Chap 39: Điểm kết của ước mơ !?
"Loa! Loa! Yêu cầu các sinh viên thi Đại Học các khối trường Quân sự, Công an nộp hồ sơ đăng ký khám sức khỏe tại Trung tâm Chỉ huy Quân sự cấp Huyện trước ngày 30/03"
"Loa! Loa! Yêu cầu các sinh viên thi Đại Học các khối trường Quân sự, Công an nộp hồ sơ đăng ký khám sức khỏe tại Trung tâm Chỉ huy Quân sự cấp Huyện trước ngày 30/03"
...Cái loa xã tôi lại bắt đầu thông báo tin tức đó....
...Và dĩ nhiên đó là thông tin tôi không muốn nghe nhất, nhiều lúc ước gì lúc nó phát tôi không ở nhà lúc đấy, nhưng mà...
...có vẻ xã tôi cũng muốn thông báo cho mọi người, nên lúc nào cũng vậy, cứ ăn cơm trưa là nó lại bắt đầu thông báo...
...và cũng như mọi hôm...
...bố tôi lại bắt đầu lèm bèm về chuyện thi Đại Học của tôi...
"Giờ mày tính sao, giờ quyết định của mày như thế nào !?"
Tôi cau mày, vốn bản thân tôi cũng không muốn ngày nào, bữa cơm nào cũng xảy ra cãi nhau, mà nói xong cũng không thay đổi được gì, nên tôi nhẹ gật đầu như đã chấp nhận mọi chuyện vậy.
Bố tôi nhìn tôi, cười, rồi bảo:
"Biết vậy là tốt, bố chỉ muốn tốt cho mày thoi! Tin bố mày, chưa bao giờ là sai cả. Học Quân sự có phải là tốt không, ra trường có việc có phải hơn không, xong đi đâu cũng được người ta coi trọng, giờ mày đi học Đại Học về phát, có người bưng bê nước cho ngay. Tết nhất có đứa nó đến rửa bát, nấu cơm, bê tận mồm cho ăn không phải sướng hơn à!"
Tôi nghe vậy, nhưng cũng chỉ lặng im, cố ăn xong thật nhanh, rồi đi lên tầng ngồi trong phòng ngồi suy nghĩ...
...liệu rằng tôi đã chấp nhận việc tôi phải học trường quân sự đó chứ...
...tôi không muốn....
...nhưng bản thân tôi nên làm sao đây...
...
Nhìn vẻ mặt hững hờ của tôi, tên Dũng vỗ vai, ra vẻ an ủi động viên tôi các thứ, nhíu mày nhìn tôi, nói:
"Chú đang lo vụ Quân sự hở"
"Bây giờ có chuyện gì đáng lo hơn hả?" - Tôi thở dài đáp lời
"Thế giờ chú tính sao, có theo Quân sự hay không, anh thấy chú cũng không thích Quân sự lắm mà, không nói với bố mẹ thử xem, biết đâu có thể thay đổi được."
Tôi lắc đầu, không thiết nói gì nữa. Cạnh tôi tên Thành cũng bỉu môi, thở dài như tôi. Chuyện là tên này cũng giống như tôi, nó cũng bị bắt vào trường Quân đội, tuy không bị ép gắt gao như tôi, nhưng bản thân nó cũng không hề thích chuyện này một chút nào, được cái bố mẹ nó chắc dễ nói chuyện hơn bố tôi, nên nó cũng đang trong quá trình thuyết phục...
...chẳng qua cu cậu chỉ thở dài vì không đủ thời gian...
...còn tôi có thêm, thêm nữa thời gian thì cũng không thể thay đổi...
"Ông cũng định đăng ký Quân sự hở ?" - tên Bình quay xuống nhìn tôi.
Bình là đứa học giỏi nhất lớp tôi, luôn được cô Doanh yêu quý, hắn cũng quý cô Doanh, thậm chí hắn còn coi cô Doanh là hình mẫu lý tưởng để sau này có thể làm một giáo viên dạy Toán đầy năng lượng như cô, chỉ là tôi không biết tên này cũng bị bắt ép thi Quân sự như tôi mà thôi.
"Đúng rồi! Ông cũng đăng ký hở ?" - Tôi đáp.
"Sao ở quê ai cũng vậy nhở, cứ thích Quân đội vậy, mười người tôi hỏi thì chín người bố mẹ bắt thi Quân đội rồi!" - Bình nhìn tôi thở dài nói.
Nghe Bình nói, tôi lắc đầu ngán ngẩm. Quê tôi là vậy, lúc nào cũng chỉ thích Quân đội, tôi không biết đó là do tư tưởng của thế hệ cũ, hay như thế nào nữa, nhưng với bản thân tôi thì tôi thấy nó không hề ổn...
...mỗi người đều có thế mạnh riêng, mỗi người đều có ước mơ riêng...
...tại sao bố mẹ chúng tôi đều bắt chúng tôi thi mấy trường Quân đội này chứ...
...bao giờ thì bố mẹ mới hiểu chúng tôi, mới chịu thay đổi suy nghĩ đây...
...
"Hùng, mai mày với bố lên Huyện nộp đơn đăng ký nhé! Bố mẹ chuyển bị hết cho mày rồi đó, mai mày chỉ việc lên đó nộp giấy, khám sơ tuyển nhẹ thôi, tối nay ngủ sớm đi, sáng mai nghỉ học để mà đi sớm!" - Bố tôi ở tầng một nói vọng lên.
Tôi đang trên tầng hai, giải nốt mấy bài Lý trên lớp, nghe vậy tay tôi bỗng run lên một nhịp, không cầm nổi bút nữa, ước mơ của tôi chuẩn bị kết thúc sau một đêm nữa thôi sao, chẳng lẽ tôi và Na tỷ tỷ không thể học Đại Học cùng nhau sau, chẳng lẽ tôi phải dành cả cuộc đời của tôi trong môi trường Quân đội khắc nghiệt đó sao, tôi không dám nghĩ nữa...
"Ting!Ting"
Tôi nhìn điện thoại, hóa ra là Na tỷ tỷ nhắn tin, không biết tỷ ấy sao rồi, tỷ ấy đã thuyết phục được mẹ tỷ ấy cho tỷ chạm vào ước mơ hay chưa. Nếu tôi không thể thực hiện được lời hứa ấy, hy vọng rằng Na tỷ ấy có thể thay tôi mà thực hiện.
[Đệ ngủ chưa, tỷ có tin vui muốn báo!]
[Sao vậy tỷ? Chẳng lẽ tỷ muốn bảo là tỷ đã suy nghĩ kỹ rồi đồng ý lời tỏ tình của đệ đó chứ!]
[Không, không, bố tướng ạ. Chưa phải thời điểm thích hợp đâu! Chuyện này còn vui hơn cơ]
[Chuyện gì vậy?] - Tôi vừa nhìn điện thoại, vừa thắc mắc, chẳng lẽ...
[Tỷ đã thuyết phục được mẹ tỷ cho tỷ học Toán Tin rồi!]
[Thật á!] - Đúng như tôi dự đoán, nhưng mà bản thân tôi lại rất vui cũng vừa bất ngờ nữa...
[Đúng rồi, nãy tỷ mới nói chuyện với mẹ xong, mẹ tỷ cuối cùng cũng hiểu được, vậy còn đệ ? Không phải ngày mai đi khám rồi à]
[Đệ...đệ...có lẽ phải thất hứa rồi!]
[Sao vậy? Bố mẹ đệ vẫn không thay đổi suy nghĩ à!]
[Đệ...đệ...xin lỗi!]
Nhắn đến đây, tôi không kìm nổi nước mắt nữa, giá như có Na ngay ở đây thì tôi đã ôm chặt tỷ ấy, nhưng bản thân tôi cố không khóc, khóc để làm gì chứ...
...không phải là do bản thân tôi sao...
...nếu bản thân tôi cố gắng hết mình, cố bảo bố mẹ...
...nhưng không phải bản thân tôi đã bảo rất nhiều lần rồi sao....tôi đã khóc bao nhiêu lần vì điều này chứ...tôi cũng không nhớ rõ nữa...
Tôi muốn dừng suy nghĩ này lại, cứ nghĩ đến trái tim của tôi lại đau, tôi không biết bản thân mình làm sao nữa, tôi chỉ biết rằng nếu tôi còn nghĩ đến nó, có lẽ tôi không thở nổi mất, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ...
[Trong giấc mơ đêm ấy]
"Chà! Con trai của bố dạo này lớn rồi nhá!"
Bố tôi dắt tay tôi chỉ lên màn hình lớn ở Cửa hàng. Trên màn hình, đang hiện tôi ở hiện tại đang thành công với ước mơ của mình, tôi mỉm cười rồi khóc nấc lên, nhưng cảnh tượng bỗng nhiên trở nên đen tối lại, trước mắt tôi là bao nhiêu câu nói của bố tôi, nào là "Mày không làm được đâu", "Con trai lớn không chịu nghe lời bố!", "Bố chỉ muốn tốt cho mày thôi",...
Tôi ôm đầu, không muốn nghe thêm những lời nói này nữa, nhắm mắt không muốn chấp nhận sự thật rằng bản thân tôi đã ngã khuỵu xuống, không thể chống trả lại thêm một phút giây nào nữa...
...được một lúc, thì không gian trở nên im lặng, tôi mở he hé mắt ra, thì trước mắt tôi hiện tại là hình ảnh mẹ tôi khóc rất nhiều rồi khuyên tôi "Con nghe lời bố đi! Tha cho mẹ đi, mẹ không muốn nghe bố lèm bèm mãi nữa", "Mẹ xin con đó..."
Tôi lắc đầu, nấc lên từng đợt, tôi không muốn đối diện hiện thực này nữa, tôi muốn thoát khỏi đây, ngay lúc này, nhưng tại sao mãi không thoát ra được chứ, rồi một tia sáng bỗng lóe lên ở phía bên kia, ở đó là một người đàn ông, mà tôi không nhìn rõ đó là ai nữa, đang kêu tôi chạy nhanh qua đó...
...tôi lúc đó chẳng biết gì nữa, cố đứng dậy, chạy thật nhanh qua đó, bỏ mặc tất cả các lời nói đằng sau của bố mẹ tôi...cố chạy, chạy thật nhanh, dù ngã, tôi vẫn đứng lên chạy...
...chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cũng đến cánh cửa đó, ở đó là hình ảnh bố mẹ tôi đang mỉm cười nhìn tôi, rồi vươn tay ra, nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ, ra hiệu tôi bắt lấy tay họ...
...bản thân tôi cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra nữa, nhưng nhìn cảnh cửa sắp khép lại, tôi chỉ còn cách nắm lấy tay họ...
...cuối cùng tôi cũng thoát ra khung cảnh đó, bố mẹ tôi nhìn tôi, xoa đầu tôi, mỉm cười nói:
"Cuối cùng con cũng thành công rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip