cái tên đó.

"Không. Hắn vẫn chưa. Và đó là lý do tại sao chúng ta nên nói chuyện. Chúng ta phải quyết định mình sẽ cư xử ra sao trong buổi gặp mặt khi chúng ta được giới thiệu. Họ có thể lớn tuổi hơn nhưng tớ sẽ không để cho họ hiếp đáp chúng ta."

"Anh đã có ý nghĩ gì về đồng phục của chúng ta chưa ?" Luna hỏi cậu và cậu mỉm cười.

Cậu triệu hồi một cái hình nộm với đồng phục của họ trên đó và nụ cười của cậu chuyển thành một nụ cười tự mãn khi cậu thấy những cái nhìn của họ.

Cậu đã nghĩ về việc họ phải trông như thế nào và đã khá vui khi chơi đùa với một vào bộ quần áo. Cậu muốn họ phải trông hoàn toàn khác với Tử Thần Thực Tử. Không nên có một nghi ngờ nào khi một người muốn đoán ai là một Tử Thần Thực Tử và ai là một Ouroboros. Cậu có thể làm việc với Tom nhưng họ là hai Chúa Tể Bóng Tối hoàn toàn khác nhau với những người thuộc hạ khác nhau, cậu muốn tất cả mọi người biết điều đó. Họ sẽ không sống trong cái bóng của Tom, thuộc hạ của cậu cũng vậy.

Trên hình nộm đó có một chiếc quần màu đen mang biểu tượng hình rồng ẩn hiện trên đó, một chiếc áo đen không tay cũng mang hình rồng lúc ẩn lúc hiện, với một chiếc áo khoác màu xanh lá đậm, gần như là màu đen ở trên nó. Chiếc áo khoác đó nhìn có phần giống với đồng phục trong quân đội với năm cúc áo bạc đính chạy dọc ở phía trước. Ở phần vai áo có hai miếng cầu cai với ba cái sọc màu bạc để chỉ ra vị trí của họ trong Ouroboros. Không ai ngoài những người trong Tòa Án sẽ có ba sọc màu bạc này. Chiếc giày ủng cũng được thiết kế mang biểu tượng rồng, ngoài ra còn có một chiếc thắt lưng bạc và một chiếc mặt nạ màu đen. Chiếc mặt nạ hoàn toàn trống trơn. Không miệng, không mắt, không mũi. Nó chỉ là một tấm kim loại màu đen trống trơn. Chỉ có Ouroboros mới có thể nhìn xuyên qua nó, nhưng không ai khác sẽ có thể nhìn thấy mặt họ. Nó sẽ được giữ yên trên mặt bằng pháp thuật.

Harry khá hài lòng với bộ quần áo và xem xét vẻ mặt của Tòa Án thì họ cũng vậy. 

"Đó là cho bọn anh hả ?" Fred hỏi, trông vui sướng hết biết.

"Đúng vậy. Mọi người nghĩ sao ?"

"Nó khá gợi cảm." Fleur nhận xét với một nụ cười vui vẻ trên môi.

"Đúng đó, em cũng nghĩ vậy." Harry trả lời. "Em cũng sẽ mặc một bộ giống như vậy, nhưng áo khoác của em sẽ có màu xanh lục bảo và nó cũng sẽ có sọc bạc nào trên vai. Nhưng nó sẽ có một tấm kim loại với biểu tượng Ouroboros của chúng ta khắc trên đó. Và em sẽ chỉ mang mặt nạ cho đến khi chúng ta không cần phải giữ bí mật danh tính của em nữa," Harry nói với họ. "Những dải sọc bạc trên vai sẽ là quân hàm của chúng ta, nó sẽ cho thấy vị trí của chúng ta trong Ouroboros. Ba sọc: Thành viên của Tòa Án. Hai sọc: Hội kín. Một sọc: Hội mở. Không sọc: Tuyển dụng. Dây thắt lưng cũng mang ý nghĩ của nó. Bạc: Chỉ huy. Trắng: Lương y. Xanh lục bảo: Chiến lược gia. Đen: Lính. Đỏ: Sát thủ. Xanh dương: Tình báo." Harry giải thích. "Cũng sẽ có một vài loại màu phối hợp, ví dụ Bạc và Xanh lục bảo. Nó sẽ phụ thuộc vào Ouroboros nào vẫn còn đang phân vân trong việc sắp xếp vị trí. Dây thắt lưng sẽ đổi màu tùy thuộc vào từng trận chiến. Màu chính thức là mà đen."

"Thật sáng suốt." Adrian lầm bầm, đôi mắt vẫn còn dán chặt vào bộ đồng phục mới của họ.

"Phải, đúng vậy. Chúng ta sẽ biết phải đi tìm ai trong mọi tình huống, chúng ta sẽ biết ai là ai, mà không càn phải xác nhận danh tính của nhau. Và kẻ thù của chúng ta sẽ không biết những dãy sọc và màu sắc có ý nghĩa gì." Graham đồng ý.

"Chúng sẽ trở nên nghi ngờ theo thời gian." Marcus có ý kiến.

"Đúng vậy." Blaise nói. "Nhưng sẽ không có gì hơn ngoài nghi ngờ."

"Trừ khi chúng ta bị phản bội." Draco lẩm bẩm.

"Chúng ta sẽ giết tất cả những ai cố làm vậy." Neville tuyên bố dữ dội, thu được những cái gật từ những người khác.

"Tớ mừng vì mọi người đều thích đồng phục mới của mình." Cậu cười khúc khích khi thấy họ vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục, "Có muốn mặc thử không ?" Cậu hỏi họ và bật cười khi thấy họ đều gạt đầu háo hức, "Được rồi, thử đi, chúng ở trong rương đồ gần cánh cửa kia. Chúng được phù phép để biến đổi theo từng cỡ người, mọi người chỉ cần cho nó cảm nhận được dấu hiệu pháp thuật của mình." Có một cuộc chạy đua nhỏ đến chỗ chiếc rương khiến cậu mỉm cười và lắc đầu nhẹ.

"Em lấy được những bộ đồ này từ khi nào vậy ?" George hỏi, có hơi ngạc nhiên.

"Ngày hôm qua," cậu trả lời. "Em thiết kế nó, tạo một bức ảnh, đưa bức ảnh cho Dobby để nó gửi đến một thợ may ở nước Đức để may những bộ đồ mà chúng ta sẽ mặc. Nói cho cô ta biết em muốn gì, những vật liệu nào, màu sắc ra sao và em cần những cái dây thắt lưng phải làm những gì. Cô ta đã ký một hợp đồng bảo mật."

"Cô ta làm việc nhanh thật." Viktor nhận xét.

"Em đã trả gấp đôi số tiền cần thiết để cho cô ta có thể làm xong trong hai ngày. Em muốn tất cả mọi thứ phải sẵn sàng khi Tom gọi."

"Phải, về việc đó, chúng ta sẽ phải cư xử ra sao ?" Theo hỏi, Theo thoát khỏi chỗ chiếc rương với bộ đồ đồng phục mới toanh.

Một nụ cười tự mãn kéo dài trên đôi môi của Harry và một tiếng cười khúc khích tối tăm khiến cho những người khác phải nhìn cậu. Họ không thể nào ngăn được một cơn lạnh chạy dọc sống lưng của mình. Dù cho Chúa Tể của họ đang định làm gì thì nó cũng sẽ chắc chắn làm cho những tên Tử Thần Thực Tử bị choáng váng.

.......................................................................................................................................................................................

Càng ngày càng thấy nhóm của Harry giống bọn Đức Quốc Xã, hay mấy cái bọn có kẻ độc tài làm chỉ huy. Có ai thấy vậy hông ? Lúc đầu thấy thích nhưng không hiểu sao càng về sau càng thấy hơi khó chịu. 

Dù sao thì vào vấn đề chính, vì giờ năm học đã bắt đầu nên update sẽ chậm hơn...rất nhiều, mong mọi người thông cảm. Năm nay mình thi tốt nghiệp nên vào mấy cái mùa thi, nhất là mấy tháng mùa hè, update gần như sẽ không có, RẤT XIN LỖI.





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip