Chương 07
Anh bạn, có khi nào anh từng trải qua chuyện gì xấu hổ chưa?
Thì là, lén đâm thủng bao cao su bị bạn trai phát hiện không nói thẳng mà vẫn rất phối hợp với tâm tư muốn trộm mang thai của bạn, cái kiểu xấu hổ như vậy đó.
Có không? Có sao? Có đi mà!
Nếu có thì cùng ôm đầu giả khóc, nếu không thì cũng xin đừng cười haha, tôn trọng nhau chút, cảm ơn.
Bàn ăn nhìn ra phía cửa ngoài phòng khách theo hướng mười giờ, có tấm thảm không hiểu sao vểnh lên một góc, xuất hiện không gian rất nhỏ giữa thảm và sàn.
Dường như có một kẽ hở, trong tình huống không thể lựa chọn, Chung Thần Lạc cảm thấy đi ra đó cũng được, ít nhất có thể vùi đầu mình xuống.
Suy cho cùng cũng không còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa, đặc biệt không muốn gặp lại tên khốn bất ngờ vạch trần mánh khóe của mình. Tuy nhiên tên khốn ngồi đúng chỗ dựa vào tường chắn ngay đường từ bàn ăn đi ra ngoài, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ lật bàn chui qua bàn bỏ chạy của Chung Thần Lạc.
Đối diện nhau qua bàn ăn, nếu nói quá nghiêm túc thì dường như cũng không phải vậy.
Phác Chí Thành còn đang ăn, Chung Thần Lạc vẫn đang ôm bát cơm, người sau liên tục nhìn sắc mặt người trước, không khí căng thẳng đến khi Phác Chí Thành ăn xong đặt đũa xuống, có người chột dạ nhụt chí chủ động thu dọn bát đũa, vừa thả vào bồn rửa đang định rửa thì Phác Chí THành cầm chìa khóa bước đến, muốn đi mua đồ.
“Ăn no rồi, đi ra ngoài với em.”
Tối thứ Sáu đi siêu thị là điều thiết yếu trong cuộc sống của hai người.
Từ sánh vai nhau đi trở thành nắm tay nhau đi, quan hệ thân mật đến mức ngây thơ, Phác Chí Thành hôm nay đặc biệt mặc áo phông trắng thoải mái và quần bò, xách giỏ hàng dắt Chung Thần Lạc đi, khi chọn mua thức ăn cho tuần sau trưng cầu ý kiến với nét mặt dịu dàng, dường như không còn nhớ cãi vã trước đó, làm Chung Thần Lạc nhớ đến lần đầu mới gặp hồi đại học, khí chất thiếu niên trong trẻo sạch sẽ, hơi sững sờ.
“Lấy cái nào thì hơn?”
Cậu không biết nấu cơm, đồ ăn chọn chất lượng không đều, Chung Thần Lạc chọn cái khác bỏ vào giỏ, thuận tiện khoác cánh tay cậu tự hạ mình xuống nước trước.
“Không có anh thì em phải làm sao đây.”
Nói tiếng rất bé, như đang thì thầm tự tìm cho mình một cái cớ, Phác Chí Thành đang xếp hàng đợi thanh toán, ra khỏi siêu thị Thần Lạc xé vỏ kem nhưng cậu đã cắn trước một miếng.
Chung Thần Lạc lườm đối phương, giành lại cái kem đã bị ăn mất một góc mà mặt mày đau đớn, vừa đi vừa ăn vừa đưa mắt lên án. Về đến nhà phân chia đồ cất vào tủ lạnh, Phác Chí Thành gọi điện thoại xong lặng lẽ ôm Thần Lạc từ phía sau, kéo đối phương đến gần hôn xuống má.
“Lạc Lạc nói đúng, em không thể không có anh.”
Khi yêu nhau luôn nghĩ đến trọn đời trọn kiếp, chẳng màng có tương lai hay không, khi tình yêu dâng trào đầu óc choáng váng dễ dàng thốt ra mấy lời hứa hẹn nhưng không coi là thật.
Làm gì có ai không xa được ai, nhưng ai bảo hai người đang yêu chứ.
Phác Chí Thành là một A thù dai.
Phác Chí Thành còn là một A bị Chung Thần Lạc giở thủ đoạn.
Thế nên, đến khi Chung Thần Lạc bị lời tỏ tình và những nụ hôn vây kín lý trí, ôm Phác Chí Thành nói không về nhà suy nghĩ nữa, có chết cũng không rời xa, bạn đã bị lừa ngược lại.
Oan có đầu nợ có chủ, đạo trời dễ luân hồi, đâu phải có thù không báo, chẳng qua là chưa đến lúc.
Nói một cách đơn giản, Phác Chí Thành đã ngủ với Chung Thần Lạc.
Ngủ xong còn đòi phí bồi thường, có qua có lại sòng phẳng.
Con người Chung Thần Lạc ấy mà, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ, dù bị hôn đến mơ màng được Phác Chí Thành bế lên giường cũng vẫn nhớ đến chỗ bát đũa buổi tối hai người giận dỗi còn chưa rửa, vùng vẫy đòi dậy rửa bát trước rồi tiếp tục sau.
Bầu không khí thích hợp, cảm xúc thích hợp, bạn A nào đó không vui, nhả chất dẫn dụ ra ép đối phương về giường.
“Chẳng phải muốn có con ư, nằm đấy cho em.”
Vốn dĩ đã vạch trần chuyện lừa tránh thai rồi thì không cần làm gì nữa, ai biết Chung Thần Lạc nghĩ đến quan hệ giữa hai nhà lại nghĩ đến lời cảnh cáo của anh trai, bỗng nhiên bảo trò lừa lúc trước không đúng, cần thong thả bàn bạc lại chuyện hệ trọng như có thai trước khi kết hôn.
Tuy nhiên, câu trả lời nhận được là không, Phác Chí Thành không đồng ý.
“Em muốn có em bé.”
Xin hỏi, có A nào nôn nóng chưa cưới đã chửa như vậy không?
Bạn O nghi ngờ nhân sinh mở to mắt cứ “em, em, em” nửa buổi cũng không nói tiếp được, Phác Chí Thành cười chạm vào lông mi đối phương, kết thúc đoạn hội thoại ma quỷ này.
“Anh ngủ với em thế nào em đều nhớ hết.”
“Chỉ cho anh giở trò với em, không cho em giở trò với anh?”
Phân biệt đối xử là không đúng, Chung Thần Lạc lọt trúng cái hố mình tự đào cho Phác Chí Thành, hoàn toàn ngậm miệng.
Sau đó không có tình tiết gì hết, đại khái là cả chuỗi ưm ưm a a nhóm thành những câu đứt quãng vang lên trong phòng đến tận nửa đêm. Phác Chí Thành thật sự giở trò xấu, thỏa mãn rồi cũng không cho người ta ngủ, nhất định đòi Thần Lạc tỉnh táo lại trả tiền cho mình.
Chung Thần Lạc mệt mỏi rã rời, buồn ngủ đến mức muốn đánh người, quăng ví tiền gửi mật khẩu, xong rồi ôm gối ngủ say như chết, chẳng mảy may phát hiện đã bị trả lại toàn bộ phí sử dụng đánh dấu lúc trước Phác Chí Thành gửi cho mình, chịu thiệt triệt để.
Chẳng những thế, hôm sau là ngày nghỉ, mới sáng sớm ra Phác Chí Thành đã lôi người ra khỏi chăn đưa đến bệnh viện, suốt đường Chung Thần Lạc ngủ mơ màng, tới nơi bị người ta kéo đi, cầm giấy khám bệnh cũng chẳng đọc kỹ, mệt mỏi buồn ngủ chỉ đâu đi đó.
Cho tới khi có phần khám nào đó cần phải cởi quần áo, khám xong bác sĩ nói mới ngửi thấy mùi bất thường, lấy giấy khám bệnh ra tập trung đọc.
“Khám tổng quát trước khi mang thai.”
Phác Chí Thành... Lợi hại đấy...
Cũng chưa thấy có ai còn chưa kết hôn đã đi khám tổng quát trước khi mang thai, sau khi bác sĩ hỏi hai người kết hôn hay chưa, thấy ánh mắt hai người giống như cặp đôi nào đó đang giày vò nhau.
Xem kết quả khám bệnh, không có vấn đề gì đáng ngại, khỏi cần điều dưỡng mà cứ tiếp tục gom góp vận may thôi.
Câu hỏi tiếp theo, bốn tháng không mang thai nghi ngờ này nọ, Chung Thần Lạc sắc mặt khác thường, Phác Chí Thành nét mặt bình thản, bác sĩ cho rằng mình đã gặp phải thông tin thời sự.
“Về nhà nghỉ ngơi thuận theo tự nhiên, đừng để ý quá.”
Dạo gần đây nghe nói có A đểu nhất định phải có thai trước mới kết hôn, nếu không thể mang thai sẽ tìm người khác, lần này chẳng phải gặp được rồi sao?
Trùng hợp, mẹ Phác Chí Thành đến bệnh viện thăm người bệnh, đi ngang qua hành lang để đến khu nằm viện, trông thấy bóng dáng quen thuộc đang định gọi tên, ngẩng đầu nhìn tên khoa, cảm giác huyết áp tăng cao.
Con cái lớn rồi không quản được những chuyện nhỏ, nhưng chuyện lớn thế này cũng chẳng nói tiếng nào với gia đình?
Phác Chí Thành liền một lúc hắt xì hơi ba cái, hai cái đến từ lời mỉa mai của bác sĩ, một cái đến từ nỗi đau lòng của mẹ, nhận được sự quan tâm của kẻ đầu têu Chung Thần Lạc.
Nhưng nghe hơi đau lòng, dường như trong lời có ẩn ý khác.
“Em mệt rồi hả?”
Hết chương 07.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip