Ôm lấy người lang thang kia 2 [2]
Một ngày nọ, Phác Chí Thịnh và Chung Thần Lạc tán gẫu về sở thích, cái con người luôn tự khen bản thân đa tài đa nghệ, không gì không biết này suy nghĩ một chặp rồi vỗ cánh tay Phác Chí Thịnh hỏi thích ngủ có tính không.
"Ngủ làm sao có thể coi là sở thích chứ, Thần Lạc ngốc nghếch"
"Ồ, nhưng tôi chỉ thích ngủ, trên đời này không có gì sung sướng hơn ngủ!"
Sau khi bị Phác Chí Thịnh bác bỏ, Chung Thần Lạc rầu rĩ không vui nhặt chiếc gối lên nhét vào lòng, còn quay lưng về phía Phác Chí Thịnh, rõ ràng là bộ dáng đang giận dỗi.
"Nào nào" Phác Chí Thịnh đối với Chung Thần Lạc luôn cảm thấy hết cách, nghiêm túc quá thì sợ làm hắn tổn thương, còn thuận theo thì khiến hắn càng nơi chốn không biết sợ. Sau khi bó tay chỉ có thể thể thận trọng lắc vai hắn, "Thần Lạc này, sao cậu cho rằng ngủ là một sở thích?"
Sau một hai giây im lặng, tại lần thứ ba Phác Chí Thịnh bắt đầu lắc vai hắn thì Chung Thần Lạc mới hừ một tiếng rồi quay lại nhìn Phác Chí Thịnh, "Ngủ là một chuyện rất tốt. Thức dậy sẽ quên hết đi điều tồi tệ trước đó"
Phác Chí Thịnh đã nghĩ gì vào lúc đó?
Hình như là âm thầm thở dài, thầm nghĩ mạch não đứa nhò này sao kỳ lạ như vậy, nếu như ngủ có thể giải quyết phiền toái, vậy người trong thiên hạ căn bản không cần tỉnh lại.
Bây giờ nhìn lại, Chung Thần Lạc thực sự không nói dối, ít nhất đối với hắn mà nói, ngủ chính là biện pháp giải quyết phiền não của hấn.
Vừa ngủ liền ngủ mấy ngày liên tiếp, tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài dòng, Chung Thần Lạc bắt đầu khôi phục lại bản tính ngày xưa, khiến Phác Chí Thịnh ngày nào cũng phải thở dài ngao ngán, thật không hiểu nổi hắn lấy đâu ra tinh lực mà ngày nào cũng đi gây sức ép như vậy.
"Thầy Phác!" Hiếm khi được rảnh rỗi, chiều thứ sáu tan học sớm. Phác Chí Thịnh ở trong bếp dựa theo màu sắc bao bì loay hoay đống mỳ do Chung Thần Lạc đem tới, chưa im lặng bao lâu thì chợt nghe Chung Thần Lạc gọi mình từ phòng khách bên kia, chờ hắn hỏi có chuyện gì thì lại không nói.
Mãi đến khi Phác Chí Thịnh thở dài đi ra, hắn mới chịu ngoan ngoãn mỉm cười hiểu chuyện với Phác Chí Thịnh, vươn ngón tay chỉ lên máy tính bảng: "Thầy Phác, tôi muốn ăn cái này, thịt lợn thái lát luộc cay cùng rau xà lách sốt dầu hào"
Phác Chí Thịnh cũng là một tay tàn trong làng nấu nướng, từ khi tự lập đến nay, hắn có thể đảm đương tốt mọi việc, nhưng riêng việc xuống bếp nấu nướng thì hắn đã phải nếm mùi thất bại rất nhiều lần, hơn nữa còn hạ quyết tâm....không bao giờ nấu ăn nữa.
"Thần Lạc này" Phác Chí Thịnh cố gắng nói lý lẽ với Chung Thần Lạc, nhưng không chờ hắn kịp bày ra tư thế diễn thuyết, Chung Thần Lạc đã từ trên ghế sô pha nhảy lên, nhảy đến tủ giày, mang giày và áo khoác vào, động tác rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không còn bộ dáng buồn bực không vui như mấy ngày trước.
"Tôi đi mua đồ ăn đây! Thầy Phác cố lên!"
Giọng nói ồn ào của Chung Thần Lạc vang vọng khắp hành lang. Phác Chí Thịnh đành phải đau đầu cầm máy tính bảng trên bàn lên, nhấp vào phát lại, rồi cau mày nghiên cứu thật kỹ lưỡng, thầm học thuộc lòng các bước trước.
"Không có ớt và tương đậu! Dầu hào cũng bán hết!" Hai mươi phút sau, Chung Thần Lạc mang theo đồ mua từ bên ngoài trở về, mặt mày không vui cởi giày, mang dép vào, vừa đi còn vừa gào tên Phác Chí Thịnh.
Phác Chí Thịnh sợ tới mức vội vàng thò đầu ra khỏi bếp, còn chưa kịp nghe ra Chung Thần Lạc đang phát cáu chuyện gì đã đưa tay ra ý bảo bình tĩnh.
"À" sau khi Phác Chí Thịnh lấy tất cả các nguyên liệu từ túi ra, hắn mới phát hiện cơ hội để bản thân trổ tài kỹ năng nấu nướng ngày hôm nay đã không còn nữa.
Thực đơn ban đầu là thịt thái lát luộc cay cùng rau xà lách dầu hào, nhưng hiện tại không có tương đậu biện, cũng không có ớt, dầu ăn chỉ còn lại một nửa, rau xà lách vừa rửa sạch vài cọng đang nằm một cách đáng thương trên thớt.
Phác Chí Thịnh cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao công thức đã nằm sẵn trong đầu, hắn cũng đã sẵn sàng động tay. Cũng cảm thấy thật may mắn, hôm nay không cần giao tiếp với phòng bếp, nghe tiếng bếp ga bật lên thôi đáy lòng đã cảm thấy sợ hãi.
Hai cảm xúc đối lập cực độ này cứ quẩn quanh trong đầu, chưa kịp hiểu ra nguyên do, Phác Chí Thịnh đã thấy Chung Thần Lạc ngồi ở góc sô pha bĩu môi, lại cảm thấy hơi băn khoăn.
"Thần Lạc, trứng xào cà chua được không?"
Nghe Phác Chí Thịnh hỏi, Chung Thần Lạc vui mừng reo lên, mắt sáng ngời, bước đến bên cạnh Phác Chí Thịnh rồi lắc lắc cánh tay của hắn, "Được, được"
Chỉ vài phút sau, Thần Vui Vẻ đã biến thành Thần Không Vui, thậm chí còn có xu thế tiến hóa thành Thần Bạo Nộ.
"A! Phác Chí Thịnh! Đồ ăn còn chưa giũ sạch! Có nước! Còn ướt!" Tiếng hét của Chung Thần Lạc tràn ngập căn bếp nhỏ, đập vào tai của Phác Chí Thịnh khiến hắn choáng váng phân biệt không rõ được mình đang ở trên chiến trường hay trong nhà bếp.
Đầu căng ra, tai nhức nhối, mơ mơ màng màng đem đĩa còn nước đổ vào trong chảo dầu.
Thế là lốp bốp, trong bếp nổ pháo hoa.
"Đưa cái nắp cho tôi!" Váng dầu bắn vào mu bàn tay, Phác Chí Thịnh vừa cảm nhận được đau rát đã bị Chung Thần Lạc đẩy vào phòng khách, sau khi nhanh chóng dùng nắp đậy lại cái thứ vũ khí giết người , Chung Thần Lạc mớ thở hổn hển tỏ vẻ may mắn vẫn còn sống.
Sau một hồi phá hoại, Chung Thần Lạc quyết định từ bỏ việc để Phác Chí Thịnh nấu nướng, hắn nản lòng thoái chí ngồi phịch xuống ghế sô pha, ánh mắt vô hồn, hai tay run rẩy giật lấy chiếc máy tính bảng từ tay Phác Chí Thịnh, "Để tôi, tôi sẽ làm, tổ tông à, ngài đừng vào phòng bếp nữa, để ngài nấu cơm sẽ thật sự chết người"
Phác Chí Thịnh nghe thế thì mím môi ngại ngùng, rồi lại không dám nói gì thêm, sợ chọc tức tính khí hung bạo của Chung Thần Lạc. Chỉ có thể ngoan ngoãn khoanh tay ngồi chờ Chung Thần Lạc lật xem video dạy học.
Trên thực tế, Chung Thần Lạc đáng tin cậy hơn tay thối Phác Chí Thịnh nhiều, xem video cũng thể làm theo đâu vào đấy, cầm lấy quả trứng gõ vào góc bàn, sau đó di chuyển đến bát và bóp ra, động tác cầm đũa khuấy cũng rất nhanh nhẹn.
Phác Chí Thịnh đứng bên ngoài quan sát, cảm thấy thật thần kỳ. Bình thường hở tí lại gào to, không có lúc nào là nghiêm túc- Chung Thần Lạc-lúc này mới có dáng vẻ như lần đầu họ gặp nhau.
Phác Chí Thịnh nhớ lại khoảng thời gian kia Chung Thần Lạc rất trong trẻo lạnh lùng, là dáng vẻ thành phần trí thức tinh anh, hình ảnh đó chồng lên hình ảnh trước mắt làm hắn nhịn không được phải trộm cười.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Phác Chí Thịnh nhẹ chân nhẹ tay mở cửa bếp đi ra ngoài nghe điện thoại, nói chuyện xong lại nhìn vào bếp thì thấy Chung Thần Lạc đang đeo tạp dề đứng trước bếp ga, những ngón tay trắng như ngọc cầm xẻng không ngừng đảo trứng và cà chua trong chảo.
Hơi nước bốc lên, xộc thẳng trước mặt hắn, khiến cả người hắn được phác thảo mềm mại hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, Phác Chí Thịnh đa phần chỉ có một mình, trưởng thành cũng một mình bôn ba, tan làm về nhà nghe thấy tiếng nấu ăn trên lầu dưới lầu đôi khi cũng có cảm giác ước ao.
Giá như bản thân cũng có gia đình của riêng mình.
Sự ghen tị lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy đứa trẻ được mẹ bế về nhà ăn tối và nghe thấy hàng xóm cảm thán đồ ăn thơm quá.
Nhưng thân phận mồ côi kể từ khi sinh ra đến nay luôn khiến hắn phải tránh loại ấm áp này, giống như người ở trong bóng tối lâu ngày sẽ sợ hãi lần đầu tiên thấy ánh mặt trời, tiếp xúc với ánh mặt trời rồi cũng sẽ sợ hãi chạy trốn đi.
Chung Thần Lạc nhanh chóng tắt bếp nhấc nồi, rồi đổ món trứng xào cà chua ra chiếc đĩa mới mua.
"Phác Chí Thịnh, dọn bàn đi! Đến giờ ăn rồi"
"Thơm quá"
Phác Chí Thịnh không ngẩng đầu lên mà cứ thế đút cơm vào miệng, ăn quá vội nên ho khan vài tiếng. Chung Thần Lạc liền làm ra vẻ người lớn, đưa tay xoa đầu Phác Chí Thịnh, sau đó dùng đũa gắp một quả miếng chua đặt vào bát của hắn.
"Chí Thịnh bảo bảo của chúng ta ăn nhiều một chút, sau này ca ca sẽ làm tiếp cho em"
Những lời này rơi xuống bàn, đôi đũa chạm vào đĩa phát ra âm thanh lanh lảnh, Phác Chí Thịnh ngẩng đầu lên nhìn Chung Thần Lạc.
Giống như rất ngắn, lại dường như rất dài, Phác Chí Thịnh thấp giọng đáp lại.
"Được"
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip