Chương 2: Thân thiết hơn
Lại một ngày mới bắt đầu, tôi rời giường từ 6h17 nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng và rời nhà lúc 6h47. Nhà tôi cách trường không xa nên tôi vừa đến trường thì trống đánh vào lớp.
Tôi vừa vào lớp Nhi đã gọi tôi tới chỗ nó ngồi buôn dưa lê: "Em ei, lại đây mau đi." nó nhiệt tình gọi tôi.
"Bố mày dỗi rồi." tôi hờn dỗi liếc nó.
"Thuii mà, chẳng phải vẫn có ai đó vẫn đưa ô cho mày về đấy sao." nó lay người tôi, "Cơ mà có chuyện này hay hơn nè." nó quay nhìn tôi.
Tôi nhăn nhó, thắc mắc: "Chuyện gì?"
Qua lời kể của Nhi thì tôi biết được cái bạn hôm qua gặp ở cafe mèo là Trịnh Nguyễn Thế Huy - học sinh mới của lớp B2. Vãi cả l**, thật à? Trai đẹp trước mắt mà tôi đéo biết=)) đcm đẹp trai hơn tôi tưởng luôn ấy, không nghĩ thằng Nguyên quen nó cơ mà. Eo biết thế hôm qua tôi đã cho Huy đi ké ô về rồi mặc dù không phải ô của tôi.
.
.
Trên đời này việc tôi thấy khó hiểu nhất đó chính là Huy đã ăn gì mà có thể đẹp trai như thế, theo tôi quan sát thì nó thuộc kiểu tinh hội tụ phụ nữ gấc iu:33. Nhưng mà nó cũng thuộc kiểu boy thiếu gia, rich? Nhìn một lượt từ trên xuống dưới thì nó toàn dùng đồ global brand thôi.
Vừa lúc tôi đi lượn lờ quanh hành lang thì gặp nó đang nói chuyện với Quang Tuấn lớp tôi, vl sao ai cũng biết thế? Tưởng không ai để ý tôi đi qua nhưng mà thằng Tuấn nó lại nắm lấy mũ áo của tôi kéo tôi lại, mặt đắc ý cười cợt: "Bạn Ngọc Anh đi đâu thế?"
"Tao đi đâu thì kệ tao." tôi hất tay nó ra khỏi mũ tôi.
"Mày gắt thế? Ai trêu mày à?" nó cười cười hỏi tôi.
Đcm chó Tuấn, nó khiến tôi ức chế vcl: "Mày kệ tao đi, liên quan gì đến mày." ức chế lắm rồi nhưng mà đang giữ thể diện trước mặt Huy nên là tôi không thèm chấp nó thôi. Cơ mà nãy giờ Huy nó cứ nhìn tôi thôi trông đáng sợ vãi, tôi quay sang nhìn nó, cau mày hỏi: "Mặt tao dính gì à?"
Huy nhìn tôi, tôi cũng nhìn Huy, tôi thấy ánh mắt của nó đẹp nhường nào...Tôi tiến gần tới cạnh Huy thêm một bước, một chút nữa tôi là tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt điển trai này rồi, tôi cười mỉm trước ánh mắt nó nhìn tôi.
"Sao thế? Mặt tao dính gì vậy?"
Huy vô thức đưa tay lên mặt nó đỡ trán rồi lắc đầu.
"Không có."
"Vậy thì tốt rồi." tôi gật đầu, trong đầu không ngừng nghĩ về Huy chỉ muốn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của nó, muốn chiếm nó là của riêng. Tôi bị đánh thức bởi một suy nghĩ chóng vánh, vô thức nhìn nó lần nữa: "Cảm ơn mày chiếc ô hôm qua nhé."
"Không có gì." Huy đáp ngắn gọn, chắc nó cũng chợt nhận ra gì đó liền quay ra nói với tôi: "Mày không thấy sao khi có ai đang nhìn mình chứ?"
Tôi ngơ ngác, không hiểu ý của nó bỗng nó bật cười trước tôi. Vcl mày định g i ế t tao à Huy? Mày cười như thế tao điêu đứng vì mày mất! Tôi cũng chợt nhận ra đang có rất nhiều người nhìn tôi và Huy, tự nhiên cảm thấy chẳng lành chút nào. Tôi cũng lấy đại một lí do rồi rời đi để tránh ánh mắt của mấy bạn nữ, nghĩ đến thôi tôi đã rùng mình rồi.
.
.
Tan học, tôi gặp Huy đang đứng ngoài cổng trường đợi ai đó thì phải. Tôi tiến tới vỗ nhẹ vai Huy, nó quay ra nhìn tôi, mịa nó! lúc nó quay sang nhìn tôi má đẹp trai vaizzzz đéo tin được luôn. Tôi nhìn thì có vẻ tóc nó khá mượt mà còn hơn tóc con gái bọn tôi, tôi đứng đờ đẫn khi nó quay nhìn tôi thấy thế nó lại bật cười.
"Sao thế? Tao đẹp trai quá mày đổ rồi à?" giọng nó có chút quyến rũ pha chút trêu chọc.
Vailon, sao nó biết hay vậy?
Tôi nghiêm túc trở lại, ngước lên nhìn nó nói giọng trêu.
"Dễ nhận ra vậy à? Chắc mày cũng thế nhỉ?"
Nó hơi ngơ ngác nhìn tôi, tôi bật cười trước vẻ mặt của Huy chỉ trêu tí thôi mà sao dễ tin thế bạn Huy của tôi ơi.
Nó nâng tay lên cao hơn đầu tôi chút rồi dùng bàn tay của nó xoa đầu tôi,...đm đéo ổn rồi cứ thế này tôi đổ nó thật mất thôi. Tôi nắm lấy tay nó, nói với giọng điệu không thể xàm xí hơn: "Trịnh Nguyễn Thế Huy, mày cứ thế này không ổn đâu."
Nó bỏ tay ra, cười nhếch lên rồi lên tiếng nhìn tôi: "Ngọc Anh cũng biết ngại à?" sao lại không biết ngại..con người mà ai chẳng biết ngại cơ chứ. Nó dùng ngón trỏ và ngón cái véo nhẹ má tôi, dặn dò: "Mày về đi, trời sắp mưa rồi."
Nói mới để ý hôm nay trời u ám quá.
"À.."
Chợt Huy lên tiếng.
"Mày không muốn về à? Hay để tao đưa mày về nhé."
Được thế thì thích quá! Đấy là tôi tưởng tượng thôi chứ con gái phải làm giá chứ, tôi quả quyết nói với nó: "Không cần đâu, nhà tao gần đây tao tự về được."
"Vậy nhé, tao về trước đây." tôi tạm biệt Huy một cách nhanh chóng rồi rời đi.
Đi được vài ba bước thì trời bắt đầu đổ mưa tôi chạy vài bước nữa rồi trú vào cửa hàng tiện lợi mua ô, đen thay hôm nay tôi không mang tiền. Thế là tôi ngậm ngùi đứng trước cửa hàng tiện lợi mong trời chóng tạnh mưa. Tôi nheo mắt nghi hoặc, có ai đang đi về hướng của tôi hình dáng quen thuộc, ánh sáng lấp lửng giữa bầu trời âm u.
Tôi gọi lớn, cười rõ tươi: "Trịnh Nguyễn Thế Huy!"
"Nghe rồi. Lên đi, tao lai về." nó dường như cũng cười sau lớp khẩu trang màu đen kia, tôi chần chừ mãi mới dám để Huy lai về.
*****
"Cảm ơn mày đã cho tao đi nhờ nhé." tôi mở lời cảm ơn nó, tôi có thể thấy nhìn được mắt nó bị nước mưa tràn vào có phần đỏ lên. Sợ cay mắt không tập trung đi đường được: "Hay mày vào nhà tao đi, đợi mưa ngớt rồi hẵn về."
"Như thế không phiền nhà mày chứ?"
"Bố mẹ tao không có ở nhà đâu, mày vào đi." tôi nhanh chân chạy đi mở cửa, tôi cũng nghe được tiếng nó dắt xe vào trong lòng cười thầm.
Tôi bảo Huy ngồi ở sofa đợi tôi, tôi lấy máy sấy và khăn ra cho nó lau khô tóc. Huy nhìn tôi rồi nói: "Mày sấy tóc hộ tao được không?"
Tôi thở dài nhận lấy máy sấy: "Mày thật biết cách khiến người khác rung động đấy Huy ạ."
Tôi có thể nghe thấy tiếng Huy cười tuy không quá to nhưng mà cả hai đều nghe được. Bố mẹ tôi đều bận rộn cả, ba tôi là doanh nhân bất động sản, mẹ tôi là giáo viên dạy múa balê nên ngày thường họ không có ở nhà. Mẹ tôi thường khuyên tôi tham gia lớp học múa balê chính vì lí do này tôi và mẹ không có mối quan hệ khăng khít cho lắm còn ba tôi thì một năm chắc tôi chỉ gặp được vài lần thôi, ông ấy bận rộn lắm.
"Ngọc Anh, sao ba mẹ mày không có ở nhà thế?" nó ngước lên nhìn tôi thắc mắc.
"Ba mẹ tao bận lắm không có ở nhà những ngày thường, thường thì cả ngày nghỉ nữa." tôi thản nhiên trả lời nó, cố không tỏ ra buồn trước mặt nó.
Mới lúc nào tôi nghĩ tôi và Huy sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau thân thiết như vậy đâu nhưng chắc là do duyên nên tôi và nó có rất nhiều cơ hội nói chuyện với nhau. Tôi cũng rất thích nói chuyện với nó vì tôi cảm thấy nó rất biết cách nói chuyện, biết cách khiến người khác vui vẻ nữa. Huy làm tôi rung động đôi chút rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip