~Chương 35~
Thiên Tịch Dao thấy Hoàng đế, không nhịn được nói: "Bệ hạ, ngài có thể cười với ta một cái được không?"
Hoàng đế không hiểu, cho rằng Thiên Tịch Dao bị kích thích lớn nên mới nói linh tinh, bảo: "Quay về đi, bên hồ hơi ẩm nặng, cẩn thận kẻo cảm lạnh."
Thiên Tịch Dao thoáng thất vọng, nhưng vẫn nhịn xuống, hai người cùng nhau trở lại Linh Khê cung.
Sắc trời không còn sớm, Hoàng đế đi thẳng vào nhĩ phòng chuẩn bị tắm rửa. Việc này vốn có cung nữ hầu hạ, nhưng Vạn Phúc không ngừng chớp mắt với Thiên Tịch Dao, ánh mắt gần như công khai ý bảo hãy nhận lấy việc này.
Vạn Phúc đưa khăn tới tận tay Thiên Tịch Dao rồi nói một câu khiến Thiên Tịch Dao suýt ngã ngửa, Vạn Phúc nói: "Nương nương, bệ hạ đi một mạch hai tháng, ngài phải biết quý trọng cơ hội này nha." Thật ra trong lòng Vạn Phúc lại nghĩ, bệ hạ thật sự cam lòng không mang theo nương nương ư, làm sao có thể! Dù sao bệ hạ đã lòng như lửa đốt mà tới, cũng nên bày tỏ chút chứ?
Nhưng mà Thiên Tịch Dao không biết, nàng còn mải nghĩ đi nghĩ lại xem có nên làm không.
Hoàng đế ngâm mình trong bồn tắm, đang thoải mái thở dài, mấy ngày liên tiếp bận như con quay, ít có thời gian thả lỏng như thế này. Hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, nếu bình thường hắn chắc chắn biết đây là cung nữ hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng tiếng bước chân này biết nói sao đây...mang theo chút do dự, đi mấy bước liền dừng lại, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, nghĩ thầm, chẳng lẽ là Thiên Tịch Dao tới?
Hoàng đế mở mắt ra nhìn lên, giữa làn hơi nước mờ mờ ảo ảo như chốn tiên cảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tịch Dao đỏ bừng, ngượng ngùng đi đến, ánh mắt trốn tránh có hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng hắn.
Tuy rằng đã có quan hệ không trong sáng với Hoàng đế, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp đối mắt với thân thể của đối phương, hơi nước vấn vít, Hoàng đế để lộ ra cánh tay hữu lực, lồng ngực cơ bụng từng múi, đường nét khuôn mặt rõ ràng càng có vẻ góc cạnh, đặc biệt là đôi mắt xếch tuyệt đẹp đang nhìn nàng không chớp mắt, thần thái nóng rực.
Thiên Tịch Dao cảm thấy ánh mắt này, có phải hơi nóng cháy quá không?
Hoàng đế thấy Thiên Tịch Dao không chịu động đậy một hồi lâu bèn vẫy tay nói: "Qua đây đi."
Thiên Tịch Dao chậm chạp đi đến, thầm nghĩ đã vào đây rồi, vậy cứ dũng cảm tiến tới đi. Người vừa mới bước tới đã bị Hoàng đế túm chặt, hô hấp nóng bỏng của Hoàng đế phả vào mặt, nàng nghe thấy Hoàng đế khàn khàn nói: "Lau ngươi cho trẫm hửm? Là chủ ý của ai vậy?"
"Thiếp thấy bệ hạ vất vẻ cực nhọc, nên muốn vì bệ hạ phân ưu."
Hoàng đế nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thiên Tịch Dao, như phù dung kiều diễm lóa mắt, không kìm được nghĩ, quả đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, hắn chỉ không đến có mấy ngày mà đã đổi lấy được tiểu ý ôn tồn của Thiên Tịch Dao.
Không nén nổi khát vọng trong lòng, hôn lên hai gò má của Thiên Tịch Dao, lúc này mới buông nàng ra nói: "Lau đi."
Thiên Tịch Dao còn tưởng rằng Hoàng đế sẽ có hành động khác, kết quả chỉ đơn thuần bảo lau người, khiến cho Thiên Tịch Dao phỉ nhổ bản thân không ngớt, vội thu liễm lại tâm tình, nhanh tay nhanh chân chà lưng cho Hoàng đế, cầm khăn dấp nước, xoa đi xoa lại tấm lưng của Hoàng đế.
Hoàng đế vốn tưởng là sẽ được hưởng thụ ân cần hiếm có của mĩ nhân, ai ngờ Thiên Tịch Dao không quen làm việc này, ngón tay nõn nà sờ tới sờ lui trên lưng hắn, không có chút dùng lực nào, càng giống như...trêu chọc hơn vậy.
Trong hơi nước nồng đậm, hô hấp của Hoàng đế dần dồn dập lên.
Đến khi Thiên Tịch Dao thiên tân vạn khổ lau xong tấm lưng, quay đầu nói với Hoàng đế: "Bệ hạ, lưng lau xong rồi." Hậu quả lời còn chưa nói hết, Hoàng đế gióng như đã nhẫn nhịn rất lâu kéo người vào trong thùng nước tắm. Áo lót mùa hè vốn mỏng manh, gặp phải nước liền thấm qua, lộ ra dáng người lả lướt của Thiên Tịch Dao, hai chân thon dài trắng nõn, eo mảnh khảnh, còn có bộ ngực nhấp nhô đầy đặn.
Ánh mắt của Hoàng đế càng nặng nề, cúi đầu hôn lên đôi môi như hoa hồng của Thiên Tịch Dao.
Hương Nhi thấy Thiên Tịch Dao vào nhĩ phòng một lúc lâu mà không thấy có động tĩnh gì, thậm chí còn truyền đến âm thành ngâm nga đè nén vỡ vụn, nàng mơ hồ hỏi: "Vạn công công, có phải nương nương không thoải mái hay không?"
Vạn Phúc nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hương Nhi, nghĩ thầm, rốt cuộc đến bao giờ cô nương này mới thông suốt đây, giống hệt chủ tử nhà nàng...may mà có hắn giúp đỡ.
"Không có gì đâu." Vạn Phúc nói.
"Ồ." Hương Nhi từ trước đến nay tin tưởng Vạn Phúc, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu dồn dập, Hương Nhi càng hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi vén mành lên. Kết uqar gò má nàng nhanh chóng đỏ lên, buông mành xuống.
Vạn Phúc thấy mặt Hương Nhi ửng hồng, nói: "Ta đã nói không có việc gì đâu, cô xem thiếu chút nữa cô đã phá hỏng đại sự rồi." Vạn Phúc vẫn không quên chuyện trước đây ban đêm bản thân xông vào tẩm điện, sau đó...bị Hoàng đế phạt quỳ một ngày một đêm.
Hương Nhi càng nghĩ càng thấy ngượng chín người, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn hiện lên trong đầu, trong phòng tắm có một tầng tơ mỏng ngăn cách, cho nên nàng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ khung cảnh ấy. Thiên Tịch Dao bị Hoàng đế đặt lên vách tường, lộ ra chân dài mịn màng, âm thanh ngâm nga như muốn câu hồn đoạt phách, làm người ta nghe xong mà đỏ mắt tim đập không ngừng.
"Sau này nên nhớ kỹ đấy." Vạn Phúc thấy Hương Nhi cúi đầu, thoải mái nói.
Hương Nhi dùng sức gật đầu, thấy ngón tay thon dài sạch sẽ của Vạn Phúc vỗ vào vai mình, bỗng nhớ đến cánh tay hữu lực của Hoàng đế nắm lấy eo nương nương, trong lòng run lên, vội lui người ra.
Vạn Phúc thấy dáng vẻ kinh hách quá mức của Hương Nhi, trong lòng không nhịn được thương tiếc nói: "Mang cho ta chén trà đến đây với, khát quá."
Lúc này Hương Nhi trút được gánh nặng, chạy biến như có hổ đuổi theo sau, khiến cho Vạn Phúc rất buồn bực, nghĩ bụng, tiểu cô nương hay thẹn thùng, lại nghĩ, nếu nhận một muội muội đơn thuần như thế, vậy phải chăm lo thật tốt. hạnh phúc đơn giản chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Hiển nhiên Hoàng đế rất không có dấu hiệu ngừng lại, từ nhĩ phòng đến nội thất, từ trong bồn tắm đến trên bàn, đủ mọi kiểu dáng, Thiên Tịch Dao thiếu chút nữa khóc lóc cầu xin tha.
Nàng thật tình nghĩ, hình như Hoàng đế rất thanh tâm quả dục, nếu không sao lại kích động vậy? Như người chưa được nếm thịt bao giờ, nếm thịt rồi thì chắc chắn không thể nhả ra ấy.
Nửa đêm, Thiên Tịch Dao không chịu nổi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy liền phát hiện không thấy người đâu cả.
Thiên Tịch Dao hơi ngỡ ngàng, nhiệt độ trong chăn vẫn còn...nàng nhìn sắc trời, mình tỉnh rất sớm, bên ngoài vẫn còn đen mù, Hoàng đế đâu thể vào triều sớm như vậy? Chẳng lẽ mình nằm mơ?
Hương Nhi thấy Thiên Tịch Dao tỉnh dậy, tiến lên hỏi: "Nương nương có muốn uống chén trà ấm không ạ?"
"Ừ." Thiên Tịch Dao sờ sờ đầu, cảm thấy hết thảy như cảnh trong mơ, uống một hớp nước trà, hỏi: "Bệ hạ đã từng tới đây?"
Hương Nhi nói: " Nương nương, sớm tinh mơ bệ hạ đã tỉnh, quân cơ đưa tới văn kiện khẩn, bệ hạ ngay cả điểm tâm cũng chưa dùng đã vội vã đi rồi." Hương Nhi nhớ tới Hoàng đế sau khi nghe tin tình báo, thần thái nét mặt kịch biến, dễ thấy hình như đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
***
Lương tần ngồi trong phòng thêu thùa may vá, một bộ y phục đã làm xong chỉ trong một tháng, đường may tỉ mỉ, kiểu dáng hoa thêu phức tạp độc đáo, khá tốn công sức. Tế Nương từ bên ngoài bưng một đĩa dâu đến.
"Nương nương, trời đã tối rồi, không nên làm nữa, đỡ đau mắt." Dĩ nhiên Tế Nương biết bộ y phục này là làm cho ai, tất nhiên là bệ hạ cửu ngũ chí tôn, nhưng...Nàng biết, y phục này nương nương vĩnh viễn sẽ không tặng đi, trong phòng Lương tần có một ngăn tủ, chuyên để cất những y phục Lương tần làm cho Hoàng đế, nàng rảnh rỗi liền may, một năm làm được tầm bốn năm bộ, đến bây giờ đã sắp không chứa nổi nữa.
Tế Nương cũng đã từng hỏi vì sao Lương tần không đưa cho bệ hạ, Lương tần lại nói, bệ hạ có Thượng Y phường làm y phục cho, đâu đến phiên đường thêu thô sơ của nàng.
Thật ra nương nương may vá rất đẹp. Tế Nương không hiểu Lương tần, rõ ràng Hoàng đế đối xử với nàng tốt hơn nhiều so với các phi tần khác, nếu đã chẳng mấy người kia một năm chỉ đi nhìn mấy lần, mà Hoàng đế lại thỉnh thoảng tới thăm Lương tần, ngày lễ ngày tết cũng không thiếu đồ tặng, song Lương tần tựa như..., biết nói sao đây, giống như bệ hạ càng coi trọng, nàng càng thu mình lại hơn, có một lần nàng ấy nói với nàng, làm người phải giữ khuôn phép.
Lương tần thấy ánh mắt của Tế Nương liền biết nàng ấy nghĩ gì, nhưng nàng không cần giải thích gì với nàng ấy, có một số việc không phải tất cả mọi người đều hiểu, hơn nữa dù hiểu cũng sẽ không làm được gì, bởi vì vinh hoa phú quý sẽ thường che mắt cùng tâm người ta.
Tế Nương thấy Lương tần cúi đầu không nói lời nào, chợt nhớ đến lời nghe được trên đường, tiến tới nhỏ giọng nói: "Nương nương, người có nhớ Trân tần lần trước không?"
"Làm sao vậy?"
"Nghe nói nàng ta thất sủng, nam tuần lần này bệ hạ không đem theo nàng ta." Lại nhớ đến mấy phi tần nhỏ bé cùng nhau đi chúc mừng Liễu quý nhân, nịnh bợ Phùng tiệp dư, hoặc đi thăm Tiểu Bách thị: "Nương nương, người đừng luôn buồn bực ở trong phòng, cũng nên đi lòng vòng chút, các nàng đều nói, lần này cuối cùng Phùng tiệp dư cũng ngóc được đầu dậy. Người đầu tiên Hoàng hậu nương nương điểm danh chính là nàng ta, Tiểu Bách thị và Liễu quý nhân cũng không kém, nhưng Tiểu Bách thị dung sắc bình thường, Liễu quý nhân bày trò trước mặt Hoàng thượng nhiều lần cũng không được sủng hạnh, cho nên tất cả mọi người đều nói, bây giờ Phùng tiệp dư mới là người thắng."
"Sao bệ hạ lại không đem theo Trân tần được chứ?" Lương tần bật cười, ngừng thêu, ngẩng đầu nhìn Tế Nương, nói: "Những người đó đâu thể so sánh được với Trân tần."
"Nương nương, sao người lại nói như thế?" Phải biết rằng ở bên ngoài tin Trân tần thất sủng đã xôn xao cả rồi.
Lương tần cười: "Em chờ xem là được rồi."
Nàng vẫn cho rằng Hoàng hậu là một người khôn ngoan, ai biết nàng ấy cũng có lúc ngớ ngẩn, tỷ như lúc này đây, tính tình bệ hạ nàng không biết đã đành, nhưng Hoàng hậu vốn là vợ chồng son với bệ hạ cũng không biết nốt sao? Bệ hạ là người không thích bị ràng buộc, càng ghét người làm chủ thay ngài, chẳng hạn như danh sách đi theo hiện nay.
Theo lý, Hoàng đế sủng hạnh Trân tần như thế, thì dù Hoàng đế không nói gì, người sáng suốt đều biết nàng ấy nhất định phải được chọn, nhưng Hoàng hậu hết lần này đến lần khác loại bỏ nàng ấy, còn dùng lý do rất đường hoàng, gì mà mưa móc cùng dính!
Lương tần nghĩ đến đây liền cười nhạt, cái gì gọi là mưa móc cùng dính? Hoàng đế đâu phải nước mưa, ai cũng muốn dính vào, nếu thật như vậy, hậu cung mấy nghìn nữ tử chẳng phải sẽ được sủng hạnh hết sao? Bệ hạ còn có thể xử lý triều chính hay không? Có cần long thể nữa không?
Hoàng hậu cái gì cũng tốt, nhất là gặp phải chuyện gì cũng thích đứng ở lập trường thánh nhân mà nhìn, bản thân làm thế thì không nói, còn mong người khác cũng phải như vậy. Thế như hỏng ở chỗ, người mà nàng ta hi vọng sẽ làm vậy lại là người tôn quý nhất Đại Kỳ, là người đàn ông có thể chi phối sống chết của nàng ta, nàng ta lại cứ cứng rắn muốn ngài phải tuân thủ quy tắc của nàng ta, có khả năng sao?
Nói có vẻ khó nghe, Hoàng hậu giống như không phải nữ nhân của Hoàng đế vậy! Hoàng đế thành hôn với Hoàng hậu mấy năm qua, luôn dễ dàng tha thứ cho việc Hoàng hậu không có con nối dòng, đây là biết bao ân đức? Nàng biết, khi Hoàng đế còn là thế tử Yến vương ngoại trừ nàng ta ra không có một thê thiếp nào khác, chỉ vì để cho Hoàng hậu sinh con trai trưởng, nhưng sao Hoàng hậu vẫn chưa biết đủ?
Lương tần lộ ra nụ cười châm chọc, quay sang nói với Tế Nương mơ hồ: "Em chờ xem sẽ biết." Lần này chắc chắn Hoàng hậu sẽ có một cú ngã đau đây.
Bởi vì theo nàng biết, Hoàng đế càng bình tĩnh thì càng là lúc tức giận, về phần các phi tần qua lần nam tuần này sẽ hết khổ...chỉ sợ cũng phải thất vọng thôi.
Có một người như nàng ấy, trong mắt Hoàng đế còn chứa được người khác sao?
Lương tần suy nghĩ một lát, lại không nhịn được thở dài, nhưng động tác may quần áo trên tay lại nhanh hơn vài phần, mỗi người có một mệnh riêng, nàng có thể được Hoàng đế cứu giúp, bình yên sống trong hậu cung giết người không thấy máu này đã là may mắn rồi, nàng đã thấy rất đủ.
***
Ngày trôi qua thật nhanh, mãi đến buổi tối trước hôm xuất phát Hoàng đế không có cơ hội đến thăm Thiên Tịch Dao nữa, theo Vạn Phúc nói, vẫn đang bận đến chân không chạm đất.
Thiên Tịch Dao cũng thành thành thật thật tiếp nhận chuyện mình không thể đi nam tuần. Tề chiêu nghi vì muốn giúp nàng vui lên, cố ý học sách dạy đánh cờ, non tay chơi cờ cùng nàng, ngay cả Hương Nhi cũng xung phong nhận việc phụng bồi hai người.
Ngày lên đường, bầu trời rất đẹp, quang đãng không mây, trên nền trời xanh thắm là cờ xí long đằng Đại Kỳ phất phơ trong gió, hai hàng cấm vệ quân của Hoàng đế mặc áo giáp màu đỏ, ngang hông thắt bảo kiếm, uy phong lẫm liệt đi ra từ cửa thành.
Hoàng hậu mang theo chúng hậu phi tạm biệt Hoàng đế trong Trình Khải điện.
Kiệu rồng sắc minh hoàng, giống như cự long há miệng, Hoàng đế mặc long bào màu vàng sáng, đầu đội châu quan cửu long, đi ủng cửu long khê hí châu, ánh mắt nghiêm nghị quay sang nói với Hoàng hậu: "Sau khi trẫm đi, Hoàng hậu phải vất vả rồi."
Hoàng hậu cảm thấy mọi ánh mắt đều tập trung trên người mình, một loại cảm giác kiêu hãnh không nói ra được bỗng nảy sinh, đây là vị trí của nàng, nhất quốc chi mẫu, là người bệ hạ tín nhiệm nhất, là người có thể được giao phó toàn bộ hậu cung.
Hiển nhiên Hoàng hậu rất kích động, ánh mắt sáng rực, hơi cúi người, nói: "Bệ hạ nói quá lời, đây là việc thuộc bổn phận của thần thiếp."
Thiên Tịch Dao đứng cuối cùng trong đám người, nhỏ bé như hạt bụi, trước đây nàng luôn cảm thấy hậu cung mặc dù lớn, nữ tử cũng nhiều, nhưng không ngờ tới...thật sự tụ tập chung một chỗ lại đông đến thế này.
Hoàng đế như quân vương cao ngạo đứng ở phía trước, phía sau là nhóm mĩ nhân thiên kiều bá mị hoặc bi thương, hoặc khổ sở, hoặc ánh mắt ái mộ nhìn đăm đăm, vị này là trượng phu duy nhất, như bầu trời của các nàng.
Vốn đã an ủi bản thân đừng quan tâm đến nữa, nhưng sao vẫn thấy mất mát đến vậy?
Đang lúc Thiên Tịch Dao đắm chìm trong trong tư lự, nét mặt Tề chiêu nghi bên cạnh bỗng mừng rỡ, có phần không dám tin huých Thiên Tịch Dao một cái, nói: "Muội muội, bệ hạ gọi muội kìa."
"Á?" Thiên Tịch Dao sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, mọi người dạt ra hai bên, đối diện con đường là Hoàng đế tôn thượng cao quý, đang trầm mặt nhìn nàng, nói: "Trân tần còn chờ gì nữa?"
Thiên Tịch Dao càng không hiểu, dường như không rõ vì sao mình lại thành tiêu điểm của mọi người, nàng ngây ngốc nhìn xung quanh, sắc mặt của Hoàng hậu trắng bệch, dường như rất lúng túng, Tiểu Bách thị thì giận đỏ cả mặt, còn ánh mắt chúng tần phi thì hâm mộ lẫn ghen tị...đây là sao vậy? Tề chiêu nghi ở bên bất đắc dĩ đẩy nàng một cái nói: "Bệ hạ gọi muội, còn không mau đi đi."
Vẻ mặt Hương Nhi kích động, thiếu nước lệ nóng quanh mắt, vốn cho là chuyện nam tuần lần này không có nương nương nhà nàng, ai ngờ, Hoàng thượng lại ở trước mặt mọi người nói muốn nương nương nhà nàng ngồi chung kiệu rồng, đây quả là vinh quang ngập trời.
Chúng tần phi xì xào bàn tán, thậm chí có người còn thông cảm nhìn Hoàng hậu, phải biết rằng muốn ngồi kiệu rồng kia...chỉ có Hoàng hậu mới có vinh quang đặc biệt ấy thì phải?
Bệ hạ làm như vậy rõ ràng là đang đánh vào mặt của Hoàng hậu.
Tại sao lại thế? Chẳng lẽ Hoàng hậu đã làm sai chuyện gì? Không có khả năng a, Hoàng hậu luôn cai quản hậu cung cẩn cẩn thận thận, bệ hạ cũng rất tôn trọng.
Cả người Hoàng hậu phát lạnh, cảm thấy mất mặt chưa từng có, là nàng tự chủ trương loại Thiên Tịch Dao đi, nhưng chẳng phải Hoàng đế chỉ chọn Tiểu Bách thị sao? Đã thế Thiên Tịch Dao có đi hay không cũng giống nhau mà? Lẽ nào bình thường Hoàng đế sủng ái Trân tần thì nàng phải tự biết đưa người đi? Không...mình không sai, Hoàng hậu lắc đầu, là nhất quốc chi mẫu, nàng không thể chỉ luôn chiều lòng Hoàng đế, nàng còn phải nghĩ cho bộ mặt quốc gia.
Bây giờ con nối dòng là vấn đề lửa sém lông mày, Hoàng đế đã không tìm được cách, nàng lại không nhắc nhở nữa ư?
Hoàng hậu cố gắng đứng vững, ngước nhìn lên, Hoàng đế gấp gáp tiến lên khoác tay Thiên Tịch Dao, thoạt nhìn vô cùng thân mật, đột nhiên nàng cảm giác ngực bị đè nén không thở nổi.
Hoàng đế thấy Thiên Tịch Dao không có phản ứng, nhíu nhíu mày, bước lên cầm lấy cánh tay nàng, trực tiếp kéo vào kiệu rồng. Mãi đến khi đã ngồi trong kiệu rồng, Thiên Tịch Dao mới có cảm xúc chân thực, nói: "Bệ hạ, chúng ta đi đâu đây?"
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Thiên Tịch Dao, không hiểu sao Hoàng đế lại cảm thấy rất buồn cười...đành nói: "Nam tuần, đầu tiên đi Đức Châu, Tế Nam, Hoàn Nam, sau đó là Tô Chiết."
Đến khi kiệu rồng ra ngoài, nghe thấy âm thanh vạn dân quỳ lạy, Thiên Tịch Dao mới hồi phục tinh thần, vậy là đã đi ra rồi?
Đi di lịch?
Trong nháy mắt ánh mắt nàng sáng lên, ngoài qua dựa vào lòng Hoàng đế, kêu to: "Bệ hạ, bệ hạ!"
Hoàng đế vốn nghĩ bộ dáng của Thiên Tịch Dao như vậy thật không ra thể thống gì, nhưng khi thấy nàng mặt mày rạng rỡ, như một đóa hoa nở rộ ỷ ôi trong ngực hắn, giọng nói mang theo vui sướng hào hứng và thân mật nồng đậm, cuối cùng không thể nào khiển trách, bất đắc dĩ nói: "Nàng ấy, sao vẫn còn như một đứa trẻ vậy."
Nhưng lời của Hoàng đế chưa nói hết đã bị Thiên Tịch Dao dùng môi chặn lại, nàng nhiệt tình vươn đầu lưỡi ra, lần theo dáng hình bờ môi đẹp của Hoàng đế, thoáng cái đã khiến trái tim Hoàng đế vỡ tung, cảm thấy nhớ mong bao ngày nay như thủy triều dâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip