Chap 17

"Khoan đã... Tớ nghĩ rằng tớ biết ai đã bỏ nó vào đấy" (cậu ta đột nhiên nói)

"Là ai?"

"Chắc chắn là một học sinh năm hai"

"Ôi đệt! Bình thường cậu thông minh lắm mà sao hôm nay phát ngôn gây sốc thế" (anh hết hồn nói)

"Làm người ta hồi hộp vậy đó" (cậu đánh nhẹ cậu ta)

"Đúng là cái thứ yêu vào là lú" (nó cũng quẳng lại một câu)

"Cậu nói sao? Yujin yêu ai?" (anh cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là nhanh mồm)

"Có đâu mà hỏi?" (cậu ta nói)

"Xạo ke vừa thôi bồ ơi. Bồ tưởng hai tụi này mù hay thì mà không thấy lúc nãy trong phòng bí mật bồ với cái người tên Jiwoong kia cứ liếc mắt đưa tình" (cậu nói)

"Hay cho cậu, giỏi cho cậu, liếc mắt đưa tình này nọ ha" (anh bực bội nói)

"Yujin-kun"

Đột nhiên có một tiếng gọi vang lên. Cậu ta nghe thôi cũng đủ biết là ai, liền đứng dậy vẫy tay nói:

"Onii-chan, ở đây nè"

"Lâu rồi mới gặp, em khỏe không?" (Jiwoong vừa hỏi vừa xoa đầu cậu ta)

"Em khỏe lắm..."

"Ey ey, giữ tự trọng xíu đi anh trai. Gì đâu mà mới gặp liền động tay động chân rồi" (anh trực tiếp gạt tay Jiwoong ra)

"Cậu đây là???"

"Đừng để tâm cậu ta..." (cậu chưa nói xong)

"Giới thiệu với anh, tôi là Kim Gyuvin, người yêu của Yujin, mong anh trai giữ tự biết giữ khoảng cách" (anh ngắt lời dõng dạt nói)

"Ô hay cái tên này..." (cậu ta tức giận)

"Oh... Ra vậy, hèn gì bác gái cứ bảo anh sang xem em có chuyện gì mà suốt ngày cứ mơ mộng hão huyền" (Jiwoong hiểu ra vấn đề liền gật đầu nói)

"Không phải đâu anh hai" (cậu ta mếu máo)

"Anh hai????" (cả đám ngạc nhiên)

"À chưa giới thiệu, anh là Kim Jiwoong, năm ba trường Joule và là anh họ Yujin vừa ở bên Nhật về"

"Ôi, thế thật xin lỗi anh, lúc nãy đã đắc tội với anh rồi" (anh ríu rít xin lỗi)

"Aiyo không sao không sao, biết bảo vệ Yujin vậy là tốt rồi, có bạn trai tốt thế này Yujin quả thật có phước" (Jiwoong vỗ vai anh)

"Kim Jiwoong, em nói với anh rồi nha. Cậu ta không phải bạn trai em, cũng không có yêu đương gì hết, anh đừng có về mà mách mẹ em" (cậu ta hét lên)

"Làm gì căng vậy? Đừng lo, mẹ em không la mắng mấy vụ này đâu. Bác gái còn nói là phải nhanh gả em đi càng lẹ càng tốt đấy chứ"

Jiwoong lại nghĩ rằng Yujin sợ mẹ la mới cay chứ. No, không phải vậy đâu mà, nội tâm cậu ta gào thét trong tức giận. Trời ơi trời cao có mắt làm ơn giúp cậu ta một cái đi, cư nhiên từ một thằng cẩu độc thân lại biến thành một thằng có bồ. Độc thân khỏe lắm, đâu có mướn anh phải làm bồ cậu ta đâu mà làm vậy chi? Còn mẹ cậu ta nữa, người mẹ yêu quý lại nỡ lòng nào bán con đi như thế cơ chứ huhu, cậu ta khóc thầm trong tim.

"Cái vấn đề không phải nằm ở đó mà là..." (một lần nữa bị ngắt lời)

"Haha, cảm ơn anh đã khen em, có gì anh cứ nói với mẹ cậu ấy chuẩn bị tinh thần sẵn đi kiểu gì em cũng hốt cậu ấy về nhà em thôi"

"Tuyệt lắm, anh kết chú rồi đấy. Thôi mấy đứa ở lại chơi nha, anh đi trước có việc" (Jiwoong bỏ đi)

"Thôi thì bọn tớ cũng đi đây, ở lại mắc công bị thồn cẩu lương" (bốn đứa cùng kéo nhau ra ngoài để anh với cậu ta ở lại)

"Ơ..." (cậu ta ngơ ngác)

"Anh trai cậu mà sao không nói sớm, làm tôi thất lễ với anh vợ vậy đấy" (anh trách móc)

"Tôi nghĩ là cậu nên ngậm miệng lại trước khi tôi bẻ hết hàm răng cậu" (cậu ta nghiến răng)

"Em tức cái gì? Anh có nói sai đâu" (anh ngây thơ vô số tội)

"Anh em cái quần chứ em! Tôi và cậu không hề có gì khác ngoài là bạn"

"Nên nhớ là anh lớn tuổi hơn em và anh không coi em là bạn" (anh tiến một bước)

"Ý... Ý cậu là sao?" (cậu ta lùi một bước)

"Chẳng lẽ những gì anh làm em vẫn không nhận ra?"

Hai người cứ một người tiến một người lùi cho tới khi cậu đụng trúng cái bàn thì anh mới dừng lại, hai tay áp lên mặt cậu ta rồi nói:

"Anh thích em"

"Đùa không vui đâu, bỏ tay ra"

"Anh không đùa"

"Nhưng tôi rất dữ, rất khó tính hay cằn nhằn, lại thích đánh người"

"Không sao, từ trước tới giờ anh bị đánh không ít cũng đã quen, càng dữ anh lại càng thích, rất đáng yêu"

"Có phải anh bị chập mạch không? Anh là M à"

"Đừng đánh lạc hướng nữa, em mau trả lời đi chứ"

"Tôi..."

"Sau này việc nhà em không cần động tay vào, giặt giũ, quét nhà, lau nhà, nấu cơm anh làm hết. Em muốn gì anh đều cho, đảm bảo nghe lời" (anh cố gắng thuyết phục)

"Ủa? Bộ anh định đi cưới vợ hay gì mà nói đến tận việc nhà thế!"

"Thì cũng gần giống vậy. Làm người yêu anh nha" (anh lo lắng)

"Khụ khụ... Nể tình anh mắc công nói nhiều vậy nên tôi sẽ đồng ý" (cậu ta giả vờ ho)

"Tuyệt vời, trời ơi cục cưng của tui đáng yêu quá"

"Ôi trời bỏ tôi xuống"

Anh ôm cậu lắc lắc vài cái, mà vì cái chiều cao khá chênh lệch nên giờ cậu ta như bị anh nhấc bổng lên. Có ma hay quỷ biết đang có bốn con người nhiều chuyện đang rình mò nghe lén:

"Mình à, xem con trai của chúng ta đã lớn khôn rồi" (cậu giả vờ khóc)

"Con trai lớn rồi cũng phải gả đi thôi, mình đừng buồn như thế" (nó cũng hùa theo vỗ vai cậu)

"Hai người làm cái gì đâu không biết! Cậu đi chơi với tớ đi chứ đứng đây nhìn ngứa mắt bỏ xừ" (Ricky kéo nó đi)

"Ủa sao đi rồi? Nè nha, tôi không có ý định cướp người yêu cậu đâu mà làm gì căng phết" (cậu bực bội)

"Đúng rồi, ngươi có muốn cướp cũng chẳng được đâu" (hắn gật đầu)

"Ý cậu là đang khinh thường trình độ tán tỉnh của tôi đó hả?" (cậu liếc hắn)

"Ừ, gần như là vậy. Đi thôi, để tụi nó có không gian riêng"

Hắn nhanh chóng nắm lấy tay cậu kéo đi. Xem người ta đã có đôi có cặp hết rồi còn cậu vẫn chưa làm được gì hết mà tức ghê. Sao hắn kì vậy? Hai người kia đều được tỏ tình mà, không lẽ giờ cậu đi tỏ tình hắn. Không, không bao giờ đâu nha, cậu thà ế còn hơn vứt bỏ cái liêm sỉ của mình. Buồn rớt nước mắt, cậu còn thậm chí chẳng biết rằng hắn có thích mình hay không. Đời Seok Matthew khá buồn.

Nhưng giờ mới để ý nha, lần này hắn đan cả năm ngón tay chứ không phải chỉ nắm hờ như mấy lần trước nữa. Tay hắn ấm thật, mặc dù có hơi khô nhưng thích cực, đúng là crush của cậu ngoài cái tính nết trời đánh ra thì cái gì cũng tốt.

Hắn kéo cậu ra ngoài trường một chút, ở ngoài đây có nhiều cây đẹp lắm, lại nhiều hoa thơm, cậu cũng thích lắm nhưng chẳng muốn ra. Vì sao hả? Tại vì ngoài đây toàn mấy cặp yêu nhau, đi một mình lẻ loi cô đơn lắm. Cậu cùng hắn ngồi dưới gốc cây hoa phượng tím. Dù đã ngồi xuống rồi nhưng hắn vẫn nắm chặt tay cậu. Cậu thấy không khí có hơi ngượng ngùng liền nói:

"Ờ ừm Hanbin..." (cậu định gỡ tay ra thì hắn lại nắm chặt hơn)

"Để yên cho ta nắm một chút" (hắn nhắm mắt lại)

"Cậu mệt hả?" (cậu lo lắng)

"Ừ, có một chút"

"Cậu không ngủ đủ giấc hả? Mắt đen thui nè" (cậu đưa tay còn lại chạm vào mắt hắn)

"Ừ, ta nghĩ ta cần ngủ một chút"

"Tôi đưa cậu về phòng ha"

"Không cần, ở đó rất ngột ngạt, ở đây được rồi" (hắn buông tay cậu ra rồi nằm hẳn xuống cỏ)

"Ừ nhỉ, giờ trời cũng mát lắm dễ ngủ nè" (cậu cũng nằm xuống)

"Cuộc thi đó rất nguy hiểm" (đột nhiên hắn nói)

"Tôi biết chứ, mặc dù không muốn nhưng cũng không thể phá luật" (cậu chán nản)

Ta tin ngươi sẽ làm được"

"Làm sao được chứ? Tôi cũng chỉ là học sinh năm nhất, cũng chỉ học được kha khá phép thuật" (cậu xoay người đối mặt hắn)

"Cha mẹ ngươi đều là phù thủy đứng top đầu, rất mạnh nên ít nhiều gì ngươi cũng được hưởng một chút"

"Nếu lỡ tôi chết luôn thì sao?"

"Nói bậy, ngươi chưa thử làm sao biết? Dám bỏ cuộc thì tự lo liệu đi, đến khi ta cứu được ngươi sẽ có một hình phạt rất nặng đấy"

"Ể? Gì mà kì vậy?"

"Ngược lại, nếu ngươi an toàn sống sót trở về ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện. Vì chuyện này rất quan trọng nên ngươi chắc chắn phải sống"

"Nếu cậu đã nói vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức" (cậu cười vui vẻ)

"Ta chỉ ngủ được khi có thứ gì đó để ôm, mượn tạm ngươi vậy" (hắn đưa tay ôm lấy cậu vào lòng)

"Khoan đã cậu đâu thể cứ..." (cậu vùng vẫy)

"Ngoan yên nào" (hắn ôn nhu nói)

Mỗi lần hắn giở cái giọng đó là cậu lại chẳng thể nào từ chối được. Tức thật sự, mê trai cho lắm vào giờ vầy đó. Hắn thấy ai đó im im liền cười nhẹ đưa tay xoa đầu cậu rồi chìm vào giấc ngủ.

-----------------------

"Ricky, bỗng nhiên tớ có cảm giác hơi bất an" (nó vừa nói vừa nắm chặt tay anh)

"Sao vậy?" (anh nhẹ nhàng hỏi)

"Không biết nữa, tự nhiên tớ thấy vậy"

"Thôi, đừng nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Muốn ăn bánh không?"

"Muốn chứ"

"Tớ để ở sảnh rồi vào trong lấy với tớ đi"

"Ừm"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip