Chương 67

Jisoo vừa mới về đến nhà đã nhìn thấy thư ký của Suho từ trong xe đi xuống, trong tay đang cầm một hộp quà hình vuông: "Jisoo tiểu thư, bộ trưởng Kim muốn tôi đưa cho cô, mời cô chuẩn bị một chút, buổi tối tôi đến đón cô."

Jisoo hơi kỳ lạ nhận lấy sau đó hỏi một câu: "Anh ấy có nói gì không?"

Giao được đồ anh ta lễ độ xứng đáng với quan chức nhà nước trả lời: "Bộ trưởng Kim vẫn đang ở trong phòng họp, họp xong ngài ấy sẽ gọi điện thoại cho cô."

Người thư ký này của Suho cô đã gặp qua không ít lần, tuổi của anh ta không lớn, nhưng nói năng rất nghiêm túc, bất kể là người quen thuộc đến mức nào hỏi chuyện đều dùng bộ dáng giải quyết việc chung để trả lời, chuyện không nên nói một câu cũng không nói ra. Bộ dáng lạnh lùng này không biết đã làm chết lạnh bao nhiêu cô gái.

Jisoosuy nghĩ rồi bật cười, "Cám ơn."

Thư ký khẽ vuốt cằm rồi chui vào trong xe rời đi.

Lên nhà Jisoo vừa mở hộp quà ra nhìn, liền ngây ngẩn cả người. Là một thợ may khéo léo đã làm ra một chiếc sườn xám rất hoàn hảo. Một chiếc áo gấm bằng tơ tằm, nhẹ nhàng tràn ngập ánh sáng lóng lánh, phía bên mép trái sườn xám vẽ một thân mai bằng mực, dùng mực không nhiều lắm, nhưng bức vẽ Thủy Mặc đậm nhạt xen lẫn, nụ hoa, dần dần hé mở, nở rộ, trong sạch trau chuốt cởi mở, sức sống dồi dào, ở xung quanh có rải rác mấy đóa hoa nhỏ, yên tĩnh trang nhã.

Từng đóa hoa nở có dấu vết của mực.

Qua lúc lâu, mới Jisoo đưa tay chạm đến. trên tay truyền đến cảm giác mát lạnh mềm mại, lúc Jisoo lấy ra có rơi ra một đoạn vải ngắm, phía trên có viết một vài chữ, con số bên cạnh là chữ ký của Suho là chữ của anh. So với chữ năm đó ở trường học, bớt chút ngịch ngợm, nhiều chút ung dung.

Lúc Suho gọi điện thoại nói đang ở dưới tầng chờ cô, Jisoo đã trang điểm chuẩn bị mọi thứ để đi. Cô đứng trước gương nhìn một hồi lâu, kích cỡ vừa khít, một tấc cũng không thừa một tấc cũng không thiếu. vừa đến trước cửa cô lại quay trở lại, đi vào phòng ngủ lục cây trâm ngọc kia ra, vén tóc lên cài. Lên xe mới phát hiện Suho hôm nay mặc cực kỳ long trọng, cả người mặc một bộ tây trang màu xám đậm thích hợp, cả người toát ra thần thái nghiêm túc. Thế nhưng anh lại mắt không chớp nhìn chằm chằm Jisoo sau đó từ từ bật cười lời đang muốn nói trên khóe miệng chần chờ một lúc lại đổi thành khác: "Rất vừa."

Sườn xám không phải người nào cũng có thể phù hợp được, cần phải có khí chất của người từng trải lắng đọng, cần phải nuôi dưỡng từ trong mà sinh ra, cô tuy là tuổi còn trẻ tuổi lại có thể đè ép được, đẹp đến vô cùng, đó là một loại đẹp mà ngay cả anh cũng khát khao. Lúc vừa rồi anh ngồi ở trong xe, khi nhìn thấy cô đi đến, nhịp tim lại đạp tình thịch. Bộ sườn xám màu trắng đơn thuần này đem toàn bộ vóc dáng của cô vẽ ra, khi dơ tay nhấc chân đều mang theo một phong tình khác lạ, cô bình thường rất hầu như không trang điểm, bây giờ chỉ trang điểm thật nhạt và mang thêm một chút đồ trang sức trang nhã, trong suốt sâu sắc, quyến rũ thanh thuần. Anh nên lấy cái gì để hình dung ra vẻ đẹp của cô đây? Jisoo lại không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ cười hỏi: "Làm sao anh biết số đo của em?"

Suho nhắm mắt lại rồi lại mở ra: "Ừ. . . . . . Nếu như em đã hỏi, vậy anh sẽ nói. Anh có rất nhiều cơ hội có thể dùng tay đo, em có biết là một sinh viên ngành kỹ thuật bẩm sinh đã có tính mẩn cảm với con số.

Mặt Jisoo lập tức đỏ hơn lập tức đỏ lên cúi đầu xuống, nhỏ giọng thúc giục: "Đi nhanh đi."

Xe chạy một lúc lâu Jisoo mới nhớ đến hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Suho nhẹ nhàng bâng quơ trả lời "Mừng thọ một người quen, chúng ta đi tham gia náo nhiệt."

Jisoo cố tình trêu đùa anh. Nghiêng đầu nghịch ngợm cười: "Rột cuộc là ai , mà coi trọng như vậy, còn muốn đích thân bộ trưởng Kim tự mình xếp hàng đi may một bộ sườn xám thủ công?"

Suho nên vỗ vỗ tay cô: "Mẹ anh và Hana nói đã lâu rồi không thấy em, mọi hẹn em đi uống trà, em lúc nào có thời gian?"

"Chủ nhật được không? Anh sẽ đi cùng chứ?"

"Umh được, Hana nói, đàn bà con gái bọn em đi nói chuyện một người đàn ông đi theo làm gì. Đến lúc đó anh đưa em đi."

Vừa mới nói xong xe đã dừng lại, là một ngôi biệt thự, mặc dù ở giữa sườn núi nhưng cũng không thấy hoang vắng, đèn điện sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt. Vừa bước vào phòng khách mới phát hiện ở bên trong trang trí càng thêm rực rỡ, tốp năm tốp ba người cầm ly đế cao đứng cùng một chỗ nói chuyện. có người quen thấy Suho đi cùng Jisoo liền đi đến nói chuyện.

Jisoo đứng bên cạnh Suho mỉm cười, chắc hẳn chủ nhân của bữa tiệc hôm nay là người đức cao vọng trọng, đám con nhà giàu thường ngày đi theo Suho cà phơ cà phất hôm nay đều có bộ dạng chó hình người. Cười cười lại không cười nổi, mặt cũng cứng lại, nội dung nói chuyện cũng không có gì thú vị. Cô nghiêng đầu len lén liếc Suho một cái, anh vẫn đẹp mắt thong thả như cũ, nụ cười lễ phép trên mặt rất thỏa đáng, nghiêm túc lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, không thể nhìn ra chút nào là không kiên nhẫn. Lúc Jisoo giữ vững tinh thần chuẩn bị ứng phó, thì Suho quay đầu lại, rất nhanh nói bên tai cô một câu:"Rất nhàm chán đúng không, đi sang phía bên cạnh chơi đi."

Nói xong liền đứng thẳng người nhìn cô. Jisoo ngẩng đầu về phía anh, Suho nhẹ nhàng đến mức không thể nhìn thấy mà cười cười gật đầu một cái.

Jisoo khẽ khom người: "Thật xin lỗi, xin lỗi không tiếp được."

Mọi người rối rít cười gật đầu. Suho bình thường trong những trường hợp này không mang theo cô gái nào, cho đến bây giờ vẫn đi về một mình, nhưng không biết từ lúc nào, bên cạnh anh đã nhiều hơn một cô gái. Suho dường như đang dùng hành động của mình để nói cái gì đó, mọi người hiếu kỳ đến hỏi anh, Suho đều thoải mái thừa nhận đó là bạn gái. Jisoo mới dạo qua một vòng đã thấy khát nước, nên đã đến quầy rượu ở trong góc của bữa tiệc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip