Side Story: If.. (1)


-Ngoài lề: Chất xám nhiều quá nên thải bớt, với lại đây cũng là những diễn biến Headcanon mà tôi có thể nghĩ ra.

__________

Ngày 10 tháng 11,

cứu con với.

__________

Đã đến lần thứ mấy cậu quay trở lại căn phòng này, cậu không biết, không nhớ, không quan tâm.

Mỗi lần đến, đều muốn chắc chắn rằng cái nút vẫn còn đấy, an tâm rằng không ai phát hiện ra nơi này.

Chỉ cần một cái nhấn thôi mà khó khăn vậy sao?
Chỉ một lực đẩy nhẹ lên cái nút ấy, L'Manberg sẽ chính thức xoá sổ khỏi lịch sử, ít nhất là nếu đống thuốc nổ mà Dream đưa đủ sức công phá như lần trước đây.

Kế hoạch chiến thắng Manberg, cậu sẽ không nhấn nút, nó hoàn toàn là một lời nói dối.

Bóng ma tâm lý từ người bố ruột và chấn thương nặng nề khi để vụt mất chức lãnh đạo, chúng đang dần đẩy cậu vào đường chết.

Cậu đã sớm bỏ cuộc ngay khi tận miệng mình nói ra kế hoạch đổi phiếu của Quackity qua cho Schlatt.

Tommy, dù cậu nhóc có luyên thuyên, dù Techno có vừa đấm vừa xoa đi nữa, cậu cũng đã nhúng chàm rồi.

______

"Tất cả mọi thứ!"
"Tất cả thứ tự mình mất công dựng nên, đều bị gỡ bỏ"
"Không có cơ hội làm lại, một chút-"

Đây có thể là lần cuối cùng cậu bước chân vào căn phòng này, tự hét với chính mình rằng hãy kết thúc mọi thứ, cậu chẳng còn gì để mất.
Tham vọng sở hữu một quốc gia quá lớn, để rồi khi chính cái tôi cao ngất ngưởng ấy tự đẩy mình xuống, thì cái hố mà cậu rơi phải lại chẳng có đáy.

"Wil, chuyện gì vậy?"

Một người, đáng lẽ không nên xuất hiện.

Sau khi mọi chuyện xảy ra, cậu trách bản thân rất nhiều.
Nếu không gửi lá thư ấy, thì sẽ chẳng bao giờ có cớ sự như ngày hôm nay.
Bố sẽ không biết được mà đến can ngăn cậu.
Cậu vẫn sẽ nhấn được cái nút chết tiệt kia, mà...

Mà..
.
.
.

"Con mẹ nó, Phil! Con đã sắp nhấn được rồi!"

  Bản thân quá hèn nhát để hành động, mà giờ đây cậu lại trách ngược lại người bố nuôi của mình.

"Wilbur, ta không biết đã xảy ra những gì, nhưng con luôn bảo rằng con nhớ những gì ta dặn mà"
"Nói chuyện với nhau đi, Wil, ta có thể giúp-"

"Ông chẳng thể giúp được gì, tất cả mọi thứ mà tôi phải tự tra tấn bản thân mỗi ngày để đánh đổi lại được, đã đi mất rồi, haha! 2 năm! 2 năm làm việc chẳng khác gì một con chó! Để rồi.."

"Đó là việc của con, nhưng vấn đề mà con gặp phải, đó là con cần bình tĩnh lại và ra nói chuyện với bố, nhanh"

  Đáp lại ngữ điệu tức giận đang dần mất đi phép lịch sự, ông cũng không ngần ngại mà ra lệnh và cố để cái tôi của mình cao hơn Wilbur để có thể giằng cậu lại.

"Thằng đó đã nói đúng.."
"Chẳng có ý nghĩa gì"

"Ai?"

"Eret"

"Ere-"
Philza không kìm được mà chỉ biết lặp lại, trước đây Wilbur đã từng gửi thư nói rằng quân số phải thiệt hại hơn một nửa vì một kẻ phản bội, tên hắn là Eret.

"Nó nói đúng rồi"

"Wilbur..!"

  Philza thấy bàn tay kia có chút kiên quyết sẽ bấm nút, đang đánh lạc hướng ông mà chuẩn bị đẩy nút, ông nhận ra mà cố ngăn cậu lại.

Nhưng quá trễ, Wilbur ngay từ đầu, chỉ đợi đến lúc Philza phát hiện ra, cậu sẽ nhấn, để không bị giày vò thêm lần nào nữa.

"Những thứ này thật vô nghĩa"

Cạch
.
.
.
.

  Cơn chấn động của thuốc nổ mà Dream đưa cho cậu, chúng thực sự có thể xoá sổ một quốc gia rộng như L'Manberg,
Thứ động đất mà những người trước đây gặp phải, hẳn sẽ không bằng lần này.

  Thuốc nổ được liên kết với cái nút được bấm, nên không tránh được việc cái hầm sẽ bị vạ lây.

  Thoáng qua biểu cảm của Wilbur, hẳn cậu cũng sẽ không ngờ tới liều lượng Dream đưa kinh khủng thế nào.

Cả hai mất thăng bằng, Wilbur vì lần đầu gặp động đất nên một hai cứ bị ngã xuống đất, Philza do đứng ở cửa ra vào, đủ khoảng rộng để hai tay có thể vịn cơ thể lại.

  Đất đá trên đầu không ngừng bị nghiền nát thành bụi mà che mờ đi tầm nhìn, nhưng Philza vẫn kiên quyết mở to mắt quan sát con mình.

Những gì mà trước khi ông nhắm mắt lại để lao thật nhanh đến chỗ Wilbur, đó là một mảng đá lớn trên trần nhà sắp đè nát cậu.

  Trong 1 giây ngắn, ký ức về trận sạt lở 18 năm trước hiện rõ trong trí óc.

Nếu ông không thể cứu kịp con ruột mình, thì ít ra đứa con nuôi mà ông giành hơn 10 năm chăm sóc, ông cũng phải bảo vệ nó được phần nào.
.
.
.
"Khụ-khặc!"

  Wilbur ho không thành tiếng, ngực cứ bị cậu đấm đến không cảm thấy đau nữa, từng chút một mà tuôn một tràn bụi vào phổi, cuống họng càng khiến cơ thể đau đớn hơn.

  Vì cậu nhắm mắt từ đầu đến cuối, cho đến khi một lực nắm kéo cậu về phía trước, và rồi đẩy lưng cậu một cái mạnh, ngã xuống nền đá, không tránh được bàn tay ma sát với nền và đầu đập mạnh vào tường.

"Phil, đừng làm những điều vô nghĩa nữa-"
"..."
"Phil?"


  Cậu lấy tay phủi nhanh lớp bụi bay chắn tầm nhìn, hai bên tai như điếc, mọi giác quan kể cả nhận thức của cậu đều trôi dạt đi sau rung chấn vừa rồi.

Đến khi mắt cậu mở thật to, chỉ để xem người kia đang như thế nào..


  Tại sao trước mắt chỉ còn là đống đá nặng trịch đè lên nhau?
  Tất cả chúng chắn đi ánh sáng phía trước, kèm theo lớp bụi dày đặc bao quanh lấy nó.
  Khi cậu liếc xuống, mọi thứ đã không còn là sự bộc phát nhất thời.

Mà chỉ còn tiếng hét thầm trong tâm can và cái chết lặng của một người con.

__________

"Techno, tôi xin lỗ-"

"Im"
"Đừng nói gì cả"

Techno ngàn lần bảo, thậm chí cầu xin Wilbur đừng thốt ra hai từ 'Xin lỗi' khó nghe ấy.

Cậu chỉ nhẹ nhàng khuyu đầu gối xuống, đặt một bó hoa lưu ly bên cạnh chiếc mũ cụp.

Đôi mắt đượm buồn xoáy sâu vào hai dòng chữ khắc trên tảng đá.

'Philza'
'Bố của con'

"Tôi.."

"Tôi không muốn gì cả, một lời xin lỗi dù chân thật đến mấy"
"Ông ấy có tha thứ, nhưng tôi thì không"

Techno đứng dậy, không quên cúi đầu tạ nghĩa, phất chiếc áo choàng mà đi qua Wilbur.

"Đi"

"..vâng"
"Anh hai"

"Tôi không bao giờ là anh cậu, Wil"
"Chính cậu nhận tôi, chứ tôi chưa, từng, coi cậu là một người em, hay một người trong gia đình, chỉ đơn giản là hai từ bạn bè"
"Tôi mong lần này cậu sẽ cải tạo tốt"
"Nếu còn được gặp mặt nữa"
"Vì tội phản quốc, hơi nặng đấy"



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip