Chương 64: Hoa Đào

"Tại sao lại là hoa đào?" Jisoo nhìn rồi ngẩng đầu lên hỏi.

Suho qua quýt trả lời: "Bởi vì em sinh vào tháng chạp đó, tháng chạp hoa đào nở"

 Jisoo nghe xong không nói gì, vẻ mặt vẫn bình thường khóe môi mỉm cười, hoa văn trên trên vòng tay rất tinh xảo, những đóa hoa được người thợ chế tác rất hoàn mỹ, trông rất sống động. Dưới ánh đèn gò má mông lung dịu dàng, Suho đột nhiên không muốn đánh vỡ phần an tĩnh này, Mino  từng nói qua với anh, Jisoo rất để ý vì bản thân sinh tháng chạp, cho nên chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Mà chính cô đã từng uyển chuyển cự tuyệt mình, nói tháng chạp dê phòng thủ phòng không gối chiếc. Hiện tại nhìn xem, cô đối với chiếc vòng tay trên cổ tay dường như không có gì mâu thuẫn, đây không phải nói rõ cô đã hoàn toàn đã vứt bỏ hết quá khứ sao?"

Cô đúng thật là được hoan nghênh đến sợ hãi rồi.

Nghĩ tới đây Suho không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn những sợi tóc rơi xuống trên trán cô, sau mái tóc đó là ánh mắt trong trẻo đến tận cùng của cô,Suho  nhìn đến xuất thần, vô ý thức trầm thấp kêu một tiếng: "Jisoo. . . . . ."

Thấy Jisoo nhìn anh Suho mới hoàn hồn, mới nửa thật nửa giả cười lên, "Anh đã trở về lâu như vậy, mọi người đều cho rằng anh đang độc thân, Vị Đại phật tôn kính có phải nên xuất hiện rồi hay không hả?"

Vẻ mặt Jisoo kỳ quái: "Lần trước em không phải cùng anh đi thi cờ vây rồi à?"

Suho nhẹ nắm tay cô:  "Không phải những người đó, là mấy người bạn cùng anh lớn lên, em có bằng lòng gặp bọn họ không?"

Jisoo ngước mắt nhìn về phía Suho trong âm thanh mát lạnh của anh còn mang theo nụ cười, nhưng đã sớm thu lại trước sau như một không hề để ý, giữa hai hàng lông mày nghiêm túc hỏi ý kiến của cô. Jisoo mỉm cười, một người đàn ông chịu tôn trọng cô như thế, cô lấy lý do gì để từ chối?

"Được."

Ngày hôm sau người một ngày kiếm được bạc tỷ như Kim bộ trưởng hiếm có ngày nhàn rỗi ở nhà bồi bà xa tương lai, Bạch Y thiên sứ Bác sĩ Yong  lại không hiểu phong tình ngồi vào bàn viết đánh giá luận văn phê bình chức vị y học, chiếm lấy phòng làm việc của Suho  thì không nói ngay đến cả máy vi tính của chủ nhân cũng đưa đến phòng khách xử lý ghi chép công việc. Đến lúc thống kê xử lý số liệu y học. Jisoo lại bắt đầu đau đầu, nhiều số liệu phức tạp, môn nguyên lý thống kê thâm thúy khó hiểu cùng với những công thức tính toán ép Jisoo cứ hai phút phải đi phòng bếp rót nước uống một lần...., cách ba phút đi phòng vệ sinh một chuyến, cách năm phút đồng hồ lại thở dài một hơi.

Kim bộ trưởng lười biếng ngồi trên ghế sofa nhìn Jisoo đang trăn trở trong phóng sách, phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, nghiêng đầu miễn cưỡng cười, lên tiếng ngăn Jisoo lại đang chuẩn bị đi uống nước nữa: "Bác sĩ Yong, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?"

Jisoo hai mắt tỏa sáng lôi kéo Suho đi đến bên máy tính, hơn nữa làm bộ dạng lấy lòng đem nhường cái ghế cho Suho ngồi, mình thì đứng ở một bên khom người, hướng về phía máy vi tính đem đại khái tình huống cùng kết quả mong muốn nói với anh, mà Suho nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính sau khi nghe xong, liền bắt đầu trầm mặc.

Jisoo đứng ở một bên cũng không dám quấy rầy, một lúc lâu sau cũng không thấy anh trả lời, liền thận trọng hỏi: "Anh cũng không biết à? nếu không được coi như xong, em. . . . . ."

Chợt Suho đem kéo Jisoo ngồi trên đùi: "Em trước ngồi xuống đã, Anh giúp em tính toán phần mềm."

Cô khom người, vài tóc dài buông xuống dưới quét vào bên gáy anh, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, mà trong mũi cũng đều hương vị ngọt ngào hơi thở của cô, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chiếc cằm bóng loáng trắng nõn, hấp dẫn anh, anh nhìn lắm mới không để mình hôn lên đó, còn tâm trí đâu nghe cô nói cái gì? Jisoo bị anh ôm vòng vào trong ngực, nhìn mười ngón tay thon dài của anh không ngừng gõ bàn gõ, hới thở ấm ấp phun lên cổ của cô, cô bên cạnh cổ cô chỗ bị anh phun vào bắt đầu bốc hơi nước, loại cảm giác này làm cho cô nhớ tới đêm hôm đó, anh cũng như vậy, hơi thở nặng nề nóng bỏng ngay bên cạnh tai, ngay sau đó mặt cô cũng như bốc hỏa như thiêu như đốt. Jisoo ngồi trên đùi Suho như đứng đống lửa, đột nhiên giãy giụa đứng lên, ấp úng mở miệng: "Em khát, muốn đi uống nước."

Sau đó chạy trối chết. Suho ngừng lại những ngón tay đang bận rộn, nhìn da thịt cô vốn trắng nõn giờ biến thành phấn hồng, cười khẽ một tiếng. Jisoo ôm cái ly tựa vào trong phòng bếp uống gần nửa ly nước đun sôi để nguội nhiệt độ mới giảm xuống, lại rót ly trà bưng đến trước mặt Suho. Lần này Jisoo đã có kinh nghiệm, không đợi Suho mở miệng, liền kéo ghế đặt ở bên cạnh, đến khi vững vàng ngồi lên rồi mới làm như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười nhìn về phía Suho. Suho nhấp một ngụm trà, đối với tâm tư của cô hiểu rõ trong lòng, cười một cái sau đó tiếp tục làm việc.

Lúc anh làm việc nghiêm túc mà chuyên chú, trong lòng không có việc khác, mà Jisoo ngồi bên cạnh nhìn trên màn hình máy vi tính từng nhóm từng nhóm lửa, một chút cũng không hiểu, lại cảm thấy hơi nhàm chán. Nhìn bên này một chút nhìn bên kia một chút nghiêng đầu một cái đầu liền thấy gò má điềm tĩnh kiên nghị của Suho, ngay cả sợi lông cũng nhìn thấy rõ ràng, trong bụng vừa động, đi đến gần hôn lên. Vừa chạm đến trên môi liền cảm thấy hơi lạnh mềm mại, hơi thở đặc hữu của anh đập vào mặt.

Suho động tác trên tay vẫn không ngừng, khóe miệng lại không nhịn được mỉm cười, vừa mở miệng trêu đùa: "Đây là mỹ nhân kế hay là thưởng vậy?"

Jisoo hoàn toàn thức tỉnh, cô cũng không biết lúc vừa rồi mình làm sao, dường như trên người anh có một loại hấp dẫn trí mạng, dẫn dụ cô hôn lên. Bị anh trêu đùa nhiều, Jisoo cũng không cam chịu yếu thế, mặc kệ cho nhịp tim vẫn đập loạn nhịp, trên mặt vẫn mỉm cười: "Là trả lễ lại."

Suho nhịn không được bật cười: "Vậy anh không ngại em táo bạo thêm một tý nữa."

Jisoo biết không phải là đối thủ của anh nên không dám hiếu chiên nữa: "Anh làm nhanh lên đi, em đang còn chờ này."

"Được"Suho biểu nói một câu đó, sau đó Jisoo cùng anh bắt đầu tính toán.

Sau mười mấy phút, Jisoo mới reo hò một tiếng  nhìn Suho với ánh mắt sùng bái: "Anh thật sự rất lợi hại đó, rốt cuộc em cũng hiểu tại sao năm đó trong khoa cơ giới nhiều người ngang ngược như vậy mà lại đồng ý theo thói quen gọi anh một tiếng Kim sư huynh, cơm tối em làm thêm vài món khao anh!"

Suho cười: "Em cũng là một thành viên thói quen gọi anh là Kim sư huynh, chẳng lẽ không phải bởi vì anh lợi hại mà bởi vì điều khác?"

Jisoo bị hỏi khó, năm đó cô chịu ngoan ngoãn gọi anh một tiếng sư huynh, phần lớn nguyên nhân là muốn dựa vào cách xưng hô này kéo dài khoảng cách với anh. Thế nhưng đáp án này. . . . . .

Jisoo nhìn Suho một cái sau đó quyết định, đáp án này vẫn không nên nói ra thì tốt hơn.

Một lát sau Jisoo lại nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Anh muốn nói em cũng là một người ngang ngược?"

"Người khác ngang ngược ở trên mặt, còn em ngang ngược ở trong lòng." 

Suho dường như nhớ đến điều gì đó bật cười: "Năm đó lúc em mới vào trường, rất nhiều người đến tìm Mino, nói bóng nói gió hỏi thăm về em, Mino trái lại không che dấu lại còn cổ vũ bọn họ, kết quả nhìn thấy bọn họ từng người từng người chán nản trở về, Mino không biết cười vui vẻ đến mức nào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip