Chương 1
Kim Tuấn Miên ngồi ở phòng tổng thống của công ty, trước mặt là màn hình máy tính đang mở trang thông tin của một nhân viên phòng kế hoạch – đầu tư, tên Trương Nghệ Hưng. Trương Nghệ Hưng người này, theo trí nhớ của Kim Tuấn Miên chính là vừa vào công ty được ba tháng liền được bổ nhiệm lên chức trưởng phòng. Chuyện cũng sẽ chẳng có gì nếu như ở buổi họp ban sáng, Trương Nghệ Hưng không quả quyết phải đầu tư vào một tòa nhà hạng B ở trung tâm thành phố.
Trong phòng làm việc, Trương Nghệ Hưng cố gắng tiếp thu hết một lượng thông tin lớn về tòa nhà hạng B đó. Bởi vì rõ ràng, bằng mắt nhìn của cậu, tòa nhà này không thể có diện tích dưới 900 mét vuông như hai trợ lí đã báo cáo trong cuộc họp.
Trương Nghệ Hưng nghĩ, bản thân cậu phải làm một cuộc khảo sát nữa.
Đến khi nhìn lại đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, tám rưỡi tối, Trương Nghệ Hưng bất khả tư nghị nhìn ra ngoài trời, quả thật, tối mịt rồi. Chỉ không ngờ bản thân say sưa đến mức các đồng nghiệp ra về lúc nào không hay, cũng chẳng để ý thời gian trôi nhanh như vậy.
Dẫu sao cũng đã hết giờ làm việc từ lâu, Trương Nghệ Hưng vội vã rời công ty để cho kịp chuyến tàu về nhà. Người bạn của cậu từng thắc mắc, mày làm ở công ty lớn như vậy, lương tháng cũng không hề tầm thường sao không thuê hẳn một căn nhà nhỏ ở trung tâm cho tiện, cứ ở mãi cái nơi xó xỉnh xa xôi này. Ừ thì nhà trọ ở ngoại ô lúc nào chả rẻ hơn vài phần.
"Rào!"
Trương Nghệ Hưng nhắm tịt mắt, tay trái bấu chặt vào chiếc cặp da, âm thầm mặc niệm cho bản thân cuối ngày rồi vẫn còn xui xẻo. Cái mùi ngai ngái của làn nước ban nãy bắt đầu lan tỏa khắp người, có khác gì một con chuột lột lai chuột cống không chứ.
"Thành thật xin lỗi cậu, tôi sơ ý quá!"
Trương Nghệ Hưng trước nay không quen to tiếng với ai, hơn nữa người ta cũng đã gấp gáp xuống xe xin lỗi mình, thôi thì đành ngậm ngùi chấp nhận mà về tới nhà như vậy vậy đi. Nhưng ngại là khi bước lên tàu điện ngầm chắc cậu bị lánh xa cả cây số.
"Trưởng phòng Trương?"
Nghe có người gọi mình như vậy, Trương Nghệ Hưng khẽ nheo mắt nhìn người kia. Đồng tử dần mở rộng hơn khi biết đó là người đứng đầu công ty của mình, "Tổng giám đốc? Xin lỗi tôi thất lễ quá!"
Kim Tuấn Miên ngỏ ý muốn mua cho Trương Nghệ Hưng một bộ y phục mới. Đương nhiên là bị cậu kịch liệt từ chối. "Vậy để tôi đưa cậu về nhà, không thể cứ như vậy bước lên tàu được!"
Trương Nghệ Hưng nghĩ đến viễn cảnh tất cả mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ liền cảm thấy tai hơi nóng mặt hơi đỏ. Thanh niên trai tráng thời buổi hiện đại cũng có cái mặt, không thể đơn đơn giản giản bị người cười chê. Vậy nên mới gật đầu đồng ý.
"Phí rửa xe sẽ gửi lại cho anh sau!"
Nhà trọ của Trương Nghệ Hưng ở vùng ngoại ô của thành phố, xe chạy hơn nửa tiếng mới đến nơi. Trương Nghệ Hưng xuống xe, cúi đầu cảm ơn Kim Tuấn Miên, lúc định xoay người vào nhà liền bị gọi lại.
"Phí rửa xe không cần trả, mời tôi một bữa cơm là được!"
Trương Nghệ Hưng gật đầu, "Nếu tổng giám đốc không ngại phí phạm thời gian, tôi rất sẵn lòng!"
Một người xoay lưng vào nhà, một người quay đầu xe hướng về trung tâm thành phố.
---
Đèn trong nhà sáng tự lúc nào, Trương Nghệ Hưng khom người cởi giày, mắt còn chưa kịp nhìn tai đã nghe một thanh âm chát chúa quen thuộc. "Thế nào? Tàu điện ngầm trật đường ray hay bể bánh mà phải ngồi xe thằng đàn ông khác về nhà?"
Trương Nghệ Hưng vẫn không dừng động tác, mắt vẫn không nhìn người kia, trong giọng nói mang theo vẻ chán chường mệt mỏi, "Anh ta là tổng giám đốc của tôi! Chẳng phải thằng nào cả!"
Mấy lời mỉa mai cũng không vì thế mà dừng lại, Trương Nghệ Hưng nghe đến đinh tai nhức óc. Cái mùi ngai ngái trên người vẫn còn đó, càng khiến cho cậu cảm thấy hôm nay quả là một ngày không thể xúi quẩy hơn. "Ngô Diệc Phàm, đừng tưởng ai cũng thực dụng giống như anh!"
Một câu đó của Trương Nghệ Hưng, thành công làm cho cơn lửa giận trong người Ngô Diệc Phàm bùng lên mạnh mẽ. Căn nhà trọ nhỏ bé rốt cuộc vẫn không thể yên bình như nó thường ngày, tiếng đập phá vang vọng khắp ngõ ngách. Vai của Trương Nghệ Hưng bị bầm một mảng, khóe miệng lại tứa máu.
"Làm ơn, tôi rất mệt!"
Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng đang trong một mối quan hệ khập khiễng. Cậu xem hắn là người yêu, hắn đơn giản xem cậu là cái máy in tiền. Đúng vậy, không hơn không kém. Trương Nghệ Hưng chẳng nhớ rõ cái sự khập khiễng ấy bắt đầu từ bao giờ, chỉ là hiện tại cảm thấy bản thân đã đi quá xa, cũng chẳng thể dừng lại. Vì đơn thân độc mã, nên người cuối cùng chịu thiệt thòi vẫn luôn luôn là cậu.
Trong lòng Trương Nghệ Hưng hiện tại, không có hạnh phúc, chỉ có những mệt nhoài âu lo xen lẫn chút vô định. Nên tiếp tục hay buông tay, câu hỏi ấy vì sao vẫn luôn dài miên man như vậy.
Trương Nghệ Hưng rất rõ, mình bị thu hút bởi Ngô Diệc Phàm nhiều như thế nào. Xúc cảm ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cứ như con sóng biển cuồn cuộn xô vào tim. Đáng tiếc, đúng thời điểm gặp gỡ sai người là một bi thương.
Đêm tháng giêng bỗng dưng thật vô tận.
Những ngày sau đó, Trương Nghệ Hưng rất ít khi về nhà, vì Ngô Diệc Phàm cứ lui tới mãi không thôi. Khoảng thời gian này, cậu muốn tránh hắn đi một chút. Cứ thế, cả đêm làm bạn với chiếc máy tính xách tay nhờ mấy tách cà phê qua loa không đường không đá. Cứ thế tự ôm lấy mình vào những giấc mộng không sâu, để cơn lo âu tưng ngày gặm nhấm sức khỏe của bản thân.
Cho đến một ngày trong chuỗi ngày vô vị đó, tách cà phê đậm đặc đắng ngắt được thay thế bằng một cốc sữa ấm. Trương Nghệ Hưng đã ngẩn ngơ rất lâu, hóa ra còn có người tình nguyện pha cho mình một cốc sữa ấm áp như vậy.
"Tổng giám đốc, anh sao lại ở đây giờ này?" Trương Nghệ Hưng liếc nhìn đồng hồ, mười một giờ đêm. Tăng ca nhiều đến như vậy.
"Ây, tôi không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu! Thằng em trai vừa xách vali đi du lịch, ngẫn ngờ thế nào lại cầm luôn chìa khóa của nó cả của tôi đi luôn! Thành ra vô gia cư khoảng một tuần!"
Trương Nghệ Hưng nhớ lại chút chuyện trong quá khứ, cậu cũng từng rơi vào tình trạng như vậy. Ngô Diệc Phàm cũng cầm cả hai chìa khóa đi, giữa đêm đông dài đằng đẵng như vậy, chỉ có tiếng tút dài nơi ống nghe và làn khói trắng muốt đồng hành với cậu. Chẳng ai hay, cũng chẳng ai biết, càng không có phương pháp sưởi ấm cho trái tim đang dần đóng băng của mình.
"Cá là cậu chưa ăn gì cả! Mau đi kiếm tí gì bỏ bụng thôi!"
---
Chào mừng các chị em đến với Silent, bộ fanfic SuLay đầu tiên trong list fic đã đăng của tớ. Thật ra tớ ship thỏ cừu từ rất lâu rồi, nhưng cứ âm thầm chèo thuyền thôi. Đến lúc mò fanfic đọc mới thấy ít thật sự, những bộ chất lượng lại càng đếm trên đầu ngón tay. Thế nên tớ mới đào cái hố này để thỏa mãn chút tâm hồn fangirl đói fic qua bao mùa mưa nắng.
Tớ không dám đảm bảo fic mình viết là chất lượng, chỉ là dùng lời văn viết ra những điều mình tưởng tượng và hi vọng vào tình cảm của hai người ấy. Và ít nhất là tớ có thể enjoy được hơn so với những bộ fic mà bản thân cho là nửa vời ở ngoài kia.
Vậy nên tớ rất hoan nghênh và biết ơn những ai đã ghé đến bộ fic này, đọc, cảm nhận và yêu thương hai người con trai ấy.
Fic hiện đã được viết tầm 1/3 quá trình, nên tớ cũng không dám chắc bản thân có update thường xuyên hay không. Chỉ là sau tất cả nếu vẫn còn người ủng hộ thì tớ thật sự, thật sự rất biết ơn các cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip