Chương 41: Suy nghĩ, liệu liếm một ngụm đã đỡ thèm chưa nhỉ?
Giấc ngủ của Kim Thái Hanh không tốt, sau khi ngủ, hắn rất dễ nằm mơ thấy chuyện quá khứ. Cuộc sống trước kia của hắn rất tồi tệ, tuy sau khi hắn ngồi lên vị trí tôn quý nhất này cũng đã khá hơn chút, nhưng trong mơ, hắn vẫn thường xuyên phải quay về quãng thời gian trước kia, giống như đang tự ngược, không quen sống tốt vậy.
Vì thường xuyên nằm mơ như vậy nên dù có ngủ một giấc dậy thì tinh thần hắn cũng như không được nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần vẫn mệt mỏi như cũ, cứ thường xuyên như vậy rồi lại phải xử lý chính vụ khiến tính tình hắn rất dễ nổi giận.
Nhưng sau khi Điền Chính Quốc xuất hiện, những giấc mơ đó đã thay đổi.
Quá khứ đen tối ấy bỗng nhiều thêm một người, không ngừng biến đổi khung cảnh trong mơ của hắn.
Kim Thái Hanh thường xuyên mơ thấy gương mặt quen thuộc kia, mí mắt cong cong như trăng non, đang cười toe toét gọi hắn.
"Bệ hạ! Bệ hạ!"
Cứ gọi hắn liên tục, thật ồn.
Ban đầu hắn rất thiếu kiên nhẫn, nhưng sau này lại dần quen.
Mỗi khi nghe thấy tiếng gọi giòn giã ấy, hắn đều vô thức quay lại, điều này gần như đã trở thành một phản xạ có điều kiện, trước khi não bộ kịp phản ứng, cơ thể hắn đã cử động trước.
Có đôi khi người không ở bên cạnh mà hắn cũng vẫn nghe thấy tiếng gọi ấy, giống như si ngốc vậy.
Hắn cũng đã quen với việc Điền Chính Quốc luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Lần Triệu Anh Vũ mang thỏ vào cung ấy, Điền Chính Quốc đã hỏi hắn có muốn nuôi thỏ hay không, hắn không có hứng thú, nhưng khi được hỏi, hắn lại nhìn Điền Chính Quốc, trong đầu đột nhiên tưởng tượng nếu đỉnh đầu Điền Chính Quốc có thêm một đôi tai thỏ, vậy thì nuôi cũng được.
Vốn hắn còn nghĩ trong giấc mơ đêm ấy, Điền Chính Quốc sẽ có thêm một đôi tai thỏ, nhưng hóa ra vẫn như bình thường, lúc hắn sờ đầu cậu, không thấy đôi tai bông xù, trong lòng còn hơi tiếc nuối.
Một thời gian qua đi, hắn đã dần quên mất việc này.
Không ngờ lần này tới hành cung lại mơ thấy.
Sau một lúc bận rộn, mí mắt nặng trĩu, hắn thản nhiên nằm xuống tháp mềm bên cạnh, định nghỉ ngơi một lát, lại có một giấc mơ.
Hắn ngủ đến đầu óc mơ hồ, lúc nửa tỉnh nửa mơ còn cho rằng đó chỉ là giấc mộng.
Cho nên hắn tùy tính hơn bình thường rất nhiều, chẳng có chút cố kỵ nào.
Nhìn thấy Điền Chính Quốc ngồi dưới đất, hắn liền kéo cậu lên, sau đó không ngờ sờ được đến cái đuôi lông xù, còn thấy đỉnh đầu Điền Chính Quốc có thêm một đôi tai thỏ, không phải dựng lên mà là mềm mụp rũ xuống, thực phù hợp với cậu, vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Trước kia nghĩ mình sẽ nằm mơ như vậy, không ngờ mãi sau mới mơ thấy, nên đương nhiên Kim Thái Hanh sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn thuận theo ý trong lòng mà ôm người vào ngực xoa xoa lỗ tai nghịch nghịch cái đuôi, nhìn thấy người biến thành con thỏ, trong lòng còn hơi hơi kinh ngạc, nhưng có lẽ vì nằm mơ nên hắn tiếp nhận sự thật rất nhanh, sau đó lại quay ra nghịch thỏ.
Hắn còn nhớ mình trêu chọc Điền Chính Quốc đến mức cậu đỏ cả mắt, còn ướt sũng, như thể sắp khóc tới nơi.
Trong lòng thỏa mãn đến quỷ dị. Thỏ tai cụp chỉ nhỏ bằng bàn tay, vừa vặn một tay là có thể tóm lấy, không cho phép thì bé thỏ chẳng đi đâu được, chỉ có thể ở trong tầm mắt hắn.
Thật tốt.
Khi hắn nói thoạt nhìn ăn rất ngon cũng là vì thấy cậu đáng yêu mềm mụp một đoàn, rất giống bánh sữa do Ngự Thiện phòng thường làm, theo bản năng liền nói ra lời trong lòng.
Cơ thể thực uể oải nhưng Kim Thái Hanh cũng không cảm thấy lạ, dù sao cũng đang ở trong giấc mơ, có chuyện gì thì cũng là bình thường. Hắn ôm bé thỏ trong tay, đặt bên cạnh người, sau đó nhắm mắt ngủ.
Tới lúc tỉnh, là do bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.
Kim Thái Hanh cau mày, mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, bàn tay đặt ở bên hông vẫn đang cuộn lại, tựa hồ đang cầm thứ gì đó.
Triệu Đức Toàn bước nhanh vào.
Kim Thái Hanh nhìn lão chằm chằm, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng."
Triệu Đức Toàn rũ đầu, vô cùng thấp thỏm bẩm báo: "Bệ hạ, Điền công tử... mất tích."
Sắc mặt Kim Thái Hanh cứng đờ, nháy mắt đã trở nên cực kỳ khó coi, qua một hồi lâu, mới trầm giọng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."
Đương nhiên không phải hắn không nghe thấy cần phải nhắc lại, nhưng Triệu Đức Toàn cũng không thể không đáp lời, chỉ có thể thật cẩn thận nói: "Các cung nhân đều đang tìm kiếm, bệ hạ..."
Còn chưa kịp nói xong, Kim Thái Hanh đã bước xuống khỏi tháp, giẫm lên mặt sàn.
Không hề phòng bị, lòng bàn chân bị cái gì đó cộm lên.
Kim Thái Hanh dời chân nhìn xuống, phát hiện thứ gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, sắc mặt đại biến. Hắn nhặt sợi lắc chân vàng trên mặt đất lên.
Hắn đương nhiên biết thứ này vốn nên ở đâu, hơn nữa Triệu Đức Toàn vừa nói người nọ mất tích.
Ánh mắt Kim Thái Hanh ám trầm, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi lắc, động tác thoạt nhìn thực dịu dàng, giây tiếp theo, hắn đột nhiên nắm chặt sợi lắc trong tay, kim loại cọ xát phát ra tiếng vang chói tai, đè ép đến mức da hắn phát đau.
Hắn đã ý thức được, khi nãy không phải là mơ.
Tuy rất khó tin, nhưng hết thảy đều là thật sự.
Kim Thái Hanh hỏi sự việc sau khi mình ngủ, biết Điền Chính Quốc đã tới nơi này, sau đó trở về tẩm điện, sau nữa thì đi ra ngoài tản bộ rồi mất tích.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Kim Thái Hanh lại rất rõ ràng, Điền Chính Quốc mất tích chắn chắn có liên quan tới mình.
Hắn đi khắp nơi trong tẩm điện xem xem thiếu thứ gì hòng tìm kiếm manh mối.
Nhưng liếc mắt một cái đã thấy không hề thiếu thứ gì, chỉ có thêm một tờ giấy.
Phần lớn cung nhân đều không biết chữ, chỉ có Kim Thái Hanh mới có thể biết mặt trên viết cái gì.
Đây là một mảnh giấy do Điền Chính Quốc để lại, nó được viết cho Kim Thái Hanh, nét chữ nguệch ngoạc, rõ ràng là viết vội.
Bên trên chỉ có một câu.
"Bệ hạ, ta không phải yêu quái, cũng chưa từng muốn hại ngươi."
Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm tờ giấy, sau khi nhìn thật lâu, đột nhiên hắn cười nhạo một tiếng, nghe thật lạnh lẽo, không biết là cười câu nói trên tờ giấy, cười chuyện vừa phát sinh hay đang cười chính bản thân mình.
Ngay sau đó, Kim Thái Hanh ra lệnh phải tìm được Điền Chính Quốc càng sớm càng tốt.
Thường thì những chuyện như vậy sẽ giao cho một người nhất định phụ trách, nhưng lần này, Kim Thái Hanh không giao cho người khác mà là tự mình lãnh đạo toàn bộ hành động, hắn liệt kê những nơi cần tìm, những điểm cần chú trọng, những người cần phải xử lý, tất cả đều nhất nhất ra lệnh.
Ai cũng có thể nhìn ra thánh thượng rất coi trọng việc này.
Bọn họ không nhịn được thầm nghĩ, là kẻ nào không có mắt như vậy, thế mà dám bắt Điền công tử. Chỉ là ai cũng không ngờ tới cậu là tự mình chạy trốn, dù sao Điền công tử cũng rất được sủng ái, làm gì có lý do gì tự rời đi.
Hơn nữa kỳ quái là thánh thượng còn có một mệnh lệnh khác, bảo bọn họ lưu ý những con thỏ tai cụp có màu lông tuyết trắng, mắt màu lam, chỉ lớn bằng bàn tay, nếu gặp thì không được làm bị thương, phải lành lặn đưa tới cho hắn.
Bọn họ cũng không hiểu vì sao đột nhiên thánh thượng lại quan tâm đến thỏ, nhưng thánh mệnh không thể trái, chỉ có thể theo.
Bên này bắt đầu tìm, mà bên kia, nơi Điền Chính Quốc đang ở..
Sau khi nói chuyện với Tôn thị, cậu đã thuê được nhà. Tôn nương thấy cậu đáng thương nên để tiền thuê nhà rất thấp, cô còn an ủi cậu, muốn cậu yên tâm sống, đừng nghĩ về chuyện quá khứ.
Tôn nương rất tốt, Điền Chính Quốc cũng thực cảm kích vì có thể gặp được người lương thiện như vậy, chỉ có điều cô cứ liên tục gọi Minh nương khiến cậu nổi hết cả da gà.
Nhưng cậu không thể biểu hiện ra ngoài, còn phải nói chuyện bình thường với Tôn nương, sắm vai một quả phụ đáng thương có trượng phu mất sớm còn bị phú thương ép buộc.
Bối cảnh này là do trước kia cậu từng đọc trong tiểu thuyết rồi cải biên lại, vì đã trải qua chuyện tương tự nên Tôn nương rất thông cảm, dễ dàng thu lưu một tiểu cô nương.
Tôn nương sắp xếp cho cậu một gian phòng, chỉ cần dọn dẹp đơn giản là có thể vào ở luôn.
Ban đêm, Điền Chính Quốc nằm trong căn phòng xa lạ này thật lâu vẫn không ngủ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng tối xung quanh.
Cậu cho rằng mình không hề lạ giường, khả năng thích nghi tương đối tốt, trước kia cậu cũng một mình xuyên từ thời đại tinh tế tới đây, nhưng ở hơn nửa năm, hình như cậu được hoàng đế nuông chiều, giờ lại thành ngủ không quen.
Cảm giác giường thực cứng, đệm giường cũng không thoải mái, cái gì cũng khó chịu, cứ như công chúa hạt đậu vậy.
Nhưng khó chịu nhất có lẽ là thiếu vắng ai đó bên cạnh.
Tính tình Kim Thái Hanh thô bạo, cảm xúc phập phồng không ngừng, tin tức tố luôn trong trạng thái mãnh liệt, chỉ khi có Điền Chính Quốc bên người mới có thể giảm bớt, hai người ngủ chung là có thể có yên giấc.
Nhưng chẳng lẽ chỉ vì có Kim Thái Hanh bên người nên cậu mới ngủ ngon sao?
Tin tức tố có thể ảnh hưởng lẫn nhau, nhất là khi độ phù hợp của họ cao như thế.
Tin tức tố của Kim Thái Hanh bao quanh cậu, dung hợp với tin tức tố của cậu, đối với cậu cũng có tác dụng trấn an, cho cậu cảm giác an toàn rất lớn, cho nên cậu mới có thể nhanh chóng thoát khỏi nỗi ám ảnh do trận cung biến kia gây ra.
Giờ mới chạy trốn chưa được một ngày đã thấy nhớ Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc sửng sốt một hồi, sau đó dùng sức lắc đầu, không được không được, sao lại nghĩ thế chứ.
Nhưng vừa nghĩ sang chuyện khác có chút xíu đã lại nghĩ về Kim Thái Hanh.
Cậu không nhịn được nghĩ mình chạy trốn như thế này có phải quá bốc đồng hay không.
Chắc Kim Thái Hanh sẽ giận lắm nhỉ?
Hình thái động vật của Kim Thái Hanh là gì? Hắn thực sự sẽ ăn thịt thỏ sao?
Có thể nhẫn nhịn đừng ăn không?
Nói mới nhớ, hai người họ có lẽ là Alpha và Omega duy nhất trong thế giới này, trong trường hợp đó, hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tốt cho cả hai mà.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cậu cảm thấy có thể Kim Thái Hanh sẽ không tiếp thu nổi đâu.
Điền Chính Quốc đã với cuộc sống trong cung, còn quen biết rất nhiều người, Tam Hỉ, Triệu Đức Toàn, Triệu Anh Vũ, Ôn Trường Lan, Hoắc Hồng Vũ... đến lúc rời khỏi tất nhiên sẽ có cảm giác nhớ nhung.
Về sau còn có cơ hội gặp mặt không?
Hơn nữa sau này cậu phải làm gì bây giờ, dù sao cũng không thể cứ trốn tránh cả đời được.
Cứ luôn ở cạnh nhau thì không biết, tới lúc xa nhau cậu mới hiểu Kim Thái Hanh có ảnh hưởng lớn tới mình như thế nào, không có hắn, cậu không ngủ nổi, trong lòng rất bất an.
Điền Chính Quốc nhịn không được nghĩ, Kim Thái Hanh thật sự thèm ăn thịt thỏ như vậy sao? Thế, nếu cho hắn liếm một ngụm, đỡ thèm được chưa nhỉ, chỉ cần đừng ăn thật là được.
Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu trước mắt thật có đồ ăn ngon thì làm sao mà liếm được, cứ phải nuốt vào bụng.
Điền Chính Quốc bực bội trở mình, càng không ngủ được.
Cậu ôm chặt chăn bông, dùng nó thay cho người nào đó, lật đi lật lại hồi lâu, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy một đêm, không ngủ ngon nên hôm sau tỉnh lại đương nhiên tinh thần cậu không tốt, cho dù Điền Chính Quốc có hóa trang qua qua nhưng Tôn nương chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, cô nghĩ cậu đang phiền lòng chuyện quá khứ, một tiểu cô nương lại bị ép buộc như vậy, đau lòng là đương nhiên, trong lòng cô lại lần nữa chửi bới cái tên phú thương ác bá cường thủ hào đoạt kia.
Điền Chính Quốc không biết Tôn nương đang nghĩ gì, hai mắt cậu hơi sưng lên, híp mắt buồn ngủ, ngơ ngác ăn sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip