Chương 12

Kim Thái Hanh nghẹn họng, kéo kéo khóe môi nói: "Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa?"

Nếu dưới tình huống Điền Chính Quốc còn đang tỉnh táo, khẳng định có thể cảm giác được nguy hiểm, nhận thức hành vi mạo phạm của mình mà nhanh chóng nói sang chuyện khác, cố gắng làm cách nào đó đem đề tài dời đi.

Nhưng bây giờ, Điền Chính Quốc uống say, đầu óc căn bản không sử dụng được, một chút cũng không nghe ra giọng điệu uy hϊếp trong lời nói của Kim Thái Hanh, còn ngây ngốc cười cười, không sợ chết mà lặp lại câu nói.

"Cẩu hoàng đế."

Mi tâm nhảy dựng, Kim Thái Hanh đè đè hai thái dương, biểu tình tự hỏi liệu có thể trực tiếp đem người này bóp chết hay không, nhưng vẫn là đợi cho đến khi tên này tỉnh rượu rồi ném hắn vào đại lao tra tấn sau đó mới bóp chết hắn.

An tĩnh lại lúc sau, Kim Thái Hanh cũng không có động tác gì, đại khái là cảm thấy lấy thân phận của mình mà lại đi so đo với một tên ma men kia thật không ra thể thống gì, duỗi tay muốn đem đầu của hắn đẩy ra xa.

Nhưng Điền Chính Quốc lại rất thích cái địa phương thoải mái này, coi đây là địa bàn của mình, mới vừa bị đẩy ra một chút, liền lập tức dính trở về, còn ôm chặt cánh tay Kim Thái Hanh, sống chết không buông.

Kim Thái Hanh có chút ngoài ý muốn, uống say rồi quả nhiên không còn lý trí, cùng ngày thường thực không giống nhau.

Thời điểm tỉnh táo, luôn là đi theo sau vuốt mông ngựa, tuy luôn giả bộ rằng mình có lá gan rất lớn nhưng phía dưới hai cái đùi đều run rẩy đứng còn không vững.

Hắn không thích Điền Chính Quốc bị chính mình làm cho sợ hãi, nhưng sau này khả năng một chút chuyển biến cũng không có, liền mặc kệ hắn diễn, dù sao diễn diễn, thời gian lâu rồi, cuối cùng giả cũng sẽ biến thành thật.

Kim Thái Hanh khẽ rút tay trở về, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, ý vị thâm thường nói:

"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tự mình chọn."

Điền Chính Quốc đến nghe cũng chẳng buồn nghe, nhất quyết muốn nằm trên đùi Kim Thái Hanh ngủ, tay không còn ôm được nữa, thì hắn ôm lấy eo Kim Thái Hanh, lại còn lo lắng mình sẽ bị đẩy ra lần nữa mà cơ hồ cả mặt đều chôn vào theo, cách quần áo dán chặt vào mấy khối cơ bụng, chủ động muốn chui vào trong lòng Kim Thái Hanh.

Cả người Kim Thái Hanh hơi cứng đờ, ngay sau đó cười, duỗi tay dừng ở trên đỉnh đầu Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen mềm mại, thậm chí động tác vuốt ve phải nói là vô cùng ôn nhu, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện hai con mắt hắn nặng nề lộ ra một loại dục niệm cố chấp làm người ta sợ hãi.

"Là ngươi tự mình chọn lựa."

Trẫm đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi không chạy, giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

Kim Thái Hanh ngồi, một bàn tay chống ở trên mặt bàn, không chút để ý mà cầm chén rượu, thoạt nhìn như chỉ có hắn ở đó thanh thản uống rượu.

Nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện chẳng những có một người nằm trên đùi hắn, mà tay còn lại của hắn đang gác trên đỉnh đầu Điền Chính Quốc chậm rãi mà vuốt ve, len theo lọn tóc dần xuống dưới, khẽ nheo nhéo cần cổ, hơi dừng lại ở trên sống lưng, sau đó tiếp tục ôn nhu mà vuốt.

Hoàn toàn giống như là đang vuốt mèo.

Mà Điền Chính Quốc cũng thật ngoan, không hề nháo, được vuốt lông thoải mái đến thấp giọng rầm rì, xương cốt đều mềm nhũn, lười nhác nằm trên đùi Kim Thái Hanh, thân thể hơi giãn ra, thi thoảng theo động tác khẽ run lên nhè nhẹ.

Một lúc sau, Kim Thái Hanh ngừng lại, Điền Chính Quốc còn có chút bất mãn, nửa híp mắt duỗi tay ngoéo một cái, bắt lấy tay Kim Thái Hanh, ấn trở lại trên lưng chính mình, ý bảo hắn tiếp tục.
Kim Thái Hanh lại bất động, hơi quơ quơ chén rượu trong tay.

"Muốn uống sao?"

Điền Chính Quốc ngửa đầu nhìn thoáng qua, trì độn gật gật đầu, còn vô ý mà liếm liếm môi, cánh môi ướŧ áŧ, tựa như cánh hoa dính sương sớm, dường như càng thêm hồng nhuận, câu người.

"Muốn."

Nói xong duỗi tay muốn lấy, nhưng bị né tránh.

Kim Thái Hanh híp mắt, "Ngươi dùng cái gì tới đổi?"

Điền Chính Quốc nỗ lực suy tư hai giây, "Ta nói cho ngươi một bí mật."

Kim Thái Hanh ánh mắt tối sầm lại, "Nói ta nghe một chút."

Điền Chính Quốc mềm như bông mà bò dậy, tiến đến bên tai Kim Thái Hanh, dùng hai tay hơi che miệng, thanh âm nho nhỏ nói: "Kỳ thật, ta căn bản không phải..."

Kim Thái Hanh nhìn qua thực bình tĩnh, mặt vô biểu tình, nhưng tay nắm chén rượu lại không tự giác được mà dùng sức nắm chặt thành chén, khớp xương trở nên trắng.
Nhưng hắn nói muốn nghe, Điền Chính Quốc chỉ nói được hai câu mở đầu, liền ngừng lại, đột nhiên hắn giống như chú cún nhỏ tò mò, nghi hoặc hỏi: "Trên người của ngươi là hương vị gì?"

Một mùi hương rất dễ ngửi, so với ly rượu trên tay hắn hấp dẫn mười phần.

Chóp mũi Điền Chính Quốc khẽ nhúc nhích, hút hai ngụm khí, liền ngã xuống, ghé vào trên vai Kim Thái Hanh, say sưa như là đã uống vài vò rượu lớn, thậm chí có điểm khống chế không được, sắp lộ ra nguyên hình, đỉnh đầu ngứa, tai thỏ hình như muốn thoát ra.

May mắn thay Điền Chính Quốc dù có say đến lợi hại, trong lòng cũng còn nhớ rõ đây là bí mật tuyệt đối không thể để cho người khác biết, cúi đầu hướng lòng ngực Kim Thái Hanh củng củng, dùng đỉnh đầu cọ cọ, không muốn cho tai thỏ ra tới.

Kim Thái Hanh bị cọ đến nổi lửa, không khống chế được mà bực bội, muốn xách người lên ném, lại nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đặn.


Điền Chính Quốc ngủ rồi.

Kim Thái Hanh: "..."

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.

Điền Chính Quốc vừa mới tỉnh lại, liền cảm giác đầu đau như búa bổ, đây là di chứng say rượu thường thấy.

Hắn mơ mơ màng màng nhìn một vòng chung quanh, cung cách bài trí xa hoa, còn có rất nhiều long văn trang trí xung quanh...

Cho nên nói, nơi hắn ngủ chính là long sàng?!

Điền Chính Quốc khϊếp sợ, nhanh chóng đứng dậy, nhưng bởi vì choáng váng đầu óc, đứng không vững mà đập đầu một cái vào cột giường.

Một tiểu thái giám nghe được âm thanh, vội vàng chạy vào, hai ba bước tiến lên, thật cẩn thận mà đỡ lấy hắn.

"Điền công tử, thánh thượng có phân phó qua, không cần quấy rầy ngài nghỉ ngơi, ngài muốn ngủ đến khi nào đều có thể."

Điền Chính Quốc nỗ lực nhớ lại sự việc phát sinh tối hôm qua, sau khi hắn uống hết một chén rượu, hắn liền say đến quên trời quên đất, chỉ nhớ được mấy hình ảnh vụn vặt.
Hắn, có phải hay không... Mắng cẩu hoàng đế?

Thôi xong, hắn muốn chết.

Sắc mặt hắn có hơi khó coi, không chút do dự xua tay, "Không ngủ, ta phải trở về."

Hắn hận không thể bay ra khỏi hoàng cung, chỉ tiếc rằng hắn không thể, đến trốn ở cung điện của chính mình cũng tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời.

Một lúc sau, khi hắn trở lại cung điện, Tam Hỉ vội vàng đến đón, thập phần thay hắn cao hứng, nói: "Công tử, ngài qua đêm ở tẩm điện của thánh thượng, đây chính là sự việc chưa từng có trước đây, thánh thượng đích thị là thực là coi trọng ngài."

Nhưng Điền Chính Quốc một chút đều không cao hứng, thậm chí còn nghĩ rằng nếu hắn tự đập đầu mình vô tường thì có thể sẽ quay trở lại tối hôm qua trước khi chính mình uống rượu, nếu còn có lần sau, dù có đánh chết hắn cũng sẽ không có chạm vào một giọt rượu nào.

Hơn nữa, hắn nghĩ đến, tối hôm qua hắn nguyên bản ngồi ở trước bàn uống rượu dùng bữa, sau như thế nào lại nằm trên giường? Chính là hắn không có khả năng tự mình nằm lên giường, chả nhẽ là bạo quân ôm hắn? Không không không, hắn tình nguyện cho rằng có cung nhân đem hắn khiêng lên!

Sắc mặt của hắn cứ thoáng chốc lại thay đổi, trong lòng thật lạnh thật lạnh, cảm giác hôm nay nói không chừng chính là ngày cuối cùng trong cuộc đời hắn, hắn thật muốn khóc.

Tam Hỉ hầu hạ hắn rửa mặt, lại uống một chén trà giải rượu.
Hắn ngồi bên mép bàn, lắc lắc cái ly trong tay, nhìn lại chính mình nhân sinh ngắn ngủi, tựa như vẻ mặt của một người vừa mới khám phá được hồng trần tuyệt thế, ngay sau đó liền phải xuống tóc tu hành, xuất gia tu tập, bình tĩnh ngắm nhìn mọi vật ngoài cửa sổ.

Tam Hỉ không hiểu ra sao, cũng không thế nào hiểu được rõ công tử có chuyện gì.

Từ khi ở chỗ thánh thượng tá túc một đêm, trở về thì cứ như vậy, chẳng lẽ thánh thượng ở phương diện kia... Không được?

Trong lòng Tam Hỉ khẽ nhảy dựng, chính mình chẳng lẽ đã điên rồi, dám như vậy mà đại bất kính.

Thánh thượng đương nhiên là dũng mãnh nhất dương cương không ai có thể so bì.

Một đống suy nghĩ lung tung, rối loạn, làm cho Điền Chính Quốc cảm thấy chính mình lập tức sẽ phát điên, một bên tự mình phủ định cãi lại rằng bạo quân nếu muốn gϊếŧ hắn thì tối hôm qua liền gϊếŧ rồi, như thế nào còn cho hắn nằm trên long sàng mà ngủ một đêm, nói không chừng bạo quân có máu M, thích người khác mắng hắn chửi hắn...
Nghĩ như vậy, Điền Chính Quốc quả thật có điểm chột dạ.

Sao mình lại nghĩ ra một việc vô lí như thế?

Một lát sau, cung nhân tới truyền tin, nói là Quảng Dương Hầu phu nhân muốn vào cung vấn an hắn, sẽ đến sau giờ cơm trưa

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, mới phản ứng lại.

Nhưng nguyên nhân mẹ cả tới tìm hắn làm gì, hắn không rõ ràng lắm, nhưng nghĩ cũng biết sẽ không có chuyện tốt gì.

"Việc này... thánh thượng cũng biết? Chấp thuận?" Điền Chính Quốc hỏi.

Tiểu thái giám cung kính nói: "Hồi công tử, đúng vậy, thánh thượng còn nói, công tử nếu là không muốn gặp thì có thể không gặp, chỉ là thấy công tử khá buồn chán nên muốn giúp người tìm chút chuyện vui vẻ."

Vui vẻ?

Điền Chính Quốc vẻ mặt mộng bức.

Kim Thái Hanh đây là có ý tứ gì, có vẻ hắn giống như cũng không thích cái vị Hầu phu nhân kia đi?
Hắn có cân nhắc qua thật không rõ ý tứ của Kim Thái Hanh, nhưng thật ra hắn đã bị câu nói này đả động một chút, dù sao nói không chừng ngày nào đó chính mình bị xử chết, dù sao khi hắn vừa mới xuyên qua lại bị đối xử không ra gì, còn không có cơ hội trả thù, nói không chừng đây chính là thời cơ tốt nhất? Hắn không cao hứng, cũng muốn làm cho loại người khiến hắn chán ghét càng không cao hứng, sau đó hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.

Vì thế, Điền Chính Quốc gật đầu, "Cho nàng tới."

Cố dời đi chú ý, Điền Chính Quốc cố gắng không suy nghĩ tới sự việc phát sinh tối hôm qua, cơm trưa hắn cũng ăn không ít, nếu không phải hôm qua say rượu dạ dày không thoải mái, hắn còn có thể ăn nhiều hơn nữa.

Sau nửa canh giờ, Hầu phu nhân quả nhiên tới.

Trang điểm tinh xảo, cố gắng làm cho tư thái của mình trở nên ưu nhã, nhưng bởi vì hiếm khi vào cung, vẫn là có điểm khẩn trương sợ hãi. Dù sao trong cung cũng có một vị vô cùng đáng sợ kia.


Thẳng đến khi thấy Điền Chính Quốc, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, tìm về một chút cảm giác ngày thường ở nhà mình.

Nhưng chờ lúc chân chính đối diện, nàng liền ngây dại.

Cái này??? Vị công tử cẩm y hoa phục kia là ai? Khí chất tôn quý như người này vốn xuất thân từ hoàng thất.

Hầu phu nhân hoàn toàn đã quên động tác thỉnh an, vẫn may là có Tam Hỉ nhắc nhở: "Hầu phu nhân không hành lễ sao?"

Hầu phu nhân theo bản năng liền làm theo, thời điểm đứng dậy, mới nhớ tới, Điền Chính Quốc còn không phải còn là một thị quân không danh không phận sao? Dựa vào cái gì nàng muốn hành lễ?

Ngồi xuống đối diện Điền Chính Quốc, Hầu phu nhân mỉm cười nói: "Điền Chính Quốc, ta muốn cùng ngươi nói chút chuyện riêng tư."

Đây là đang ám chỉ hắn ra lệnh kêu những cung nhân lui ra ngoài.

Nhưng Điền Chính Quốc nghe cũng như không nghe, làm bộ không hiểu, nói thẳng: "Ngươi nói đi."

Hầu phu nhân sắc mặt cứng đờ, thật vất vả mới duy trì được tươi cười, thanh âm mềm mại ôn nhu nói: "Ngươi xem, Chính Quốc, Hầu phủ cẩn thận dưỡng dục ngươi lớn lên, cha ngươi thập phần yêu thương ngươi, khi ngươi tiến cung chúng ta cũng rất lo lắng cho ngươi, ngươi mấy ngày ở trong cung như thế nào?"

Điền Chính Quốc cố ý kéo dài thanh âm, "Các ngươi rất thương yêu ta, cho nên ta mới ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị hạ nhân khi dễ, không biết đọc một chữ nào, các ngươi thật đúng là có một phong cách riêng để yêu thương ta nha."
Hầu phu nhân không nghĩ tới hắn như vậy lại không khách khí vạch trần sự thật, nhịn không được bực bội trong lòng, mạnh mẽ giải thích nói: "Đó là do bọn hạ nhân tâm địa ác độc, đương nhiên ta cũng có cái sai, không phát hiện có người trong Hầu phủ làm ra việc như vậy, ta sẽ đem người ra ngoài phủ bán, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo."

Điền Chính Quốc vẻ mặt kinh ngạc, "Vậy các ngươi muốn thanh lí hết Hầu phủ sao? Cơ hồ tất cả hạ nhân đều đã từng khi dễ ta, con trai ngươi còn đánh ta rất nhiều lần, ngay cả con trai ngươi ngươi cũng muốn bán đi sao?"

Hầu phu nhân không khống chế được khuôn mặt hơi vặn vẹo một chút, "Đó là do Trùng nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ta sẽ bảo nó xin lỗi bồi tội với ngươi."

Điền Chính Quốc nhướng mày: "Quỳ xuống dập đầu xin lỗi? Ta đây có chút chờ mong nha."
Hầu phu nhân bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khóe miệng run rẩy, trên trán gân xanh nhảy dựng lên.

Nàng nén giận, đem đề tài thay đổi, chậm rãi nói mục đích nàng tới đây.

Đơn giản mà nói, chính là nghe nói Điền Chính Quốc ở trong cung sống không tồi, muốn hắn ở bên gối hoàng đế thổi thổi một chút gió, giúp đỡ một chút việc trong nhà, còn uyển chuyển mà ám chỉ cảnh cáo hắn cùng gia tộc là nhất thể, vinh nhục cùng chịu.

Không có Hầu phủ làm hậu đài của hắn, hắn ở trong cung muốn giữ được địa vị kia rất khó.

Nhưng Điền Chính Quốc nghe nàng nói như vậy tựa như đang nghe nàng thả rắm, còn có chút không kiên nhẫn mà ngáp một cái.

"Ngươi nói xong chưa? Câu trả lời của ta cũng rất đơn giản, đừng có mà nằm mơ, ta sẽ không hỗ trợ."

Hầu phu nhân bị cái người từ nhỏ đến lớn đều bị bản thân mình không thèm bỏ ở trong mắt, mình ở trước mặt hắn khách khí như vậy, rốt cuộc khó nén tức giận, nâng âm lượng cao ngạo nói: "Ngươi chẳng lẽ không phải người Hầu phủ sao? Ngươi rốt cuộc có hay không có lương tâm, trong nhà yêu cầu hỗ trợ, thế nhưng ngươi lại máu lạnh vô tình không để việc này trong lòng!"
Điền Chính Quốc: "Chính xác, ta đây chính là không có lương tâm."

Hầu phu nhân tức giận chỉ thẳng vào mũi hắn mắng: "Ngươi! Bất quá chỉ là nhất thời được sủng ái, liền kiêu ngạo đến không biết chính mình là ai, ta xem về sau thời điểm ngươi bị hắn lạnh nhạt, có ai sẽ đến giúp ngươi hay không!"

Điền Chính Quốc cười nhạo, đang muốn nói lại nàng vài câu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp.

"Ngươi đối với trẫm có ý kiến?".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip