~Chương 37~


Mãi đến khi Hoàng đế đi xa, chúng tần phi mới phản ứng được, Tề chiêu nghi cùng cung nữ chậm rãi trở về, nghĩ tới sắc mặt lúc đó của Hoàng hậu, không nhịn được giễu cợt, bình thường Hoàng hậu luôn có dáng vẻ hiểu rõ lý lẽ, sau lúc đấy lại hồ đồ đến thế? Quả nhiên là đã bắt đầu có tâm tư khác sao?

Nửa năm qua chuyện Hoàng đế sủng hạnh Trân tần ai cũng rõ, ngay cả hai tháng nay bận rộn như thế Hoàng đế cũng bớt chút thời gian đi thăm Trân tần, điều này thể hiện cái gì? Dù ngươi công bằng đoan chính, nhưng dù sao chuyện hầu hạ cũng là chuyện gần gũi với Hoàng đế, chung quy cũng phải hỏi một tiếng chứ?

Chẳng lẽ thật sự cho rằng bệ hạ là lợn giống ở nông thôn, "làm" với heo mẹ nào cũng bằng lòng? Nếu bệ hạ là loại người hoa tâm như thế, lúc trước đã chẳng vì bận rộn triều chính mà gạt hậu cung sang một bên?

Ngay cả thái giám Kính Sự phòng còn phải hỏi Hoàng đế buổi tối muốn sủng hạnh người nào, mà không dám tự ý đưa phi tần đến, về điểm này, Hoàng hậu cần phải học tập mới đúng.

Hoàng hậu ngày vội chuyện con nối dòng, sợ bị các đại thần chỉ trích, thì lẽ nào hai mắt bệ hạ bị mù, cứ là nữ nhân liền sủng hạnh ư? Đây chính là người tôn quý nhất Đại Kỳ đấy!

Quả thực là lẫn lộn đầu đuôi mất rồi.

Càng vào thời điểm như thế này, chẳng phải càng nên nắm chặt lấy sủng ái của bệ hạ, sống yên phận cho tốt sao? Về việc Hoàng đế chưa có con nối dòng, bây giờ đang sôi sùng sục, ngay cả ở Phúc Kiến cũng muốn chen một chân vào chuyện này, nhưng theo Tề chiêu nghi thấy...điều thật sự kỳ lạ là ở chỗ Hoàng hậu.

Có người nói trước khi Hoàng đế đăng cơ chỉ có một thị thiếp là Lương tần, gần như là độc sủng Hoàng hậu. Năm ngoái gây ầm ĩ cực kỳ, Hoàng đế thật sự không nhịn nổi, bởi tiên đế không con, mới kéo đên cuộc chiến đoạt vị tiếp đó, cuối cùng để thái y khám qua thân thể Hoàng đế, không ngờ thái y lại nói thân thể bệ hạ rất khỏe mạnh...Đây chính là thái y đã chẩn ra tiên đế không thể có con, là danh y thế gia sánh ngang với Thiên gia.

Vì thế...rốt cuộc vì sao mấy năm nay không có con nối dõi, quả thật là một vấn đề đáng suy ngẫm, Hoàng đế đối xử với vị Hoàng hậu nương nương này, có thể coi như rất đặc biệt.

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh Thiên Tịch Dao bị Hoàng đế lôi đi, lại nhớ đến nét mặt kinh ngạc của mọi người, Tề chiêu nghi cảm thấy thật hả dạ. Tính cách nàng ngay thẳng, thích là thích, ghét là ghét, thật sự không thể giả vờ được, bây giờ đang vui vẻ, bước đi như gió, còn thiếu nước hát lên thôi. Mẫu Đơn ở một bên rất khó hiểu, theo lý Trân tần được sủng ái như thế, nương nương nhà nàng và Trân tần lại có quan hệ tốt, cũng nên được dính chút lợi chứ? Thế nhưng chỉ cần bệ hạ ở đấy, nương nương nhà nàng sẽ mượn cớ rời đi, tựa như lúc này đây, nếu đã sớm biết vậy...sao không năn nỉ Hoàng đế cho đi cùng nhau chứ? Hai người cùng hầu hạ Hoàng đế, chẳng phải đây là chuyện rất tốt sao?

Tề chiêu nghi thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Mẫu Đơn, nói: "Có gì ngươi cứ nói, đừng có lúc nào cũng tìm hiểu tâm sự của ta, rồi quay đầu đi nói với tẩu tẩu (chị dâu)." đừng xem Mẫu Đơn này là thiếp thân cũng nữ của nàng, thực ra đây là người vâng lệnh vợ chồng con trai cả của Tề gia.

Mẫu Đơn cười bối rối, nói: "Nô tỳ đâu có nói chuyện của nương nương với đại phu nhân, nô tỳ chỉ không hiểu, vì sao nương nương không đi nam tuần cùng Trân tần?" Mẫu Đơn nghĩ tới cảnh Hoàng đế lôi Thiên Tịch Dao đi trước mặt mọi người, càm thấy vị nương nương này thật đúng là không ai sánh bằng rồi.

"Nga Hoàng Nữ Anh* chung một chồng?" Tề chiêu nghi nhếch mi nhìn Mẫu Đơn, thấy nàng ta cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt mình, nói: "Ta không làm nổi loại chuyện đó cũng không lạ."

*Nga Hoàng và Nữ Anh vốn là hai chị em cùng gả cho Vua Thuấn, dù cùng làm phi nhưng tình cảm giữa hai người rất tốt đẹp.

Thấy ánh mắt khó hiểu của Mẫu Đơn, Tề chiêu nghi tức điên người đi trở về. Giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương*, người ta theo đuổi thứ ấy, đối với nàng mà nói nó chẳng hề quan trọng, nếu như không phải vì muốn một cuộc sống yên bình trong cung, có thể nàng đã không đi tiếp cận Trân tần, nhưng may mà tính tình hai người hợp nhau, bầu bạn bầu bè như hai tỷ muội tốt thật sự.

* Giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương: dùng để chỉ hai trạng thái của tình yêu, bề ngoài có thể ngọt như đường nhưng bên trong lại độc như thạch tín (tỳ sương)

Cuộc sống mà nàng muốn, đã sớm tan vỡ từ ngày vào cung, lòng nàng giống như rượu ủ lâu năm, đã không thể nổi lên chút gợn sóng nào nữa rồi.

Ngày qua ngày, chẳng qua chỉ là gắng gượng mà thôi.

Sau khi Hoàng hậu trở lại Phượng Tê cung liền ngồi ngây ra một lúc lâu, cảm thấy mặt nóng hừng hực, tay siết thật chặt. Từ trước đến giờ nàng chưa từng mất mặt như thế, cho dù lúc trước sau khi kết hôn mấy năm không có con nối dòng, Yến vương phi, chính là mẹ đẻ của Hoàng đế cũng chỉ uyển chuyển nhắc nhở mấy câu, Hoàng đế vẫn luôn tôn trọng nàng, bây giờ sao lại thành ra thế này?

Lẽ nào mưa móc cùng dính là không nên? Hậu cung có rất nhiều nữ tử, đều trông chờ vào một mình Hoàng đế, nên có con nối dòng, nhưng hôm nay ngay cả một đứa bé cũng không thấy...Hoàng hậu càng nghĩ càng đau lòng khổ sở.

Triệu Lý thị vừa nhận được tin bèn vội vã chạy tới, mấy ngày nay bà bị bệnh nhức đầu nên vẫn nghi ngơi, đến thấy khuôn mặt tủi thân của Hoàng hậu, lòng của Triệu Lý thị như bị ai nhéo.

"Con tiểu tiện nhân kia!" Triệu Lý thị ngẩng đầu mắng: "Nhất định là ả xúi giục bệ hạ làm cho nương nương nhục mặt, chứ nếu không ngày xưa bệ hạ tôn trọng nương nương biết bao, sao có thể để nương nương khó xử như thế? Vậy mà ngài lại ở trước mặt mọi người kéo ả ngồi lên kiệu rồng, đó đâu phải chỗ dành cho ả?"

Hoàng hậu nghe thấy lời của Triệu Lý thị, sắc mặt tái nhợt ra.

Triệu Lý thị cầm tay Hoàng hậu nói: "Nương nương, người không thể dung túng cho ả, ả chính là một tai họa."

"Chẳng qua là một Trân tần nho nhỏ thôi mà." Hoàng hậu nói.

Thật ra khi đó nàng cũng do dự không biết có nên cầm danh sách đưa cho Hoàng đế xem qua không, nhưng thấy Hoàng đế bận như con thoi, lại nghĩ mình là Hoàng hậu, chuyện này dù sao cũng nên do nàng quyết định, cho nên mới thế...bây giờ nghĩ lại, đúng là nàng quá sơ suất rồi.

Nhưng, chẳng lẽ ngay cả chọn danh sách người thị tẩm nàng cũng không được làm?

Hoàng hậu càng nghĩ càng thấy buồn bực, một mặt thấy có thể hiểu được sự tức giận của Hoàng đế, nhưng một mặt lại cảm giác rất bị đè nén, không tự chủ nhớ tới Hoàng đế vô cùng thân thiết với Trân tần, hình như bệ hạ luôn đối xử với nàng tôn trọng nhiều hơn là thân mật.

Triệu Lý thị hừ một tiếng, nói: "Má hồng chưa nhạt, ân đã dứt*, trong cung này thứ không thiếu nhất chính là mĩ nhân, nếu bệ hạ đang cần con nối dõi, sao nương nương không làm đợt tuyển tú? Chọn nhiều người tiến vào, có thể làm cho các triều thần nói nương nương rộng lượng tài đức sáng suốt, nhỡ đâu ánh mắt bệ hạ sẽ không đặt trên một người nữa. Nên nhớ trước đây lúc vị nguyên quý phi Bách thị kia tiến cung, bệ hạ cũng kinh diễm một hồi đấy."

*Nguyên văn là "Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn.", một câu thơ trong bài "Hậu cung từ" của Lý Bạch.

Hoàng hậu nhìn Triệu Lý thị hăng hái bừng bừng, trầm ngâm lúc lâu nhưng không nói gì.

***

Vừa mới bắt đầu ngồi vào long liễn, ba mươi sáu người đứng lên khiêng, tuy người bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh bên trong, nhưng nhìn thấy màu vàng sáng liền biết, đây là Hoàng đế, tiện thể tiếp nhận vạn dân kính ngưỡng. Đến khi ra khỏi thành liền đổi thành xe ngựa, như vậy tốc độ nhanh hơn, nói là xe ngựa thôi, thực chất là bảy tám con ngực kéo theo một căn phòng di động.

Căn phòng lớn này còn phân ra phòng ăn và phòng khách, phòng ngủ vân vân...Sách này, ấm trà, chăn đệm đầy đủ, trình độ xa hoa tuyệt không kém đồ bày trí trong cung.

Thiên Tịch Dao ở trong hoàng cung đến ngột ngạt, nên độ hưng phấn kích động vẫn duy trì suốt mấy ngày, vén cửa sổ lên thấy một quả núi liền nói: "Bệ hạ, là núi, núi kìa." Không thể trách Thiên Tịch Dao quá kinh ngạc như thế, nghe nói có một cô gái bị người ta nhốt trong tầng hầm, mấy năm sau được cứu ra đã bị ngu luôn, ánh mát ngây dại không mở miệng nói lời nào. Thiên Tịch Dao lúc trước bị nhốt trong hoàng cung, tuy diện tích hoàng cung rất lớn, những chỗ nàng có thể đi chỉ có mấy nơi, cả người sớm bị kìm nén không chịu nổi. Khoảng thời gian ở Thiên phủ, tuy nàng không được muốn đi đâu thì đi, như ra khỏi phủ, hít thở không khí mua bán, đi Hàn Sơn tự thắp hương, ăn đồ chay, ngủ bên ngoài một đêm, thật ra cũng không khác ở hiện đại tìm một khách sạn ở cuối tuần. Cuối thu có thể cùng phụ thân đi ngoại thành đạp thanh, rất tự tại, đâu như trong cung, vào biền biệt hai năm rưỡi chưa từng được ra ngoài, huống chi trong thân thể nàng là linh hồn hiện đại, độ nhẫn nãi không thể bằng những cô gái được nuôi trong khuê phòng cổ đại chính quy.

Nói chung, trọng thái hiện nay của Thiên Tịch Dao giống như được thả ra từ cục cảnh sát, gần như quên đi tất cả, dĩ nhiên trong lòng nàng vẫn có chút cố kỵ, nhưng hiểu sao nàng nàng cảm thấy chỉ cần nàng không làm gì quá đáng, Hoàng đế sẽ không gấy khó dễ cho nàng.

Nếu không lúc trước khi nàng "dâng hôn" trong kiệu rồng, đối với người hiện đại mà nói là chuyện bình thường, nhưng xét trên Hoàng đế lại hơi mất chừng mực, dù sao chỉ cách một tầng vải, chẳng may vạn dân có thể thấy, nhưng Hoàng đế cũng không nói gì.

Nghĩ tới đây, Thiên Tịch Dao hơi suy tư, hình như nàng đã có chút trầm luân, khi bạn cho rằng có thể tùy ý bộc lộ bản thân mình trước mặt một người, dường như...không khác "thích" lắm.

Vạn Phúc ở một bên sắp cứng cả mặt, mới mẻ quá ha, to như vậy không phải núi thì là gì? Trân tần nương nương, ngài có thể ổn trọng chút, có giác ngộ mình là phi tần của bệ hạ chút được không?

Kết quả Vạn Phúc ngã ngửa khi Hương Nhi cũng xán tới, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Quả là núi thật, nương nương, núi thật là to a."

Vạn Phúc thấy chắc chắn mặt hắn đã tái xanh đi rồi, hai chủ tớ này thật đủ ghê gớm, còn sót lại chút thể diện nào không đây? Như người từ thôn trong khe núi đi đến kinh đô phồn hoa, hơi hướm nhà quê lên tỉnh vậy. Nghĩ tới đây hắn lén quan sát sắc mặt của Hoàng đế, thấy ngài không nói gì chỉ nhíu nhíu chân mày, rồi nhìn dáng vẻ Trân tần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Hắn thấy, vạn tuế gia quả thật rất coi trọng Trân tần, đừng nói là quý phi trước đây được sủng ái, ngay cả dù Hoàng hậu ngồi ở chỗ này, hô to gọi nhỏ như thế ngài cũng nói một tiếng không hiểu lễ nghĩa sao, không ngờ Hoàng đế cứ coi như không thấy như thế?

Đã thế, Hoàng đế không nói lời nào rồi, hắn còn lo gì nữa, thành thật hầu hạ thì hơn.

Kết quả Vạn Phúc lại nghe thấy Thiên Tịch Dao hô: "Là bầy dê, bầy dê!"

Hương Nhi còn phụ họa: "Là thật nha, nhiều dê quá, nương nương, dê con kia thật đáng yêu."

Vạn phúc cúi đầu khẽ liếc qua Hoàng đế, thấy chân mày ngài nhíu chặt hơn, hiển nhiên là đang cố nhẫn nại. Vạn Phúc quay đi, nín một lúc lâu, không hiểu sao rốt cuộc không nhịn được cười phá lên.

Tục ngữ nói một vật khắc một vậy, giờ hắn đã hiểu.

Buổi tối đến trạm dịch (nơi đổi ngựa). đến khi ngủ Thiên Tịch Dao vẫn còn trong trạng thái phấn khích, nhưng rõ ràng Hoàng đế đã hơi không chịu nổi.

Cho nên sau khi Thiên Tịch Dao ăn xong 10 xâu thịt dê bèn tỏ ý muốn cùng Hoàng đế ra ngoài giải sầu một chút, ngắm trăng ngó sao, Hoàng đế liền trầm mặt không nói.

Vạn Phúc ở một bên lệ rơi đầy mặt, bệ hạ, cuối cùng người cũng có chút dáng vẻ của tôn thượng, phải vậy chứ.

Thiên Tịch Dao cũng không phải không có khả năng quan sát sắc mặt người khác, thấy Hoàng đế đen mặt liền đàng hoàng lại, để cho Hương Nhi hầu hạ rửa mặt chải đầu xong xuôi rồi mặc một bộ váy hoa cẩm chướng màu đinh hương ngồi ở mép giường xem sách, yên lặng không nói.

Lúc đầu Hoàng đế còn không chú ý tới, đến khi hắn xem xong điệp báo không thấy Thiên Tịch Dao có động tĩnh gì, liền quay đầu xem sao. Dưới ánh đèn màu quả quýt, Thiên Tịch Dao đang cúi đầu lẳng lặng đọc sách, vốn làn da đã trắng như tuyết, lúc này còn phủ thêm một tầng ánh sáng mềm mại. Không chỉ gương mặt của nàng, thậm chí là một bên thân thể của nàng, giống như chân dung được cắt ra từ bức tranh, nhàn nhạt sưởi ấm lòng người, như một làn gió, thổi vào trong lòng hắn.

Khuôn mặt của Hoàng đế dần nhu hòa, nhớ tới đề nghị ban nãy của Thiên Tịch Dao, kỳ thật ra ngoài dạo mát cũng không phải không được, nói: "Chải lại tóc đi." Thiên Tịch Dao vừa gội đầu xong nên xõa tóc ra cho nhanh khô.

Thiên Tịch Dao: "..."

Hoàng đế nhìn nét mặt nghi vấn của Thiên Tịch Dao, thản nhiên nói: "Đi xem đồn trú của binh sĩ ra sao."

Ánh mắt Thiên Tịch Dao sáng ngời, không nhịn được lộ ra một nụ cười thật to, chẳng phải ý là ra khỏi cửa sao, nàng liền tiến lên khoác cánh tay của Hoàng đế, nói: "Bệ hạ, ngài thật tốt."

Tầm mắt Hoàng đế chuyển tới khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Thiên Tịch Dao, chỉ chuyện cỏn con cũng thỏa mãn như thế, ánh mắt càng mềm mại hơn.

Không khí ngoài cung thật tự do, núi non cao vút tầng mây, ngay cả ánh trăng tròn cũng càng thêm rực rỡ lóa mắt. Thiên Tịch Dao hít một hơi thật sâu, bước từng bước nhỏ theo sau Hoàng đế, Hoàng đế có cấm vệ quân cùng năm vạn kỵ binh tinh nhuệ, củng vệ ti 3 nghìn cung nỏ thủ, thị vệ ti 5 nghìn người cùng đội hỏa súng, là đội quân tinh nhuệ thực sự. Thiên Tịch Dao nghĩ không cần đến năm vạn kỵ binh, chỉ cần đội hỏa súng cũng rất lợi hại rồi, đội hỏa súng cộng thêm cung nỏ thủ thì gần như vô địch rồi.

Phía xa xa, lửa trại ngập trời, thịt dê nướng bên trên phát ra tiếng xèo xèo, nhìn mà thèm nhỏ dãi. Ngũ Tuyền tùy ý ngồi trên đệm, cầm lấy bình rượu nhỏ ở bên uống ực hớp, rồi cắn miếng thịt dê, nói: "Thật sảng khoái."

Đặng Khải Toàn ngồi bên cạnh liếc về đằng xa, bảo: "Kia chính là Trân tần?" Tuy bởi quá xa nên không nhìn rõ mặt, nhưng có thể đi bên cạnh thì chắc chắn là vị này rồi.

Bởi vì bốn tần phi kia tới đây liền bị an trí ở phía sau phòng.

Mắt Ngũ Tuyền vì say nên hơi lờ đờ, híp mắt, nói: "Chỉ nhìn màu sắc quần áo là ngươi có thể đoán được chắc? Không cần biết diện mạo thế nào, đến đây, làm chén đi."

Đặng Khải Toàn từ chối nói: "Lát nữa ta còn phải đi xem thủ vệ." Còn bổ sung thêm: "Có thể đi bên cạnh bệ hạ, ngoại trừ vị kia ra thì còn ai vào đây? hơn nữa, ta thấy ca ca Thiên Triệu Lăng của Trân tần nương nương cũng rất tuấn tú, vị Trân tần nương nương này chắc cũng không kém đâu."

Ngũ Tuyền cười nói: "Nếu đã thế...vị nương nương này chắc cũng là người rất tuyệt vời, sau này nhất định sẽ trở thành người quan trọng đây."

Đặng Khải Toàn phủi bụi trên y phục, nói: "Ca ca của vị ấy khá được, làm việc ổn thỏa, bình tĩnh nhưng không mất can đảm, ta thấy thi Hương sang năm, hẳn sẽ nổi danh trên bảng."

Ngũ Tuyền nhìn Đặng Khải Toàn, nhíu mày: "Sao ngươi chắc chắn như vậy?"

"Ha ha." Ngũ Tuyền uống một ngụm rượu, rượu tràn ra chảy xuống cằm hắn, hắn không thèm để ý lấy tay áo lau qua rồi nói: "Thiên Triệu Lăng có thể đi vào Bạch Lộc thư viện nổi tiếng thiên hạ, vậy đã nói rõ đây là mầm mống đọc sách trời sinh, cho thấy hắn ta là người có tài, bây giờ muội muội của hắn lại là sủng phi của bệ hạ, ngươi nói xem...có bản lĩnh còn có cả chỗ dựa, sang năm hắn có thể không ngóc đầu lên sao? Trong triều đâu phải ai cũng ngu."

Ánh mắt Đặng Khải Toàn lóe lên, nói: "Bảo sao ngươi lại đi qua lại với hắn, thì ra là đã sớm nhìn thấu."

"Ngươi không vậy chắc, chuyện Ô Trạch chẳng phải là ngươi tiết lộ cho hắn sao?" Ngũ Tuyền hỏi.

"Không phải ta." Đặng Khải toàn liếc nhìn Hoàng đế và Trân tần đang đi ra xa, nhìn thấy hai người sáp gần nhau, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng rõ ràng trên mặt đang nở nụ cười, như đôi thần tiên quyến lữ, xứng đôi khiến kẻ khác thật hâm mộ, nói: "Bệ hạ là một người trọng tình."

Ngũ Tuyền sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng được, vỗ vỗ đầu, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là vậy! Ta cũng thấy lạ ngươi đã bận đến chân không chạm đất, sao còn có thời gian đến Phong Bài lâu uống rượu chứ? Vị nương nương này thật không đơn giản, vào cung hai năm không có động tĩnh gì, rồi trong lúc bất chợt lại được bệ hạ coi trọng đến thế. khiến cho bệ hạ dụng tâm như vậy, ôi ôi, một khi sinh ra hoàng tử, tiền đồ thật không thể đo lường được đâu."

Sát canh là tiếng củi cháy đôm đóp, hai người im lặng không nói lời nào.

Một lúc sau, Ngũ Tuyền còn nói thêm: "Ngươi thấy xem, bệ hạ là người trọng tình nhất, không lọt được vào mắt ngài thì chỉ là người qua đường thôi, nhưng nếu đã lọt vào mắt ngài thì như gió xuân mưa phùn (ý chỉ sự sung sướng) vậy. Khi bệ hạ còn là tiềm long (ý chỉ vua khi chưa lên ngôi), ba người chúng ta thật vui, cùng đi săn thú, hăng hái cỡ nào, ai ngờ, chỉ trong chớp mắt ngài thành kim thượng, ta và ngươi thành người được bệ hạ trọng dụng, coi như là toàn bộ tình nghĩa rồi."

Hai người thông minh đổi đề tài câu chuyện vòng thành chuyện quá khứ. Tâm của Hoàng đế, không phải ai cũng đoán được.

Đặng Khải Toàn mang theo mấy phần chế nhạo: "Lời này chẳng giống con người của ngươi gì cả, chả phải ngươi nói mình văn võ toàn tài, văn thao vũ lược không gì không có, lúc này lại đi so đo sủng tín của bệ hạ?"

"Xì, lão tử nói câu đấy lúc nào?" Ngũ Tuyền không nhịn được đỏ lựng mặt.

Đặng Khải Toàn cười ha ha, nói: "Còn dễ đỏ mặt như thế, lại nói đến nhà ngươi đã định tốt hôn sự cho ngươi chưa?"

"Rồi, nghe nói là người ngoan ngoãn cung thuận, đã định ngày gặp mặt." Ngũ Tuyền bảo.

"Lúc trước khi Nhạc tiểu thư đi..." Đặng Khải Toàn biết Ngũ Tuyền cùng vị Nhạc tiểu thư này là biểu huynh muội (anh em họ), thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm. Bên ngoài mọi người đều nói Ngũ Tuyền bởi vì lúc trước vị Nhạc tiểu thư này chết bệnh, thanh danh không tốt, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ mới tìm được thân gia thích hợp. Nhưng chỉ có hắn biết, Ngũ Tuyền âm thầm đau khổ bao lâu, cho nên vẫn chưa đính hôn.

"Ngươi đặt xuống rồi?" Bây giờ đính hôn, hẳn là có thể quên đi hết rồi?

Nhất thời khuôn mặt Ngũ Tuyền buồn bã, mạnh mẽ uống một ngụm rượu nói: "Dù có đặt xuống được hay không thì chuyện cũng đã thế rồi? Sống vẫn phải sống thôi, hơn nữa chẳng phải bệ hạ đang rất sủng ái Trân tần sao?"

Hai người theo Hoàng đế đã lâu, đều lờ mờ biết, hình như trong lòng Hoàng đế cất giấu một người, trước đây một khoảng thời gian vắng vẻ hậu cung mọi người cho rằng Hoàng đế bận triều chính, nhưng hai người họ lại thấy, có lẽ là người trong lòng Hoàng đế đang quấy phá, đương nhiễn những điều này chỉ là suy đoán của họ thôi, chưa chắc đã đúng.

Đặng Khải Toàn lại nói: "Hừ, ta khác ngươi, nhất định ta phải tìm được người mình thích."

Ngũ Tuyền hung hăng vung một quyền qua, kết quả lại bị Đặng Khải Toàn nhanh chóng né đi: "Bực ta đúng không, mau qua đây đánh một trận đi."

"Ha ha, ta thèm mà đánh với ngươi!" Động tác của Đặng Khải Toàn rất lanh lẹ, mới vài bước đã nhảy bật ra xa, cười với Ngũ Tuyền: "Có năng lực thì ngươi đuổi kịp ta đi?"

Ngũ Tuyền sức lực lớn, có thể lấy một địch mười, Đặng Khải Toàn lại nhẹ nhàng linh hoạt, khinh công tốt, Ngũ Tuyền không thể đuổi kịp Đặng Khải Toàn. Ngũ Tuyền tức giận đứng tại chỗ, mặt mũi méo xệch.

Nhóm quân sĩ thấy thế cười ha ha, nhất thời không khí căng thẳng đã giảm bớt đi không ít.

Sắp tới tháng Tám, khí trời dần mát mẻ hơn, Thiên Tịch Dao dọc đường sống buông thả, quả thực vui quên trời đất, đến chỗ nào cũng phải ăn đặc sản địa phương, chơi trò chơi, làm cho Vạn Phúc oán thán dậy đất, quay sang oán thán với Hương Nhi, hắn vốn là đại thái giám nhất đẳng hôm nay lại thành chân mua đồ ăn vặt cho Trân tần nương nương, nhưng trong miệng oán thì oán vậy thôi, chứ khi đi mua rất nghiêm túc.

Từ khi Loan Hỉ bị đánh, Vạn Phúc lại một lần nữa hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, lúc này nét mặt rạng rỡ vô cùng. Những người đã từng mong hắn sẽ ngã xuống giờ tức thiếu chút nữa cắn nát hàm răng, coi như đã hiểu, Trân tần này chính là một quý nhân đó!

Nếu không, dựa vào gì mà tên đó quay lại được? Nhất định là Trân tần nương nương thổi gió bên gối, nếu thế, quay sang nịnh nọt Trân tần còn tốt hơn nhiều.

Về phần Hương Nhi, cũng thuận nước thì thuyền lên, ngay cả chỉ huy sứ Củng vệ ti Đặng Khải Toàn thấy nàng cũng phải nói một tiếng Hương Nhi cô nương, làm cho Hương Nhi thấy thật ngại quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip