Chương 55: Giận dỗi
Không khí trong phòng lại nhanh chóng náo nhiệt trở lại, rất nhiều người vừa tràn đầy vể hứng thú nói chuyện lại vừa lén nhìn sắc mặt của người trong cuộc. Sắc mặt của Jisoo vẫn như bình thường, bưng chén trà lên uống từng ngụm từng ngụn một, giống như không để những lời mà Mino vừa nói vào trong lòng.
Sau khi uống xong chén trà, Jisoo khéo léo cười một cách thản nhiên quay đầu lại nhìn về phía Suho nói:"Cũng không còn việc gì nữa, Mino đã uống nhiều rồi, giải tán chứ?"
Đợi tiếp nữa chính là để người khác nhìn hai chúng ta chê cười, đặc biệt là em. Suho kêu hai người khác đưa Mino trở về phòng ngủ, một tay đỡ lấyMino , một tay muốn kéo Jisoo lại muốn cùng cô trở về. Jisoo lại làm như không có việc gì đẩy cánh tay Suho ra, đứng ở một chỗ không gần không xa nói lời khách khí như nói với các quan chức chính phủ vậy: "Mino uống say, anh dìu anh ấy về phòng anh chăm sóc anh ấy thật tốt đi, em đã mấy ngày không gặp mặt bọn 3 người họ rồi, tối nay em muốn về phòng ngủ, trò chuyện cùng các cô ấy"
Lý do này cũng không hề gượng ép, thậm chí còn rất hợp tình hợp lý, nhưng Suho vẫn nhạy bén như cũ cảm thấy được sự khác thường, nhẹ cau mày lại.
Là không đúng ở đâu?
Suho nhìn vào ánh mắt của Jisoo, quả nhiên cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, nghiêng đầu nói mấy cậu với mấy người bên cạnh. Suho lại nhìn lại cánh tay của cô, nó được dấu trong ống tay áo hoàn toàn cứng ngắc. Suho luôn làm theo ý muốn của cô, nếu đây là điều mà cô muốn, anh sẽ để cô được thoải mái.
Khóe miệng của anh khẽ cong lên một đường thật nhẹ, thản nhiên trả lời: "Được."
Jisoolúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Suho, cũng nhẹ nhàng mỉm cười: "Vậy, gặp lại sau."
Khi Suho nghe được câu nói này trái tim bỗng nhảy dựng lên một cái điều mà trước đây chưa từng xảy ra, anh bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, muốn đưa tay lên cản Jisoo lại, nhưng cô đã quay người rời đi. Suho nhìn bóng dáng càng lúc càng mơ hồ trong màn đêm, trong lòng bất chợt cảm thấy bóng lưng đó cảm giác thê lương .
Canh có các giác rất mạnh mẽ rằng, giống như Jisoo từ giờ phút này sẽ cách anh càng ngày càng xa.
Ngay sau đó Suho lắc lắc đầu, cười tự giễu mình, bản thân mình trở nên đã cảm từ lúc nào vậy? Cô chỉ là muốn trở về phòng trò chuyện cùng bạn của mình một đêm thôi, vậy mà mình cũng không nỡ sao? Suho đè nén nõi lo lắng trong lòng xuống, đỡ Mino đang say khướt rời đi.
Thật ra thì cô cũng không biết mình có sao không, chỉ là bình tĩnh sớm đã thành thói quen của cô rồi, cô biết cãi lộn không thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa còn sẽ rất khó coi. Huống chi cô bây giờ căn bản không biết nên làm sao để đối mặt với Suho cô bỗng nhiên đối với phần tình cảm này cảm thấy không xác định rồi. Không xác định sự thuần khiết của phần tình cảm này, không xác định được tấm lòng của Suho không xác định tất cả những điều anh đã làm là tình yêu hau vì một ý đồ nào khác.
Một người đàn ông có tâm sâu như biển như anh, nếu đúng thật chỉ là một vở kịch, cô làm sao có thể đấu được anh? Còn tất cả những tình cảm mà cô đã bỏ ra? Tất cả chỉ là một câu truyện cười thôi sao?
Cô đã nhập quá sâu vai diễn này, nếu anh bình tĩnh kiềm chế tài như vậy, thì suy nghĩ một chút thôi đã đã cảm thấy thật đáng sợ rồi. Một đêm này Jisoo không hề chợp mắt được.
Suho vốn tưởng rằng tất cả mọi việc đều do anh suy nghĩ nhiều, nhưng ngày hôm sau gọi điện thoại cho Jisoo không có ai bắt máy. Đến trưa anh vẫn chưa thấy cô liên lạc lại nên đã gọi điện thoại đến phòng ký túc của cô.
Là Irene nhận, ấp a ấp úng nói cho anh biết Jisoo đã về nhà rồi.
Suho không thể không kinh ngạc : "Về nhà? Về lúc nào vậy?"
"Sáng sớm đã đi về rồi."
Năm nay lễ mừng năm mới còn chưa đến, cách ngày giao thừa còn năm ngày, Jisoo nói muốn về nhà sớm, nhưng cô cũng nói ở đây cùng anh hai ngày sai đó mới về, tại sao không nói một tiếng nào đã đi vậy chứ?
Tất cả chuyện đã xảy ra vào tối hôm cộng thêm tình huống bây giờ, nỗi băn khoăn trong lòng Suho càng lúc càng lớn. Suho cầm điện thoại di động ngồi ở trên ghế sa lon bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện. Nhưng mà nghĩ đến nổ tung cả đầu cũng không nghĩ ra được chuyện gì. Cô không phải là một cô gái bốc đồng, chuyện như thế này chắc chắn là có nguyên nhân. Chàng trai trẻ tuổi lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu trừ ngọt ngào còn có một thứ gọi là chua xót nữa. Suho đợi một ngày, đến buổi tối mới nhận điện thoại của Jisoo gọi đến.
Cô không hề nhắc đến một chữ về lý do tại sao cô lại đột nhiên về nha, chỉ giải thích vì sao lại không thể nhận điện thoại của anh: "Em ở trên xe không nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông."
Giọng nói vẫn bình thường, không làm cho người khác cảm thấy được sự khác thường trong đó.
Suho"Ừ" một tiếng sau liền trầm mặc.
Lần đầu tiên giữa hai người xuất hiện loại không khí lúng túng như thế này.
Suho chủ động phá vớ yên lặng, nhẹ giọng kêu lên: "Jisoo . . . ."
Anh mới vừa nói đến đó đã bị Jisoo cắt ngang: "A, mẹ em gọi em rồi, em cúp máy trước đây."
Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, Suho cầm điện thoại di động đến ngẩn người.
Tại sao cô lại muốn trốn tránh anh?
Liên tiếp ba ngày, Suho gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho Jisoo , Jisoo thường rất lâu mới trả lời lại, mỗi lần vừa nói được vài câu cô lại tìm lý do cúp điện thoại, nên Suho muốn hỏi cô lý do tại sao cũng không có cơ hội để hỏi. Hơn nữa nói được vài câu thì đều là câu nói mà anh không thích nghe . Ý của cô cũng chỉ là nói với Suho cô rất bận không có việc gì thì đừng gọi điện cho cô.
Suho càng ngày càng không giải thích được, thậm chí cử chỉ cũng luống cuống mà đứng ngồi không yên. Anh đem toàn bộ điều cần nghĩ suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, thậm chí ngay cả sinh lý của phụ nữ nguyên nhân này anh cũng đã thử nghĩ qua rồi.
Mẹ Kim nhìn Suho mới sáng sớm đã ngồi ở trên ghế sofa nhìn điện thoại di động mất hồn, nên đã đi qua hỏi: "Cãi nhau à?"
Suho giật mình, nhanh chóng bình thường trở lại, lắc đầu: "Không có. Cô ấy không bao giờ cãi nhau với người khác."
Mẹ Kim mỉm cười, con bé đúng thật không phải là người như vậy: "Vậy là chiến tranh lạnh rồi?"
Suho tiếp tục lắc đầu: "Cũng không thể nói là chiến tranh lạnh, chỉ là cô ấy bắt đầu trốn tránh con, đối xử với con rất khách sáo."
Mẹ Kim hiểu rõ con trai của mình, cũng hiểu Suho, cả hai đứa bé đều không phải là những người cố tình gây sự, chuyện này nhất định phải có nguyên nhân. Suho vẻ mặt không biết làm thế nào nhìn mẹ : "Con muốn hỏi cô ấy là vì sao, nhưng cô ấy không muốn nói con có hỏi cũng vô dụng."
Mẹ Kim mỉm cười, đứa con trai này của bà từ nhỏ đã thông minh, cũng không bao giờ để bà lo lắng, nhưng về vấn đề tình cảm hình như vẫn còn rất ít kinh nghiệm.
"Suho con đừng bao giờ hỏi một cô gái vì sao cô ấy lại như vậy. cô gái đó bỗng nhiên đối xử với con không nóng không lạnh thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là con đã chọc cho con bé không vui rồi."
Suho càng thêm nghi ngờ, "Nhưng con không trêu chọc cô ấy mà."
Mẹ Kim nhìn anh rồi hỏi ngược lại một câu: "Con chắc chắn?"
"Con. . . . . . Không chắc chắn lắm." Suho ở trước mặt mẹ của mình giống như biến thành một cậu bé đang ủ rũ cúi đầu.
Mẹ Kim kiên nhẫn chỉ dạy Suho như lúc nhỏ: "Là con gái ai cũng muốn được dỗ dành, con từ nhỏ đã dỗ dành cho em gái con ngoan ngoãn rồi, tại sao lại không dỗ dành được Jisoo vậy?"
Suho suy nghĩ một chút, "Cô ấy và Hana không giống nhau, cô ấy dịu dàng và rất hiểu chuyện. . . . . ."
Mẹ Kim lên tiếng cắt ngang lời nói của anh: "Con bé cho dù dịu dàng và hiểu chuyện đi nữa cuối cùng vẫn là một cô gái, con không thể vì con bé dịu dàng và hiểu chuyện mà đem hết những thứ thuộc về con bé cướp đoạt hết, chẳng lẽ chỉ những đứa bé điêu ngoa bốc đồng mới cần phải dỗ dành hay sao? Đó gọi là gì? Đứa trẻ khóc sẽ muốn có kẹo ngọt ăn. Con bé dịu dàng hiểu chuyện không lẽ lại là sai lầm? như vậy đối với con bé không công bằng?"
Suho trầm mặc. Anh đúng như lời mẹ Kim chưa bao giờ dỗ dành cô, ngay cả trong tình huống như lúc này, anh cũng đã suy nghĩ để cô suy nghĩ một thời gian, suy nghĩ kỹ càng khôi phục như bình thường thôi. Mẹ Kim vỗ vỗ bàn tay Suho: "Con đó, tâm tư đã đặt hết ở nơi khác rồi, một cô gái tốt như vậy mà lại không biết đường quý trọng."
Vừa dứt lời Hana đã từ trên tầng trên chạy xuống: "Đi thôi đi thôi, bà nội lại gọi điện thoại giục mọi người rồi."
Hôm nay là giao thừa, tất cả mọi người trong nhà bọn họ muốn đến nhà ông bà nội để ăn bữa cơm sum họp. Suho nhìn đồng hồ đúng là đã đến lúc đi rồi, nên đành phải đem chuyện này gác sang một bên. Mới vừa bước vào nhà ông bà nội, Suho lại nhận được điện thoại của Mino
Vừa bắt máy thì nghe được rất nhiều lời vô nghĩa của Mino, Suho vốn dĩ trong lòng đã có chuyện, nghe thấy lại càng thêm phiền lòng, nên một câu cũng không trả lời lại. Mino vốn dĩ đang hết sức phấn khởi nói, bỗng dưng đột nhiên muốn nói gì đó rồi lại thôi, Suho mơ hồ có dự cảm không tốt, cũng mất dần kiên nhẫn: "Cuối cùng thì cậu muốn nói gì?"
Mino nhắm mắt nói xong, lại thêm một câu: "Tớ cũng hôm nay mới nghe từ trong miệng người khác biết được chuyện này, nên đã lập tức gọi điện thoại cho cậu."
Trái tim của Suho lập tức chìm xuống đáy cốc.Không trách gì cô không cho anh đưa cô về nhà, không trách cô đối với anh lạnh nhạt như vậy, không trách gì cô không muốn nhận điện thoại của anh. Cô đã từng trải qua những việc như thế này, đối với chuyện tình cảm nam nữ cô luôn nhạy cảm, nghe thấy những lời này liên tưởng đến tất cả mọi chuyện, làm sao có thể không hiểu lầm đây?! Suho chán nản thở dài, cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài, gặp bà nội Kim ở trước cổng.
"Cháu vội vàng lật đật đi đâu vậy?"
"Bà nội, cháu đi ra ngoài một lát, mọi người ăn cơm đi không cần chờ cháu đâu."
Suho trong lòng như lửa đốt, vừa đạp chân ga gọi điện thoại cho Jisoo nhưng mãi vẫn không có người bắt máy, anh chán nản ném điện thoại sang bên cạnh chỗ ghế phụ.
Jisoo nhìn màn hình điện thoại di động không ngừng lóe sáng, mà chính cô lại không muốn nhận điện thoại.
Mẹ Jisoo đã chú ý đến Jisoo âu rồi, chăm chú nhìn Jisoo rồi cười hỏi, "Cãi nhau à?"
Jisoo đem di động đặt xuống dưới gối, buồn bã ủ rũ, "Không có."
Vẻ mặt mẹ Jisoo cường tươi cô: "Nếu không phải . . . . . Vậy tán tỉnh nhau?"
Jisoo im lặng, cắn môi vẻ mặt bất đắc dĩ kêu: "Mẹ!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip