Chương 15


Thời tiết oi ả trở lại, các học sinh dường như đã không còn mặc áo khoác đồng phục đến trường nữa. Shotaro sáng sớm bị Sungchan đánh thức, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê mà lê lết đến lớp học. Đến sớm như thế cũng vì một lí do: trực nhật.

Shotaro thực sự rất oải. Em thức khuya luyện đề, trước lúc ngủ còn cầm điện thoại xem bài giảng trên mạng đến lúc ngủ quên. Sungchan trước nay nuôi lớn Shotaro luôn chiều chuộng, anh luôn đồng hành bên cạnh. Nếu Shotaro vì mục tiêu của bản thân mà cố gắng, anh cũng sẽ tuyệt đối ủng hộ em, chỉ là quá 12h đêm thì anh sẽ nhắc nhở bé ngoan một chút để đảm bảo sức khỏe của em. Nhưng tuổi niên thiếu này, thực sự có ngủ bao nhiêu cũng là không đủ.

Shotaro quét lớp, lau bảng sạch sẽ. Lúc kê bàn ghế em còn tủm tỉm, tự tưởng tượng gương mặt bất ngờ của Sungchan nếu biết em thực ra rất giỏi bày bừa nhưng cũng rất giỏi dọn dẹp. Bình thường ỷ vào người ở nhà dung túng mình, Shotaro cứ như không tay chân mà mặc anh phục vụ. Em nằm oài ra ghế sofa, thích thú nhìn tấm lưng cao rộng hì hục lau dọn, nấu cơm, chăm chút mọi việc.

Điều thích thú nhất là khi em gọi tên.

'Sungchan'

Ngay lập tức một gương mặt điển trai sẽ quay lại lo lắng hỏi em có cần gì không, cảm giác đó thật sự quá hạnh phúc rồi.

Shotaro ngồi vào chỗ ngồi của mình, em ngó qua chiếc đồng hồ tự động đếm ngược ở tòa học đối diện tòa em ngồi.

8 ngày 17 giờ 24 phút 35 giây.

Shotaro nhìn ánh đèn đỏ rực đó tới khi thấy hai mắt có chút cay cay. Khẽ lén lau bớt khóe mắt, em tự vỗ vỗ vào hai má sữa mà lấy lại tinh thần.

Không sao hết.

Cố gắng rất nhiều nhưng vẫn có thể cố gắng hơn. Bản thân phải nỗ lực, vốn dĩ đây là một cuộc chiến cá nhân.

Thời gian luôn luôn công bằng, dẫu nó càng ngày càng rút ngắn đến đáng sợ. Nó là phương thức duy nhất giúp chúng ta nhìn được kết quả của sự cố gắng.

Shotaro suy nghĩ thông suốt liền lấy vở lấy sách ôn tập. Cơn buồn ngủ như tan biến.

YangYang tới lớp trong đồng phục thể dục thoải mái. Kể từ khi bước vào kì ôn thi thì các môn không liên quan đến khối thi đều sẽ được cắt bỏ, thể dục cũng nằm trong số đó. Shotaro nhìn trang phục của YangYang rồi nhìn lại mình, em còn chưa kịp nói thì cái miệng lanh lảnh của cậu bạn em đã bắt đầu.

- Ủa Shotaro, mày theo dõi tao hả? Sao mày biết nay tao mặc đồng phục thể dục mà mặc theo vậy?

Shotaro ngoài một ánh liếc đáp lại YangYang thì cái gì em cũng không nói nữa mà cúi xuống tiếp tục ôn bài. Cậu bạn duy nhất của em không hề tức giân khi bạn liếc xéo mình, ngược lại vui vẻ mà ngồi ở bên cạnh, hí hửng lôi sách vở ra, vừa làm vừa nói không ngừng.

- Chắc mày cũng giống tao, ngày học cuối cùng ở trường nên muốn mặc gì đó nổi bật hử? Tao hiểu mày mà.

Shotaro gật đầu. YangYang vui vẻ cười híp mắt.

- Đó, tao nói chỉ có đúng.

Shotaro không muốn phản bác rằng cậu ấy mới chỉ đúng 50%. Đúng là nay buổi học cuối, nhưng nay lúc mở tủ quần áo Shotaro trông thấy bộ đồng phục thể dục liền muốn mặc, vì sợ không còn cơ hội nữa. Shotaro cất giọng hỏi.

- Nay mày có phụ kiện nữa kìa?

- Hử?- YangYang ngơ ngác một lúc, thấy Shotaro nhìn chằm chằm cổ tay mình, cậu liền xấu hổ xoa xoa chiếc vòng tay đan bằng len màu hồng.- Thì...thì có người tặng.

Shotaro hiếm khi cười dịu dàng với YangYang, tâm trạng em rất tốt.

- Hợp lắm đó!- Em khen.

YangYang thở phào rồi cười đầy hạnh phúc.

- Đúng không? Tao cũng thấy rất hợp.

Phía trên bàn đầu có bạn học sinh nữ nghe được cuộc hội thoại này mà ngại ngùng đến rơi cả bút xuống sàn.

Không khí lớp học yên ắng sau vài phút, mọi người lại quay guồng với vòng lặp ôn tập của riêng bản thân. Cả lớp nghe tiếng kéo cửa của giáo viên, tất cả liền hào hứng đứng dậy chào. Vì hôm nay là buổi cuối, tất cả dường như đều mang rất nhiều xúc cảm đầy ý nghĩa.

Buổi học cuối chia thành 6 tiết, mọi giáo viên và học sinh đều tận hưởng những phút giây trong tiết học cuối cùng.

Shotaro nghiêm túc nghe giảng, cuối tiết cũng sẽ thật chăm chú nghe thầy cô dặn dò. Em dùng tay miết miết quyển vở mình ghi chép từ đầu năm, trong lồng ngực liền thấm đẫm cảm giác luyến tiếc.

Buổi trưa các học sinh xuống căn-tin ăn cơm, hôm nay mọi người đều cầm mấy ảnh điện thoại để quay chụp các khoảnh khắc. YangYang rất bận rộn ghi lại các vlog, Shotaro suy nghĩ một lúc liền quyết định chụp lấy một tấm lưu làm kỷ niệm, hơn nữa chút về nhà sẽ cho Sungchan xem.

Dưới căn-tin các học sinh các lớp khối 12 ngồi theo lớp dọc các bàn ăn, sau khi nghe lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, mọi người mới bắt đầu dùng bữa. Shotaro chầm chậm nhai thức ăn, không hiểu sao giữa chừng thấy nghẹn nghẹn ở cổ họng, em chợt nhận ra sau ngày hôm nay sẽ khó mà có ngày được ngồi ăn cơm cũng nhiều người như vậy nữa. Hơn nữa bữa cơm này những đứa trẻ ngồi với nhau hoàn toàn không vì mưu lợi nào, mọi người đều vô lo vô nghĩ, thực sự ăn cơm rất ngon.

Ăn xong học sinh tự dọn khay cơm của mình. Shotaro lúc này mới rủ YangYang đi chụp ảnh, hai người đi ngang qua khu mấy bạn nữ của lớp ngồi, Shotaro bất ngờ kéo lớp trưởng Machiko. Hành động của em như thần chú, khiến các bạn cùng lớp đều há miệng cứng ngắc. Shotaro lại như không thấy phản ứng của mọi người mà hỏi Machiko:

- Đi chụp hình chung không?

Machiko luống cuống lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.

- Đi chứ đi chứ.

Ba người ra khỏi căn-tin thì gặp cô chủ nhiệm, lần nữa Shotaro lại hành động bất ngờ. Em kéo lấy cô giáo chủ nhiệm hỏi.

- Cô có thể chụp hình giúp bọn em được không?

YangYang không kịp cản, chỉ có thể chèo thuyền xuôi dòng theo thằng bạn. Cậu cười lấy lòng cô giáo:

- Bọn em tính rủ cô chụp chung ạ.

Cô giáo rất vui vẻ đồng ý. Hôm nay ánh mắt cô nhìn YangYang dịu gấp nghìn lần tia nhìn sắc lẹm cô thường tặng cho cậu.

Shotaro đưa điện thoại của mình cho cô. Cô giáo chưa hiểu chuyện gì, em lại tiếp tục lôi YangYang và Machiko đứng vào gần mình rồi ngoắc cô giáo.

- Cô còn làm gì vậy ạ? Chụp giúp chúng em đi.

Cô giáo cười sượng rồi giơ máy.

- Được rồi, em mà không thủ khoa trường trong kỳ thi thì em biết mặt cô đó.

Shotaro gật đầu đầy chắc chắn.

- Vâng.

YangYang và Machiko như bị cấm ngôn, gì cũng không dám nói nữa.

Shotaro để YangYang đứng ở giữa, ba người cười rất tươi trong khung hình. Sau đó dưới đề nghị của YangYang, ba đứa trẻ tạo thêm rất nhiều dáng kỳ cục, chụp ở nhiều địa điểm khác nhau trên sân trường. Cô giáo chạy theo tới bất lực.

Cuối cùng lúc gần vào tiết thứ 5 của buổi chiều, ba đứa trẻ mới không chụp nữa. Chúng trả công cho cô giáo bằng ba tấm hình chụp chung có cô.

[Lũ báo này!Báo tới hôm cuối luôn!]

Kết thục buổi học chiều, toàn thể học sinh khối 12 không hẹn và đứng hết dưới sân trường. Tất cả đều lưu luyến.

Cuối cùng khi mặt trời sắp lặn, các học sinh cùng nhau hô khẩu hiệu trường rồi mới lần lượt quay trở về nhà. Shotaro sải bước chân ra tới cổng, em lẳng lặng quay đầu lại.

'Hẹn gặp lại ở một thời gian khác.

Tạm biệt thời niên thiếu của tôi.'

Nói thầm xong lời này Shotaro bước qua cánh cổng trường, em chạy vội về phía có người đang đợi mình. Người đàn ông cao ráo đứng dưới ánh hoàng hôn hòa cùng ánh đèn đường, tay anh ôm một bó hoa hướng dương. Còn mặt trời nhỏ của anh đang tươi rói chạy lại. Sungchan đặt bó hoa lên trần xe ô tô, anh xoay người dang rộng vòng tay. Shotaro chạy tới vừa kịp lúc. Em ôm chầm lấy anh. Sungchan hai tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh, một lực nhẹ liền nhấc bổng cả cơ thể nhỏ bé lên cao. Đặt người chạm đất an toàn, Sungchan thì thầm.

- Bé ngoan, chúc mừng em hoàn thành thời gian học tập tại trường.

Shotaro lắc lắc cái đầu bù xù.

- Chờ đến lúc kết thúc kỳ thi thì anh chúc cũng được mà.

Sungchan gật đầu, đáy mắt phản chiếu tràn ngập yêu thương.

- Ừ. Anh vội quá rồi.

Shotaro thò tay lấy bó hoa hướng dương, em nở nụ cười sáng lạng.

- Cảm ơn anh! Hoa đẹp lắm.

Một tuần sau đó, Shotaro tự ở nhà ôn tập. Thi thoảng em sẽ hẹn YangYang đi đâu đó chơi để giải tỏa căng thẳng. Nhưng rồi đến lúc gặp nhau hai người lại chỉ toàn hỏi bài nhau, cuối cùng đành quyết định thi xong rồi đi đâu chơi thì đi. Thời gian này Sungchan ngoài thời gian làm việc, anh chỉ kè kè bên cạnh bé ngoan nhà mình. Hở chút sợ em ngủ không ngon, ăn không no, học áp lực. Sợ rằng bản thân nói em không cần gắng như vậy, anh nuôi em thừa sức thì Shotaro sẽ xé anh như xé khô gà mất. Sungchan không làm gì cho hết lo lắng. Mà Shotaro, ngược lại cực kỳ hưởng thụ.

Áp lực về kỳ thi vẫn lớn nhưng nó cũng chỉ như vậy.

Cảm giác có người yêu thương mình, nuông chiều mình, Shotaro nghĩ không tệ chút nào. Hay bảo Bộ giáo dục lùi lịch thi cho thêm 2 3 tuần nữa nhỉ?

Và ngày thi chính thức cũng diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip