04 🔞

*đã đổi lại kiểu xưng hô tôi - em cho nó tình thú hí hí

Sau khi Chung Thần Lạc ra khỏi N Club vào đêm hôm đó, anh không thể ngừng nghĩ về nó, anh đã nghĩ về nó khi lái xe, và kể cả trước khi về nhà đi ngủ. Mặc dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng chủ nhân của anh đã nói với anh rằng hắn có việc phải làm hôm nay, hắn sẽ yêu cầu anh trả lời mọi lúc, mọi nơi vào lần sau.

Chung Thần Lạc nhớ đến câu chuyện tình buồn mà người bạn tốt của Lý Khải Xán đã đăng trên không gian QQ [Tình yêu là mọi thứ đều có nguyên nhân và mọi câu hỏi đều có câu trả lời]

Anh đột nhiên cảm thấy, nếu như chính mình cùng chủ nhân tiếp tục phát triển như vậy, một ngày nào đó sẽ giống như những người yêu nhau mà quấn quít.

Nghĩ đến chuyện kia, nghĩ đến bàn tay to lớn cùng cánh tay nổi lên gân xanh, anh đã rất mong chờ chủ nhân thân yêu sẽ trừng phạt anh như thế nào, thầm nghĩ lần rằng sau nên giả vờ không ngoan một chút.

"Đây có phải là những thứ tôi đã bảo anh chuẩn bị hôm nay đúng không?" Chung Thần Lạc nhìn vào những tập hồ sơ dày cộp đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.

"Vâng, Chung tổng."

Rõ ràng hôm nay là thứ sáu, ngày anh có hẹn với chủ nhân, thầm nghĩ sau khi xem đống tài liệu này xong phải vội vàng chạy qua chỗ hắn.

Cuối cùng cũng đọc xong tài liệu, trong đầu Chung Thần Lạc chỉ nghĩ đến việc lập tức đi tới địa điểm đã hẹn, anh vừa bước ra khỏi cửa công ty đã ôm cái bụng đang réo lên, vội mua mấy cái hamburger ăn lót dạ.

Trong khi lái xe, anh gọi điện cho chủ nhân của mình. Chung Thần Lạc là một người không sợ ai ngoài chính mình lại đang lo sợ chủ nhân sẽ giận dữ. Sau vài hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối.

"Chủ nhân, có lẽ em sẽ đến muộn một chút"

"...đã biết"

Thấy rằng nơi anh đến thực sự là một khu dân cư, sau khi lần theo địa chỉ, anh mới biết đây có thể là nhà của chủ nhân, ding dong vài lần hắn đã ra mở cửa.

"Xin lỗi chủ nhân, tôi đến muộn"

Phác Chí Thành nhìn Chung Thần Lạc chậm chạp đi theo và mặt hắn lập tức tối sầm lại. Sau khi đóng cửa lại, hắn thấy anh vẫn đang cầm chiếc túi trên tay.

"Em mang theo cái gì?"

"A, rác, có thể vứt nó ở đâu?"

Ngay lập tức, Chung Thần Lạc cảm thấy không ổn, anh từ từ đặt chiếc túi nhựa trong tay xuống, quỳ gối và bắt đầu cởi quần áo của mình, Phác Chí Thành đứng đó lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu.

"Xin lỗi....."

"Qua đây quỳ đi." Phác Chí Thành ngồi trên sô pha vẫy tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Chung Thần Lạc cởi quần áo và bò đến, mỉm cười và để lộ dấu râu mèo, chủ nhân của anh hôm nay cũng rất đẹp trai trong chiếc áo sơ mi trắng.

"Mèo con ăn cái gì?" Phác Chí Thành giả vờ trêu chọc mèo con, ngay lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc

"Há miệng ra"

Nước sốt salad bên khóe miệng Chung Thần Lạc vẫn chưa được lau sạch, giống như một con mèo ăn vụng, Phác Chí Thành chạm vào nước sốt salad bên cạnh và dùng ngón tay nhét vào miệng.

"Liềm đi, để tôi xem em ăn gì nào." Phác Chí Thành dùng ngón tay nghịch lưỡi, bắt đầu cạy miếng thịt trong miệng như kiểm tra, "Để tôi xem tôi có thể nhét viên bi cỡ nào vào miệng để mèo con không thể ăn vụng được nữa"

"Ngoan......"

"Ở công ty em chưa ăn gì sao?".

Chung Thần Lạc rất mệt mỏi khi mở miệng, và ngay lập tức muốn đóng lại trong tiềm thức.

"Ngắng đầu lên, nếu cái này còn không làm được thì cút đi."

Phác Chí Thành lấy từ ngăn tủ trong phòng ra một quả bóng màu đen, trông rất nặng, hắn cầm rồi nhét vào miệng anh.

Chung Thần Lạc bị nhét vào miệng lập tức có cảm giác nhục nhã, nhưng cảm giác này cũng không tệ, mặt lập tức đỏ bừng.

Phía sau đầu đã được cài nút. Và kích thước này vẫn còn hơi lớn, sự kích thích của quả bóng làm miệng ngay lập tức tràn nước bọt, và ngày càng chảy ra nhiều hơn.

Phác Chí Thành lấy một cái bát cỡ bàn tay từ trong bếp và đặt nó trước mặt Chung Thần Lạc, "Nước bọt chỉ được ở trong cái bát này, có biết không?".

Chủ nhân của anh đã làm tất cả những điều này để làm bẽ mặt anh. Sau đó, hắn chỉ ngồi và nhìn Chung Thần Lạc, người đang nhỏ nước bọt một cách bừa bãi vào bát.

"Nếu em làm bẩn sàn nhà, em sẽ bị phạt"

"Ngoan......"

Điều này thực sự đáng xấu hổ. Nghĩ đến đây, đôi mắt Chung Thần Lạc dần rơm rớm nước mắt, anh vô tình cảm thấy hơi khó chịu, và cơn cuồng dâm kỳ lạ của anh lập tức trỗi dậy.

"Cảm giác tốt thế này, em thực sự là một cơ thể cần được nhẩn luyện thật tốt"

Bị chế giễu như vậy, dục vọng trong lòng Chung Thần Lạc càng mạnh mẽ, anh run rầy nâng người lên, cầu xin thêm ân huệ.

Phác Chí Thành lau núm vú của Chung Thần Lạc bằng cán roi, "Thật thoải mái phải không? Nhưng hôm nay tôi sẽ dạy em cách nhìn vào thái độ của chính mình"

Một roi giáng xuống ngực trái trắng nõn, Chung Thần Lạc lập tức rên rỉ vì đau. "Một, thái độ lơ là".

Một roi khác rơi xuống bên phải tạo thành hai đường chéo "Hai, cười"

Roi đánh trúng Chung Thần Lạc ngay lập tức khiến anh cong thắt lưng, chống tay xuống đất và chảy nước dãi khắp sàn.

"Ồ....ai làm bẩn sàn nhà"

Vừa nói, Phác Chí Thành vừa túm tóc anh ném lên giường trong phòng ngủ, nằm trên chiếc chăn bông mềm mại tràn ngập hương thơm tươi mát, mông thì bị roi quất roi, cơn đau rát lại kích thích ở phía sau

"A o..." Chung Thần Lạc chịu không nổi nữa, từ trên giường ngồi dậy, quỳ trên mặt đất ngẩng đầu cầu xin hắn như thể dục vọng và đau đớn trộn lẫn vào nhau, nước mắt chậm rãi rơi xuống nhìn Phác Chí Thành.

"Không có mặc cả, bây giờ nằm xuống cho tôi, còn mười cái nữa"

Chung Thần Lạc vui mừng muốn khóc, nhưng mười cú đánh này tương đương với việc tăng sự kiên nhẫn của anh lên gấp mười lần. Nằm ngoan ngoãn trên giường và cố gắng kìm nước bọt để không làm bẩn ga giường.

Roi của hắn nhất định phải đánh vào những chỗ khác nhau, sẽ không quất liên tục vào cùng một chỗ, nhưng chỗ bị đánh sẽ có cảm giác như bị đốt cháy, cảm giác bị xúc phạm này khiến phần thân dưới lại muốn được chạm vào.

Sau cú đánh cuối cùng, quả bóng bị kẹt trong miệng đã được lấy ra.

"Ư...đau quá"

Miệng của Chung Thần Lạc hơi đỏ và sưng lên sau khi quả bóng được lấy ra, và mông của anh ấy đầy những vết roi đỏ, anh đứng dậy và ôm lấy chủ nhân. "Đau"

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một nô lệ chủ động yêu cầu sự thoải mái như vậy."

Dường như có một con gấu túi dán trên người hắn, trái tay là một cái tát vào mông. "Bây giờ hãy tự làm cho tôi xem cho đến khi em xuất tinh"

Chung Thần Lạc nghi ngờ ngẩng đầu lên, miễn cưỡng gật đầu rồi lăn xuống thảm, Phác Chí Thành ngồi ở mép giường hai tay chơi đùa, nhìn Chung Thần Lạc tự thủ dâm một cách bình tĩnh.

Chung Thần Lạc mở rộng hai chân ở tư thế M, đã quá quen thuộc về cơ thể mình, Chung Thần Lạc biết chính xác điểm cực khoái của mình ở đâu, và khi anh liếc nhìn chiếc gương bên cạnh giường và nhìn thấy bóng dáng của chính mình, anh không thể không nhìn được hít một hơi.

Tham lam nhìn chằm chằm vào Phác Chí Thành bên cạnh giường, anh cảm thấy mình phát ra một âm thanh kỳ lạ, giống như một con mèo con đang cầu xin sự thương xót.

Lợi dụng cơ hội lại gần chân chủ, sờ soạng một chút ống quần, tay kia cầm lấy dương vật bắt đầu vuốt ve từ trên xuống dưới, nhưng tư thế này sẽ chỉ làm cho nó càng thêm xấu hổ mà thôi. Anh cảm thấy tốt nhưng cơ thể nói nó muốn nhiều hơn thế nữa làm Chung Thần Lạc vô thứ kẹp chân lại.

"Chuyện gì vậy"

"Chủ nhân hôn em được không? Em sẽ xuất tinh ngay"

Phác Chí Thành cười bất lực và vỗ nhẹ vào chân hắn ra hiệu. Chung Thần Lạc, người đang ngồi trong lòng chủ nhân ngay lập tức nhận được một nụ hôn, hương thơm từ nước giặt của Phác Chí Thành mang đến cảm giác thoải mái, giống như bị bại lộ, ngay cả vết gồ lên trên áo sơ mi cọ sát vào người cũng làm anh hứng tình.

Chung Thần Lạc nhắm mắt tận hưởng điều này, trong khi Phác Chí Thành liên tục đáp lại cái lưỡi đầy khiêu khích, con mèo con này chơi giỏi làm sao.

Chung Thần Lạc có phải làm từ nước không? Tại sao mọi bộ phận trên cơ thể anh đều có nước như vậy? Cái miệng này dường như có mật ong, ẩm ướt và trơn tru, giống như cố gắng làm cho cái miệng này tiết ra khi chạm vào thứ gì đó cứng rắn?

Phía dưới hắn phản ứng một cách vô thức.

Hai người chỉ hôn nhau thôi mà Chung Thần Lạc đã tự mình cảm nhận được bên dưới mình hơi nóng "Hừm.." một tiếng.

Vừa cảm nhận được thứ cứng rắn bên dưới, anh không khỏi siết chặt chân lại, Phác Chí Thành phát hiện ra điều này liền sờ đùi Chung Thần Lạc. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa sau khi bị cơ thể chạm vào, Chung Thần Lạc cắn môi dưới, rút ra một sợi chỉ bạc khi nụ hôn tách ra, và nhìn dương vật của mình xuất tinh từng cái một trên áo sơ mi của chủ nhân.

"Á aha"

"Em thật sự rất dâm, hôn một cái cũng có thể xuất tinh" Phác Chí Thành lau miệng, miệng đỏ bừng sau khi bị cọ xát và hành hạ trong vòng một tuần quen biết, "Thật sự không biết là ai phục vụ ai"

"Em đương nhiên có thể hầu hạ chủ nhân"

Phác Chí Thành chán ghét nhìn chất lỏng vương vãi trên quần áo mình "Em nghĩ nhìn quần áo của tôi như này, tôi sẽ vui sao?"

"Xin lỗi chủ nhân, em sẽ lau dọn ngay"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip