12.

Vẫn thường hay ra vào trong bệnh viện thăm ba, mẹ và hôm nay cậu vẫn thế tranh thủ tý thời gian vào thăm họ khi công ty rãnh hoặc chủ nhật được nghĩ là cậu vào với ba, mẹ ngay.

"Jimin này, mẹ có chuyện muốn nói với con"

"Chuyện gì vậy mẹ"

"Thật ra ba, mẹ muốn về quê ở trên này ngột ngạc ba, mẹ quen ở dưới đấy rồi ở đây ồn ào.....cho nên con có thể" khẩn khiết nói với cậu

Đương nhiên cậu hiểu ba, mẹ mình muốn nói gì mà họ muốn về quê cậu không cản, dù gì sức khỏe của ba cậu cũng ổn sau một khoảng thời gian chữa trị ở bệnh viện, bây giờ cậu có việc làm ổn định có thể lo cho ba, mẹ được. Ở thành phố này không hợp với ba, mẹ hai người thích khí trong lành dưới quê. Thời gian qua cậu cũng đã cho người sữa sang nhà cửa ở đấy, nếu bây giờ ba, mẹ muốn về cậu cũng không phải lo thôi thì cho họ về trước, đợi mọi việc cậu sắp xếp ổn thỏa sẽ về sau cũng được.

"Jimin con có định về cùng ba, mẹ không"

"Mẹ với ba về trước một thời gian sau nữa con sẽ về, sẽ nhanh thôi mẹ"

Bà cầm tay cậu âu yếm

"Cậu Yoongi gì đó có tốt với con không"

"Mẹ yên tâm, anh ấy tốt với con lắm, người đừng lo cho con"

"Khổ thân con tôi, thôi ráng thu xếp rồi nhanh về với ba, mẹ nghe con"

Việc cậu làm chồng nhỏ của hắn, ống bà đây điều biết. Chỉ trách lúc đó nhà không có tiền lo viện phí mà ba cậu lại bệnh nặng cần chữa trị nên mới đồng ý cưới người ta. Cũng may nhà đó tốt với cậu chứ nếu không ông bà sẽ đau lòng mà sống không nổi mất. Bây giờ phải ráng đợi một thời gian nữa rồi gia đình ba người sẽ lại đầy đủ mà về quê sống qua ngày, ẩn dật nhưng yêu thương nhau là được.

Đưa ba, mẹ ra bến tàu tạm biệt họ rồi cậu cũng về nhà...

Hôm nay chủ nhật không đi làm, sáng ra đã thấy cậu đi đâu rất sớm, thôi thì đó là việc riêng của cậu hắn cũng không tiện hỏi. Cứ tưởng cậu sẽ về sớm nhưng cứ ở nhà ngóng trông mãi mà cậu vẫn chưa về, hắn đã rất lo lắng rằng cậu gặp chuyện.

Nhìn đồng hồ cũng đã 8h tối, với tay lấy cái áo khoát đi ra vừa định mở cửa thì nó lại mở ra trước.

"Jimin" hắn gọi một tiếng khi thấy cậu, cuối cùng cậu cũng về, định đi tìm người thì người đã ở trước mặt, cậu đi vào nhà rồi hắn cũng đóng cửa.

Mãi vẫn không thấy cậu nói gì nên hắn đành lên tiếng

"Jimin, hôm nay em đã đi đâu, sao lại về trễ như vậy" lo lắng quan tâm cậu.

"Em đi công việc, một số chuyện cá nhân thôi, không có quan trọng đâu, anh đừng lo" cậu mệt mỏi trả lời hắn.

"Em đã ăn gì chưa"

"Em ăn rồi"

"Em mệt muốn đi ngủ" xong cậu cũng đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng kín mà hắn vẫn thôi không khó hiểu, phòng ngủ ở bên này cơ mà, bên đó là phòng khách đấy sao cậu lại vào đó. Tiến đến mở cửa nhìn vào thì thấy cậu đã ngủ mất. Thôi thì cậu muốn ngủ ở đâu cũng được, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cũng về phòng.

Lăn lăn lộn lộn trên giường mà mắt vẫn mở thao tháo, rõ ràng mọi ngày chỉ cần nằm lên giường sẽ ngủ ngay thế mà hôm nay lại khó ngủ. Hắn vắt tay lên chán suy nghĩ về cậu, rốt cuộc hôm nay cậu đã đi đâu và làm gì để khi về mặt mày lại ủ rũ thế kia, hắn thật sự muốn biết. Hay là đã có ai đó chọc giận cậu, nếu thật hắn sẽ đi tìm tên đó tính sổ ngay vì làm cậu buồn thật đấy.

Rón rén mò vào phòng rồi nhẹ nhàng cẩn thận mang đồ về, đắp chăn cẩn thận cho người. Ngắm nhìn người một lúc rồi cũng nhanh chóng thiếp đi.

Sáng mở mắt ra thì cậu đã nằm ở trong phòng, nhìn sang bên cạnh hắn vẫn còn đang say giấc, chẳng lẽ tối qua cậu lại mò vào đây ngủ à. Mãi thắc mắc mà hắn tỉnh dậy khi nào cậu cũng không hay biết. Nhìn gương mặt mới sáng ra đã hoang mang ngơ ngác của cậu mà khẽ mỉm cười

"Em đang nghĩ cái gì đấy" nói bằng giọng khàn khàn khi mới ngủ dậy

"Anh thức rồi à"

"Mới vừa thôi, ngủ thêm một lát nữa đi vẫn còn sớm mà"

"Em vào đây bằng cách nào thế"

Hắn không trả lời mà một lực kéo cậu vào trong lòng, để cầm lên đầu cậu khẽ nói

"Anh đã mang em về đấy, được chưa. Còn giờ nghe anh mau ngủ thêm một lát nữa, ngoan" vừa nói vừa nhắm mắt lại.

Cậu được một phen ngại ngùng khi hắn bất ngờ kéo cậu vào trong lòng mình như thế, tim cậu đập loạn xạ cả lên, nhưng mà nghe hắn bảo cậu đi ngủ thì cậu liền liêm diêm, có lẽ do trong lòng ngực hắn ấm nên cậu nhanh chóng ngủ mất.

Đến khi cậu thức dậy lần nữa thì bên cạnh đã trống trơn, cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.

"Jimin mau ngồi xuống ghế đi, anh vừa nấu xong đồ ăn này, vừa hay định vào gọi em dậy" để đồ ăn xuống rồi ngồi đối diện cậu.

"Sao chỉ có một phần, anh không ăn sao" cậu thắc mắc khi thấy chỉ có một phần thức ăn, hắn đưa sang cho cậu vậy hắn ăn cái gì

"Em ăn đi, anh vừa ăn rồi"

Đúng thật là hắn vừa ăn xong, ở phía sau vẫn còn đồ dơ chưa rữa nữa mà.

Cậu ăn hắn ngồi nhìn.

Cảm thấy có phần không được thoải mái khi hắn cứ chăm chăm nhìn vào cậu

"Bộ trên mặt em có dính gì hay sao" cậu ngại ngùng hỏi trong khi miệng nhét đầy thức ăn

"Không có, mặt em không có dính gì hết, chỉ là muốn ngắm em ăn thôi"

Nghe xong câu đó làm cậu muốn nghẹ đến nơi, cố gắng vổ vổ vào ngực vì đống đồ ăn cậu vừa nuốt xuống

"Em không sao chứ, ăn từ từ có ai dành với em đâu, ngốn cho dữ chi bây giờ nghẹn rồi thấy không" vừa vuốt vuốt lưng cậu vừa đưa cốc nước đến cho cậu.

Hớp một ngụm lớn cho trôi cơn nghẹn, cậu nhìn hắn thật ra cậu nghẹn không vì ăn nhiều mà vì nghe hắn nói cậu mới bị như thế, thật ngại mà

"Em no rồi, mình đi làm luôn nha"

"Nhưng em vẫn chưa ăn xong mà" chỉ vào chổ thức ăn cậu đang ăn giở.

"Không ăn nổi nữa, thật sự là no lắm rồi mà"

"Thật không"

"Thật mà" cậu xoa xoa cái bụng căng của mình

Thôi thì tin cậu vậy.

Cả hai cũng nhanh chóng lên xe rồi đi làm



..............

Công việc dạo này hơi nhiều, cả cậu và hắn đều bận không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, chủ yếu làm xong về nhà là lăn đùng ra ngủ mất, nhưng có điều là cậu vẫn phải ngủ chung với hắn mặc do ba, mẹ hắn không có ở chung nhà nữa.

Có lẽ khoảng thời gian chung giường giờ đã thành thói quen của hắn, cho nên mỏi lần cậu về phòng riêng là nữa đêm hắn sẽ mò sang khiên cậu về ngủ cùng. Cậu cũng khó sử lắm, vì ngại nhưng mà hắn cứ làm như vậy hoài cậu sợ bản thân mình sẽ lại sa ngã mất. Cậu không dám dù gì mối quan hệ của cả hai chỉ kéo dài thêm một thời gian nữa rồi sẽ chấm dứt ngay thôi mà. Cho nên cậu dặn mình phải vững lòng

Và đêm nay vẫn thế....

"Jimin, sao em không về phòng mà ngủ, toàn đi ngủ phòng khách không vậy"

"Em..... em thấy mình ngủ ở phòng khách sẽ hợp hơn"

Cậu định mở cửa thì hắn niếu tay lại, giữ cậu không cho đi

"Về phòng ngủ cùng anh đi"

"Thời gian qua ngủ cùng em quen rồi, bây giờ không có em nằm bên cạnh anh cảm thấy rất trống trải, giường rộng một mình anh nằm cũng không hết. Em đừng sang đó nữa có được không, về phòng ngủ cùng với anh nha".

Rõ ràng cậu có đồng ý đâu nhưng đôi chân tự khi nào đã bước về phòng riêng của hắn như vậy.

Hắn ngồi xuống giường vổ vổ vào chỗ nằm bên cạnh, ý bảo cậu nằm xuống.

"Nào lại đây, mau ngồi xuống đây"

Thấy cậu vẫn không có dấu hiệu định đặt mông ngồi xuống nên hắn vớ tay kéo cậu xuống luôn.

"Bây giờ mình nói chuyện một lúc"

Đột nhiên hắn lại bày ra cái vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu làm cậu có phần lo lắng, bỗng dưng lại dâng lên một cảm giác sợ hãi

"Có chuyện gì" cậu bình tĩnh nghe hắn nói.

"Mình sống với nhau cũng gần một năm rồi, bây giờ em hãy nói thật cho anh biết chuyện kia là như thế nào"

"Chuyện kia là chuyện gì" cậu ngờ vực hỏi lại, rốt cuộc chuyện kia là chuyện gì, đừng nói là lại hỏi chuyện của Kim Hanji nha, thôi cậu không nói đâu.

"Em cũng biết anh nói chuyện kia là chuyện gì mà phải không" thận trọng quan sát cậu

"Aaaa..... Em buồn ngủ rồi, ngủ đây" dứt câu liền nhanh chóng nằm xuống, rồi chùm chăn kín mít, trốn đi câu hỏi của hắn

"Nè.... Đang nóng như vậy mà em chùm chăn làm gì, sẽ ngợp đấy biết không" lấy tay gỡ chăn ra.

"Đừng có giả vờ ngủ, anh biết là em chưa mà, mau trả lời câu hỏi của anh nhanh" kê sát mặt lại gần cậu.

Biết không thể nhắm mắt trốn tránh nên đành mở mắt ra đối diện với hắn vậy. Ấy vậy mà vừa mở mắt thì gương mặt phóng đại của hắn ở ngay phía trước, làm cậu bất động không dám chớp mắt.

Thấy cậu cứ mở lớn mắt không chớp, hắn liền thổi nhẹ một hơi lên mặt.

Bị cái thổi bất ngờ của hắn làm cậu không chịu mà nhắm mắt tịt mắt lại.

Trông thấy hành động dễ thương của cậu, hai cái má trắng trẻo ấy cứ ở ngay trước mắt hắn không kiềm được lòng mà đưa miệng đến ngậm lấy gò má ấy. Cậu được một phen đứng hình không dám mở luôn mắt.

Nhưng mà hình như hắn gặm má cậu hơi lây rồi thì phải, hắn còn làm quá hơn khi mút mút cắn cắn rồi lấy lưỡi liếm liếm.

Cậu nổi cả da gà da vịt

Ai bảo đôi má cậu ngon thế làm gì, nên hắn mới làm thế đấy, thôi buôn tha cho cậu đấy, hắn nhả ra rồi nhìn cậu cười cười.

Được buôn tha cho cái má mới vừa bị gặm, cậu mở mắt ra lấy tay chùi đi nước bọt dính ở trên mặt mình. Hậm hực nhìn hắn.

Chả nói gì nữa hắn nhanh chóng nằm xuống bên cạnh rồi, kéo cậu ôm vào lòng rất nhanh đã ngủ mất.

Cậu cố cựa mình nhưng không nhúc nhích người được vì bị hắn giam chặt ở trong lòng. Thôi thì cố ngủ vậy, dù gì việc này cũng diễn ra thường xuyên, cậu cũng dần dần quen rồi cũng thiếp đi mất.

Không biết từ khi nào mà hắn lại có cái thói quen hay sát lại gần cậu rồi cắn vào má cậu, hể ở gần là cho miệng đến ngậm lấy, cứ day day một lúc mới chịu bỏ ra, ban đầu cậu còn rất bất ngờ vì hành động đó của hắn, còn la lối phản khán không cho, nhưng mà riết rồi cũng thành thói quen, chỉ là hơi ghê ghê một tý nhưng không sao, cắn ở đó thì được đừng cắn ở chỗ khác là được, dâng cái má cho hắn gặm mỗi ngày cũng không sao. Ừm!!!.

.
.....

............

(Gần hết rồi đoá, ráng thêm hai ba chương nữa là hoàn ngay).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip