Chương 109: Vật phục chế thời không (3)

Nàng vốn cho là Ramses đang họp, nàng chỉ cần mang thứ đó đến, rồi mượn cớ hắn không ở đó nên có thể về trước. Nhưng không nghĩ tới người hầu lại đến báo cho chàng là nàng tới chơi, hơn nữa cũng không nghĩ chàng nhanh chóng như vậy mà về gặp mình.

Mất một lúc, nàng cuối cùng ấp úng nói:

- "Muốn tìm chàng cùng ăn một bữa cơm."

Lý do này nói ra quá gượng ép đến cả nàng cũng không tin được. Vừa nói ra miệng đã cảm thấy không hợp với thói quen bình thường, vì vậy không dám nhìn chàng. Nhưng lại không nghe thấy bất cứ hồi âm châm chọc nào. Ngẩng đầu lên, cũng phát hiện chàng đang nhìn ra nơi khác, con mắt hơi buông thõng, sợi tóc màu rám nắng rũ xuống hai bên má. Vẫn không lộ vẻ gì nhưng cách nói chuyện lại có vài phần không nói rõ mà mất tự nhiên.

Trầm mặc một hồi, nàng cảm thấy có chút xấu hổ:

- "Chàng chắc là đang bận, coi như quên đi."

Chàng đột nhiên giương mắt, ngay lúc này, nàng cảm thấy chàng giống như đứa trẻ đang rất lo lắng vì bị bỏ rơi mặc dù ngữ khí vẫn cực kỳ cường ngạnh, nhưng lại mang theo một điểm khẩn trương không dễ gì phát hiện:

- "Nàng đã tới đây rồi, hãy cùng ăn một bữa."

Chàng gọi người đến, bảo bọn họ mang đồ ăn vào trong phòng, người hầu vâng lệnh định đi ra ngoài thì lại bị chàng gọi lại:

- "Ngươi đến phòng nghị sự, bảo Lễ Tháp Hách chủ trì hội kế tiếp. Nói với hắn ta có chuyện quan trọng lưu lại trấn khóa quyển sách, lúc khác có thể xét xử."

Người hầu vâng lệnh.

Ngải Vi liền vội vàng nói:

- "Chàng đang có chuyện quan trọng như vậy, ta đi trước."

- "Đợi một chút."

Chàng xoay đầu lại:

- "Không phải muốn cùng nhau ăn cơm sao?"

Chàng nói như vậy làm nàng có chút không biết làm sao. Tâm trí có chút không tập trung, ngón chân không tự chủ đập vào chân giường làm nàng phải hít một hơi thật mạnh. Hắn lập tức đứng lên, chạy đến, ngồi chồm hỗm dưới chân nàng, nhìn chằm chằm vào ngón chân vừa bị dập của nàng. Trong nội tâm, Ngải Vi sợ hãi, sợ chàng nghĩ nàng đang làm trò.

Chàng chăm chú nhìn đầu ngón chân bị dập đỏ ửng, dấu vết màu đỏ hiện lên đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng tinh của nàng. Chàng vì vậy nói:

- "Gọi ngự y đến ngay."

Ngải Vi liền vội vàng nói:

- "Không cần đâu, chỉ bị đụng nhẹ một chút."

- "Đụng mạnh đến mức đầu ngón chân thành ra thế này."

Lúc nói lời này, chàng ngẩng đầu lên, đúng lúc nàng đang nhìn chàng không chớp mắt, hai tầm mắt nhìn vào nhau, mặt cách nhau gần như vậy, dường như muốn đụng vào nhau. Tròng mắt của chàng màu hổ phách trong suốt, bất luận thời không biến đổi thế nào, nhìn từ trong mắt của chàng thấy hình ảnh của mình lại tựa hồ như chưa bao giờ thay đổi.

Căng thẳng trong lòng, chỉ cảm thấy sự xấu hổ tăng lên làm đỏ mặt, có thể do dự nhưng ánh mắt lại không muốn rời.

Lúc trước đã xảy ra thật là nhiều chuyện mà giờ như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Lúc trước trong nội tâm có thật nhiều ngờ vực vô căn cứ, bất an mà nay như chưa bao giờ xuất hiện.

Chàng dừng một chút, nhìn nàng, hai con mắt càng trở nên nhu hòa. Tay của chàng, do dự một chút, cuối cùng giữ chặt mái tóc màu vàng của nàng, chậm rãi quấn trên đầu ngón tay của mình, giống như xác nhận sự hiện hữu thông thường của nó mà xoa nắn. Nàng vội vàng ngừng thở, lúc này, ngón tay chàng thoáng dùng sức kéo nàng vào người chàng, bờ môi hơi nóng đã đặt trên môi nàng.

Phản ứng đầu tiên là muốn kháng cự nhưng nụ hôn của chàng lại ôn nhu ngoài dự liệu, giữ chặt nàng trong tay cũng cẩn thận như vậy, sợ dùng sức thì nàng sẽ tan biến mất.

Mặc dù lúc trước trong đầu luôn bừa bộn rất nhiều suy nghĩ nhưng có thể nụ hôn này đã quá đột ngột làm say lòng người, khiến hình ảnh nàng trong nháy mắt đã chiếm thế thượng phong với lý trí siêu việt. Nàng còn không kịp phản ứng, tay mình đã đưa tới, khoác lên trên vai chàng.

Cảm nhận động tác của nàng, chàng mới đầu có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền giống như được cổ vũ mà nụ hôn càng thêm mãnh liệt. Chàng ôm nàng thật chặt vào trong ngực mình, nụ hôn của chàng nhiệt tình mà chứa mười phần xâm lược. Hơi thở của chàng dần dần trở nên gấp gáp, sức nặng cơ thể gần như hoàn toàn áp về phía nàng.

Nhưng vào lúc này, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh thị nữ hôm trước vội vàng chạy ra khỏi cung của chàng, lúc đó nàng đã phải trải qua một đêm bối rối không chịu nổi. Nên nàng có vài phần lùi bước, thân thể theo bản năng xiết chặt, lui về sau một bước. Chàng lại nhạy bén thấy được động tác rất nhỏ của nàng, giương mắt, thật sâu nhìn nàng, suy đoán ý nghĩ của nàng.

Hốc mắt trở nên nóng lên, nàng nhắm mắt lại, không biết nói gì cho phải.

Khoảng cách của chàng rất gần nàng, chàng chờ đợi. Hơi thở của chàng rơi trên gương mặt nàng, giống như không nói gì mà hỏi nàng, thúc giục nàng.

Nàng cuối cùng mở miệng, chưa kịp nói ra câu đầu tiên đã nghe thấy tiếng quỳ gối của vệ binh cắt ngang.

Ramses không buông Ngải Vi ra, chỉ cau mày, thấp giọng nói:

- "Đang bận, tối hãy đến."

Vệ binh do dự một chút, vẫn tiếp tục báo cáo:

- "Khởi bẩm bệ hạ, toàn bộ vương cung đã lục soát hết, không phát hiện ra thứ bệ hạ cần tìm, nhưng điều tra có gặp chút chướng ngại, mong bệ hạ định đoạt."

Pharaoh trẻ tuổi rõ ràng đang nén cơn giận, không chút rung động nói:

- "Không phải đã lệnh cho các ngươi rồi sao?"

Vệ binh khó xử trầm mặc một hồi, lập tức đáp lại:

- "Thế nhưng điện hạ Kamille Rotta...điện hạ nói..."

Chân mày Ramses nhíu lại. Chàng thoáng kéo ra khoảng cách với Ngải Vi nhưng cánh tay vẫn ôm nàng bên người. Chàng quay đầu nói với vệ binh đang nơm nớp lo sợ:

- "Nói với nàng ta, bây giờ cho các ngươi vào lục soát, bằng không thì nàng ta phải dời đi."

Vệ binh được khẩu dụ của Pharaoh, quỳ lạy rồi nhanh chóng quay người lui ra ngoài.

Không khí vi diệu giữa hai người đã bị cắt đứt như vậy, đã không có lý do để tiếp tục.

Ngải Vi gãi gãi đầu, đi sang bên cạnh Ramses, làm bộ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tìm chủ đề nhàm chán nói:

- "Tìm gì vậy?"

Ramses dừng một chút, nhàn nhạt đáp lại:

- "Không phải vật quan trọng gì."

Ngải Vi cười cười, vì vậy không hỏi nữa.

Thời điểm hai người cùng ăn cơm trưa có nói chuyện vô thưởng vô phạt, là do Ngải Vi lúc đầu luôn lần lượt lấy chủ đề không đến nơi đến chốn. Nàng tận lực tránh né vấn đề vừa xảy ra, càng không ngừng nói những lời rất nhàm chán:

- "Thời tiết gần đây tốt thật."

Hoặc như:

- "Mùi thơm bên trong ao sen rất dễ chịu."

Trừ lần đó ra, không có bất cứ chuyện gì khiến nàng khó xử.

Đến khi Ngải Vi nói hôm nay Khả Mễ Thác Nhĩ đến thăm nàng, sắc mặt Ramses đột nhiên biến đổi, động tác ăn cũng dừng lại:

- "Khả Mễ Thác Nhĩ hôm nay tới thăm nàng?"

Ngải Vi bất đắc dĩ "ừ" một tiếng, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào mồm:

- "Ta mấy ngày nay không thấy nàng ấy đến."

Đột nhiên cảm thấy không khí có chút không hợp, nàng dừng một chút:

- "Làm sao vậy?"

Chàng nhìn nàng một lúc, sau đó cúi thấp, có chút thở dài giống như tiếc nuối:

- "Không, không có gì. Vừa nói đến đoạn nào rồi?"

Ngải Vi ngược lại có chút tức giận:

- "Cái gì mà không có gì? Rõ ràng có gì đó, như thế nào lời nói lại nói phân nửa vậy?"

Chàng không nhìn lại mà chỉ trả lời một câu:

- "Lời nói của nàng vừa rồi cũng chỉ nói có phân nửa, ta đâu có hỏi lại."

Chàng vừa nói như vậy, nàng ngược lại lại nghẹn lời không nói được lời nào. Vì vậy đành bực mình mà ăn cơm, trầm mặc một hồi lâu, chàng bất đắc dĩ giải thích:

- "Lúc trước Khả Mễ Thác Nhĩ có đến khu tự trị Giza, ta cho là nàng ta đã không ở Thebes nên có hơi ngạc nhiên mà thôi."

Nguyên nhân là như vậy, nhưng vẫn lo Ngải Vi vẫn còn thắc mắc nên chàng nói thêm:

- "Khả năng ngày mai nàng ta sẽ đi, lần này là việc gấp, có thể sẽ đi khá lâu. Nếu nàng mấy ngày nữa không gặp nàng ấy thì cũng không cần lo lắng."

Ngải Vi cuối cùng vì buồn bực mà ngừng ăn, nghĩ đến bộ dạng đi không chào hỏi của Khả Mễ Thác Nhĩ, xem ra nàng thật sự là có việc gấp.

Vì vậy, nàng đành miễn cưỡng gật đầu, quyết định không quan tâm đến chuyện này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip