Chap 47: Buông bỏ hay chấp nhận

...tôi còn chưa định thần lại chuyện vừa mới thấy thì tên Dũng đã kéo tôi ngồi xuống, rồi lại cười nhìn tôi...

"Lý do anh vào đây là vậy đó !? Chú không thấy à, con gái à không đàn bà toàn những người tệ, anh yêu Thùy Thư như thế mà cuối cùng cô ấy lại nói những lời đấy với anh, còn Na thì sao, anh tưởng cô ta cũng yêu chú chứ, không phải là chờ đến lúc tốt nghiệp sao, cũng đâu còn xa đâu, hơn hai mươi ngày nữa thôi, vậy mà cuối cùng tay trong tay với Hiếu học bài ở đây,..."

Nhìn Hiếu vừa kể, đôi mắt trìu xuống chứa chan nỗi buồn, tôi lại càng thương cậu ta hơn, nhưng tại sao cậu ta lại muốn tôi thất tình cùng cậu ta chứ, lẽ ra định đến đây an ủi cậu ta mà cậu ta cho tôi chứng kiến thứ mà tôi không bao giờ nên nhìn thấy...

...đó chẳng lẽ là lý do tỷ ấy không chấp nhận tôi sao...

...tỷ ấy không thích tôi sao...

...không, tôi và tỷ ấy đã hôn rồi mà, không thể nào tỷ ấy không thích tôi được, tại sao chứ,...

...lẽ nào từ trước đến giờ tỷ ấy với tôi chỉ toàn là dối trá...

Trong đầu của tôi lúc này là vô vàn những câu hỏi, nhìn tỷ ấy và Hiếu bên nhau, cười đùa vui vẻ như vậy, tôi lại càng đau lòng hơn, lúc này, tôi chỉ muốn đến thẳng chỗ tỷ ấy mà hỏi thẳng, giải đáp hết tất cả những câu hỏi trong đầu tôi lúc này, nhưng bản thân tôi không thể làm được, nó cứ đừng im như trời trồng vậy, tiến không được, nhưng lùi thì được,...

...và tôi đã nghe theo đôi chân của mình buông xuôi tất cả mặc kệ lời than vãn về cuộc sống từ nãy đến giờ của Dũng, đứng dậy, lùi dần, lùi dần rồi chạy một mạch ra ngoài, mặc kệ Dũng có gọi lại tôi đến mấy lần...

...và trong một lần tôi quay lại định đáp lời tên Dũng, Na đã nhìn thấy tôi, vẻ mặt của tỷ ấy cũng bất ngờ không kém tôi, chắc tỷ ấy đang không ngờ rằng, mình một chân đạp hai thuyền, lại bị phát hiện vào lúc này,...

...còn tôi, trong đầu tôi lúc này chẳng còn thiết tha nghĩ đến cái gì, chỉ biết chạy thẳng một mạch về nhà...

...về đến nhà, dù mọi người còn đang nói chuyện về nhau về Thùy Thư, định gọi tôi lại để hỏi về chuyện đó, vì tôi ở dưới đó nên biết rõ nhất, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm được nhiều đến như thế nữa...

...tôi cứ thế đi thẳng lên phòng mình, đến phòng chân tôi còn không vững nữa, nó cứ run lẩy bẩy rồi ngã thẳng xuống sàn nhà...

...mặc dù ngã đau là vậy, nhưng tất cả đều không là gì so với nỗi đau trong lòng tôi hiện giờ được...tôi ngồi dậy, co rúm vào góc phòng, bất lực đọc lại tin nhắn của tôi và tỷ ấy và nghĩ đủ thứ chuyện trên đời...

...tại sao tỷ ấy lại lừa tôi chứ?, tại sao tỷ ấy quay lại với Hiếu mà không nói cho tôi biết chứ...

...chả nhẽ hai người họ mới chỉ là bắt đầu quay lại thôi...

"Ting!Ting!Ting"

"Ting!Ting!Ting"

...

Trong lúc tôi đang rối tung rồi mù lên suy nghĩ về chuyện của Na tỷ tỷ với Hiếu, mà ai còn gửi tin nhắn liên tục như vậy chứ...

...tôi đang định bấm vào nút tắt thông báo trên điện thoại thì hóa ra người nhắn không phải ai khác mà là Na tỷ tỷ...

[Đệ đừng hiểu lầm nha! Tỷ với Hiếu không có gì đâu]

[Bọn tỷ đang chờ bạn nên ngồi như vậy thôi!]

[Đệ không thấy bọn tỷ ngồi đối diện nhau sao, ngồi vậy thì làm sao có chuyện gì xảy ra được chứ!]

[Nếu đệ không tin thì tỷ sẽ đến nhà giải thích tất cả!]

...tôi đọc tin nhắn mà trầm ngâm một lúc rất lâu...

...tỷ ấy đang cố giải thích gì với tôi vậy chứ...

..rõ ràng không phải lúc đó...tỷ ấy và Hiếu....

...nhưng mà không phải hiện tại tôi và tỷ ấy cũng chưa là gì của nhau hay sao, tôi có cớ gì để có thể tức giận với tỷ ấy cơ chứ...

[Không phải giải thích đâu tỷ, đệ với tỷ chúng ta đâu là gì của nhau đâu đúng không?]

[Tỷ...tỷ...]

[Nên không sao đâu tỷ.]

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây mà Na tỷ tỷ không nhắn gì thêm với tôi, có lẽ câu trả lời của tôi dường như đang đánh thẳng vào vấn đề của tôi với tỷ ấy, đúng là tôi và tỷ ấy đã từng hôn nhau, nhưng mà chúng tôi cũng đã là gì của nhau đâu...

...tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng tôi rất buồn, tuy đã nghĩ thông hơn chút, nhưng những điều tôi đã thấy hôm nay đối với tôi nó giống như một cú sốc quá lớn vậy...

...đang trầm ngâm suy nghĩ một lúc thì bố tôi vào phòng tôi...

...tôi cố gắng lau nước mắt nước mũi đang lăn dài trên mặt đi, rồi nằm im trên giường, quay mặt vào trong, để tránh bố tôi nhìn thấy tôi đang khóc...

"Con vẫn đang buồn chuyện của bố à!" - Bố tôi ngồi vào giường, rồi lặng lẽ lay tôi.

"Dạ! Không ạ!" - Đây là lần đầu tiên kể từ hôm đó bố tôi nói chuyện với tôi, có lẽ bố tôi muốn nói chuyện với tôi về mọi chuyện giữa tôi và bố, nhưng mà thực sự hoàn cảnh này là không phù hợp một chút nào,...

"Cũng sắp thi Đại Học rồi, thì con cố gắng lên nhé!" - Bố tôi thở dài, định bước ra khỏi phòng, chắc nghe câu trả lời của tôi thì bố tôi nghĩ rằng hiện tại tôi vẫn không muốn nói chuyện với bố, không muốn giải quyết vấn đề suốt mấy tháng nay giữa tôi và bố.

...nhưng đây không phải cơ hội có một không hai để tôi nói chuyện với bố tôi về mọi chuyện sao, giải quyết hết mọi mâu thuẫn của tôi và bố sao...

...tôi có nên nói chuyện đó trong hoàn cảnh này hay không...

...thực sự trong lòng tôi đang rất rối bời, có rất nhiều chuyện khiến tôi phải suy nghĩ, nào là chuyện của Thùy Thư và Dũng, xong đến tôi và Na tỷ tỷ, còn chuyện của tôi và bố nữa,...

...suy nghĩ một lúc thì tôi cũng quyết định tâm sự với bố để giải quyết mọi việc, nhưng mà lúc tôi quay lưng lại định nói thì bố tôi đã ra khỏi phòng tôi từ lúc nào rồi...

...đến lúc đó, tôi mới nhận ra...

...tôi đã mất quá nhiều thời gian để giải quyết một vấn đề, khiến mọi vấn đề chồng chất, và ngày càng khó giải quyết hơn...

...nếu tôi và bố tôi giải quyết sớm hơn...

...nếu lúc đó tôi với Dũng không giận nhau, thì Dũng cũng sẽ không phải chịu mọi thứ đau khổ như bây giờ không....

...mọi vấn đề từ trước đến giờ của tôi đều không phải do lòng tự trọng quá lớn của bản thân mình hay sao...

...trong khi tôi còn quá nhiều vấn đề như vậy, mà tôi chỉ nằm ở giường đau khổ một mình hay sao, thế thì đến bao giờ mọi thứ mới có thể giải quyết đây...

...không được, tôi phải giải quyết chuyện của Dũng và Thùy Thư, Dũng nên biết chuyện của Thùy Thư, cậu ấy sắp đi du học rồi, không còn thời gian nữa....

...tôi không muốn tôi phải hối hận thêm bất kỳ lần nào nữa...

Tôi đứng dậy ra khỏi giường, rồi chạy một mạch đến nhà Dũng, thời gian không cho phép bản thân tôi dừng lại thêm một phút giây nào nữa, khi mà chỉ một tiếng nữa thôi, thì Thùy Thư đã đi rồi...

...vừa đến cổng nhà của Dũng, tôi đã gặp cậu ta đang khóc ở trước cổng...

"Chú bị làm sao vậy? Mọi khi mạnh mẽ lắm mà!" - Tôi ngồi xuống hỏi Dũng.

"Anh không biết nữa, chú nói xem có phải do anh không có bố nên mọi chuyện mới diễn ra như vậy sao?" - Dũng nhìn tôi, nói trong uất ức.

"Không! Không! Chưa bao giờ là do chú, cũng không phải do mẹ chú đâu, mọi chuyện trên đời này đều có rất nhiều cách diễn ra, chỉ đơn giản là cách đó nó gây tổn thương với chú thôi! Nhưng người tổn thương nhất không phải mẹ chú sao !?" - Tôi vỗ vai Dũng, an ủi cậu ta.

"Nhưng mà tại sao Thùy Thư lại làm vậy với anh, trong khi đó anh có thể chấp nhận tất cả mọi người, nhưng mà..." 

"Thùy Thư không bao giờ có ý nghĩ như vậy đâu, lúc chú đi, cậu ấy đã khóc rất nhiều đấy, cậu ấy cũng đứng lên mắng mấy bà hàng xóm lúc đó đã nói chú như vậy, cậu ấy đã đau khổ lắm đấy!"

"Vậy tại sao cậu ấy không nói cho anh biết chứ, tại sao cậu ấy phải chia tay anh chứ!" - Dũng nhìn tôi, vẻ mặt cậu ấy đầy đau khổ.

"Cậu ấy chuẩn bị đi du học rồi! Có lẽ cậu ấy sợ rằng nói ra với chú, mọi chuyện sẽ tệ hơn, chú luôn mong muốn có một gia đình để an ủi bản thân bởi một gia đình không hoàn chỉnh, nhưng mà chú có bao giờ nghĩ đến, cậu ấy cũng chưa từng muốn sinh ra trong một gia đình mà mọi người từ bố, mẹ cậu ấy lại phản đối kịch liệt chuyện của cậu ấy và chú chưa? cậu ấy cũng đâu muốn sinh ra đã phải xa người yêu đi du học chưa? chú bảo cậu ấy không hiểu chuyện của chú nhưng mà chú có bao giờ nghĩ là cậu ấy luôn đau khổ suy nghĩ cho chú, không muốn từ chối những suy nghĩ vẫn còn rất trẻ con của chú chưa, mới mười tám tuổi, hai người đã đính hôn là một điều mà cậu ấy cũng không ngờ tới" - Tôi nói, với giọng điệu trách móc tên Dũng, tôi đã luôn muốn tên Dũng có thể hiểu ra dù chỉ một lần.

"Cậu ấy nghĩ vậy thật sao? Nhưng..." - Dũng lau nước mắt nhìn tôi, có lẽ đang muốn giải thích thêm một lần nữa, những đau khổ mà cậu ấy phải chịu.

"Đừng nhưng nữa, cậu phải sống như người lớn đi, đừng để Thùy Thư giữ mãi những đau khổ như thế nữa. Cậu ấy chỉ còn một tiếng nữa để đi, cậu cứ suy nghĩ kĩ đi, tiễn cậu ấy hay không là do cậu đó...

Nói đến đây, tôi cũng đi về, không phải là tôi không muốn chứng kiến Dũng và Thùy Thư có thể giải quyết mọi mâu thuẫn với nhau, nhưng có lẽ tôi nên sống như "người lớn", chuyện của cậu ấy và Thùy Thư, tôi chỉ có thể giúp hai cậu ấy đến vậy, còn chuyện còn lại phải do hai cậu ấy rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip