1.2

Nếu nghĩ về điều đó, thì có lẽ nó đã xuất hiện được vài tháng rồi. Không, nếu ta nhìn vào khả năng điều đó xảy ra, ta có thể nhìn lại khoảng thời gian trước đó,có thể là vài năm trước. Từ lúc anh trai tôi bị mắc kẹt trên hòn đảo chết tiệt ở Đông Phi đó, đã có những dấu hiệu xuất hiện.

Tôi đã cố nhắm mắt làm ngơ việc đó, nhưng cuối cùng, việc đó cũng đã đến, việc người đàn ông đó thích anh trai tôi.

Jeong Taeui đang cắt cỏ một cách cẩn thận. Chúng mọc rất nhiều vào mùa hè, và Peter đã kiểm tra nghiêm ngặt tiến độ của anh trong suốt quá trình

Anh đã được chào đón một vị khách bất ngờ vào ngày hôm đó. Người đến mà không mang theo lời nhắn chính là một người anh trai đáng lẽ phải ở vùng đất của những vị tín đồ hồi giáo

"Jae-hyung?! "

Taeui giơ tay cầm lưỡi hái lên, dùng cẳng tay lau mồ hôi trên sống mũi, anh chớp mắt nhìn Jeong Jaeui, người mà đột nhiên xuất hiện ở góc sân.

Phía trước là Kyle, người dẫn đường với nụ cười trên môi

Đây thực sự là một ngôi nhà cổ tuyệt đẹp. Jeong Jaeui, người đang thốt ra lời khen kỳ lạ quay lại nhìn về phía Jeong Taeui, người đang gọi anh ta "Taeui."

Jeong Taeui, người đã ném lưỡi hái vào một bao đất, tiến lại gần anh trong sự bối rối, thay vì chào hỏi, anh nhẹ nhàng ôm nhẹ anh trai, nhận ra rằng anh thực sự ở đây.

"Có chuyện gì đột mà ngột thế?"

"À....... đúng rồi. "

Chính là anh ấy.

Âm thanh mơ hồ "Ah......" đó có phần chậm chạp, xét đến cách nói chuyện thường ngày của Jung Jaeui, anh ấy sẽ lên tiếng sau khi suy nghĩ một cách bình tĩnh, hoặc thậm chí trả lời, mặc dù những câu trả lời đó được đưa ra có hơi chậm.

Jaeui hẳn đã đọc được biểu cảm của Taeui khi nhìn mình với ánh mắt tò mò. Và một người có thể giải đáp thắc mắc của Taeui đã lọt vào tầm mắt anh

Taeui lại quay sang nhìn Kyle với vẻ bối rối, Kyle nhướng mày với vẻ mặt dễ chịu trả lời.

"Vài giờ trước, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Jeong Jaeui. Tôi đã đến Sân bay Tegel và cậu ấy hỏi tôi có thể ở lại vài ngày không, nên tôi rất vui lòng mời cậu ấy. Tôi không liên lạc với cậu để tạo bất ngờ. Thế nào cậu có bất ngờ không?"

"Vâng, nhưng mà... "

"Hẳn là anh đã rất ngạc nhiên nếu anh được gọi đột ngột cách đây khoảng vài giờ". Jeong Tae-eui gãi đầu lẩm bẩm.

Đằng sau Kyle, người nói rằng đã hoãn công việc để đón khách và vội vã ra ngoài chính là James, Taeui Jeong nhanh chóng thay đổi bước chân, giả vờ không nhìn thấy James. James đang nhìn Kyle với vẻ mặt u ám trong khi cầm một chiếc cặp ở lối vào phía sau..

"Tôi sẽ chỉ cho anh ấy phòng dành cho khách. Kyle, anh cũng nên thay quần áo mà... hãy đi làm việc với James tiếp đi"

Jeong Taeui vội vã chạy vào nhà, suýt nữa thì đẩy ngã Jeong Jaeui từ phía sau. Kiếp trước của James hẳn là một vị Đức Phật độ lượng...

Tuy nhiên, những suy nghĩ đó đã bị lãng quên khi anh đưa Jaeui đến phòng khách.

Như thường lệ, người anh trai vẫn bình tĩnh nhìn quanh và đi theo tôi với vẻ mặt tái nhợt, giờ anh mới để ý rằng anh ấy không có hành lý. Có vẻ như toàn bộ đồ đạc của anh đều được đựng trong túi áo khoác, thứ nhô ra chính là mép hộ chiếu.

Anh ấy là người không thích đóng gói đồ đạc, nhưng bây giờ trông anh ấy giống như một người bị đuổi ra ngoài mà không có cơ hội đóng gói đồ đạc hơn

"Anh à, họ đuổi anh ra khỏi đó sao? "

Jaeui khẽ lắc đầu nói và nói "Không"

Người đàn ông Trung Đông quyền lực hiện đang có hợp đồng với Jaeui  đã dùng mọi cách thức và phương pháp trong nhiều năm để dụ Jaeui vào các tổ chức liên kết của mình. Đã là một khoảng thời gian dài kể từ khi Jeong Jaeui đến Riyadh, và không thể nào họ lại đuổi anh ta đi được.

"Nhưng điều gì đang diễn vậy? Có phải là kỳ nghỉ không?"

"Cũng có thể là vậy."

"Có thể? Tại sao kỳ nghỉ của anh lại là có thể chứ?"

"Anh đã nói rằng mình sẽ nghỉ vài ngày nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm."

cái đó......?

"Không, có lẽ sẽ ổn thôi. Bởi vì họ đã không từ chối."

Jeong Jaeui bắt tay nhẹ nhàng và nói. Nhìn thấy biểu cảm thường lệ của anh trai mình, anh  cảm thấy nhẹ nhõm

Ngay hiện tại có một góc mà tôi không thể hiểu được nó không giống như Jaeui thường ngày, người đột nhiên xuất hiện mà không hề liên lạc.

"Có chuyện gì vậy?"

"À......., không hẳn vậy."

Lại là cái sự lười biếng đó 'ah........

Jeong Taeui gãi đầu và nhìn anh mình một cách mơ hồ, nhưng nhanh chóng ngừng suy nghĩ với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Nếu có điều gì thật sự quan trọng cần nói thì anh ấy sẽ nói, còn không thì không nói. Ngoài ra, như thường lệ, nếu anh ấy có điều gì phải lo lắng hoặc suy nghĩ, anh ấy sẽ tự mình suy nghĩ một cách bình tĩnh và đưa ra kết luận tốt nhất.

Hơn nữa, thay vì ở bên người anh trai không nói chuyện với ai cho đến khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình và nói những điều vô nghĩa, Jeong Taeui quyết định tận hưởng trọn vẹn việc gặp lại anh trai mình lần đầu tiên sau một thời gian dài.

"Này Jeong Jaeui, về giả thuyết liên quan đến Pablo Fibro mà tôi đã nói với cậu lúc trước, tôi đã tra cứu và cậu đã đúng. Phiên bản năm 1879 có một số điểm khác biệt so với phiên bản đầu tiên. Có lẽ đã quá muộn để tôi nhận ra những sai sót về mặt logic trong phiên bản đầu tiên."

Kyle, người nói bằng giọng lớn và dễ chịu, cẩn thận mở cuốn sách rách nát và vui vẻ bước vào phòng, có vẻ như anh ta đã phải nhường nhịn anh trai mình một thời gian.

"Vậy, anh vẫn khỏe chứ?"

Trong tình huống này, Jeong Taeui biết rằng điều hợp lí nhất nên làm ngay lúc này là chào đón anh trai mình và tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian ít ỏi bên anh.

"quan tâm sức khỏe" thật sự là một điều vô nghĩa đối với anh ấy. Thà lo lắng về bầu trời sụp đổ còn hơn lo lắng về người sinh ra dưới một ngôi sao may mắn đặc biệt. Phải chăng chỉ cần nhìn vào khoảnh khắc nó xuất hiện thì cũng thấy như vậy?

Sáng sớm hôm đó, Ilay, người nửa đùa nửa thật về cuộc sống của mình, đã rời Berlin để đi xin việc ngắn hạn và nói rằng anh sẽ đi xa trong vài ngày. Đó thực sự là việc tuyệt vời. Bằng cách nào đó, bức tranh đã được vẽ ra, Ilay sẽ trở về vào đúng ngày anh trai anh rời đi.

Jeong Taeui rất biết ơn vì hai người họ không chạm mặt và quyết định tận hưởng cuộc đoàn tụ ngắn ngủi với anh trai mình trong sự thoải mái. Khi anh nghĩ về điều đó, lần cuối cùng anh cùng anh trai chung sống dưới một mái nhà với tâm hồn thanh thản như vậy là khi nào?

Mặc dù Kyle luôn mang theo những cuốn sách cũ mỗi khi có thời gian rảnh và cãi nhau với Jeong  Jaeui, mặc dù đôi mắt ảm đạm của James luôn hướng về phía Jeong Taeui, mặc dù Ilay, người đã gọi điện vào đêm khuya, đã nghe được tin tức của Jaeui. Ngay cả khi họ chỉ ở với nhau vài giây, ngay cả khi hai anh em đều im lặng một thời gian dài hơn nhiều so với thời gian họ trò chuyện vui vẻ, Jeong Taeui vẫn có tâm trạng tốt.

Vào một đêm yên tĩnh cách đây vài ngày, Jeong Taeui, người đang lắng nghe tiếng côn trùng kêu trong khi uống một cốc bia lạnh bên cạnh Jeong Jaeui, người đang đắm chìm trong suy tư, cảm thấy hoàn toàn thư thái.

"Taeui."

Jeong Jaeui, người đã im lặng một lúc lâu, khẽ giọng gọi Jeong Taeui với đôi mắt nhắm hờ

"Vâng..." ... ?' Jeong Taeui trả lời một cách mơ hồ, mang trong mình tâm trạng uể oải và thoải mái.

"em có nghĩ rằng cuộc sống có người yêu tốt hơn cuộc sống không có người yêu không?" Khi giọng nói bình tĩnh đó lại vang lên lần nữa, tâm trạng bình tĩnh và yên bình nhanh chóng tan biến, sự buồn ngủ trong mắt anh cũng biến mất.

"Hả.... ? Thì…"

"Còn tùy thuộc vào tình hình, nhưng em nghĩ nhìn chung là tốt hơn đấy", Jeong Taeui lẩm bẩm và nhìn Jeong Jaeui bằng ánh mắt tinh tế. Đây là một chủ đề mà anh chưa từng trò chuyện với anh trai trước đây.

Thế nhưng, Jeong Jaeui hỏi như thể anh ấy thực sự nghiêm túc.

"Kể cả khi người tình đó là người thực sự yêu mình, nhưng mình lại có cảm xúc mơ hồ khi nghĩ về việc mình có thích họ không?"

Nếu ý anh là…"Có phải tốt hơn không khi có một người thích mình mà mình không thích, ừm..... điều đó tùy thuộc vào người đó."

Anh không thực sự khuyên anh trai nên làm gì, chỉ là chuẩn bị như một biện pháp tạm thời cho đến khi có người phù hợp xuất hiện.

Jeong Taeui, người chưa bao giờ dám nghĩ đến điều đó, cau mày và lắc đầu.dù vậy, đây không phải là câu hỏi khó trả lời mà câu trả lời thì rất rõ ràng.

Sẽ tốt hơn khi có thêm mối quan hệ giữa con người, miễn là nó mang lại cho bản thân cơ hội đạt được điều gì đó vô hình và đáng mong muốn. Hơn nữa, tùy từng trường hợp, ngay cả một mối quan hệ theo nghĩa là tốt thứ hai cũng chưa chắc đã là tệ. Bởi các mối quan hệ và cảm xúc luôn thay đổi, ngay cả khi chúng vô hình.

Ngay như trong trường hợp của anh với một người đàn ông mà bây giờ có thể gọi là người yêu, anh chưa bao giờ có ý nghĩ rằng một ngày nào đó những thứ tình cảm hay suy nghĩ đó có thể xuất hiện, ngay cả khi miệng bị rách và đầu bị đập vỡ, thế nhưng bằng cách nào đó anh đã có một mối quan hệ như vậy.

Nếu nghĩ về điều đó, vào thời điểm anh lần đầu tiên gặp một người đàn ông tên là Ilay Riegrow, khi anh lần đầu tiên nghe tin đồn về người đàn ông đó, lần đầu tiên nhìn thấy những thứ anh ta làm trên tivi

Trong mọi tình huống, Jeong Taeui cũng không thể tin về mối quan hệ giữa người đàn ông đó và bản thân anh ở hiện tại.

Làm sao anh có thể tưởng tượng rằng sẽ có một người sống chung với một kẻ điên như vậy, huống hồ người đó lại là anh?

##

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip