chap 2

Cậu bất ngờ bật dậy thì bị cánh tay của Kita đặt lên ngực ngăn lại. "cứ nằm nghỉ ngơi tiếp đi, anh mang ít đồ đến này, lát rồi ăn uống cho cẩn thận. Anh cũng báo cho phụ huynh em rồi, có lẽ mẹ em sẽ đến sớm thôi và anh xin lỗi."

Cậu nằm khó hiểu nhìn lên đàn anh của mình "Sao anh lại xin lỗi?"

"nếu sáng nay anh không ngăn em tập chạy trong cái bộ quần ngắn đó thì có lẽ em đã không thế này, xin lỗi, anh chủ quan quá." Kita thành thật cúi đầu xuống xin lỗi, Suna chắc mẩm anh ấy chưa biết việc cậu ốm chủ yế do bị cái vòi nước hỏng kia hại đâu,nhưng để như này cũng không tệ lắm...

"Là lỗi của em, anh có thể lấy hộ em ít nước ấm được không?"

Kita cũng im lặng mà ngoan ngoãn đi lấy cho cậu một cốc

"cả it thuốc cảm trong tủ nữa."

"à lấy hộ em thêm một cái chăn được không em thấy hơi lạnh."

Bất kể cậu muốn cái gì Kita-san cũng đều lấy hết cho cậu, cái cảm giác gì đây chứ, tự nhiên thấy sướng sướng.

"Rintarou." Đột nhiên một tiếng gọi quen thuộc vang lên, tiếng của phòng từ từ mở ra. Dáng người không cao, dôi mắt sắc cùng biểu cảm lo lắng đó, đích thị là mẹ cậu rồi.

" con có sao không? Sao lại bất cẩn thế. Mẹ có mang ít quần áo này. Lần sau phải gọi điện cho mẹ đấy." Mẹ cậu vội vàng hỏi han, mặc dù biết mẹ lo cho mình nhưng cậu cũng không khỏi ngại ngùng khi để Kita-san thấy hết cảnh này.

"con không sao.Kita-san đã chăm sóc con nãy giờ rồi."

"kita-san ...à là con hả, xin lỗi nhé cô không để ý. Cảm ơn con đã chăm sóc thằng con cô nha."

"không sao đâu ạ, cô đưa em ấy về đi trước khi trở nặng."

"cảm ơn con nha. Thấy chưa thay đồ nhanh đi Rntarou, con làm phiền đàn anh của mình hơi nhiều rồi đấy."

Cậu mặc cái áo khoác vào, Kita-san sẽ không thấy phiền đâu, anh ấy chỉ là đang lo lắng cho cậu thôi, cậu biết rõ điều đó chứ nhưng sẽ không nói đâu, vì vốn dĩ cách Kita-san biểu đạt tình cảm bằng lời và hành động của anh ấy thi thoảng cứ đi ngược lại nhau.

"Vậy em đi đây. Cảm ơn."

""chào con nhé. Cảm ơn vì đã chăm sóc nó dùm cô."

"Không có gì ạ."

Cuối cùng thì sau một lúc cậu cũng thoát được khỏi mấy lời phàn nàn của mẹ mình. Quả nhiên về phòng là thoải mái nhất. Rồi cậu chợt đút tay vào túi quần, có gì đó hơi phồng nhẹ, hình như là giấy. À cậu nhớ rồi, là bức thư trong tủ khóa của Kita-san. chết rồi sao giờ, tự nhiên bây giờ cậu ới cảm thấy tội lỗi. Dù sao thì anh cầm về rồi, nếu giờ mà đọc thì sẽ phải quỳ xuống tạ lỗi cả ngày với Kita-san mất. Chắc cậu sẽ không đọc nó đâu nhỉ?

Nhỉ?

Và cậu mở ra đọc.

Đúng với suy nghĩ cậu, đó là một bức thư tình. Nó không quá dài, chỉ là... có hơi lạ nhưng người mà bức thư gửi đó là... 'Suna Rintarou'. Khoan đã mà đây là thư tình của cậu mà? Có phải của Kita-san đâu? Nhưng tại sao nó lại ở trong tủ của anh? Một loạt các câu hỏi liên tiếp lấp đầy não cậu. Không thể do nhét nhầm được, rõ ràng bảng tên mỗi người đều được ghi ở bên ngoài mà.

Đau đầu quá, cậu thẳng tay ném bức thư vào sọt rác rồi nằm phịch lên giường, dù sao biết được người gửi là cho cậu chứ không phải Kita-san thì cũng nhẹ lòng hơn. Không biết là ai nhưng cậu cũng sẽ từ chối lá thư này,cậu cũng không có để ý mấy, nội dung thì nhàm chán, mấy câu từ cứng nhắc đó thì sao có thể viết thư cho ai được chứ. Tuy nó làm cậu nhớ về Kita-san nhưng kệ đi, kiểu đó sẽ không có ai yêu đâu, Kita-san ít ra còn có anh.

Suna cười thầm rồi bắt đầu nhắm mặt lại chìm nhanh vào giấc ngủ.

*

Suna ngồi dậy với cái đầu đau điếng, cậu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu nữa, cơ mà lại rất đói.

"Uưm, 8h rồi, đằng nào cũng là chủ nhật, nghỉ thêm chút."

Cậu giãn người rồi lại ụp mặt xuống cái gối định nằm tiếp thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Khó chịu thật đấy, rốt cuộc lại có tên nào kém duyên đến mức phá giấc nghỉ của một đứa đang nằm ốm la liệt như cậu chứ. Suna thở hắt một hơi rồi ráng gượng dậy bước ra mở cửa.

"Ai vậy?" giọng cậu hơi khàn, có lẽ do vẫn chưa khỏi ốm hẳn nên vậy.

"Là anh,Kita Shinsuke đây."

"Xin lỗi giờ nhà không tiế- Kita-san??" Suna vội mở cửa ra, phía trước cậu là dáng người thấp hơn khoảng chừng 10cm với mái tóc bạc đặc trưng, đúng là Kita-san rồi, nhưng anh ấy làm gì tại đây vậy chứ?

"Anh đến thăm bệnh, anh có mang chút đồ đến cho em. Không phiền chứ?" Kita giơ túi đồ lên trước mặt Suna, người mà vẫn đang thẫn thờ này giờ.

"Không phiền đâu, anh vào nhà đi." Cậu tránh sang một bên, nhường chỗ để Kita đi vào.

"Bố mẹ em không có nhà à?" Kita nhìn ngó xung quanh rồi quay qua hỏi Suna.

"Họ đều đi làm hết rồi, còn mỗi em thôi."

"Vậy anh mượn nhà bếp chút, em ra ngồi đợi tí đi."

"anh định làm gì vậy?"

"Nấu cháo, em đang bị ốm mà. Anh định mang qua để nhờ mẹ em nấu nhưng nếu bà ấy không có ở đây thì cứ để anh" Kita vào lự lấy chiếc tạp dề hồng mẹ cậu treo trên tường "Cho anh mượn cả cái này nữa nhé."

"Vâng." Suna ngồi xuống bàn ăn, tay chống lên cằm hướng mắt về phía Kita trong gian bếp đang cắt hành. Khoan nhưng không phải chuyện này đang tiến triển nhanh quá à, cậu còn chưa kịp làm gì mà Kita-san đã vào bếp nấu nướng luôn rồi. Chết thật, Suna nghĩ mình lại ốm thêm rồi, mặt cậu đỏ hơn cả khi nãy nữa.

Đợi thêm khoảng 10p thì Kita bê bát cháo ra trước mặt cậu, trông nó ngon quá, mùi cũng thơm nữa, chỉ là có hơi nhiều hành thôi. Suna từ từ cầm lấy cái thìa, trong một thoáng dường như cậu cảm thấy cơ thể đột trở nên nặng trĩu lạ thường.

"Suna, sao không vậy? Em nhìn đó quá." Kita đã đứng ngay bên cạnh cậu từ lúc nào, rõ là mới nãy ngồi cạnh mà, sao mà anh lúc nào cũng nhanh quá vậy,còn không biết đề phòng nữa.

"Em không sao m-" Đang nói thì cậu bị hụt hơi, cảm giác đau đầu kéo đến, người thì cảm giác như tê dần đi, hình ảnh cuối cậu thấy là Kita đang hốt hoảng gọi cậu, đừng biểu cảm nhiều như vậy chứ, thật chẳng giống anh chút nào.

Và cứ vậy cậu đã ngất đi với cái đầu đau điếng của mình.

*

"Suna!! Thằng bé ngất rồi." Kita lo lắng đỡ người Suna dậy, cố kéo cậu về phía sofa ngoài phòng khách nhưng thực sự, Suna nặng quá, hơn anh tận 10 cân,lại còn thêm cái chiều cao chênh lệch giữa hai người nữa khiến anh có chút vất vả để dìu thằng nhóc này đến ghế.

"Trước tiên phải lấy khăn ướt đã." Kita vội chạy quanh, không thấy phòng tắm ở tầng 1, vậy chắc ở tầng 2 rồi, anh đi lên cầu thang, thấy căn phòng vẫn sáng đèn,anh khá chắc đó là phòng Suna, có lẽ phòng tắm cũng ở gần đó.

Vốn dĩ anh chỉ định vào tắt đèn, nhưng trớ trêu thay kiểu gì, đập vào mắt anh lại là bức thư mà anh đã đánh mất hôm trước. Tại sao nó lại ở đây? Và quan trọng hơn, là trong tình trạng bị nhàu nát ở chỗ sọt rác của Suna...Kita hơi lặng người, anh cúi xuống, cầm nó lên từ trong sọt rác, tay cậu khẽ phủi nhẹ lớp bụ mỏng bị bám vào lá thư. Cuối cùng thì nhét nó vào túi áo rồi tắt đèn phòng cậu đi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip