2.1
Nếu ký ức là ngôn ngữ của nỗi sợ bị giam cầm thì hồi ức chính là biểu tượng của sự rung động. Tình cảm không thể kiểm soát đã khơi dậy ý định xích lại gần nhau hơn nhưng đó không phải là sợi chỉ đỏ đan xen giữa họ.
02.
Sau khi nghi thức khai máy kết thúc, dựa theo lịch trình sắp xếp, cảnh quay đầu tiên của Phác Chí Thịnh chính là cảnh quay thứ 32 của kịch bản. Đều đã quen với chi tiết cốt truyện, những ngày này hắn đã học thuộc lòng lời thoại nhiều lần, nhân vật này mặc dù không có nhiều lời thoại, nhưng lắm lúc hắn vẫn cảm nhận điều đó, hắn không xuất thân từ các trường đào tạo chính quy chuyên nghiệp, diễn xuất không hợp với hắn, nhưng bản thân có thể làm việc chăm chỉ để tích lũy nhiều kinh nghiệm.
Những diễn viên khác đều rất tập trung, đạo diễn hô một tiếng "Action" cảnh đầu tiên bắt đầu rất suôn sẻ và tự nhiên, Phác Chí Thịnh lần đầu tiên trải nghiệm được cái gì gọi là "đắm chìm vào vai diễn", giờ phút này hắn chính là Lương Dục Đình, biểu cảm dần dần được cải thiện theo bầu không khí của phim trường. Cho dù một đoạn phim phải quay đi quay lại nhiều lần, các diễn viên trong sân khấu cũng có thể tiến vào trạng thái trong một giây, Phác Chí Thịnh vừa cảm thán vừa chuyên tâm tập trung hơn.
"Cut! Được rồi." Giọng đạo diễn từ bộ đàm truyền đến, Phác Chí Thịnh nhìn camera cần cẩu cách bọn họ mười mét dừng tại chỗ, mới thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi. Ngay sau đó mấy người tiến về phía màn hình kiểm tra ống kính, Phác Chí Thịnh vẻ mặt chăm chú kiểm tra đoạn phim được phát lại, nữ diễn viên bên cạnh nhịn không được cười: "Tiểu Lương à chúng ta không cần khẩn trương vậy đâu, cái này không phải là mới bắt đầu sao?"
Phác Chí Thịnh nghiêng đầu cúi người, "Cảm ơn chị."
Sau đó các nhân viên công tác cũng bắt đầu nở nụ cười, Phác Chí Thịnh còn chưa kịp phản ứng thì nữ diễn viên đã cười nói thêm: "Em nhỏ hơn anh, không cần gọi em là chị, sao cũng được."
Lỗ tai Phác Chí Thịnh đỏ bừng, "Ngại quá, Lâm Lâm." Vẫn là nên gọi bằng tên nhân vật đi, thì sẽ không sai.
"Để tôi xem, để tôi xem!" Chung Thần Lạc lao vào giữa khoảng cách cánh tay hai người bọn họ, trợ lý Tiểu Văn cầm quạt nhỏ đi theo phía sau anh có vẻ hơi dư thừa.
Phác Chí Thịnh bước sang bên cạnh một bước, hắn siết chặt góc áo, tư thế kề sát làm cho làn da trên cánh tay trần của hắn chạm vào nhau, dù muốn phớt lờ và tiếp tục kiểm tra màn hình, nhưng cảm giác càng ngày càng nóng.
"Thần Lạc! Lát nữa cậu quay lại cái kia một lần nữa." Đạo diễn ra hiệu, Chung Thần Lạc gật đầu," Được rồi, lão Đinh!" Nói xong lại cướp quạt từ chỗ trợ lý phía sau, nhét cho Phác Chí Thịnh đứng bên cạnh đang xuất thần.
"Nhìn cậu đổ mồ hôi kìa, cho cậu mượn trước." Chung Thần Lạc nhìn giọt mồ hôi trên chóp mũi Phác Chí Thịnh "Nợ tôi một ân tình nha~" Nói xong anh liền tiếp tục đi qua kia chụp lại.
Phác Chí Thịnh cầm cái quạt nhỏ màu đen này, gió mát thổi qua gò má, hắn chưa bao giờ cảm nhận được nhiệt độ nóng rực như vậy, là một luồng nhiệt không rõ nguồn gốc xuất phát từ trái tim hắn.
Mãi đến khi tan làm, Tiểu Tề tự động mở cửa của xe trợ lý cho Phác Chí Thịnh lên, mới chú ý tới trên tay hắn còn cầm cái quạt màu đen, "Ông chủ, đây là của anh sao?"
Phác Chí Thịnh lắc đầu ngồi lên xe, hắn liếc nhìn cái quạt nhỏ màu trắng nằm trên ghế bên cạnh. Tiểu Tề vội vàng đóng cửa lại ngồi vào ghế lái, "Ngày mai em sẽ nhớ mang vào cho anh, hôm nay là em quên mất, xin lỗi ông chủ."
"Không cần xin lỗi." Phác Chí Thịnh mím môi cười, là chính hắn không cho Tiểu Tề đi theo vào phim trường. "Ngày mai nhớ nhắc nhở tôi trả lại cho anh ấy."
Tiểu Tề nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhìn nụ cười trên mặt ông chủ càng lúc càng rõ ràng, cảm thấy mới mẻ lại tò mò.
Phác Chí Thịnh nhắm mắt lại, làm bộ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên kia có một chiếc xe trợ lý màu trắng đỗ cạnh phim trường, Chung
Thần Lạc mới vừa đóng cửa xe đã bị Tiểu Văn ngồi ở ghế phụ phía trước níu lấy không buông: "Anh phải tăng lương cho em đó, không biết còn phải mua cho anh bao nhiêu quạt nữa đây!"
Chú Hoành ngồi ở ghế lái không giấu được tiếng cười, "Cậu chủ chúng ta lại làm mất đồ?"
Trợ lý Tiểu Văn bất đắc dĩ bĩu môi dứt khoát không nói lời nào. Chung Thần Lạc cười hì hì, "Đồng nghiệp không mang quạt, tôi cho mượn một cái.
chú Hoành, chú nghĩ tôi làm vậy có đúng không?
Tiểu Văn cắn răng: "Nếu anh thật sự coi anh ta là đồng nghiệp thì tốt rồi, ông chủ lớn của em! Anh làm những chuyện này có ý nghĩa sao? Người ta tám phần quên anh rồi. Anh còn cùng đạo diễn Đinh..."
"Được rồi được rồi! Dừng lại, lỗ tai tôi mài ra kén rồi, đau đầu quá! "Thần Lạc ngắt lời, bịt lỗ tai.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ đọng lại cuối đường như một bức tranh ghép, đám mây bên sườn núi cũng nhuộm màu cam dịu dàng, người ngồi ở ghế sau trong xe đeo tai nghe và bịt mắt hoạt hình, khóe môi hơi nhếch lên.
Ba năm trước, anh vừa chấm dứt hợp đồng với một tập đoàn vô danh, người trong nhà nhiều lần yêu cầu Thần Lạc bình tĩnh và quay lại kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Không ai hỏi anh có tiếc nuối hay không, giấc mộng ca sĩ mà anh kiên trì từ nhỏ kết quả là tuyên bố kết thúc sau khi trưởng thành.
Đối với Chung Thần Lạc trưởng thành không phải là chuyện một sớm một chiều mà là một quá trình lâu dài và dày vò, trong khoảng thời gian leo lên bậc thang thần tượng vô vọng, anh đã nhận ra sự bất lực của mình lúc đó, anh không phải là người may mắn được ông trời ban phước, giọng hát dần dần hát không rõ âm cũng là ngòi nổ bức bách bản thân dừng bước. Tại thời điểm tuyên bố từ bỏ, cảm giác buông lơi như dây leo quấn quanh chính là điều khiến mình sợ hãi sau này.
Khi dấn thân vào làng giải trí, anh giống như một con rối bị bịt mắt nhảy múa một mình ở rìa sân khấu, dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới chấm đỏ ở trung tâm, bị choáng ngợp bởi sự háo hức thành công của chính mình. Cho đến một lần, Chung Thần Lạc chú ý tới bên cạnh trường quay một người mặc áo khoác trắng đang nhìn chằm chằm anh, đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự tồn tại của mình, trong mắt đối phương có tia sáng chói mắt, giống như có thể đem anh bao bọc lại, giống như kén ve sầu ấm áp, thúc đẩy cởi bỏ lớp vỏ cũ bên ngoài mà tái sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip