.

Ở ngôi trường nơi những giấc mơ bị ràng buộc bởi khuôn khổ và kì vọng, Park Sunghoon là cái tên khiến ai cũng phải nể sợ. Không ai dám lại gần anh, không phải vì quyền lực từ gia đình danh giá, cũng không phải vì đôi giày hay chiếc đồng hồ triệu bạc anh đeo, mà vì ánh mắt lạnh lùng như tuyết đầu mùa, cái cách anh bước qua đám đông như một cơn gió không hình thù, không để lại dấu vết nào trong lòng người khác.

Sunghoon là một cậu trai nghịch ngợm, không tuân theo quy tắc nào nhưng chẳng ai dám phán xét. Bởi Sunghoon luôn cô độc.

Và rồi vào một ngày trời mưa nhẹ, như thể bầu trời cũng muốn viết lại một chương mới cho cuộc đời anh, Kim Sunoo bước vào lớp học.

Sunoo là tất cả những gì Sunghoon không phải, cậu học giỏi, dịu dàng, và ấm áp đến kì lạ. Nụ cười cậu khiến cả căn phòng như bừng sáng, nhưng không hiểu sao điều đó chỉ khiến Sunghoon càng cảm thấy phiền, cái kiểu người lúc nào cũng vui vẻ, luôn tìm cách giúp đỡ người khác khiến anh thấy mệt.

Vậy mà cậu vẫn kiên trì. Mỗi buổi sáng đều chào anh, mỗi lần tan học đều đi ngang qua bàn anh, đặt một viên kẹo bạc hà hay gói bánh nhỏ lên góc bàn.

"Cậu ăn đi, cho đỡ mệt."

Câu nói nhẹ tênh nhưng dường như chứa cả sự quan tâm chân thành mà Sunghoon chưa từng nhận được.

Sunghoon không nói gì, cũng chẳng bao giờ cảm ơn. Nhưng anh không ném viên kẹo đi.

.

Vào một buổi chiều mưa tầm tã, khi cả trường vội vã chạy về nhà, Sunghoon quên mang ô. Anh đứng dưới mái hiên, tay đút túi, mặt lạnh như thường lệ, ánh mắt cứ lơ đãng nhìn ra màn mưa trắng xóa. Bất ngờ, một bóng dáng nhỏ nhắn bước tới bên cạnh anh, giơ chiếc ô lên che ngang đầu anh.

"Đi cùng tớ nhé?" Sunoo nói, giọng dịu như tiếng mưa rơi.

Sunghoon không nói, nhưng anh bước đi bên cạnh Sunoo trong sự im lặng rất khác. Chưa có ai làm vậy với anh, không một điều kiện, không một toan tính. Chỉ là một chiếc ô, và sự ấm áp thuần khiết.

Từ hôm đó, Sunghoon bắt đầu để ý Sunoo, cái cách cậu cười khi giúp ai đó nhặt bút, ánh mắt chăm chú khi đọc sách trong thư viện, là cái nhíu mày khi giải bài toán khó. Và không biết từ khi nào, trái tim lạnh băng của anh dần tan chảy từng chút một vì một người con trai có nụ cười như nắng xuân đầu mùa.

Sunghoon không đẩy Sunoo ra nữa, anh để cậu bước vào cuộc đời mình nhẹ nhàng như mưa, và sâu lắng như gió. Anh không hay biết rằng từng câu nói, từng cái nhìn, từng bước chân của Sunoo đã dệt nên một sợi dây mong manh, kết nối họ lại gần nhau.

Đến khi nhận ra, trái tim anh đã chẳng còn là của riêng mình nữa.

Bị Sunoo đánh cắp mất rồi.

Từ ngày Sunoo bước vào thế giới tưởng chừng như không ai có thể bước vào ấy, Sunghoon bắt đầu thay đổi. Không phải bằng những điều to tát, mà là bằng những điều nhỏ xíu nhưng đủ để trái tim Sunoo rung lên từng nhịp.

Sunghoon bắt đầu đến lớp đúng giờ.

Không còn dáng vẻ lười nhác, ngồi cuối lớp ngủ gật hay giả vờ đọc sách như mọi hôm, anh chọn ngồi gần hơn về phía bàn của Sunoo. Lúc đầu là một hàng ghế cách nhau, rồi chỉ sau vài hôm như một thói quen được sắp đặt, Sunghoon chuyển hẳn sang ngồi cạnh cậu.

Sunoo ngạc nhiên nhưng không hỏi. Vì trong ánh mắt của Sunghoon hôm ấy, cậu thấy một điều gì đó mềm mại, gần gũi, và thật lòng hơn.

Sunghoon bắt đầu học, thật sự học.

Anh cầm bút, mở sách, dù nét chữ còn nguệch ngoạc, đầu vẫn còn rối khi đọc công thức toán nhưng anh kiên trì. Mỗi lần anh giải đúng bài toán, Sunoo lại quay sang cười với anh, ánh mắt cong như trăng khuyết, dịu dàng như gió xuân. Chỉ cần như thế, Sunghoon có thể học cả đêm mà không thấy mệt.

"Cậu làm tốt lắm." Sunoo khen Sunghoon khi anh hơn cậu 0,5 điểm trong bài kiểm tra. Anh chỉ gật đầu, mắt không dám nhìn thẳng, trái tim anh đang rung lên.

Có một lần trong tiết thể dục, cả lớp đều ra sân, chỉ còn Sunoo nằm gục trên bàn. Sunghoon định bước ra ngoài, nhưng ánh mắt vô thức quay lại.

Anh đứng lặng một lúc, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, im lặng ngắm nhìn.

Sunoo trong giấc ngủ giống như thiên thần bị lạc giữa trần gian. Không phòng bị, không lo âu. Sunghoon khẽ đưa tay lên, chạm nhẹ vào đầu ngón tay cậu. Rất nhẹ, nhẹ đến mức chính anh cũng không dám thở mạnh.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.

Tim anh đập nhanh không vì sợ hãi, mà vì hạnh phúc. Vì Sunoo ở đây, ở cạnh anh. Dù chẳng nói gì, cũng không làm gì, nhưng sự hiện diện ấy đã khiến cuộc sống của Sunghoon có một màu sắc mới.

Và điều mà anh sợ nhất là một ngày nào đó, ánh mắt ấy không còn hướng về anh nữa.

"Sunoo." anh gọi khi cậu thức dậy, giọng trầm và khẽ như sợ làm cậu giật mình.

"Hm?"

"Đừng rời xa tôi, được không?"

Sunoo mơ màng ngẩng đầu lên nhìn anh một thoáng bất ngờ, rồi đôi môi cậu cong lên, nhẹ nhàng đáp:

"Sao cậu lại hỏi thế?"

"Trả lời đi, Sunoo."

"Tớ không rời xa cậu đâu, Sunghoon. Tớ hứa đó."

.

Cuối tuần, trời trong và nắng dịu, khác hẳn với những cơn mưa dạo gần đây. Sunoo ngồi bên cửa sổ quán coffee, tay chống cằm, ánh nắng len qua khe cửa hắt lên gương mặt cậu, vẽ nên một bức tranh thanh xuân rực rỡ.

Sunghoon đến muộn, lần này không ai trách anh. Khi ánh mắt anh chỉ dừng lại đúng nơi Sunoo đang mỉm cười chờ đợi.

"Cậu đến rồi." Sunoo nói nhỏ như thể chỉ để một mình Sunghoon nghe thấy.

"Ừ." Anh gật nhẹ, ngồi xuống ghế bên cạnh. Cái kiểu lúng túng không giống ai ấy khiến Sunoo bật cười khẽ.

Hôm nay là buổi học chỉ có hai người, lớp chia thành từng cặp đôi để chuẩn bị bài thuyết trình, và không ai ngạc nhiên khi Sunghoon chọn Sunoo. Dù không nói ra nhưng cả lớp đều hiểu, chẳng ai có thể ngồi cạnh Sunoo. Họ đành tự giác tìm bạn khác thôi chứ không Sunghoon sẽ ném cho họ ánh mắt hình viên đạn đó.

Quán coffee yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu hắt xuống từng trang giấy. Cả hai ngồi cạnh nhau, tay kề tay, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ như một cái nhắc khẽ về một sự hiện diện dễ chịu.

Sunoo đang giảng bài, tay chỉ vào vở, miệng vẫn thao thao đầy nhiệt huyết.

Sunghoon không còn nghe rõ cậu đang nói gì. Tai anh lùng bùng, tim thì đập nhanh đến lạ. Ánh mắt anh dừng lại ở đôi bàn tay đang đặt trên mặt bàn - trắng, gầy, và xinh xắn đến mức anh muốn nắm lấy.

Rồi không biết từ khi nào, một dũng khí trỗi dậy.

Sunghoon đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên tay Sunoo.

Cậu sững người, những con chữ ngừng tuôn ra, không gian như ngưng lại. Tay cậu dưới bàn tay anh ấm áp và hơi run, song, cậu không rút lại.

Không một lời nào giữa hai người. Chỉ có những nhịp tim thổn thức vang vọng trong lồng ngực. Sunghoon nắm chặt hơn, như thể nếu buông ra, thứ gì đó quan trọng sẽ tan biến.

"Sunoo," anh khẽ gọi, mắt không rời cậu. "tay cậu nhỏ thật."

Sunoo bật cười, ánh mắt long lanh như vừa có nắng chảy vào trong.

"Trông vừa vặn với tay cậu đấy."

Một câu nói, tưởng như đơn giản, lại khiến trái tim Sunghoon lặng đi một nhịp vì hạnh phúc.

Lần đầu tiên trong đời, anh biết thế nào là được nắm tay ai đó vì muốn giữ lấy ở lại bên mình.

Có những cái nắm tay không cần lời hứa, vì ngay khoảnh khắc ấy, chúng đã là một lời hứa rồi.

Kể từ cái nắm tay, mối quan hệ giữa Sunghoon và Sunoo như bước sang một trang mới. Không cần nói nhiều, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, cả hai đều biết mình đang bước cùng một con đường dù chậm nhưng rất chắc.

Sunghoon không giỏi thể hiện, anh vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh như thường, vẫn quát mấy đứa bạn cùng lớp nếu chúng ồn ào dù đó không phải việc của anh mà là của lớp trưởng. Nhưng mỗi khi Sunoo xuất hiện, nét mặt anh lại dịu đi rõ rệt.

Mọi chuyện diễn ra yên bình, cho đến ngày hôm nay.

Giờ ra chơi, Sunghoon bắt gặp cảnh tượng "chướng tai gai mắt" nhất: Sunoo đang cười rất tươi với một người, anh biết đó là Yang Jungwon, lớp trưởng lớp bên đây mà. Cậu ta đang đưa cho Sunoo một cây kẹo mút, và Sunoo đã nhận lấy.

Sunghoon đứng khựng lại. Không hiểu sao trong lồng ngực anh như có gì đó nhói lên không mạnh, nhưng khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Tại sao lại đưa kẹo?
Và tại sao Sunoo lại cười tươi đến thế?

"Này," Sunghoon đến gần khi Jungwon đã rời đi, giọng không giấu được vẻ bực mình. "sao lại nhận kẹo người lạ?"

Sunoo quay sang, chớp chớp mắt. "Jungwon là bạn cấp 2 của tớ, không phải người lạ đâu."

Sunghoon gật gù, nhưng mặt vẫn lạnh hơn cả máy lạnh công suất lớn. Bỗng anh giật lấy cây kẹo trong tay cậu và ném nó đi chỗ khác.

Sunoo giật mình, định mắng Sunghoon thì anh đã kéo tay cậu đi theo anh.

"Đừng nhận kẹo nữa, muốn ăn thì nói với tôi, tôi có đầy."

Sunoo nhìn anh, môi khẽ cong lên, nửa vừa buồn cười vừa bất ngờ.

"Cậu đang... ghen à?"

"Không," giọng Sunghoon cao hơn bình thường một chút. "chỉ là thấy khó chịu thôi."

Sunoo cười khúc khích khi thấy tai của Sunghoon đỏ rực, khóe mắt anh đã thấy đôi má của cậu đỏ ửng lên.

Ghen một chút, hóa ra cũng đáng yêu như vậy, nhưng chỉ khi người khiến ta ghen là người mình thương.

.

Một buổi chiều không mưa cũng chẳng nắng.

Bầu trời phủ một màu xám nhạt, dịu dàng và tĩnh lặng, như thể chính thế gian cũng muốn dừng lại để dành chút không gian cho những điều quan trọng sắp xảy ra.

Sunghoon không nói rõ lý do khi hẹn Sunoo ra sân thượng của trường, anh chỉ nói:

"Tôi muốn nói chuyện với cậu, một lát thôi." giọng nói ấy mang theo chút run rẩy khiến Sunoo không thể từ chối.

Gió thổi nhẹ, hơi lạnh luồn vào áo khiến Sunoo khẽ rùng mình. Cậu nhìn thấy Sunghoon đang đứng tựa vào lan can, ánh mắt không nhìn vào cậu mà nhìn xuống sân trường vắng vẻ phía dưới. Sunghoon trông thật cô đơn, như cái ngày lần đầu cậu thấy anh, anh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đượm buồn khiến tim cậu nhói lên.

"Cậu gọi tớ để cùng ngắm sân trường à?" Sunoo lên tiếng, cố tạo không khí vui vẻ.

Sunghoon quay đầu lại, trong mắt anh có điều gì đó khác lạ, là một điều gì đó rất thật như thể tất cả những cảm xúc bị nén lâu nay đang chực trào ra.

"Sunoo," anh gọi, giọng trầm thấp, "tôi không giỏi nói những lời hay ho, nhưng có điều tôi muốn cho cậu biết."

Sunoo im lặng. Chờ đợi.

Sunghoon bước lại gần, rất gần, cho đến khi hai người chỉ còn cách nhau một hơi thở. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, không còn né tránh, lấp lửng.

"Tôi yêu cậu."

Một câu nói 3 chữ nhẹ bẫng.

Nhưng với Sunoo, nó nặng như cả bầu trời rơi xuống trước mặt, vì cậu đã chờ câu ấy rất lâu rồi, dù đã đoán được, từng mơ hồ cảm nhận, nhưng đến khi nghe thật sự, trái tim vẫn đập lệch một nhịp.

Cậu không nói gì, chỉ bước gần Sunghoon, thu hẹp không gian còn lại giữa hai người, vòng tay qua người anh và rúc sâu vào lòng anh. Sunghoon mềm nhũn, đáp lại cái ôm của cậu, hít hà hương thơm trên người cậu.

"Tớ cũng vậy, tớ cũng yêu cậu, Sunghoon."

Từ hôm ấy, họ không thay đổi nhiều, cũng không còn giống như trước nữa.

Sunghoon vẫn đến lớp với vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng thi thoảng lại dúi vào tay Sunoo một hộp sữa nhỏ.

Sunoo vẫn giảng bài cho anh mỗi chiều, nhưng lại quên mất đoạn giảng tiếp theo vì ánh mắt Sunghoon cứ nhìn cậu mãi không dứt.

Có những buổi học dài, hai người ngồi đối diện nhau, mũi giày Sunghoon lại chạm nhẹ vào chân Sunoo dưới gầm bàn, rồi giữ ở đó, không rút lại.

Cả hai đều mỉm cười.

Không ai trong họ nói rõ với nhau, rằng từ khi nào tình cảm bắt đầu.

Chẳng có điểm mốc cụ thể, chẳng có ánh chớp rạch ngang trời, hay bản tình ca nào vang lên báo hiệu. Tình yêu đến như cách ánh sáng len qua kẽ lá rất khẽ nhưng khiến trái tim ấm lên từng chút.

Sunghoon từng sống sau một bức tường vô hình. Anh quen với việc người ta giữ khoảng cách, quen với ánh mắt dè chừng và lời nói khách sáo. Thế giới của anh là những quy tắc lạnh lùng, là thành tích, là kì vọng, là những điều phải hoàn hảo.

Cho đến khi Sunoo xuất hiện, cậu như một làn gió chẳng hề gõ cửa, cứ thế bước vào.

Cậu chẳng sợ gì anh, cười khi thấy anh cau mày, chào anh mỗi sáng dù bị lơ cả tuần, và tặng anh kẹo dù biết rõ anh sẽ chẳng bao giờ mở ăn tại chỗ. Cậu không cố phá tường, cũng chẳng định trèo qua.

Cậu chỉ đứng đó mỗi ngày, từng chút một. Rồi Sunghoon nhận ra bức tường không còn nữa. Sunoo không phá vỡ nó, cậu khiến Sunghoon muốn tự tay gỡ bỏ để đến gần cậu.

Vì Sunoo thân thiện, dịu dàng. Khi cậu cười, thế giới của Sunghoon bỗng nhẹ đi một chút.

Sunoo không nghĩ mình sẽ thích một người như Sunghoon, một kẻ có ánh mắt lạnh lẽo và tiếng đồn đầy rắc rối. Nhưng khi cậu thấy anh ngồi cặm cụi trong thư viện, ánh mắt chăm chú, môi mím lại khi giải bài toán, tay lấm lem mực vì viết đi viết lại, cậu thấy tim mình khẽ run.

Sunghoon không học giỏi. Nhưng anh cố gắng.

Không phải để làm hài lòng người khác mà vì muốn được ngồi bên cạnh cậu lâu hơn.

Và Sunoo biết, một người sẵn sàng thay đổi vì cậu là một người đáng để cậu ở lại.

Sunghoon có thể không nói nhiều, song cậu cảm được từng điều nhỏ anh làm: cầm ô đợi cậu sau giờ học, giữ một chỗ trống trong căn tin, hay im lặng để cậu gác đầu lên vai sau một ngày quá mệt.

Tình yêu của họ không bùng cháy, không ào ào như sóng. Nó là ánh đèn nhỏ đầu giường trong những đêm học khuya, là bàn tay chạm nhẹ khi ai đó ngủ gục, là câu hỏi "em ăn chưa?" được lặp lại mỗi ngày.

.

Mùa hạ đến chậm, nhưng giấy báo trúng tuyển lại đến rất nhanh.

Buổi chiều sau giờ học, Sunoo bước đến chỗ Sunghoon, ánh nắng không còn ngọt như mọi ngày. Cậu cầm trên tay một bì thư trắng, run rẩy đưa cho anh.

"Du học?" giọng anh thấp xuống như gió vừa rơi xuống chân đồi.

Sunoo gật đầu, mắt cụp xuống:

"Là ở Canada, học bổng toàn phần đấy. Em đã mơ ước điều này từ rất lâu rồi..."

Sunghoon không nói gì, anh chỉ nhìn cậu rất sâu như đang cố giữ lấy hình ảnh ấy, trước khi điều gì đó thay đổi mãi mãi.

Rồi cậu tiếp tục, bằng giọng nhỏ đi hẳn:

"Nhưng... em định từ chối."

Sunghoon sững người.

"Gì cơ?"

"Em... em không muốn rời anh."

Câu nói ấy rơi xuống giữa khoảng lặng như tiếng gió vỡ trong lòng anh. Rõ ràng nó ngọt ngào, đáng lẽ phải khiến anh vui. Nhưng thay vào đó, Sunghoon lại cảm thấy một cơn giận kì lạ trào dâng.

"Sunoo, em điên rồi à?"

"Em-"

"Sunoo, nghe lời anh."

Anh siết chặt đôi vai của Sunoo, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng đã lạc đi:

"Em không được phép từ chối ước mơ của mình, em đã cố gắng để có suất du học mà. Anh tự hào về em, em cứ đi đi."

"Nhưng nếu đi, em sẽ phải xa anh hai năm... em sợ thời gian làm mọi thứ sẽ thay đổi."

"Vậy là em không tin anh?" giọng Sunghoon khàn khàn.

Sunoo lặng người.

Sunghoon quay đi, mắt cay xè vì cố kìm nén.

"Sunoo, anh yêu em không phải để em từ bỏ bản thân vì anh. Anh yêu em vì em là người luôn biết mình muốn gì, luôn kiên định. Và giờ em nói sẽ buông bỏ chỉ vì sợ anh không chờ nổi sao?"

"K-không phải sợ anh," Sunoo vội nói, mắt đỏ hoe. "Em sợ chính mình... em sợ một ngày sẽ thấy cô đơn quá, muốn bỏ cuộc."

Sunghoon nhìn cậu. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy trái tim mình đau như thế khi thấy người mình yêu phải lựa chọn giữa tương lai và tình cảm.

Anh bước đến, ôm cậu thật chặt.

"Sunoo, anh có thể chờ một năm, hai năm, hoặc nhiều hơn. Anh không hứa mọi thứ sẽ dễ dàng, nhưng anh hứa anh sẽ luôn ở đây. Anh muốn gặp lại em với ánh mắt sáng rực vì tự hào, vì trưởng thành, vì sống đúng ước mơ của mình, chứ không phải một Sunoo u sầu vì chọn tình yêu mà bỏ quên bản thân."

Sunoo bật khóc, không phải vì đau, mà vì yêu.

Và lần đầu tiên, giữa một quyết định khó khăn nhất, cậu biết mình không cô đơn.

.

Sân bay là nơi mà mọi cuộc chia tay đều có sự cô đơn của nó, dù có bao nhiêu người xung quanh, bao nhiêu lời tạm biệt, nhưng từng giây phút cứ trôi qua nặng trĩu như thời gian muốn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Sunghoon đứng đó, trong bộ đồ đơn giản nhưng vẻ mặt lại có gì đó rất khác. Anh không nói gì, chỉ nhìn Sunoo, người đang đứng bên cạnh mình - đôi mắt không giấu nổi sự bất an.

Sunoo lặng lẽ quay lại, nhìn vào mắt anh, mỉm cười yếu ớt.

"Anh không cần tiễn em đâu, em ổn mà."

"Im đi." giọng Sunghoon trầm xuống, mềm mại hơn lúc nào hết. "Anh phải tiễn em. Làm sao anh có thể để em đi mà không nói lời nào."

Sunoo cười khổ, cố gắng kìm nén xúc động. Cậu cảm nhận được cái nghẹn trong cổ họng, cảm thấy từng giây phút này như đang kéo dài ra, khó có thể dứt.

Khi đến gần cửa kiểm tra an ninh, Sunghoon vẫn nắm chặt tay cậu. Tay anh ấm áp, mạnh mẽ, nhưng không ngừng run rẩy một chút. Đó là dấu hiệu của một người đàn ông không muốn mất đi thứ gì đó quan trọng, nhưng biết rõ mình phải làm gì.

Sunoo nhìn anh, mắt đẫm lệ, và lặp lại câu nói cậu đã nói cả ngàn lần trong lòng:

"Em yêu anh, Sunghoon."

Sunghoon hít một hơi thật sâu nhìn vào mắt cậu, rồi cúi xuống. Chỉ một giây ngắn ngủi, nhưng trong không khí căng thẳng ấy, anh quyết định. Anh đưa tay lên, vén vài sợi tóc rối khỏi trán Sunoo, và khẽ nói:

"Anh yêu em, Sunoo. Em không cần phải lo lắng. Anh có thể chờ. Cho dù bao lâu, anh cũng sẽ chờ."

Lời anh nói không hề lớn, như những lời thề nguyện ẩn giấu, đầy nghiêm túc và kiên định. Sunoo cảm nhận được tình yêu trong từng âm tiết, và không thể kìm lòng mình. Nước mắt bỗng rơi ra dù cậu cố gắng giữ lại.

Sunghoon kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy. Không có lời nào, chỉ có tiếng thở dài của cả hai, hòa quyện vào nhau. Và rồi, anh hôn nhẹ lên trán cậu, một nụ hôn đầy đau đớn nhưng cũng đầy yêu thương.

"Đi đi, đi rồi về. Anh đợi em."

Sunoo bật khóc trong vòng tay anh. Đó là một khoảnh khắc không cần lý do, không cần giải thích. Chỉ có nỗi đau khi phải xa nhau, nhưng cũng có niềm tin rằng dù xa cách, tình yêu này sẽ không bao giờ phai mờ.

Và khi cậu luyến tiếc đẩy nhẹ khỏi anh để bước vào khu vực kiểm tra an ninh, Sunghoon nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu như một lời hứa, như một lời tiễn biệt.

Trái tim họ đập cùng nhịp, dù khoảng cách đã bắt đầu giữa họ. Cảm giác ấy là tình yêu không cần phải tuyên bố, nhưng đủ sâu để cả hai tin rằng, một ngày nào đó, họ sẽ gặp lại nhau, trưởng thành hơn, vững vàng hơn.

Cửa an ninh đóng lại, Sunghoon quay lưng, bước đi một mình, nhưng anh không cảm thấy cô đơn. Bởi vì trong lòng anh, vẫn có một bóng hình luôn ở đó, dù cách xa nửa vòng trái đất.

.

Mùa đông ở Canada lạnh hơn Sunoo tưởng rất nhiều. Những ngày đầu, cậu lạc giữa một thế giới hoàn toàn mới, lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi lúc thật cô đơn. Thế nhưng, điều làm cậu vững lòng mỗi khi cảm thấy mất phương hướng là những cuộc gọi video vào cuối tuần, những dòng tin nhắn đầy ắp tình cảm ấm áp mà Sunghoon gửi.

Mỗi lần thức dậy, Sunoo lại mở điện thoại lên và đọc những dòng tin nhắn đầu tiên của anh. Là câu chuyện dài của Sunghoon, đôi khi là những câu hỏi bình dị, đầy quan tâm:

"Em ăn sáng chưa?"
"Hôm nay thời tiết như thế nào?"
"Anh nghe nói Canada lạnh lắm, nhớ giữ ấm."

Và đôi khi, anh gửi những đoạn nhạc mình thích, bảo rằng chúng khiến anh nhớ đến cậu. Sunoo đã nghe cả nghìn lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy ấm áp trong lòng. Mỗi buổi sáng khi thức dậy, cậu lại cười, nhẩm theo những câu nói mà Sunghoon đã gửi, như thể anh vẫn đang ở bên cạnh dù thật sự không phải vậy.

Với Sunghoon, những ngày tháng ấy không hề dễ dàng. Mặc dù vẻ ngoài của anh vẫn lạnh lùng như thế, nhưng trong những phút giây hiếm hoi, anh vẫn tự hỏi liệu mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi Sunoo quay lại. Anh không nói ra, nhưng mỗi khi thấy màn hình điện thoại sáng lên với cái tên "Sunoo", trái tim anh lại đập nhanh hơn một nhịp.

Mỗi lần gọi video, dù khoảng cách là nửa vòng trái đất, anh lại thấy hình ảnh của Sunoo vẫn gần gũi, gần đến mức như thể hai người đang ngồi trong cùng một căn phòng, chia sẻ những câu chuyện vu vơ, chia sẻ những thắc mắc không đầu không cuối về bài học hôm qua.

Một buổi tối muộn sau khi làm xong bài tập, Sunoo ngồi một mình trong ký túc xá, mở laptop và gửi tin nhắn cho anh.

"Sunghoon ơi, em nhớ anh. Em không biết nói sao về nó nữa, nhưng em chỉ muốn anh biết em vẫn ổn, vẫn sống tốt. Em nhớ anh nhiều lắm."

Chỉ mấy phút sau, anh đã trả lời:

"Anh cũng nhớ em. Nhưng anh biết em sẽ làm được. Em mạnh mẽ lắm, Sunoo, anh tự hào về em. Và dù ở đâu, dù thế nào, anh sẽ luôn ở đây."

Có những buổi sáng, khi cậu không tìm thấy ai bên cạnh, lạc lõng giữa những con người xa lạ, Sunoo sẽ mở những tin nhắn, đọc thầm lời động viên của Sunghoon để thấy mình không đơn độc.

.

Hôm nay Sunoo không có tiết, cậu rảnh nên đã dành cả một buổi sáng để lướt điện thoại. Vừa mở một trang web tin tức, ánh mắt cậu bỗng dừng lại.

Đầu trang là một tiêu đề lớn, đầy ắp sự chú ý:

"CÔNG TY SUNSUN TĂNG DOANH THU VƯỢT MỤC TIÊU SAU KHI PARK SUNGHOON - NGƯỜI KẾ NHIỆM VỊ TRÍ CEO TỪ CHA - ĐIỀU HÀNH."

Sunoo nhìn vào cái tên "Park Sunghoon" ấy mà chẳng thể rời mắt. Cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng, trái tim cậu đập rộn ràng, một cảm giác khó tả mà chỉ những người thực sự yêu thương nhau mới có thể hiểu được.

Đoạn bài viết chi tiết nói về việc Sunghoon, người kế thừa công ty của cha sau khi ông qua đời đã ứng dụng những phương pháp quản lí hiện đại và cải tiến quy trình làm việc. Những bước đi quyết đoán và tầm nhìn chiến lược của anh đã giúp công ty vượt qua giai đoạn khó khăn và đạt được doanh thu cao chưa từng có.

Chắc chắn không ai biết rằng đằng sau những bước đi vững chắc đó là những đêm cùng anh thức khuya khi còn học cùng, những lần cậu giải thích từng chỉ số cho anh hiểu, những lần kiên nhẫn giảng giải cách vận dụng kiến thức kinh tế vào thực tế công việc.

"Sunghoon, em tự hào về anh lắm..." Sunoo thì thầm, và không thể kiềm chế được nữa, nước mắt đã rơi.

Cậu đặt điện thoại xuống bàn, chuyển sang dùng laptop, bấm vào tấm ảnh của Sunghoon trên màn hình. Anh mặc bộ vest đen lịch lãm, tay cầm báo cáo tài chính, đôi mắt sáng rực niềm tự tin vẻ mặt điềm đạm của một người lãnh đạo. Sunoo không thể không cảm thấy bồi hồi, không chỉ vì thành công của Sunghoon, mà còn vì cậu là người đã chứng kiến anh từ một cậu bạn học ngổ ngáo, lạnh lùng trở thành người đàn ông mạnh mẽ, chín chắn và đầy bản lĩnh như hôm nay.

"Cậu làm được mà."

Đó là câu nói Sunoo vẫn luôn thì thầm với anh trong suốt khoảng thời gian họ học chung. Câu nói ấy bây giờ trở thành sự thật, một sự thật mà cậu không thể không cảm thấy xúc động.

Bất chợt, một thông báo mới hiện lên trên màn hình điện thoại của cậu. Là tin nhắn từ Sunghoon.

"Em thấy chưa? Anh làm được rồi đấy."

Sunoo chớp mắt ngỡ ngàng. Sunghoon thật sự đang gửi tin nhắn cho cậu để chia sẻ niềm vui này. Anh không cần phải nói gì nhiều, nhưng cách anh viết đơn giản chỉ là những từ này đã đủ khiến Sunoo cảm thấy như cả thế giới của mình bừng sáng.

Cậu vội vàng nhắn lại, không thể giấu nổi niềm tự hào và hạnh phúc:

"Em vừa mới đọc xong, em khóc rồi đây này."

Ngay khi vừa gửi tin nhắn, màn hình điện thoại sáng lên, là cuộc gọi video từ Sunghoon đến.

Cậu vội vàng lau nước mắt còn sót lại trên má, khi màn hình hiện lên khuôn mặt quen thuộc của anh, trong ánh mắt đó vẫn ánh lên niềm kiêu hãnh và hạnh phúc.

"Cáo nhỏ của anh sao lại khóc rồi?"

Sunoo bật cười.

"Em biết không? Sáng giờ anh nhận được nhiều cuộc gọi từ cô giáo hồi cấp 3 lắm, họ bất ngờ khi thấy anh trên báo. Nghĩ lại tự nhiên có chút buồn cười."

"Vậy à?"

"Em thấy rồi đúng không? Anh đã làm được." Sunghoon nói, và Sunoo có thể thấy được sự tự tin trong giọng nói của anh. Nhưng điều Sunghoon không nói, là những đêm dài anh thức trắng để suy nghĩ về chiến lược, là những ngày cậu đã từng ở bên anh, từng bước hướng dẫn và động viên.

Sunoo mỉm cười qua màn hình, không thể nói gì khác ngoài việc cảm ơn anh. Đã quá lâu rồi cậu không có cảm giác này, cảm giác mà cậu đã từng mong đợi, mong anh có thể đứng trên đỉnh cao mà không còn phải lo lắng gì nữa.

"Anh làm được rồi..." Sunoo nghẹn ngào. "Anh đã chứng minh tất cả những gì em luôn tin tưởng."

Sunghoon cười, nhưng lần này, nụ cười của anh không phải là sự tự mãn. Anh nhìn vào mắt cậu qua màn hình, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, ấm áp hơn.

"Nhờ em mà anh có được ngày hôm nay, Sunoo. Anh không thể làm được mà không có em bên cạnh, từ tốn hướng dẫn anh. Dù em không ở đây, em vẫn là người đã giúp anh đứng vững và nhìn thấy cơ hội. Em là lí do anh không bao giờ bỏ cuộc."

Sunoo không thể cầm lòng, trái tim nghẹn lại vì hạnh phúc. Cậu ngước lên, đôi mắt đẫm lệ, và nhẹ nhàng nói:

"Đừng cảm ơn em. Em chỉ làm những gì mà em nghĩ là đúng. Anh là người xứng đáng với tất cả."

Khi cuộc gọi kết thúc, Sunoo ngồi im, thở dài một hơi thật dài. Cậu nhìn lại chiếc màn hình với tấm ảnh của Sunghoon - là bạn học, là người yêu, giờ đây anh còn là một người đàn ông đã đứng vững trên đôi chân của mình.

Sunghoon đã thành công. Và cậu, dù ở cách xa, vẫn luôn là một phần trong hành trình ấy.

.

Hôm nay Seoul không có gì đặc biệt. Trời hơi u ám, nhưng ánh nắng len lỏi qua những đám mây, tạo ra một bầu không khí dịu dàng. Sunghoon không nghĩ là điều gì đó bất ngờ sẽ đến ngay trong hôm nay.

Anh vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng và đang trên đường về nhà. Công ty giờ đã vào quỹ đạo ổn định, anh có thể thở phào nhẹ nhõm sau một thời gian dài cống hiến.

Khi về đến căn biệt thự của mình, mọi thứ vẫn như mọi khi, chỉ có điều... cửa nhà anh mở một cách bất thường. Anh hơi nhíu mày, đôi mắt trở nên cảnh giác hơn. Xung quanh anh dường như có một sự im lặng bao trùm. Anh bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng.

Nhưng khi anh bước vào phòng khách, mọi thứ bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Những tiếng cười nói vang lên từ phòng bếp, là những người bạn của anh trong dự án lớn, và có cả hai cậu nhân viên mới vào nữa, anh đoán là do họ bị ép đi theo.

Sunghoon bước đến, mắt bắt đầu nheo lại. Anh nhìn vào từng người một, đôi mắt có chút hoài nghi.

"Gì đây?" Sunghoon hỏi, giọng có chút bực bội, nhưng cũng không khỏi tò mò.

Chính lúc này, một người trong nhóm đứng dậy, cố gắng cười trừ:

"À... cậu về rồi à, Sunghoon? Có chuyện này muốn... muốn bất ngờ cho cậu." Heeseung cười, nhưng rõ ràng là đang cố gắng tránh ánh mắt của Sunghoon.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì từ ở góc khuất kệ bếp, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, là Sunoo. Mái tóc ngắn đã dài ra chút xíu, dáng người cao gầy ấy bước ra như không hề hay biết sự xuất hiện của Sunghoon.

Sunghoon đứng sững lại, mắt mở to trong sự ngỡ ngàng.

"Sunoo?" Anh thì thầm, không thể tin vào mắt mình.

Sunoo giật mình, quay lại nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Cậu chỉ đứng đó, nhìn Sunghoon một cách lúng túng, rồi chớp mắt vài lần như thể không biết phải làm gì tiếp theo.

"Em về rồi đây..." Sunoo nói, giọng lạc đi một chút, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên niềm vui "Surprise...?"

Bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc thay đổi. Cả căn phòng bao trùm tiếng cười phá lên rộn ràng, không giấu nổi sự vui mừng, như thể tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng.

"Em về mà không báo trước?" Sunghoon hỏi, giọng anh có chút nghẹn lại, nhưng cảm giác bực mình lúc đầu nhanh chóng bị thay thế bằng niềm vui khôn tả.

"Em... em muốn tạo một bất ngờ cho anh. Không phải anh bảo sẽ chờ em sao?" Sunoo cười, bước tới gần anh.

Sunghoon vẫn chưa thể tin được, cảm giác vui sướng và bối rối đan xen. Anh lao đến ôm Sunoo vào lòng một cách mạnh mẽ, hệt như một cơn sóng vỗ vào bờ. Đôi tay anh siết chặt lấy cậu, như muốn chắc chắn rằng cậu thật sự đã trở về.

"Em điên thật rồi, sao không nói cho anh biết?" Sunghoon thì thầm vào tai Sunoo, cảm giác lo lắng vẫn không thể xóa nhòa trong lòng.

"Em muốn làm anh bất ngờ mà..." Sunoo mỉm cười, giọng có chút nghịch ngợm.

Sunghoon nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, như thể không có gì có thể ngăn cản được họ. Anh nở một nụ cười hạnh phúc, rồi nói:

"Đồ cáo nhỏ hư hỏng."

Sunoo nhìn anh, nụ cười cũng dần rạng ngời trên môi. Cậu ôm mặt Sunghoon, rồi nhón chân, đưa một nụ hôn nhẹ lên môi anh, một nụ hôn vừa đầy sự trìu mến, vừa mang theo tất cả những gì cậu đã trải qua trong suốt thời gian xa cách.

"Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?" Sunoo thì thầm, không cần phải giải thích gì thêm, cậu biết Sunghoon đã hiểu.

Sunghoon mỉm cười, siết tay cậu thêm chặt.

Đúng lúc đó, Jay - người phụ trách bếp núc đã ở sau lưng Sunghoon từ khi nào và gõ vào đầu anh một cái bằng chiếc muôi cầm trên tay:

"Âu yếm thì đi ra chỗ khác, ở đây đang lo bữa tối cho hai người đây."

Mọi người bật cười, Sunghoon càu nhàu, làm nũng với Sunoo khi cậu vươn tay ra xoa nhẹ đầu anh. Không khí trong căn biệt thự bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Dường như mọi thứ đã thay đổi, Sunoo và Sunghoon bên nhau không còn lo lắng, không còn nỗi sợ hãi về tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip