18. phóng viên

ngày tháng cứ thế trôi dần. thoáng chốc cái gọi là năm năm lại có thể đi qua một cách dễ dàng như lời nói đầu môi. có người muốn, người không. nhưng chẳng ai có thể ngăn lại quy luật của tạo hoá. con người vẫn mãi tồn tại theo dòng xoáy của thời gian. và chính thời gian cũng làm thay đổi đi con người dù là theo hương tích cực hay tiêu cực. con người bắt buộc phải thay đổi.

phóng viên của đài truyền hình sbc. là cái mác được gán vào người cô gần một năm nay. cô cũng như đồng nghiệp cùng khoá tốt nghiệp. tất cả đều như một con ngựa non cần mài giũa lại bộ móng.

"cậu có mang theo nước không?" cổ họng khát khô cô căng hỏi. dưới trời hè nóng nực như vậy, chỉ vài phút nữa thôi nếu như không có nước, cô nghĩ mình sẽ gục tại đây mất.

"đây, mới mua đằng kia đấy." hani lấy chai nước, đặt xuống ghế rồi chỉ vào máy bán nước đằng kia. "nóng thế này biết cậu sớm muộn gì cũng sẽ chết khát nên mới mua."

"cảm ơn nhá!" cô cười cười, mở chai nước uống một ngụm gần đến nửa chai. "aahh thật là, bây giờ mình có thể uống nước sáu ngày sáu đêm mà không chán."

biển quảng cáo bên kia đường cứ chạy mãi không ngừng. nó đưa hết ảnh người này rồi lại đến người kia. những bức ảnh xinh đẹp như vậy được phô diễn trước công chúng. ấy thế mấy ai lại biết được bộ mặt thật của một số minh tinh trên màn ảnh. có những người cô chỉ nhìn thôi cũng đã phát ngán.

hình ảnh được chuyển qua. một đoạn phim quảng cáo được chiếu rộng trên màn ảnh.

cô chầm chậm nhìn lấy màn hình, hơi thở lại có phần ngột ngạt, tay phải cứ thế bóp nát đi vỏ chai bên cạnh. đôi mắt ngấn lệ nhìn người trong đoạn phim. ánh nhìn chứa đựng một chút căm phẫn vừa có chút mơ hồ. lồng ngực cô phút chốc lại nhói lên như mọi khi vẫn thấy.

"đoạn quảng cáo đó đang rầm rộ trên diễn đàn dạo gần đây đó. tuyển thủ park sunghoon, cậu ta cứ như idol ấy, trượt băng ổn áp lại còn có thêm gương mặt điển trai như vậy."

"nghe nói cũng ở busan nữa. cậu có biết cậu ta không?"

lời nói đều dễ dàng thốt ra khi con người ta không biết gì.

đơn giản làm sao nhưng cô lại không biết phải trả lời  như thế nào. là có, cả hai đã từng yêu nhau hay nói đúng hơn chính là cô đã từng yêu anh ấy. còn anh ấy, thì không.

"mình không biết."

suốt chừng ấy năm, cô không biết bản thân mình đã nhìn thấy gương mặt đấy xuất hiện bao nhiêu lần. trong giấc mơ, hồi tưởng, tivi, biển quảng cáo hay cả những tờ báo bố đọc buổi sáng. mỗi lần như thế park sunghoon anh đều xuất hiện với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

người rời bỏ lúc nào cũng mang bộ dạng vui vẻ đến như vậy. còn người ở lại, suốt ngày tháng năm trôi chẳng thể nở lấy một nụ cười. thứ gọi là hiện thực vẫn cứ tiếp diễn ngày qua ngày. nhưng căn phòng của quá khứ cứ giam cầm cô luẩn quẩn suốt một thời gian dài. những kí ức vừa đẹp đẽ vừa đau đớn kia cứ ghì chặt cô mỗi đêm. chẳng tài nào thoát khỏi.

gương mặt kia càng nhìn càng thấy lạ. nó xấu đi? không đúng. nó thay đổi? cũng không. nụ cười kia đến giờ vẫn vậy. vẫn xinh đẹp như năm nào.

nhưng có lẽ con người khác đi rồi thì những thứ quen thuộc cũng dần tan. còn nhớ cô yêu nụ cười đó biết bao nhiêu. đến mức chỉ muốn bảo vệ để không bao giờ tắt đi. còn bây giờ, cô ghét nó. ghét đến tận xương tủy.

"về thôi. chắc cũng gần đến giờ rồi."

cô vội vã bước đi mà chẳng chờ đồng nghiệp theo cùng. hani phải lật đật chạy theo cho kịp đi đến xe của hai người.

chẳng bao lâu đã đến trụ sở làm việc. nhưng đáp lại ngoài mong đợi từ cô đó chính là tiếng la mắng của tổng biên tập.

"hai cô làm việc hay đi chơi? mấy cái thông tin này ai mà chẳng lấy được. bên truyền hình khác họ còn lấy được một cách dễ dàng. hai người xem mình mất bao nhiêu thời gian?"

thứ ông ta mong muốn chính là nhưng bí mật. những thứ riêng tư của người khác. chỉ có những thứ như vậy mới có thể lan truyền với tốc độ chóng mặt.

hai người cứ thế cúi gằm mặt. huấn luyện viên có lẽ đã căn dặn tuyển thủ của mình rất kĩ càng. dù là tân binh hay lâu năm. mọi người dường như chẳng lỡ miệng nói ra câu gì giật tít. cùng lắm cô chỉ thu về được sáng họ ăn gì, tối họ ngủ ở đâu rồi ngày mai họ lại làm gì. bấy nhiêu là quá nhiều rồi.

"không có thẻ nhà báo nhiều người còn chẳng xem chúng em ra gì. thêm ai nấy đều kín miệng. chẳng lẽ bọn em phải dùng bạo lực để lấy được tin gì đó khác lạ sao."

câu nói bào chữa vừa rồi lại khiến tổng biên tập như phát điên lên. ông chau đôi mày bực mình nhìn lấy cô. cởi bỏ mắt kính đặt lên bàn. lấy xấp giấy đang cầm trên tay đập mạnh xuống.

"cô biện minh cái gì? sai còn không biết sửa. không có thẻ nhà báo thì sao? nhiều người tốt nghiệp cùng năm với cô xem người ta làm việc ra sao, cứ ở đó thích trả treo với cấp trên, cô không muốn làm việc nữa đúng không?"

"bọn em xin lỗi, bọn em sẽ làm việc chăm chỉ hơn, mong tổng biên tập bỏ qua cho bọn em lần này." hani lên tiếng, kèm theo đó là cái cúi chào xin lỗi, còn không quên lấy tay kéo theo cô cúi đầu.

"mấy người xin lỗi tôi thì có ích lợi gì?"

"nghe cho rõ, đây là cơ hội chuộc lỗi cho hai người. đội tuyển thể thao vừa thi đấu từ nước ngoài về. có vài người trong đấy là tâm điểm của truyền thông."

"tôi không quan tâm mấy người làm cách nào. đi mà đến đó, hỏi được cái gì thì hỏi, ghi được cái gì thì ghi, miễn có được tin tốt lên bài thì thôi."

"vâng, bọn em hiểu rội ạ." hani nói rồi tiếp tục kéo cô nhanh ra ngoài.

...

về nhà, cô cứ nằm dài trên ghế mà ngẫm nghĩ chẳng biết bố mẹ giờ đang làm gì. nhà dưới busan bây giờ còn mỗi hai người. thi thoảng bố lại đi công tác. thế là chỉ còn một mình mẹ. cũng không biết jinsa đang làm gì. chị gái đã kết hôn từ lúc cô vừa ra trường. miệng mồm thì bảo không muốn lấy chồng sớm đâu. vậy mà tốt nghiệp, đi làm được hai năm, sau đó chỉ toàn ở nhà chồng chẳng thấy mặt mũi đâu. cái không khí ngột ngạt này của seoul càng chỉ khiến cô muốn quay trở về quê nhà.

lại thở dài thêm nhiều hơn khi nghĩ đến chuyện đi làm của sớm mai. những tuyển thủ từ nước ngoài về. cô mong sao đến đó dừng gặp park sunghoon. mà nếu có, cũng không đến lượt cô làm việc.

cô đã chứng kiến nhiều rồi. lúc nào cũng vậy, chỉ cần anh ta xuất hiện trước đám đông thì ống kính cứ thế chớp nhoáng liên tục, tiếng người trong đám đông với vô vàn câu hỏi cũng được truyền đi, những khi như vậy cô chỉ biết đứng từ xa dõi theo bóng dáng ai kia.

...

tại trung tâm huấn luyện thể thao quốc gia.

"được biết cậu vừa mới từ nước ngoài thi đấu trở về. không biết tâm trạng bây giờ của cậu thế nào?"

"bây giờ tôi cần được nghỉ ngơi nên từ chối phỏng vấn."

nửa tiếng trôi qua. câu hỏi được lập lại với rất nhiều người và câu trả lời cũng hệt như nhau. cô cũng không còn muốn moi thêm thông tin gì từ bọn họ. vì trông ai nấy đều có vẻ thấm mệt cả rồi.

nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ nghỉ trưa. cô bỏ quyển sổ ghi chép trên tay vào trong túi, đi tìm nhà vệ sinh. ngồi phía trong được ít lâu cô lại nghe thấy tiếng bước chân đi vào. định bụng đứng dậy rời khỏi thì lại nghe tiếng cất lên.

"park sunghoon của bộ môn trượt băng cậu biết mà đúng không?"

"ừ, biết."

"nghe nói có quan hệ gì đó với nhà tài trợ của chúng ta nên mới được ưu ái."

"ý cậu là cô gái trẻ từ nước ngoài trở về cách đây không lâu của tập đoàn pyj?" nữ tuyển thủ vừa rửa mặt, nước trên mặt còn chưa được lau khô đã vội cất lời, chính cô gái cũng ngạc nhiên. "không phải chứ? cô ta chỉ về để tiếp tục việc học tại hàn thôi mà."

"mình đâu có nói cô ta. là chị của cô ta cơ đấy, bà cô hơn ba mươi tuổi."

"nè, suỵt!" cô gái đối diện đưa tay che miệng người bạn đang nói. "bé cái miệng thôi, nhỡ đâu có ai trong này thì sao, đừng quên họ cũng là nhà tài trợ của chúng ta đấy."

nghe tiếng bước chân ngày một xa dần cô mới mở cửa ra khỏi. bật nước, cô rửa mặt thật nhiều lần, xem có tỉnh ra hay không. phải chăng lúc nãy là do làm việc quá nhiều mà chưa tỉnh táo . dẫn đến những áo giác đưa cô nghe được mấy thứ điên rồ không hay.

nhìn mình trong gương, cô thấy khoé mắt đỏ hoe. bản thân thầm dối lừa vì nước rửa mặt cứ thế len lỏi vào hốc mắt. nhưng không. không phải vì nước từ bồn. rõ là nước đã dừng nhưng còn tuyến lệ vẫn tiết ra những giọt nước làm ướt thêm khuôn mặt vốn chưa được lau khô trước gương. 

giật mình, cô nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng từ phía sau. là hani trong phòng vệ sinh đi ra. với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn lấy cô.

"cậu cũng ở đây mà phải không? nghe rõ rồi chứ?" hani lấy tay vò đầu, gương mặt bất ngờ lẫn vui sướng nãy giờ chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, tay vội lấy quyển sổ ra ghi chép. "chuyện này đúng là điên thật mà."

"jinan nè, lần này chúng ta gặp may rồi."

cô không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì. cứ nhanh tay mở cửa đi ra ngoài cùng với gương mặt ướt đẫm kia. ấy thế mà mọi dự tính đều bị cản trở. vừa ra khỏi nhà vệ sinh chưa được mấy bước chân, xa xa đằng kia cô lại thấy bóng dáng của park sunghoon trước mắt cùng với một người phụ nữ. theo phản xạ cô nhanh nắp vào góc khuất.

cạnh bên là hani. nãy giờ cô ấy cũng đã đi theo cô từ sau.

"điên rồi, điên thật rồi. là sunghoon với nhà tài trợ." hani lấy tay che miệng. không quên mang ra điện thoại chụp lại ảnh. "đứng nép vào một chút jinan à."

thấy camera, cô hốt hoảng dùng tay che lại.

"không được chụp!"

"tại sao chứ?"

"mình nói là không được chụp!" cũng không biết vì nguyên cớ gì mà bản thân cô lại tức giận. bởi thế giọng nói cũng đi kèm theo cảm xúc trong lòng. lần này cô lớn lên tiếng khiến hani giật mình. ở phía bên kia, có lẽ cũng đã nghe thấy âm thanh vọng lại.

"cậu bị điên rồi hả? chạy nhanh lên, họ tới kìa."

hani nhanh tay kéo cô đi cùng. cô cứ thế chạy theo phía sau đồng nghiệp. cái đôi mắt lẫn tâm trạng bần thần trong mình cô cũng không sao tả nổi. chỉ biết mình muốn chạy khỏi đây càng xa càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip