Chương 46: Anh ấy là bạn trai tớ
Người mình mến mộ trong lòng từ lâu xuất hiện nhưng bây giờ lại nhu thuận ngồi bên cạnh một người đàn ông khác, cười nói tự nhiên, anh bạn trong lòng không làm sao thoải mái cho được.
Mà lúc này Jisoo lại phát hiện ra một bàn mọi người tụm năm tụm ba xúm lại uống rất cao hứng, còn người đang ngồi đối diện với cô lúc này rõ ràng đã uống qua nhiều, mọi suy nghĩ đều viết ở trên mặt, cô chỉ có thể giả vờ như không thấy. Suho miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn thoáng qua người đang ngồi đối diện, rồi nghiêng đầu đi nhìn Jisoo, cười như không cười. Jisoo bị anh nhìn đến mức sợ hãi, vừa định giải thích cho anh, thì có một cậu bạn lảo đảo đi đến tìm Jisoo nói chuyện: "Chúng ta cùng nhau uống một chén chứ?"
Người vừa đến đầu lưỡi cũng không lưu loát, có lẽ đã uống không ít rượu. Jisoo lùi lại một bước kéo dài khoảng cách hai người, trên mặt mỉm cười nói: "Tớ không uống rượu."
Jisoo biết tửu lượng của mình một chén đã say, cho nên lúc ở bên ngoài ăn cơm cô sẽ không bao giờ uống rượu, mà ở trường học liên hoan giữa các bạn học với nhau từ trước đến nay cũng là do ba cô bạn trong phòng của cô thay cô ngăn cản. Anh bạn đó nắm ly rượu ở một bên yên lặng không nói, đúng vậy, cô ấy không uống rượu, từ trước đến nay cô ấy chỉ uống đồ uống mà thôi, năm đó khi thi tốt nghiệp trung học xong mọi người kéo nhau đi ăn, sau khi kết thúc , ở trong lớp có rất nhiều người đã say đến mức không biết gì, hoặc vui vẻ hoặc thương cảm, nhưng chỉ riêng cô ấy là tỉnh táo, nhẹ như nước.
Ai đến mời rượu cũng không uống, không chừa mặt mũi cho người nào hết, chỉ nhìn người ta, sau đó thản nhiên lắc đầu, không nói bất cứ từ gì, nhưng lại làm cho người đến mời rượu chủ động bỏ đi, cô là người có loại năng lực này, cô chính là người như vậy, nhìn rất dịu dàng khéo léo, nhưng lại khiến người khác rất khó đến gần, nếu là chuyện cô không muốn làm thì bất cứ ai cũng không ép buộc được cô, mà cũng không có ai có thể ảnh hưởng đến cô, khiến cô thỏa hiệp.
Nghĩ đến đây, anh bạn liếc mắt nhìn cậu bạn này, sau đó có chút buồn cười nghĩ, hơn nữa lại là người này, chỉ sợ là cậu ta là ai cô ấy cũng không nhớ nữa. Anh bạn này uống nhiều quá, giọng nói càng lúc càng lớn, nhất quyết không tha nhất định cứ bắt Jisoo uống cho bằng được.
Suho cau mày vừa định nói thì thấy một anh bạn đứng lên: "Tớ uống thay cô ấy."
Suho đổi tư thế ngồi, nhìn qua không chút để ý, lại khẽ nheo mắt lại. Mọi người thấy ồn ào liền chú ý đến bên này, bọn họ đều biết tình cảm của anh bạn dành cho Jisoo, nhưng lại cố ý ồn ào trêu chọc.
"Ơ, lớp trưởng đã nhiều năm như vậy mà cậu vẫn còn thương hoa tiếc ngọc à."
"Đúng vậy đó, chỉ là người ta đã có bạn trai, không cần cậu phải đứng ra gánh đâu!"
Một cô gái nào đó bắt đầu thêm dầu vào lửa.
"Đúng đúng đúng, muốn uống thay cũng là bạn trai của người ta uống thay chứ, cậu còn góp thêm náo nhiệt nữa làm gì!"
Jisoo có chút lo lắng, hôm anh trở về cô tận mắt nhìn thấy Suho uống nhiều như vậy, đến tận mấy ngày hôm sau hình như sắc mặt vẫn không tốt lên. Cô nhìn Suho sau đó quay sang trả lời: "Anh ấy cũng không uống rượu."
Anh bạn bất ngờ không dám tin nhìn Jisoo, Cô ấy đã bắt đầu để ý đến người khác từ lúc nào vậy?Suho vẫn nhàn ngồi đó, cánh tay khoác lên trên eo của cô, trên mặt vẫn mỉm cười, dường như đang hưởng thụ sự che chở của Jisoo. Cậu bạn này bị mọi người xúi bẩy quả nhiên quay sang Suho mời rượu: "Người anh em, uống một chén nào!"
Suho vừa nhẹ nhàng vuốt ve hông của Jisoo dường như là đang an ủi cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn đó: "Thật xấu hổ, tửu lượng của tôi không được tốt."
Jisoo cúi đầu nhìn anh, người đến mời cao lớn đứng ở đó, mà anh lại chỉ lười biếng ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt không để ý đến chuyện gì, vốn dĩ đang ở vào hoàn cảnh không tốt, vậy mà trên người anh đang phát ra một loại khí thế không thể nào nói nên lời, kiến lòng người ta cảm thấy áp lực.Rõ ràng là anh đang ở yếu thế, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt không hề có một chút tập trung nào cả, hình như anh căn bản không đem người này để vào trong mắt.
Đều là người tuổi trẻ ngông cuồng tinh thần hăng hái, sĩ diện so với tính mạng quan trọng hơn rất nhiều. Nếu đã có thể uống được rượu, thì không ai lại chịu nhận tửu lượng của mình kém hơn người khác, cậu bạn này sau khi nghe thấy Suho nói như vậy, thì lập tức cho rằng Suho đúng là loại người không thể nào uống được rượu, nên đã cố gắng đẩy giá lên cao, cầm một chiếc cốc rồi rót thêm một ly rượu trắng đẩy đến trước mặt Suho: "Nể mặt tớ, cậu uống một ly, tớ cùng cậu uống một cốc?"
Suho khẽ cười, lắc lắc đầu.
"Vậy cậu một ly, tớ tiếp cậu hai cốc?"
Suho tiếp tục lắc đầu.
"Cậu một ly, tớ 3 cốc, thế này được rồi chứ?" cậu ta tính toán sau khi nói xong câu này sẽ nói ra một câu để rút lui, ai ngờ lại xảy ra tình huống khác.
Vẻ mặt cậu ta hả hê đợi Suho từ chối, ai ngờ Suho lại nhanh chóng trả lời: "Được."
Sau đó giơ ly rượu lên trước mặt uống một hơi cạn sạch. Cậu bạn kia há hốc mồm nhìn tất cả mọi chuyện vừa xảy ra. Jisoo cúi đầu cười, cô tại sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, còn lo lắng thay anh làm gì. Anh làm sao có thể chịu thiệt từ người khác được chứ, đừng nói là chịu thiệt, chỉ sợ không phải là một vốn bốn lời thì anh chắc chắn sẽ không bao giờ làm.
Mọi người cũng há hốc mồm nhìn anh, nhưng rất nhanh phản ứng kịp lại bắt đầu ồn ào lên: "Az, người ta cũng uống hết rồi, cậu còn không mau uống đi! 3 cốc đó!"
Cậu bạn kia cũng không chơi xấu, chỉ là sau khi uống xong 3 cốc thì nghiêm mặt xoay người đi vào toilet. Suho lúc này mới ghé vào bên tai cô mỉm cười: "Hoắc hương có tác dụng giải rượu , Kai thí nghiệm qua rồi."
Jisoo sửng sốt. Trên đường đến đây, Suho cố ý chuyển hướng đến tiệm thuốc mua viên nang mềm hoắc hương, lúc ấy vẻ mặt cô còn kỳ quái hỏi anh có phải bị trúng gió không. Suho uống một ngụm nước sau đó nuốt xuống rồi mới trả lời: "Một lát phải dùng đến."
Lúc ấy cô còn cảm thấy kỳ quái, cuối cùng bây giờ cô đã hiểu. Xem xong cảnh tượng náo nhiệt này, bây giờ mọi người mới thật hiểu được rằng trêu chọc Suho rất nguy hiểm, không ai dám đến gần để gây sự nữa, lại bắt đầu tụm năm tụm ba cãi tiếp tục nhau ầm ĩ. Cô ấy bất cứ lúc nào cũng giúp đỡ người đàn ông này, anh bạn đó đến cùng vẫn không thể nào cam lòng, thừa dịp đang say hỏi vấn đề mà lúc tỉnh táo vẫn không dám hỏi.
"Bọn họ nói, đây là bạn trai của cậu, là thật sao?"
Vừa nói vừa duỗi ngón tay ra chỉ thẳng vào Suho. Anh bạn thì vẫn không phát hiện điều gì đó không ổn, nhưng Jisoo với động tác vô lễ này của cậu bạn có chút phản cảm, hơn nữa đối tượng cậu ta chỉ không ai khác mà lại là Suho cô dùng muỗng đè cánh tay của anh bạn dó xuống, bình tĩnh gật đầu: "Đúng, anh ấy là bạn trai tớ."
Anh bạn dường như khó có thể tiêu hóa nổi tin tức này, hơi thất lễ: "Tớ nghĩ rằng....tớ nghĩ rằng cậu sẽ không tìm bạn trai, cho nên vẫn không dám nói với cậu, chỉ có thể đứng từ xa nhìn cậu.......khi đó bố mẹ cậu . . . . .."
Trong lòng Jisoo bỗng nhiên nhói lên, toàn thân thần kinh cũng căng thẳng. chuyện về cha mẹ của cô, cô vẫn luôn che dấu cực kỳ tốt, rất ít người đứng trước mặt cô nhắc đến việc này. Lúc nãy giờ Suho vẫn im lặng lại đột nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của anh bạn:"Thật xấu hổ, tôi có chút chuyện muốn nói với Jisoo, Jisoo chúng ta đi ra ngoài nói chuyện một chút được không?"
Mặt anh trầm như nước, Jisoo lại cho là lúc vừa rồi anh uống rượu nên bây giờ không thoải mái nên nhanh chóng đứng dậy đi theo Suho ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng lại, anh bạn đó lại bắt đầu sững sờ. Vừa ra khỏi phòng, Jisoo kéo lấy góc áo Suho vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ngay với đôi mắt trong sáng của Suho, mơ hồ nở nụ cười, đâu giống giáng vẻ nặng nề lúc nãy. Jisoo bỗng nhiên suy nghĩ đến điều gì đó, sau đó trong lòng chợt cảm thấy rất ấm áp, thì ra là anh đang lo lắng cho cô. Suho chợt kéo cô đến một góc hành lang, ôm lấy eo của cô nhẹ nhàng cười: "Đây là lần đầu tiên đứng trước mặt người khác em nói anh là bạn trai của em, em không vội vàng nhấn mạnh nói anh chỉ là sư huynh của em, lại còn chủ động thừa nhận nữa chứ."
Jisoo cảm thấy hơi bất ngờ, giọng nói của anh làm sao nghe ra giống như là chịu ấm ức từ rất lâu rồi, cô suy nghĩ một lát rồi nói ra, vẻ mặt nghiêm túc: "Em mặc dù vẫn gọi anh là sư huynh, nhưng em cũng chưa bao giờ nói là em không thích anh."
Suho cau mày: "Lúc đó em nói chuyện với Mino. . . . . . anh còn nghe được. . . . . ."
Jisoo ôm eo của anh cười đến mức tinh nghịch: "Em nói là em sẽ không thích, chứ chưa nói là không thích."
Em không phải là không thích, mà là không dám thích, em sẽ cố gắng để cho bản thân mình không thích anh, cho dù có thích, em cũng sẽ chịu đựng giấu kín trong lòng thôi.
Jisoo ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Suho, tươi cười anh mắt lấp lánh từ từ nói ra: "Nhưng mà, cuối cùng em vẫn không thể nhịn được."
Lần này đổi lại Suho ngây ngốc cả người, anh suy nghĩ thật cẩn thận vấn đề, sau đó cúi đầu xuống dường như có chút phiền muộn cười rộ lên, ôm Jisoo vào trong ngực, mặt dán mặt của cô: "Jisoo, em không biết được anh thích em đến mức nào đâu. . . . . ."
Lúc ăn cơm tối, khi mọi người đang ngồi quây quần bên bàn cơm Suho mở lời.
"Bác gái, ngày mai cháu sẽ trở về "
Mẹ Jisoo cũng không quá bất ngờ, chỉ gật đầu với anh:"Có thời gian thì lại đến nhà chơi."
Suho nhìn Jisoo sau đó mỉm cười trả lời: "Vâng ạ."
Ăn cơm tối xong, Suho lên trên phòng thu dọn đồ đạc, Jisoo bị mẹ Jisoo gọi vào trong phòng. Mẹ Jisoo chỉ vào một hộp quà trên bàn rồi nói với Jisoo "Ngày mai con đưa cho Suho mang về."
Jisoo mở chiếc hộp ra nhìn, rồi hít vào một hơi nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Mẹ Jisoo chăm chú nhìn Jisoo một lúc, thở dài, có ẩn ý nói: "Cái con bé ngốc nghếch này, nhận của người ta lễ vật nặng như vậy, nếu trả lễ không đủ nặng làm sao khiến cho người ta để con gái mẹ vào trong mắt được chứ? Về sau người trong gia đình cậu ấy biết được con keo kiệt như vậy thì sau này con làm thế nào mà ưỡn thẳng người được đây?"
Jisoo hiểu ý của mẹ, ý của mẹ Jisoo là cây trâm cô được tặng, sau một lúc im lặng cô lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, đây là món đồ mà ông ngoại thích nhất."
Vẻ mặt mẹ Jisoo nhẹ nhàng nói: "Ông ngoại con yêu thích rất nhiều thứ, trong thư phòng những vật như thế này còn nhiều mà, sống không mang theo bên mình đến lúc chết không mang đi cùng được."
Jisoo cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ôm hộp quà đi lên tầng tìm Suho, ấp a ấp úng mở miệng: "Mẹ em nói đưa cho anh."
Suho nhận lấy hộp quà vừa mở ra nhìn thì đã hiểu ý của mẹ Jisoo, mỉm cười đóng chiếc hộp lại: "Anh nhận."
Jisoo nhìn Suho muốn nói lại thôi, cô cảm giác tình cảm của bọn họ không nên vì những thứ này mà lục đục với nhau: "Anh thật sự hiểu?"
Suho kéo Jisoo ngồi xuống bên giường, xoa xoa mái tóc của cô: "Em có một người mẹ rất tốt."
Sáng sớm ngày hôm sau, Suho rời đi, chiếc xe lần trước đưa bọn họ về vẫn dừng ở vị trí cũ. Jisoo dừng ở cách chiếc xe vài mét, cười chào tạm biệt Suho, nụ cười hơi miễn cưỡng. Suho đem mọi thứ đặt vào trên xe sau đó xoay người: " Cô bé ngoan, anh đi nha."
Jisoo đứng đó gật đầu. Suho thở dài, hình như cũng có chút không nỡ, quay về phía Jisoo giang hai cánh tay: "Tới đây để cho anh ôm nào."
Jisoo cúi đầu xuống mỉm cười sau đó chạy tới nhào vào trong lòng Suho, ôm eo của anh hít sâu một hơi: "Mùi trên người anh thật thơm."
Không biết làm sao Suho lại nhớ đến chuyện đã xảy ra rất lâu về trước, vui vẻ trêu chọc cô: "Thế nào? Trên người anh không có hương vị Formalin** chứ."
Jisoo sửng sốt, ngay sau đó muốn nhịn cười cũng không được nữa mà cười rộ lên: "Trước kia là em thiếu hiểu biết, từ trước đến nay em không biết thì ra là trên mỗi một người thật sự có một mùi hương thuộc về mình."
Hơn nữa giữa các ngón tay của anh có hương mực nồng đậm rất quen thuộc, mỗi ngày mẹ Jisoo lấy đủ mọi cách lôi kéo Suho luyện chữ cùng, mà Suho lại vui vẻ nhận lời, trong lúc vô tình trên người có lấn hương mực. Khiến Jisoo nhớ đến ông ngoại, là một người hiền lành nho nhã, loại cảm giác này rất thực tế, thật ấm áp.
Nói xong lại vùi vào trong ngực Suho, bên tai là tim đập của anh, bình tĩnh trầm ổn. Jisoo nhỏ giọng lại nói một câu: "Kim Suho, anh nhất định phải nhanh chóng trở về đó . . . . ."
Suho sau khi nghe cố nói thế cánh tay siết chặt hơn, dịu dàng trả lời: "Được".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip