Chương 03

Thẻ người tốt về cơ bản không dùng để phát cho người tốt.

Có lẽ câu nói bạn là người tốt vốn chỉ là một mệnh đề giả.

Nếu không phải tên khốn thì tại sao không thích chứ?

Đối mặt với nghi ngờ mạnh mẽ của bố mẹ, Phác Chí Thành đang định giải thích, muốn nói Chung Thần Lạc là người tốt, tư duy logic hoạt động đầu óc xoay chuyển, trực tiếp ngậm miệng.

Chung Thần Lạc là O tốt, tốt chỗ nào đây?

Nấu cơm cho một A không tính thân quen, ở lại nhà A còn chủ động chịu trách nhiệm đánh thức buổi sáng nội trợ trong nhà, ngủ cùng A trên một chiếc giường không vượt ranh giới, không động tay động chân, không ăn nói bậy bạ. không quyến rũ người khác, rất tốt.

Nghe ra hình như A như mình mới có vấn đề.

Nhưng nếu không nói thì không yên được với bố mẹ, cứ cho rằng cậu bị hồ ly Lạc trong lời đồn hút mất hồn, bố một câu tuổi trẻ đừng có không biết chú ý giữ gìn sức khỏe, mẹ một câu thói đời bây giờ loạn lạc lòng người xấu xa, thấy hết câu này đến câu khác đều đổ oan cho Chung Thần Lạc, khẽ hắng giọng.

“Anh ấy họ Chung, chính là nhà họ Chung kia.”

Không khí lập tức trở nên kỳ lạ, bố vỗ vai cậu rồi đi lên tầng nghỉ ngơi, vừa đi được mấy bước lên cầu thang thì quay đầu nhìn cậu, dường như có chút áy náy.

“Đừng làm tổn thương người vô tội.”

Đổi một câu khác, đừng bỏ qua cho kẻ có âm mưu.

Nếu phát thẻ người tốt cho Chung Thần Lạc là nhất thời hứng khởi thì hiện tại, buổi tối ngày hôm sau đã tự vả bôm bốp.

Chung Thần Lạc thật sự không phải người tốt.

Chung Thần Lạc đã ngủ với Phác Chí Thành, đơn thuần ý trên mặt chữ.

Ngủ xong còn đòi phí bồi thường, cũng ý trên mặt chữ.

Sự việc xảy ra, nhìn một cái biết ngay đã được sắp đặt.

Phác Chí Thành tan làm về nhà thay giày đang định vào phòng ngủ thay quần áo, nhà vệ sinh sâu trong góc phòng ngủ bật đèn sáng cửa đóng chặt, mơ hồ có tiếng nước chảy, để tránh cho Chung Thần Lạc đột nhiên đi ra sẽ bị sợ nên Phác Chí Thành gõ cửa, thông báo với người ta cậu đã về.

Kết quả, Chung Thần Lạc hé cửa một khe nhỏ, thò đôi mắt ra ngoài, cầu cứu Phác Chí Thành đi mua đồ giúp mình.

“Thuốc ức chế không đủ...”

Không nói còn ổn chứ vừa nói suy nghĩ tập trung lại một cái làm Phác Chí Thành cảm giác chất dẫn dụ của Thần Lạc đang bạt mạng chui ra từ khe cửa, bạn A nào đó hoảng hốt bỏ chạy cầm theo ví tiền đi xuống lầu, mua thuốc ức chế loại tiêm rồi cả lọ thuốc phun cho chính mình, trước khi vào nhà còn xịt khắp toàn thân mới dám gõ cửa.

Cửa lại mở ra một khe nhỏ, cứ như đang tiến hành một vụ làm ăn ngầm nào đó, Phác Chí Thành ngồi ngoài phòng khác tự mình bình tĩnh hồi lâu mãi vẫn chưa thấy người đi ra, lại đi gõ cửa mới phát hiện cửa không khóa.

“Thần Lạc.”

Gọi cũng không có phản ứng, gõ cửa càng không ai trả lời, khẽ đẩy cửa ra một chút liếc nhìn vào trong, Chung Thần Lạc sốt đến mức hai má xuống cổ đều đỏ bừng, dựa vào bồn tắm, quần áo trên người đều xối nước lạnh ướt đẫm.

Còn về thuốc ức chế, chẳng biết dùng xong ném đi hay là mất rồi, dù sao cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.

Bạn A nào đó không có kinh nghiệm cũng chẳng quan tâm đến chất dẫn dụ nồng độ cao trong không khí nữa, lấy khăn mặt treo trên mắc quấn lấy Chung Thần Lạc rồi nâng người đến bên giường, lại tìm một bộ đồ ngủ mới thay cho người ta.

Thay quần áo mà tay run lẩy bẩy, cũng may người này mềm nhũn chỉ coi như kẻ say rượu, lau khô người thay xong quần áo, Phác Chí Thành đang định ôm quần áo cũ và khăn mặt ra ban công, Chung Thần Lạc vốn đã nằm xuống giường bất động bất chợt nhoài người dựa vào lưng cậu, mềm mại gọi tên cậu.

“Cậu về rồi à.”

Sao đó Chung Thần Lạc hỏi Phác Chí Thành ba câu.

“Cậu có bạn trai bạn gái chưa?”

“Cậu có O đã đánh dấu chưa?”

“Cậu có người trong lòng chưa?”

Câu cuối cùng không phải hỏi thừa sao, nhưng Phác Chí Thành sáng suốt lựa chọn không trả lời, cậu mới tan làm về nhà đến cả âu phục cũng chưa thay, né tránh ánh mắt và rời đi không cho dựa, Chung Thần Lạc sớm nhận ra được ý định trốn tránh của cậu, kéo và vạt của cậu ra đẩy mạnh người xuống giường, dùng cà vạt che kín mắt cậu.

Trong lúc thị giác bị che kín thì cảm xúc càng thêm nhạy bén, nỗi xúc động của cậu gần như chạy theo bàn tay Thần Lạc sờ soạng trên người, bên dưới vừa cứng vừa căng chỉ muốn tìm nơi mềm mại ấm áp, giai đoạn đầu cọ xát dịu dàng chỉ đổi lại giai đoạn sau tấn công mãnh liệt, vào giây phút dục vọng kích thích đến đỉnh điểm Phác Chí Thành muốn rút ra nhưng Chung Thần Lạc ôm hai vai cậu, đưa cổ mình đến bên môi cậu.

“Chí Thành... Đánh dấu tôi...”

Sao cậu có thể từ chối được chứ, toàn bộ cơ thể của người mình thích, gấp rút thành kết rồi khóa mình bên trong, cắn tuyến mùi của Thần Lạc trút hết vào đó. Ham muốn trỗi dậy làm sao Chung Thần Lạc còn là đối thủ của Phác Chí Thành được nữa, tình cảm mãnh liệt trong kỳ phát tình thiêu đốt cả hai thành một nắm kẹo bông gòn, tùy ý lôi kéo để thỏa mãn nên thử hết đủ mọi tư thế.

Tuy có âm mưu ngủ người ta nhưng Chung Thần Lạc vẫn muốn nói một câu, mồm miệng Alpha toàn lừa đảo, được lợi rồi đòi hỏi không ngừng nghỉ.

Phác Chí Thành quả nhiên cũng là tên khốn.

Nhìn tên truyện đi, bạn sẽ hiểu thôi.

Cần phải nói một câu, với tư cách một Omega, suy nghĩ này của Chung Thần Lạc thật sự không tốt, mọi người đừng tùy tiện bắt chước.

Nghiên cứu y học hiện đại nói, AO lần đầu kết hợp có tới hơn 90% tỉ lệ thụ thai, vào kỳ phát tình càng cao, Chung Thần Lạc có âm mưu tính toán đâu vào đấy, Phác Chí Thành thân làm Alpha độc thân hiển nhiên trong nhà không thể có bất cứ đồ tránh thai nào, lần đầu nếm thử mùi vị không biết kiềm chế, nào còn nghĩ được đến vấn đề tránh thai nên tất nhiên chẳng làm gì hết.

Nói lại lần nữa, hành động này rất không tốt, đừng tùy tiện thử.

Kết quả, Phác Chí Thành ngủ ngon nửa đêm tỉnh giấc phát hiện ngoài phòng khách sáng đèn, đến gần thấy Chung Thần Lạc đang thu dọn hành lý.

Trên người tràn ngập hơi thở của cậu, trên phần cổ để hở dưới áo sơ mi toàn dấu vết đỏ hồng, cậu gọi Thần Lạc vài câu cũng không trả lời, nhét bừa hết quần áo đồ dùng vào vali như đang hờn dỗi, xong xuôi xách lên định đi.

Phác Chí Thành vừa bực vừa buồn cười, Chung Thần Lạc bị kéo cánh tay quay đầu không nhìn cậu, nói muốn đi, cả đầu cả chân hướng về phía cửa, duy chỉ có tay duỗi về phía cậu.

“Cho tôi tiền, tôi phải hủy đánh dấu.”

Hết chương 03.

Thực ra tên gốc của fic này là “Làm cách nào để chưa cưới đã chửa gả vào nhà giàu” =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #sungchen