CHƯƠNG 57: SỢ HÃI & HIỂU LẦM
Sau khi mẹ Lee qua đời, Hyunjin để cho Yongbok ở trong nhà nghỉ ngơi, nếu quả thật cậu muốn vẽ bản thiết kế..., ở nhà cũng có thể vẽ mà. Mấy ngày nay, Yongbok đang thiết kế một bộ trang sức cho mẹ Hwang, tuy mẹ ruột của Yongbok đã qua đời, nhưng còn có mẹ Hwang quan tâm, yêu thương cậu.
Gần đây, mẹ Hwang mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Yongbok , bọn họ mỗi lần có thể trò chuyện đến mấy tiếng đồng hồ. Trong lòng Yongbok cậu đã sớm coi mẹ Hwang như mẹ ruột của mình rồi.
Hôm nay, Yongbok ngồi trong hoa viên để vẽ, sau khi hoàn thành sẽ đến công ty để chế tác thành thành phẩm.
Đột nhiên, một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, người hầu trong biệt thự cũng biết Yongbok sợ nhất sấm chớp rồi, nguyên một đám đều chạy đến hoa viên. Khi đến nơi, đã nhìn thấy Yongbok ngồi xổm trên thảm cỏ, ôm đầu gối, thân thể đang run rẩy, chị Jeong chạy tới, nói: "Yongbok thiếu gia không sao chứ, đừng sợ, có chị Jeong ở đây! Trời sắp mưa rồi, cạu mau dậy đi! Chúng ta vào trong nhà đi."
"Không...không cần, không cần" Thấy thế, người hầu đều tới khuyên Yongbok, kêu cậu trở vào trong nhà, nhưng Yongbok thế nào cũng không chịu đi.
Hyunjin đang chủ trì một cuộc họp cấp cao, đột nhiên nhìn thấy tia chớp, hắn không nói hai lời liền chạy ra khỏi phòng họp, khiến cho mọi người trong phòng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mà thảm nhất là một giám đốc đang báo cáo với Hyunjin, nhìn thấy Hyunjin bỏ đi, hắn tưởng bản báo cáo của mình có vấn đề gì.
Kỳ thật, sau khi Hyunjin nhìn thấy tia chớp, nghĩ đến Yongbok ở nhà một mình sẽ sợ hãi, cho nên hiện tại hắn phải về nhà với cậu.
Hyunjin dùng tốc độ nhanh nhất chạy về biệt thự, lại nhìn thấy một đám người hầu vây trong hoa viên, Hyunjin liền hướng phía người hầu đi tới, vừa vặn, có một người hầu nhìn thấy hắn lập tức báo cáo: " Cậu chủ! Yongbok thiếu gia ngồi ở đây không chịu đi vào, may là ngài đã về."
Nghe xong lời người hầu nói..., Hyunjin bước nhanh đến bên người Yongbok, "Yongbokie , anh tới rồi, chúng ta vào đi thôi! Trời mưa rồi." Nói xong, Hyunjin cúi người ôm lấy Yongbok.
"Hyunjinie, anh đã đến rồi! Em rất sợ!" Yongbok gắt gao ôm eo Hyunjin, run rẩy nói.
"Bokie ngoan! Đừng sợ, có anh ở đây." Hyunjin vừa an ủi Yongbok, vừa nói với chị Jeong ở phía sau: "Chị Jeong, ngay lập tức đi nấu chút canh gừng, mang lên phòng cho tôi."
Hyunjin ôm Yongbok đến phòng tắm, trước tiên xả đầy nước ấm vào bồn tắm, sau đó cởi quần áo của Yongbok ra, ôm cậu vào trong bồn tắm, dùng nước ấm nhẹ nhàng lau sạch thân thể lạnh như băng của cậu. Tuy đã là mùa xuân rồi, nhưng khi trời mưa vẫn có chút lạnh, huống chi Yongbok đã dầm mưa ở ngoài.
"Hyunie, em không làm chậm trễ công việc của anh chứ?" Yongbok giữ chặt tay Hyunjin, hỏi.
"Sao em lại làm chậm trễ công việc của anh? Ở công ty, anh vừa nhìn thấy tia chớp liền trở về nhà ngay, anh biết rõ em sẽ sợ, quả nhiên! Nếu như anh chưa trở về... Bokie, có phải em sẽ một mực muốn ngồi ở hoa viên hay không?"
"Bởi vì em biết rõ Hyunie nhất định sẽ trở về." "Em đó!"
Hyunjin cẩn thận giúp Yongbok lau khô thân thể, sau đó, đem khăn choàng tắm màu trắng mặc lên cho cậu, ôm cậu ra khỏi phòng tắm. Hyunjin đặt Yongbok lên giường, "Bokie, trước tiên em nghỉ ngơi một chút! Chị Jeong lập tức sẽ mang canh gừng lên. Em còn muốn ăn cái gì? Anh kêu đầu bếp đi làm." Sau khi trở về từ Mĩ, Hyunjin lại mời đầu bếp về một lần nữa.
"Em muốn ăn bánh gạo nếp, đầu bếp kia làm rất ngon !"
"Được, hiện tại anh xuống dưới nói với đầu bếp."
-------------------------
"Hyunie, chờ em thiết kế xong bộ trang sức này tặng cho bá mẫu, em sẽ mang đến công ty để chế tác." Yongbok vừa ăn bánh gạo Hyunjin đút cho cậu, vừa đưa bản thiết kế cho Hyunjin xem.
"Được, em nói cái gì chính là cái đó! Đến lúc đó để lái xe đưa em đến công ty, biết chưa? Bất quá, Bokie, một thời gian dài nữa em mới có thể hoàn thành bản thiết kế sao?" Hyunjin lại đút cho Yongbok một cái bánh gạo.
"Không có! Mấy ngày nay, mỗi ngày em đều rất cố gắng vẽ, đại khái là một tuần nữa có thể hoàn thành." Yongbok mập mờ không rõ nói.
"Ha ha! Bokie, nếu như mẹ của anh biết em cố gắng thiết kế trang sức cho bà như vậy, bà khẳng định sẽ rất cao hứng."
"Đương nhiên rồi! Hyunie, nhẫn em tặng cho anh, anh nhất định mỗi ngày đều phải đeo, không cho phép tháo ra, nghe không?" Hyunjin vuốt ve ngón tay trỏ của Hyunjin, ra lệnh cho hắn.
"Ừ, anh cam đoan, anh tuyệt đối sẽ không tháo ra, đến lúc anh tám mươi tuổi vẫn nhất định đeo trên tay."
"Ha ha! Hyunjin, chờ đến khi anh tám mươi tuổi, khuôn mặt nhất định đầy nếp nhăn, như vậy liền xấu chết, không đẹp trai chút nào." Hiện tại, Yongbok bắt đầu tưởng tượng bộ dạng Hyunjin khi về già.
"Vậy em đến lúc đó cũng rất khó coi nha! Khi đó em cũng hơn bảy mươi tuổi, cũng có nếp nhăn rồi, hơn nữa tóc cũng đã bạc."
"Em vẫn trẻ hơn so với anh!"
-------------------------
"Chị Jeong, hôm nay tôi muốn đến công ty, lập tức sẽ trở lại." "Hwang thiếu"
"Cút!"
Người phụ nữ kia giận dậm chân một cái, ảo não đi ra ngoài.
Sau khi người kia rời khỏi, thư ký của Hyunjin tiến vào báo cáo lịch trình làm việc, báo xáo xong cô còn nói: "Tổng tài, Lee thiếu gia vừa mới tới công ty, cậu ấy..... cậu ấy giống như thấy được hết thảy." Thư ký cảm thấy mình cần phải nói với tổng tài là Yongbok đã tới công ty.
"Shit! Bokie bây giờ đang ở đâu?"
"Cậu ấy đã đi rồi"
Hyunjin đá văng cửa, phải đi tìm Yongbok, hắn biết rõ Yongbok nhất định là hiểu lầm, cũng xác định Yongbok chỉ nhìn thấy một nửa, bằng không sẽ không rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip