Chương 2

Hong Seung Han là cư dân đầu tiên của nhà trọ Hạnh Phúc, đồng thời cũng là người duy nhất trong bốn người vẫn chưa thể thoát khỏi ám ảnh trong quá khứ. Jung Sung Chan và Song Eun Seok đã dùng rất nhiều cách để giúp cậu nhóc, nhưng đều vô dụng, thế rồi Park Won Bin xuất hiện. Mặc dù cậu chẳng phải người tươi sáng gì cho cam, nhưng không biết vì lý do gì mà Hong Seung Han lại bắt đầu thay đổi.

Sau khi Park Won Bin tới, Hong Seung Han chủ động ra khỏi phòng riêng, chủ động rời nhà đi dạo, chủ động đi đến những nơi đông người... có rất nhiều việc mà dù Jung Sung Chan từng bắt ép mà cậu nhóc còn không làm. Thậm chí nếu như có Park Won Bin ở đó, cậu nhóc còn có thể mở ti vi coi mấy chương trình hài hước một cách thích thú cơ. Nhiều lúc Jung Sung Chan còn ảo tưởng rằng Hong Seung Han đơn phương Park Won Bin, có điều sau khi chung sống càng lâu, hắn hiểu rõ cậu nhóc chỉ đơn giản là đã tìm thấy người dẫn đường cho bản thân mà thôi.

Park Won Bin cũng có nhiều vấn đều về tâm lý, nhưng cậu chưa từng trốn tránh, thậm chí tích cực tìm gặp các bác sĩ chuyên gia để được tư vấn và chữa trị, biết bản thân không ổn sẽ lập tức uống thuốc, học cách chia sẻ vấn đề với những người xung quanh, bên trong ánh mắt cũng chưa từng vơi bớt khao khát một cuộc sống hạnh phúc. Park Won Bin tích cực tiến về phía trước như vậy, giống như tia sáng chiếu rọi con đường phía trước của Hong Seung Han, dạy cậu nhóc nên bước tiếp bằng cách nào, và cậu nhóc cũng bắt chước theo từng bước chân của ông chủ Park, dần dần rời khỏi bóng tối của bản thân.

Thực ra, bởi vì Hong Seung Han rất ít khi nói về chuyện cá nhân, cho nên những gì mà Jung Sung Chan biết về cậu nhóc đều là những bê bối trên mạng, trong quá trình tìm hiểu hắn còn chứng kiến được cái gì gọi là "bạo lực ngôn từ", ấy là khi mọi chuyện đã kết thúc từ lâu mà còn khiến hắn cảm thấy đáng sợ, vì thế có thể nghĩ năm đó Hong Seung Han thân là người trong cuộc, là đích ngắm của toàn bộ cư dân mạng đã phải chịu đựng những gì.

Jung Sung Chan suy nghĩ vẩn vơ, không khỏi thở dài thật dài. Ngày đó, khi hắn ngăn cản thiếu niên u ám đang đứng trên cây cầu cao vút cúi đầu nhìn chằm chằm vào dòng sông chảy siết, hắn thực sự chẳng thể ngờ được thiếu niên ấy có thể kiên trì ở lại thế gian này thêm bốn năm nữa, thậm chí hiện tại vẻ u uất trên gương mặt non nớt còn được một tia hy vọng thay thế. Hắn không muốn cậu nhóc ấy phải nhận thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, hắn mong cậu nhóc và hai cư dân khác trong nhà trọ của hắn đều được hạnh phúc.

Cho nên, những kẻ tuy không phải hung thủ nhưng lại gián tiếp mang đến bất hạnh cho ba thành viên trong gia đình hắn, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện nữa!

Đáng tiếc, điều gì đến thì vẫn nên đến...

Park Won Bin ôm bó hoa hồng màu cam to sụ, nhíu mày hỏi lại:

"Anh nói gì cơ?"

Người đàn ông cười đáp:

"Chúng tôi muốn thuê tiệm của cậu để quay một MV ca nhạc, ca sĩ của chúng tôi nổi tiếng lắm đấy, có thể giúp cậu quảng cáo miễn phí nữa! Cậu thấy thế nào?"

Park Won Bin mất hết kiên nhẫn, lắc đầu một cách kiên định:

"Chẳng thế nào cả, tôi từ chối!"

"Vì sao chứ?"

Park Won Bin cau có trả lời:

"Tôi rất hài lòng với tình hình ế ẩm hiện tại, nếu các anh quảng cáo giúp khiến lượng khách tăng lên, tôi sẽ rất bận rộn, như vậy không tốt lắm!"

Người đàn ông hết cách, lui một bước hỏi:

"Vậy tôi có thể chụp ảnh tiệm của anh để làm tư liệu tham khảo cho trường quay mô phỏng được không?"

"Cái này thì được!"

Park Won Bin gật đầu, sau đó đá vào mông của thiếu niên đang ngồi dọn dẹp một bình hoa đã héo, trách mắng:

"Hong Seung Han, nhanh cái tay lên, bên kia còn một bình sắp héo rũ rồi kia kìa, làm xong thì chọn ra mấy bình màu cam đặt lên quầy thanh toán, hôm nay anh muốn dùng tông cam để tranh trí quán, ấm áp!"

Người đàn ông nhanh chóng chụp một tấm hình, gói gọn căn phòng tràn ngập hoa hồng vào trong một bức ảnh nhỏ xíu, cùng với hai cậu trai đang vai kề vai chăm sóc những bông hoa hồng màu cam tươi tắn. Ông ta rời đi vào lúc nào, cả Park Won Bin lẫn Hong Seung Han đều chẳng để ý, bởi một thì thực sự thờ ơ, một thì đang nơm nớp lo sợ khi tối qua đột ngột phát bệnh, thậm chí còn suýt chút nữa đã khiến cả hai phải vào phòng cấp cứu.

Hong Seung Han không nhịn được, mở lời:

"Anh ơi!"

"Gì?"

Hong Seung Han suy nghĩ một chốc, chân thành nói:

"Em xin lỗi chuyện tối qua ạ! Em chỉ là..."

Park Won Bin không thèm để ý, hơi mỉm cười lắc đầu:

"Không sao! Anh không thèm để ý đâu, thậm chí anh còn rất vui nữa! Trước đây, em sẽ tự nhốt mình trong phòng rồi mới phát bệnh, nhưng lần này em lại phô bày hết thảy điểm yếu ra trước mặt anh, chứng tỏ em rất tin tưởng anh! Hơn nữa, hôm nay em còn chủ động nhắc đến căn bệnh ấy nữa, em dũng cảm lắm, dám đối mặt với nó rồi! Em sẽ sớm vượt qua thôi! Anh cũng sẽ cố gắng tập luyện vật lý trị liệu để có thể nhanh chóng quay lại với đam mê, cho nên Seung Han à..."

Park Won Bin nói một tràng dài, đến câu cuối cùng thì ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hai mắt của Hong Seung Han, yêu cầu:

"Tới khi anh khỏi hẳn, có thể đàn được hoàn chỉnh một bài, em sẽ trở thành ca sĩ đầu tiên của anh chứ?"

Hong Seung Han cực kỳ xúc động, viền mắt đỏ ửng, rưng rưng gật đầu:

"Vâng, em sẽ hát bất kỳ bài nào mà anh đàn!"

Hai người nhìn nhau cười rất lâu.

Cùng lúc đó, ở một góc xa hoa của thành phố, nơi mà cho dù không phải giờ cao điểm vẫn nườm nượp người qua lại, người đàn ông đã đề nghị thuê tiệm Hoa Nhạc hiện tại đang đứng trước một thiếu niên đáng yêu báo cáo công việc, trong giọng nói không giấu nổi tiếc nuối:

"Mặc dù chúng ta có thể mô phỏng nhưng cảm giác mang lại chắc chắn không sánh được với cửa tiệm đó! Cậu không biết đâu, lần đầu đi ngang nơi ấy, tôi đã nghĩ ngay đến bài hát mà nhạc sĩ Anton Lee sáng tác dành tặng cậu, thật sự là hợp một cách khủng khiếp luôn ấy!"

Thiếu niên hờ hững hỏi lại:

"Đến mức ấy cơ ạ?"

"Đây, tôi có chụp lại đây, cậu xem qua đi!"

Người đàn ông giơ điện thoại ra, thiếu niên dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng ghé đầu lại nhìn. Chỉ là một bức ảnh đơn giản, thậm chí vì tay nghề người chụp quá kém cỏi mà ảnh còn hơi nhòe, nhưng nó vẫn khiến Lee So Hee chẳng thể rời mắt.

Hoa Nhạc rất nhỏ, có ba cây ghi ta cũ mèm, một chiếc piano trắng tinh, một giàn trống đỏ rực hỏi lệch tông, cùng với sáo, tiêu, kèn và vô số nhạc cụ mà ít ai có thể gọi tên chính xác. Tất cả bọn chúng đều được trưng bày ở vị trí tùy tiện, gần như là thấy chỗ nào trống thì đặt ở chỗ đó, và những chỗ không có nhạc cụ thì đều bị hoa hồng lấp kín. Đủ loại hoa hồng, đủ các màu sắc, có thể được trồng trong chậu, cũng có thể được cắm trong bình, hoặc là phơi khô rồi đựng trong bình thủy tinh, thậm chí còn có mấy bó hoa mà chủ tiệm vứt bừa bãi trên sàn nhà hoặc cài bừa vào một hốc nhỏ nào đấy. Cả căn cửa tiệm đều toát lên cái sự... nói lịch sự thì là tự do, nói thẳng thừng chính là tùy ý, là phong cách mà không phải muốn mô phỏng là có thể mô phỏng được.

Có thể nói, đây chính là tâm hồn của chủ tiệm, những kẻ cả ngày đều đeo lên lớp mặt nạ mà công ty xây dựng, chỉ nói và làm những điều fan hâm mộ thích sẽ chẳng bao giờ bắt chước được...

Và giữa không gian thơ mộng ấy, có bóng lưng của hai thiếu niên...

Người thấp hơn có mái tóc dài chấm vai, bờ vai rộng nhưng eo lại thon gọn, được chiếc tạp dề màu hồng tôn lên đầy nổi bật, không ai có thể rời mắt.

Người cao hơn thì...

Chỉ nhìn mỗi bóng lưng trong bức ảnh mờ căm, nhưng Lee So Hee có thể lập tức mô tả được gương mặt của người đó. Xương quai hàm điển trai, đôi mắt lấp lánh cong cong, khóe miệng hơi vểnh như thể lúc nào cũng đang mỉm cười. Thậm chí bờ vai, bàn tay, hơi ấm của người ấy, Lee So Hee đều nhớ rất rõ...

Cậu ta cố nén lại cảm xúc bất chợt kéo đến, ra vẻ bình tĩnh nói:

"Anh gửi ảnh cho em đi, cả địa chỉ của cửa tiệm này nữa, em sẽ tự mình tới thuyết phục ông chủ!"

Người đàn ông thần kinh thô, không phát hiện ra sự khác thường của ca sĩ nhà mình, gật đầu:

"Anh nói mà, hợp với em lắm!"

Lee So Hee không đáp lại nữa, ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, nói muốn nghỉ ngơi một chút trước khi lên sân khấu, thế là không một ai dám tiến đến làm phiền cậu ta. Sau khi người đàn ông gửi ảnh và địa chỉ xong rồi rời đi, Lee So Hee mới chậm rãi hé mắt, bên trong đôi mắt to tròn mà người hâm mộ yêu thích, lúc này chỉ toàn bóng đêm.

Hợp thì có ích gì, người nọ có bao giờ thích cậu ta đâu...

Lee So Hee lại nhắm mắt lần nữa, đuôi mắt đọng sương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip