CHƯƠNG 15 » QUÁI VẬT 2-6

Lương Trinh Nguyên nuốt nước miếng: "Bóng... Cô ta không có bóng."

Kim Thiện Vũ cũng nhìn ra, hôm nay là một ngày nắng đẹp, dưới chân ai cũng có bóng đen phản chiếu, ngoại trừ người phụ nữ kia.

Lương Trinh Nguyên sắp khóc: "Đậu má..."

"Tôi có nên... tìm chủ tịch hội sinh viên không..."

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, bởi vì cô ta đứng ở phía sau cây cột, vị trí này rất khó để Phác Thành Huấn nhìn thấy từ chỗ của hắn.

"Vẫn nên..." Kim Thiện Vũ nói: "Nhắc anh ấy đi..."

Lương Trinh Nguyên: "Được."

Lương Trinh Nguyên cố gắng đứng dậy nhưng vô ích: "Mẹ kiếp, chân tôi nhũn hết rồi, đứng không nổi."

Kim Thiện Vũ đi tới kéo Lương Trinh Nguyên, nhưng cậu còn chưa kịp kéo Lương Trinh Nguyên lên...

Bọn họ bị Phác Thành Huấn để ý.

"Hai người ngồi xổm bên kia." Phác Thành Huấn nói với bọn họ: "Lại đây!"

Phác Thành Huấn lo lắng nam sinh đột nhiên mất khống chế kia sẽ dụ quái vật 2-6 tới đây, nếu mà vậy thật thì hai cây nấm ngồi xổm đằng kia sẽ gặp rắc rối mất.

Nhìn thấy hai cây nấm còn đang giằng co nhau, Phác Thành Huấn bực hết cả mình, đúng là không biết trời cao đất dày là gì.

Hắn đi về phía hai cây nấm, đi được hai bước thì nhận ra hai thứ khó chịu này chính là Kim Thiện Vũ và Lương Trinh Nguyên.

Phác Thành Huấn: "..."

Hắn dừng lại, nhìn Kim Thiện Vũ: "Nhóc thiên tài, chơi vui không?"

Kim Thiện Vũ: "..."

Kim Thiện Vũ vội vàng giải thích: "Không phải, đàn anh ơi, bọn em đến nhận sách giáo khoa á." 

Sau đó cậu điên cuồng nháy mắt nhìn Phác Thành Huấn, hy vọng sẽ lợi dụng được sự ăn ý hồi hợp tác với nhau trong ở Thế giới Quy tắc 7-7, hướng dẫn Phác Thành Huấn phát hiện ra người phụ nữ phía sau cây cột.

Phác Thành Huấn cũng chú ý, ánh mắt nhanh chóng quét về chỗ được chỉ.

Trước khi hắn nhìn được rõ thứ kia là gì, một ánh sáng đỏ kỳ lạ dâng lên trước mắt.

Phác Thành Huấn phát ra một tiếng chửi thề, mẹ nó chứ, tên khốn chạy trốn đó thật sự đã thu hút con quái vật 2-6 tới đây.

Ước tính tất cả mọi người chỗ này đều sẽ bị kéo vào 2-6.

Phác Thành Huấn bực đến mức muốn giết người luôn rồi.

Hắn hít một hơi thật sâu, sốt ruột chờ đợi thứ ánh sáng đỏ kia tắt dần, Thế giới Quy tắc 2-6 mở ra trước mắt.

Tốc độ thời gian chảy trôi dường như chậm lại kể từ thời điểm thứ ánh sáng đỏ kỳ lạ ấy lóe lên, thời gian trôi qua từng phút từng giây chậm đến mức dường như tua về bội số là 0,1.

Phác Thành Huấn đợi rất lâu, thứ ánh sáng đỏ mới lắng xuống, mi mắt dần dần nặng trĩu, như bị ai đó rót đầy chì.

Cơn buồn ngủ như thủy triều tràn vào, hắn cảm thấy đầu óc mình bị một thứ sức mạnh không thể cưỡng lại đánh bật ra, có thứ gì đó đang dò xét trí nhớ của hắn...

Kim Thiện Vũ và Lương Trinh Nguyên bốn mắt nhìn nhau.

Hai người cứ thế hồi lâu, được một lúc Lương Trinh Nguyên nói: "Anh Thiện Vũ, chắc không như tôi nghĩ đâu nhỉ."

Kim Thiện Vũ: "..."

Vẻ mặt Lương Trinh Nguyên tràn đầy đau khổ: "Tạo nghiệt gì vậy trời? Mới hôm qua thôi còn rủi ro mãi mới thoát khỏi 7-7, là 7-7 đấy?"

Kim Thiện Vũ cũng thất vọng gật đầu.

Lương Trinh Nguyên tiếp tục đau khổ: "Mới hôm qua thoát khỏi Thế giới Quy tắc 7-7 đầy mạo hiểm, hôm nay lại đi tiếp, chúng ta là chiến sĩ thi đua à."

Cuộc sống đúng thật không hề dễ dàng, Kim Thiện Vũ thở dài.

Cậu thật sự không có ý định tiến vào Thế giới Quy tắc, cậu đã hồi phục hoàn toàn đâu. Nếu ở thế giới này, cậu lại lạm dụng bộ não rồi để đầu óc hoạt động quá mức, cậu thực sự sẽ xuất hiện trạng thái "không còn là chính mình", thế thì toang lắm.

"Đi gặp đàn anh thôi." Kim Thiện Vũ đề nghị.

Lương Trinh Nguyên: "A, là đàn anh đó hả, chủ tịch hội sinh viên?"

Kim Thiện Vũ gật đầu.

Nỗi đau trên mặt Lương Trinh Nguyên dịu đi một chút, hai mắt sáng lên: "Anh ấy cũng theo chúng ta vào đây à?"

"Có lẽ vậy." Kim Thiện Vũ nói.

Ánh sáng đỏ lóe lên không chỉ kéo cậu và Lương Trinh Nguyên vào Thế giới Quy tắc 2-6, mà tất cả những người có mặt ở hiện trường đều bị lôi đến đây.

Tuy nói như này không được tử tế cho lắm, nhưng nỗi bất hạnh của mọi người khi tất cả những ai có mặt ở đó đều bị kéo đến Thế giới Quy tắc 2-6, đối với cậu lại cực may mắn.

Phác Thành Huấn, chủ tịch hội sinh viên. Ân Trân, phó chủ tịch, cùng một số thành viên khác của hội sinh viên. Nếu bọn họ đều ở trong Thế giới Quy tắc 2-6 này, có lẽ cậu không cần phải dùng đến não mình rồi.

"Được được được!" Lương Trinh Nguyên có chút kinh ngạc nói: "Đi ôm đùi, đi ôm đùi thôi."

Kim Thiện Vũ liếc nhìn Lương Trinh Nguyên, dựa trên phản ứng của Lương Trinh Nguyên, cậu tạm thời loại trừ khả năng Lương Trinh Nguyên bị quái vật 2-6 bám vào.

Phác Thành Huấn nói, quái vật dù có ăn bao nhiêu người đi chăng nữa thì nó vẫn là quái vật, quái vật không thể đưa ra những phản ứng chính xác thuộc về con người được, trừ khi có tham chiếu liên quan trong ký ức của người bị nó chiếm hữu, và xung quanh có thứ để nó bắt chước theo.

Nếu không, sẽ giống như Lương Trinh Nguyên vào ngày cuối cùng ở Thế giới Quy tắc 7-7, với biểu cảm vặn vẹo trên gương mặt.

Trên thực tế, Lương Trinh Nguyên không có kí ức về việc phản ứng khi bị kéo vào Thế giới Quy tắc — dù sao thì cậu ta cũng chẳng nhớ chuyện gì xảy ra trong Thế giới Quy tắc 7-7, mà chỗ này ngoài hai người họ ra cũng không có người thứ ba.

Nếu Lương Trinh Nguyên xui xẻo lại bị quái vật 2-6 bám vào, cậu ta sẽ không kịp có phản ứng như nóng lòng muốn đi ôm đùi như bây giờ.

Lương Trinh Nguyên là cậu ấm nhà giàu, ở ngoài đời cậu ta đã là cái đùi đầy tiền rồi, cần gì phải đi ôm đùi người khác. Đối với Lương Trinh Nguyên, Kim Thiện Vũ chỉ là người tối lửa tắt đèn thôi, chứ không phải đùi.

Lương Trinh Nguyên nhìn trái nhìn phải: "Nhưng anh Thiện Vũ này, sao tôi không thấy đùi đâu cả?"

Kim Thiện Vũ chỉ vào biệt thự trước mặt: "Tôi đoán là đùi ở bên trong rồi."

Ở Thế giới Quy tắc 7-7, Kim Thiện Vũ cũng nhìn thấy Phác Thành Huấn đứng trước cửa chung cư.

Lương Trinh Nguyên nói: "Vậy sao anh còn đứng đây làm gì, đi thôi, anh Thiện Vũ, đi tìm đùi của anh thôi."

Hai người đi về phía biệt thự, năm phút sau đã đến nơi.

Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn căn biệt thự, so với tòa chung cư ở Thế giới Quy tắc 7-7, biệt thự này trông còn đổ nát hơn, nhưng dùng từ 'đổ nát' thì vẫn chưa đủ để diễn tả, 'bỏ hoang' nghe có vẻ sẽ phù hợp với nơi này hơn.

Đây là một căn biệt thự dường như đã bị bỏ hoang nhiều năm, chiếm diện tích lớn và bề ngoài trông khá đổ nát. Tuy nhiên, từ phong cách kiến ​​trúc còn sót lại có thể thấy căn biệt thự này được thiết kế bởi chuyên gia. Vật liệu xây dựng là loại đắt tiền nhất, chi phí xây dựng chắc chắn cũng không thấp.

Lương Trinh Nguyên cho biết: "Phong cách kiến ​​trúc rất giống của Lưu Hữu Hạo, một nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ta. Là một người rất tự hào về tài năng của mình. Nếu thuê được người này thiết kế thì địa vị của chủ sở hữu biệt thự hẳn phải khá cao đó."

Làn sóng phân tích của Lương Trinh Nguyên khiến Kim Thiện Vũ phải liếc mắt nhìn, cậu kinh ngạc: "Anh Trinh Nguyên, hóa ra anh giấu nghề à, chuyện này mà anh cũng biết!"

"Cũng không lợi hại gì cả." Lương Trinh Nguyên nói: "Nhà tôi được thiết kế kiểu này mà."

Kim Thiện Vũ: "...Ồ."

Cậu nhìn nhìn mấy tên nhà giàu mà ghen hết cả người: "Ghét quá, ghét quá."

Khi họ đến biệt thự, chiếc đùi mà Kim Thiện Vũ với Lương Trinh Nguyên đang tìm đã ở bên trong. Hai người bọn họ có vẻ là những người đến sau cùng, Kim Thiện Vũ rất nhanh đã phát hiện, qua bầu không khí trong phòng khách có thể nhận ra, những người phía trước được chia làm ba nhóm.

Nhóm đầu tiên là Phác Thành Huấn, Ân Trân và một người trông khá lạ.

Kim Thiện Vũ lặng lẽ nhìn bọn họ, vẻ mặt của ba người đều cực kỳ bình tĩnh, Phác Thành Huấn dựa vào tường như không có xương, nói chuyện với hai người còn lại, sau đó sờ sờ trong túi.

Nhưng hắn lại không tìm được gì, vẻ mặt bình tĩnh trở nên khó chịu.

Kim Thiện Vũ đoán Phác Thành Huấn muốn hút thuốc, trong lòng buồn bực vì mới nhớ ra mình không thể mang theo thứ gì vào Thế giới Quy tắc ngoại trừ quần áo, kể cả thuốc lá cũng không mang được.

Lương Trinh Nguyên bên cạnh cũng vậy, cậu ta sờ sờ bao thuốc trên người, thắc mắc: "Đệt, thuốc lá tôi đâu, tôi nhớ mình để trong túi mà nhỉ..."

Cách giao tiếp của Lương Trinh Nguyên chính là mời người khác hút thuốc.

Kim Thiện Vũ quan sát, nhìn ra được rất nhiều chuyện, cậu đoán người xa lạ này cũng là đàn anh của hội sinh viên, hơn nữa còn nắm giữ chức vụ quan trọng trong hội.

Bởi vì anh có thể nói chuyện với Phác Thành Huấn một cách tự nhiên, dưới sự thảo luận của chủ tịch và phó chủ tịch hội sinh viên, anh cũng có cơ hội được lên tiếng, chứng tỏ sự hiểu biết của anh ta không hề tầm thường.

Nghĩ tới Ân Trân nói hội sinh viên sẽ phái người đi theo các sinh viên xếp cuối bảng vào trong Thế giới Quy tắc 2-6, Kim Thiện Vũ đoán đây có thể chính là người mà Ân Trân nói sẽ phái tới.

Bởi vì lúc Phác Thành Huấn nói với nam sinh chạy trốn rằng hắn sẽ đi theo cậu ta đến đây, vẻ mặt Ân Trân thể hiện sự bất ngờ và không đồng ý với điều này.

Nhóm tiếp theo vẫn là người của hội sinh viên, tổng cộng có bốn người.

Kim Thiện Vũ đã quen thuộc với bốn người này. Hai người trong số họ đuổi theo tên nam sinh chạy trốn đến giảng đường, hai người còn lại thì đi theo Phác Thành Huấn đến để ngăn cản.

Tuy mặt bọn họ không lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cũng không thể bình tĩnh được như ba người kia, trong ánh mắt bọn họ ít nhiều hiện lên vẻ sợ hãi.

Kim Thiện Vũ đoán, bốn vị đàn anh này đều là thành viên cấp dưới của hội sinh viên, ba người kia không nói chuyện với bọn họ.

Nhưng ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại liếc về phía ba người, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn.

Nhóm thứ ba là những sinh viên xếp hạng bét, tổng cộng có bốn người.

Họ im lặng ngồi trong góc, sắc mặt tái nhợt lại.

"Anh Trinh Nguyên, anh đừng tìm nữa." Kim Thiện Vũ thì thầm với Lương Trinh Nguyên: "Thuốc lá của anh bị tịch thu rồi."

Lương Trinh Nguyên dừng một chút, nói: "Mẹ nó chứ, sao quá đáng quá vậy."

Sau đó Lương Trinh Nguyên hỏi Kim Thiện Vũ: "Anh Thiện Vũ, giờ chúng ta còn ôm đùi nữa không? Tự dưng tôi cảm giác cái đùi kia không muốn nói chuyện với chúng ta cho lắm."

Trước khi tiến vào biệt thự, mục tiêu của Lương Trinh Nguyên như đinh đóng cột, chính là tìm được đùi của Phác Thành Huấn. Nhưng sau khi vào biệt thự, ngay cả Lương Trinh Nguyên cũng phát hiện ra Phác Thành Huấn không muốn nói chuyện với bọn họ.

Sau khi hai người từ cửa biệt thự đi vào, Phác Thành Huấn chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái rồi lại quay đi.

"Bởi vì đàn anh đang..." Kim Thiện Vũ cố ý hạ thấp giọng: "Đề phòng chúng ta."

Một người trong số họ sẽ bị quái vật 2-6 bám vào, mọi người có mặt ở đây đều có khả năng bị quái vật 2-6 lựa chọn, Phác Thành Huấn sẽ không giao tiếp quá nhiều với bọn họ cho đến khi loại trừ được nghi ngờ.

Vì vậy, trong số 13 người hiện tại có liên quan, nhóm thứ 4 bị tách ra là Kim Thiện Vũ và Lương Trinh Nguyên, hai người kém may mắn.

Thế giới Quy tắc còn chưa chính thức bắt đầu, Kim Thiện Vũ tạm thời không nghĩ đến việc ôm đùi Phác Thành Huấn nữa, cậu cùng Lương Trinh Nguyên chạy đến một góc khác trong phòng khách biệt thự, nơi không có người để ý tới.

Lương Trinh Nguyên không hiểu vì sao Kim Thiện Vũ lại kéo cậu ta vào góc để làm gì, cậu ta thắc mắc: "Anh Thiện Vũ, chắc đùi không có vấn đề đâu nhỉ? Nếu anh ấy là quái vật 2-6 thì đã không cần đề phòng chúng ta như vậy rồi."

Lương Trinh Nguyên càng nói càng cảm thấy mình nói rất có lý, tiếp tục: "Cho dù đùi không muốn nói chuyện với chúng ta, chỉ cần mặt dày tí là được, giá trị sinh mạng sẽ tỉ lệ thuận với độ dày của da thôi."

Kim Thiện Vũ cảm thấy những gì Lương Trinh Nguyên nói ở nửa sau khá hợp lý, nếu không với cái chứng sợ xã hội của cậu, chắc chắn sẽ không đủ can đảm đi tìm Phác Thành Huấn lập đội hồi mới bắt đầu Thế giới Quy tắc 7-7 rồi.

Thế nhưng Kim Thiện Vũ lại nói: "Đàn anh có vấn đề."

Lương Trinh Nguyên sửng sốt một chút: "Hả? Đùi có vấn đề á?"

Kim Thiện Vũ hết cả hồn: "Nhỏ giọng thôi!!!"

"À được, được." Lương Trinh Nguyên vội vàng bịt miệng lại, giọng nói cẩn thận phát ra từ giữa khe hở của ngón tay: "Là... là sao?"

Kim Thiện Vũ nhìn cậu ta, sau đó lộ ra vẻ mặt đáng thương: "Anh Trinh Nguyên, trước đó xin hãy hứa với tôi một điều nha? Làm ơn á."

Lương Trinh Nguyên nói: "Được thôi, chuyện gì?"

Sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Lương Trinh Nguyên, Kim Thiện Vũ cố gắng hết sức để nói khéo léo với cậu ta: "Anh giả câm đi."

So với Phác Thành Huấn, đồng đội cũ của cậu thì Lương Trinh Nguyên trong nháy mắt biến thành một tên vô dụng, nhưng hiện tại người duy nhất Kim Thiện Vũ có thể loại trừ là Lương Trinh Nguyên – đồng đội của cậu, cậu không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Cậu không thể bỏ mặc Lương Trinh Nguyên, dù sao Lương Trinh Nguyên cũng đi cùng cậu nhận sách giáo khoa, nếu cậu phớt lờ Lương Trinh Nguyên, lương tâm của cậu sẽ cắn rứt lắm.

Vậy thì với một đồng đội hơi vô dụng xíu, yêu cầu duy nhất của Kim Thiện Vũ đối với Lương Trinh Nguyên chính là không được nói chuyện.

Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm Lương Trinh Nguyên, sợ lời của cậu sẽ làm tổn thương người ta, cũng sợ Lương Trinh Nguyên sẽ không đồng ý.

Nhưng vào đúng lúc cậu đang lo lắng Lương Trinh Nguyên từ chối cậu, thì một tiếng "Được" vang lên.

"Tôi còn tưởng chuyện gì cơ, cái này thì dễ rồi, tôi thích cosplay nhất đấy." Lương Trinh Nguyên nhếch khóe miệng, sau đó nhìn Kim Thiện Vũ, chờ Kim Thiện Vũ nói về vấn đề đùi của mình.

Kim Thiện Vũ nói: "Đàn anh rất lợi hại."

Thậm chí hắn còn giỏi hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, đặc biệt là sau khi thoát ra khỏi Thế giới Quy tắc 7-7, Kim Thiện Vũ cảm nhận được địa vị của Phác Thành Huấn trong trường, nếu hắn không giỏi thì đã không được bầu là chủ tịch hội sinh viên.

Lương Trinh Nguyên gật đầu.

"Đàn anh hẳn là đã vào Thế giới Quy tắc nhiều rồi, hầu hết các biện pháp đối phó trong Nội Quy Trường đều là công lao của đàn anh." Kim Thiện Vũ nói.

Lương Trinh Nguyên gật đầu, Kim Thiện Vũ mở bài hơi dài dòng, điều này làm cho Lương Trinh Nguyên có chút lo lắng vì chỉ số thông minh của cậu ta, nếu Kim Thiện Vũ không giải thích rõ ràng, cậu ta khó có thể hiểu cái này thì có liên quan gì đến việc đùi có vấn đề.

Kim Thiện Vũ lại giảm âm lượng: "Trong Thế giới Quy tắc, không thể mang đồ vào. Tôi nghĩ đàn anh hẳn đã quen với điều này rồi."

Lương Trinh Nguyên trợn to hai mắt, Kim Thiện Vũ nói: "Nhưng vừa rồi đàn anh lại tìm thuốc lá."

Lúc này Lương Trinh Nguyên đã hiểu, cậu ta là người mới, không biết quy củ chỗ này ra sao, cậu ta chưa biết rằng không thể mang đồ vào trong thế giới này, cho nên hành động tìm thuốc lá của cậu ta là hợp lý, nhưng với Phác Thành Huấn thì lại là vô lý.

Lương Trinh Nguyên giơ ngón tay cái lên với Kim Thiện Vũ rồi chớp mắt.

Anh Thiện Vũ, đỉnh thật đấy.

Đây chỉ là một phát hiện nhỏ mà thôi, chi tiết này vẫn chưa thể chứng minh Phác Thành Huấn là quái vật 2-6, nhưng sự tồn tại của nó cũng đủ để Kim Thiện Vũ từ bỏ ý nghĩ muốn ôm đùi rồi.

Lương Trinh Nguyên sợ hãi chớp mắt nhìn Kim Thiện Vũ, ý hỏi Kim Thiện Vũ tiếp theo nên làm gì.

Kim Thiện Vũ liếc nhìn Lương Trinh Nguyên, cậu biết Lương Trinh Nguyên đang nghĩ gì.

Nếu Phác Thành Huấn xảy ra vấn đề thì tất cả những người tham gia vào Thế giới Quy tắc 2-6 sẽ nguy to luôn.

Nghĩ thôi cũng đủ biết, trong ký ức của Phác Thành Huấn chứa rất nhiều thứ cực kì quan trọng.

"Chỉ còn cách tùy cơ ứng biến thôi." Kim Thiện Vũ nghĩ tới đây, chán nản nói: "Dù sao lần này cũng không bắt đầu vào ban đêm."

Thế giới Quy tắc 2-6 hiện tại vẫn đang là ban ngày, mặc dù không có ánh nắng chói chang, thời tiết có chút u ám nhưng quả thực vẫn đang là ban ngày.

NPC chỉ giết người vào ban đêm, họ vẫn còn thời gian.

Tạm thời không ôm đùi được, hai người chỉ có thể tự mình hành động.

Mặc dù Kim Thiện Vũ không muốn tiếp tục dùng não mình suy luận nữa, nhưng hết cách rồi, cậu quyết định quan sát biệt thự trước, xem có manh mối gì cái đã.

Dù sao chẳng ai biết được họ có phải người đầu tiên bị quy tắc tử vong tìm tới hay không.

Tâm lý của Kim Thiện Vũ đang chuyển từ chán nản sang cố gắng tự mình cứu mình thì Ân Trân đi về phía họ: "Kim Thiện Vũ, Lương Trinh Nguyên, đi với chị đến đây."

Lương Trinh Nguyên liếc nhìn Kim Thiện Vũ, Kim Thiện Vũ gật đầu: "À, vâng ạ."

Ân Trân dẫn Kim Thiện Vũ và Lương Trinh Nguyên tới chỗ của ba người.

Phác Thành Huấn nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng: "Giờ thì vui rồi chứ?"

Kim Thiện Vũ giải thích: "Đàn anh, bọn em thực sự đi lấy sách giáo khoa mà. Bọn em chưa từng nghĩ đến chuyện vào Thế giới Quy tắc 2-6 đâu. Thật đó, em thề bằng cả nhân cách này của mình á."

Phác Thành Huấn nhìn cậu, không nói gì.

Kim Thiện Vũ tiếp tục: "Nếu đàn anh không tin, vậy em cũng sẽ thêm nhân cách của anh Trinh Nguyên nữa." Cậu nghiêng đầu hỏi Lương Trinh Nguyên: "Đúng không, anh Trinh Nguyên?"

Lương Trinh Nguyên gật đầu như giã tỏi.

"Tôi tên Thẩm Tại Luân, anh Huấn nói hai người đều là tân sinh viên, có lẽ còn chưa biết tôi, tôi là đội trưởng đội tuần tra của hội sinh viên." 

Đàn anh mà Kim Thiện Vũ đoán giữ một chức vụ quan trọng trong hội sinh viên lên tiếng: "Tôi gọi cậu tới đây là vì có chuyện quan trọng cần phải giải thích cho hai cậu."

Thẩm Tại Luân nói: "Không có nhiều người biết về quái vật 2-6, càng không có ai biết quái vật 2-6 ẩn náu là ai trong số chúng ta, thậm chí người trong hội sinh viên cũng rất ít người biết. Các thành viên tuần tra chịu trách nhiệm tiến vào Thế giới Quy tắc trong hội cũng cần bảo mật danh tính nghiêm ngặt, cậu biết lý do vì sao không?"

Kim Thiện Vũ gật đầu, Phác Thành Huấn đã từng nói với cậu điều này ở Thế giới Quy tắc 7-7.

Lý do là bởi họ lo lắng sẽ gây hoang mang cho những người liên quan, một khi con người đối mặt với nỗi tuyệt vọng, họ không biết mình sẽ phải làm gì.

"Ngoại trừ tránh cho những người có liên quan hoảng sợ, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn." Thẩm Tại Luân nói: "Quái vật sẽ thâm nhập vào ký ức, nếu nó phát hiện có ai trong số chúng ta biết về sự tồn tại của nó, lập tức người đó sẽ bị quái vật nhắm vào."

Kim Thiện Vũ gật đầu, cậu hiểu vì sao Ân Trân lại muốn cậu và Lương Trinh Nguyên tới chỗ họ nói chuyện.

Lương Trinh Nguyên trơ mắt nhìn, phải rất lâu sau cậu mới hiểu được ý của Thẩm Tại Luân là gì, vô thức định quay sang nhìn Phác Thành Huấn, nhưng không hiểu sao vẫn nhịn được.

Cậu ta nấc lên vì sợ hãi.

Khóe mắt Kim Thiện Vũ chuyển quan Phác Thành Huấn, phát hiện khi Thẩm Tại Luân giải thích cho mình và Lương Trinh Nguyên, Phác Thành Huấn lại cau mày khó chịu, nhất là khi nghe thấy chữ "thâm nhập vào ký ức", lông mày hắn gần như nhăn lại.

"Nói chung, bọn tôi chỉ phái một người trong nội bộ tiến vào Thế giới Quy tắc, điều này có thể sẽ có tác dụng bảo vệ thành viên khỏi bị quái vật nhắm tới, nhưng lần này lại khác, có quá nhiều người nội bộ ở đây." Ân Trân nói: "Bạn học Kim Thiện Vũ, bạn học Lương Trinh Nguyên. Vì cả hai em đều đã vào Thế giới Quy tắc 7-7 và biết đến sự tồn tại của quái vật 2-6 cũng như hình thái tồn tại của chúng nên bọn chị cần hai em tự chứng minh."

Đây chính là giải thích chuyện trong Thế giới Quy tắc xong xuôi rồi mới đánh tới chuyện chính.

Kim Thiện Vũ hỏi: "Nhưng đàn chị, đàn anh nói quái vật có năng lực bắt chước rất mạnh, bọn em đến đây để chứng tỏ bản thân, nếu có quái vật 2-6 ở giữa chúng ta, thế không phải chúng ta đang cho nó cơ hội bắt chước rồi học theo sao. Như vậy thì việc tìm nó lại càng thêm khó khăn còn gì."

Ân Trân nói: "Đúng là chuyện này có vấn đề thật, nhưng trước tiên vẫn phải đảm bảo an toàn cho mọi người đã."

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nếu như con quái vật 2-6 là một trong số chúng ta, chỉ dựa vào việc tự chứng minh là có thể phân biệt được sao ạ?"

"Không." Ân Trân nói: "Nhưng mỗi người đều có cách nghĩ của riêng mình, trong đầu chúng ta biết rõ phải làm gì."

Họ đều là những người trải qua rất nhiều Thế giới Quy tắc và có cách phân biệt quái vật của riêng mình.

Kim Thiện Vũ không nói nên lời, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Trinh Nguyên không phải quái vật."

Cậu nói với ba người có chức vị cao nhất trong hội sinh viên nguyên nhân tại sao lại loại trừ khả năng Lương Trinh Nguyên là quái vật 2-6, Ân Trân hỏi: "Em thì sao?"

Kim Thiện Vũ nói: "Em cũng không phải."

Nói xong, Kim Thiện Vũ im hẳn, cũng không giải thích vì sao cậu không phải quái vật 2-6.

Ân Trân hỏi: "Hết rồi à?"

Kim Thiện Vũ gật đầu: "Vâng."

Ân Trân nói: "Bạn học Kim, em thế này hơi..."

Phác Thành Huấn ở một bên ngắt lời: "Em ấy không phải đâu."

Ân Trân nghi hoặc nhìn Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn khẽ nâng cằm, nói: "Nếu em ấy là quái vật 2-6, em ấy sẽ tìm cách chứng minh mình không phải quái vật trước, chứ quan tâm người khác làm gì, có khi còn mong người bị nghi ngờ là người khác, chứ đâu cần thiết phải giải thích hộ người ta trước như vậy."

Ân Trân sửng sốt một lát, sau đó nhìn về phía Kim Thiện Vũ: "Anh Huấn nói em là nhóc thiên tài, quả không sai mà."

Chỉ bằng một câu, Kim Thiện Vũ đã có thể chứng minh sự trong sạch của cả hai người.

Thẩm Tại Luân nhìn Kim Thiện Vũ đầy hứng thú: "Nhóc thiên tài hả? Anh Huấn chưa từng khoe ai nhiều như vậy, sau khi ra khỏi đây em có ý định gia nhập đội tuần tra không? Đội tuần tra rất cần mấy nhóc thiên tài như em đó."

"Thường thôi, thường thôi ạ, hehehe." Tự dưng được khen làm Kim Thiện Vũ ngượng ngùng mím môi cười, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề : "Cũng đến lúc anh chị tự chứng minh rồi đó."

"Nói thật thì, chị tiến vào Thế giới Quy tắc thua xa anh Phác Thành Huấn và Thẩm Tại Luân, năng lực của chị cũng không bằng bọn họ." Ân Trân nói: "Chị vào Thế giới Quy tắc hầu như toàn đi tìm kiếm manh mối chứng minh người khác là quái vật, chị chưa từng phải tự chứng minh bao giờ, cũng không biết cách chứng minh bản thân, cách của chị cũng chỉ có một câu 'Chị không phải quái vật'."

Kim Thiện Vũ cẩn thận nghe, cũng không ý kiến gì.

"Phương pháp tự chứng minh của tôi là tôi đã tự chứng minh rồi." Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lương Trinh Nguyên, Thẩm Tại Luân giải thích với cậu ta: "Quái vật ẩn náu sẽ không muốn tự chứng minh bản thân. Nói càng nhiều, càng dễ lộ sơ hở. Bạn học Lương Trinh Nguyên, bạn hiểu không?"

Để không làm Kim Thiện Vũ khó xử, Lương Trinh Nguyên nặng nề gật đầu.

Tuy rằng cậu ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ lời của Thẩm Tại Luân, nhưng không sao hết, Lương Trinh Nguyên cảm thấy năng lực tự chứng của cậu ta không hề tệ.

Cuối cùng là Phác Thành Huấn, Kim Thiện Vũ cố gắng bình tĩnh nói: "Đàn anh, đến lượt anh rồi."

Thật ra lòng bàn tay Kim Thiện Vũ đã đổ mồ hôi, nếu có thể lựa chọn, bất cứ ai có mặt ở đây là quái vật 2-6 cũng được, nhưng Phác Thành Huấn thì không được.

Kim Thiện Vũ đã chiến đấu với con quái vật 7-7, cậu biết quái vật sẽ sử dụng trí nhớ và khả năng của con người một cách linh hoạt.

Lý Dĩnh bị đũa đâm vào cổ tử vong, lúc đó Phác Thành Huấn phán đoán vẻ mặt của Lý Dĩnh sau khi chết dựa trên "thang điểm đánh giá mức độ đau đớn" thuộc cấp độ 10.

Nếu quái vật bám vào con người vẫn giữ được sức mạnh của chính nó thì lúc chiếc đũa đâm vào cổ Lý Dĩnh, có khi nó sẽ xuyên hẳn qua cổ của cô, vết thương chí mạng như vậy sẽ khiến Lý Dĩnh chết ngay trước khi cảm nhận được cơn đau.

Từ đó, biểu hiện trên khuôn mặt của cơn đau nghiêm trọng cấp độ 10 sẽ không xuất hiện.

Nhưng trên cổ Lý Dĩnh chỉ có một vết thương, cổ của con người tuy mỏng manh nhưng cũng được cấu thành từ bảy đốt sống cổ, cùng với sụn thanh quản và rất nhiều dây chằng, người bình thường thực sự rất khó dùng một chiếc đũa cắm xuyên qua cổ như vậy.

Có thể chứng minh rằng sức mạnh của con quái vật bị hạn chế nhưng nó vẫn cắm được chiếc đũa vào cổ Lý Dĩnh, khiến Lý Dĩnh đau đớn cấp độ 10, điều này có thể dễ dàng liên tưởng đến việc, khi quái vật bám vào ai đó, nó không chỉ có thể nhìn trộm ký ức mà còn sử dụng được sức mạnh của người đó.

Với thân hình và sức mạnh của Lương Trinh Nguyên, đúng là chiếc đũa có thể đâm được vào cổ người ta, nhưng không thể xuyên qua hoàn toàn.

Bây giờ ở Thế giới Quy tắc 2-6, nếu người bị chọn là Phác Thành Huấn, nó không chỉ sử dụng được sức mạnh của Phác Thành Huấn, mà còn có thể giết người khác chỉ bằng cách học hỏi trí nhớ của hắn.

Nói trắng ra là, nếu quái vật 7-7 chọn Lương Trinh Nguyên, sức mạnh của nó sẽ bị sức mạnh của Lương Trinh Nguyên kéo xuống, còn nếu quái vật 2-6 chọn Phác Thành Huấn, sức mạnh của nó sau khi đọc trộm ký ức của hắn sẽ tăng lên một cách đáng sợ.

Kim Thiện Vũ không khỏi căng thẳng, Phác Thành Huấn nhận ra điều này, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ bảo: "Bọn họ thì đây là lần thứ hai tự chứng minh, còn tôi là lần đầu tiên."

Kim Thiện Vũ: "Hả?"

Sau đó mới phản ứng lại: "À."

Xem ra cuộc trò chuyện vừa rồi là ba người tự chứng minh với nhau, nhưng Phác Thành Huấn lại chưa từng mở miệng.

Lúc này Phác Thành Huấn liếc nhìn Kim Thiện Vũ, nói: "Tôi đang đợi em."

Kim Thiện Vũ dừng một chút, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm: "... Đàn anh, về sau mấy lời kiểu này mình nói riêng thôi được không, em ngượng chết mất"

Phác Thành Huấn: "..."

Hắn lưỡng lự mấy lần, sau khi nghĩ một hồi quyết định lại thôi, bây giờ không phải lúc để ba hoa với nhóc thiên tài có mạch não bất thường này.

"Chuẩn bị tinh thần đi." Phác Thành Huấn tiêm phòng trước rồi nói: "Đừng làm ầm lên nhé."

Ân Trân và Thẩm Tại Luân đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Kim Thiện Vũ cũng ngẩng đầu nhìn Phác Thành Huấn, Lương Trinh Nguyên đã sớm bịt ​​miệng lại.

Phác Thành Huấn thản nhiên nói: "Lúc đầu người quái vật 2-6 chọn là tôi."

Dù đã cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nhưng thông tin này quá khủng bố, khiến mọi người đều cứng đờ tại chỗ.

Kim Thiện Vũ sửng sốt, Thẩm Tại Luân sửng sốt, Ân Trân cũng sửng sốt.

Lương Trinh Nguyên bịt miệng thật chặt để không thốt lên câu: "Đờ mờ."

Phác Thành Huấn nhìn bọn họ: "Có vấn đề gì cứ hỏi đi, 2-6 rất khó xử lý, đừng vì thế mà gây cản trở cho người khác."

Ân Trân hít một hơi thật sâu, hỏi: "Anh Huấn, sao anh biết mình được chọn?"

Phác Thành Huấn dùng ngón trỏ gõ nhẹ trán, nói: "Cảm giác."

"Đây là lý do tôi nói chuyện này để mọi người cùng thảo luận." Phác Thành Huấn nói: "Nó xem ký ức của tôi rồi."

Thẩm Tại Luân thắc mắc: "Anh Huấn, thế sao cuối cùng nó lại không chọn anh?"

Ánh mắt Phác Thành Huấn phức tạp nhìn Thẩm Tại Luân, vốn định nói 'sao tôi biết được', nhưng sau khi suy nghĩ lại nói: "Tôi đã thử nghĩ biện pháp đuổi nó đi, cơ mà cái này để sau khi rời khỏi đây rồi nói."

Thẩm Tại Luân còn muốn hỏi thêm, lại gặp phải ánh mắt của Phác Thành Huấn, lại nói: "Được, em hiểu rồi."

Bây giờ Phác Thành Huấn đang tự chứng minh bản thân, điều đó có nghĩa nếu hắn là quái vật thì không cần phải nói ra việc này. Hơn nữa, nội dung cụ thể của biện pháp này không liên quan gì đến Thế giới Quy tắc 2-6, nếu Thẩm Tại Luân cứ gặng hỏi rõ đầu đuôi với Phác Thành Huấn, anh sẽ bị nghi ngờ là có mục đích gì đó.

Sau khi Thẩm Tại Luân im lặng, Phác Thành Huấn nhìn Kim Thiện Vũ: "Còn em thì sao, nhóc thiên tài, có vấn đề gì không?"

Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Không có."

Vốn dĩ cậu muốn hỏi Phác Thành Huấn vì sao lại tìm thuốc lá. Nhưng sau khi Phác Thành Huấn giải thích tình huống như vậy, Kim Thiện Vũ không còn gì để hỏi nữa.

Phác Thành Huấn thực sự khó chịu, suýt chút nữa hắn đã bị quái vật 2-6 lựa chọn, ký ức thì lại bị nó xem mất, rất nhiều nội dung trong trí nhớ của hắn đều bị quái vật 2-6 nhìn thấy hết rồi, mỗi người xuất hiện trong trí nhớ của hắn đều sẽ bị quái vật nhắm tới. Không ai có thể chạy thoát.

Đặc biệt là màn trình diễn xuất sắc của nhóc thiên tài Kim Thiện Vũ này trong Thế giới Quy tắc 7-7, quái vật 2-6 đã chứng kiến ​​đồng loại của mình bị giết chết.

Như Ân Trân đã nói, việc bọn họ tự chứng minh không phải là cách để có thể tìm ra ai trong số họ là quái vật 2-6, nhưng việc này sẽ giúp họ hiểu ra vài điều.

Bọn họ đều có kinh nghiệm trong Thế giới Quy tắc, ít nhiều thì ai cũng đều nhận thức được khi nguy hiểm ập đến sẽ không hoảng sợ hay mất đi sức sống.

Thẩm Tại Luân kêu tám người còn lại tới, những người trong cuộc đều tự khắc biết giữ im lặng.

Nhưng chỉ có bốn người từ hội sinh viên đi về phía họ, bốn người còn lại không thuộc hội sinh viên thì chỉ đứng yên nhìn họ bằng ánh mắt căm phẫn.

Trong lòng của bốn người đó, lẽ ra bọn họ không nên xuất hiện ở đây, tất cả là tại hội sinh viên. Đặc biệt là tên nam sinh chạy trốn đã dẫn quái vật 2-6 đến khu giảng đường, hắn ta không thèm giấu đi sự hận thù nổi lên trong ánh mắt.

Cho dù Phác Thành Huấn nhìn hắn, tên nam sinh đó cũng chỉ nao núng, sau đó lại trừng mắt nhìn Phác Thành Huấn càng thêm căm hận.

Mạng sống của hắn sắp không còn nữa rồi, tên nam sinh ấy bấy giờ cũng chẳng thèm sợ sệt gì nữa, hắn chỉ nghĩ nếu hắn mà chết ở đây, chắc chắn hắn sẽ bắt hội sinh viên phải trả giá!

"Anh Huấn, anh Luân, chị Trân." Một nam sinh trong hội sinh viên nói: "Anh chị có muốn mang bọn họ đến đây không?"

"Không cần, chỉ là giới thiệu thôi mà." Ân Trân nói: "Bọn họ không muốn tới thì mặc xác họ, tôi biết bọn họ là được rồi."

Ân Trân nói xong nhưng vẫn hỏi ý kiến ​​Phác Thành Huấn và Thẩm Tại Luân.

"Cũng được." Thẩm Tại Luân nói.

Ánh mắt Phác Thành Huấn rời khỏi tên nam sinh kia.

Phát hiện Phác Thành Huấn vẫn luôn nhìn hắn ta, Ân Trân xin lỗi nói: "Là lỗi của em, do em quá lơ là."

Đêm qua Phác Thành Huấn hỏi cô đã sắp xếp mọi chuyện ổn hết chưa, nhưng hôm nay cô lại phạm sai lầm như vậy. Nếu Phác Thành Huấn mà không ra lệnh toàn trường đóng cửa nghỉ học thì hôm nay những người vô tội và xui xẻo bị đưa vào Thế giới Quy tắc 2-6 còn nhiều hơn thế này nữa.

Phác Thành Huấn nói: "Chuyện đó để ra ngoài rồi nói."

Ân Trân gật đầu: "Vâng."

Thẩm Tại Luân cũng là người thường xuyên ra vào Thế giới Quy tắc, anh chủ trì cuộc nói chuyện: "Mọi người làm quen đi, sau này có gì còn quan tâm lẫn nhau."

"Bắt đầu từ đàn em trước đi."

Nói xong anh nhìn Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ: "!"

Sao mà đột ngột thế.

Còn đột ngột hơn lúc bị quy tắc tử vong nhắm vào ấy.

"Chào anh chị ạ, em tên Kim Thiện Vũ." Kim Thiện Vũ đột nhiên căng thẳng: "Em là sinh viên năm nhất, năm nay em 18 tuổi."

Cậu ghét giới thiệu bản thân!

Sau khi cậu ấp úng giới thiệu bản thân xong, không gian chìm vào tĩnh lặng. Kim Thiện Vũ còn tưởng mình nói sai gì rồi, Lương Trinh Nguyên ở bên cạnh kéo kéo góc áo cậu: "Khụ... Ừm..."

Kim Thiện Vũ: "..."

Tí thì quên mất tên đồng đội câm này.

"Đây là Lương Trinh Nguyên, bạn cùng lớp em, tối qua khóc nhiều quá, giọng khàn nên không nói được." Giới thiệu Lương Trinh Nguyên cũng không dễ hơn giới thiệu bản thân mấy, nhưng Kim Thiện Vũ vẫn tìm được lý do chính đáng để Lương Trinh Nguyên không nói được...

Thẩm Tại Luân nhìn Lương Trinh Nguyên cười cười: "Khóc đến khàn giọng cơ à? Nhìn không ra đấy."

Chỉ xét vẻ ngoài của Lương Trinh Nguyên thì đúng là trông cậu ta giống một kẻ cứng cỏi, thà đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng nghe Kim Thiện Vũ nói xong, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Lương Trinh Nguyên.

Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đến nước biển còn không thể đo lường được.

Lương Trinh Nguyên tuy rụt rè nhưng da mặt lại dày. Chẳng những không để tâm lời Kim Thiện Vũ nói, còn rất hợp tác khịt mũi hai cái, nức nở một hồi.

"Trần Tiến Nam, học kỳ hai năm nhất gia nhập hội sinh viên, hiện tại đã là sinh viên năm cuối."

"Chu Càn, giống Trần Tiến Nam, tôi và cậu ta là bạn cùng lớp."

Trần Tiến Nam và Chu Càn là hai người đuổi theo nam sinh chạy trốn kia.

"Lý Đãng, mới gia nhập hội sinh viên chưa lâu, chắc được hơn hai tháng."

"Tô Thiên Lạc, tròn hai năm gia nhập hội sinh viên."

Lý Đãng và Tô Thiên Lạc là hai người đi cùng Phác Thành Huấn tới ngăn cản tên kia.

Phác Thành Huấn, Thẩm Tại Luân và Ân Trân không cần tự giới thiệu, mọi người ở đây đều đã biết hết rồi.

Sau đó Ân Trân giới thiệu những người còn lại: "Đó là Cao Húc, sinh viên năm hai, xếp cuối bảng."

Cao Húc chính là nam sinh bỏ trốn, Ân Trân nói: "Chủ yếu là bị trừ điểm chuyên cần, cậu ta rất ít khi đến lớp, thành tích thì không phải nói rồi. Cậu ta còn đâm bạn cùng phòng bị thương, chuyện này cũng là do tôi phụ trách..."

Ân Trân giải thích ngắn gọn cho bọn họ.

Lo sợ mình sẽ gặp phải quái vật quy tắc, hồi học năm nhất Cao Húc gần như không bao giờ đến lớp, cậu ta nhờ bạn cùng phòng điểm danh hộ, thậm chí còn nhờ bạn cùng phòng phục vụ ba bữa một ngày.

Đáng tiếc thay, bạn cùng phòng cậu ta lại gặp phải quy tắc 7-7, bị kéo vào rồi không bao giờ trở về nữa.

Phòng đôi là một sự tồn tại cực kì nóng bỏng ở trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, một khi có người rời khỏi sẽ có người khác vào đăng ký.

Bạn cùng phòng mới hoàn toàn không quen với Cao Húc, cũng không sợ bị Cao Húc uy hiếp.

Thấy bản thân bị trừ điểm vì vắng mặt quá nhiều, Cao Húc càng ngày càng cáu kỉnh, cuối cùng một ngày nọ, cậu ta lấy trộm một con dao nhỏ ở căng tin rồi chào hỏi bạn cùng phòng mới bằng cách đâm đối phương bị thương

May mắn là nó không lấy đi mạng sống của người bạn cùng phòng mới này.

"Tôi nhớ mình phân cậu ta đến phòng đơn rồi." Ân Trân nói: "Giờ Cao Húc rất oán hận, mọi người nên cẩn thận một chút."

Kim Thiện Vũ ngập ngừng, lúc Ân Trân đang định giới thiệu người tiếp theo thì vội vàng nói: "Đàn... đàn chị."

Ân Trân dừng lại: "Sao thế?"

Mọi người đều nhìn về phía Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ hỏi: "... Có thể tấn công đồng đội của mình trong Thế giới Quy tắc không ạ?"

Cậu cứ tưởng sẽ có người hỏi câu này trước cơ, nhưng cuối cùng vẫn là cậu phải tự hỏi: "Em không có ý gì đâu, em chỉ muốn hỏi vậy thôi à."

Thẩm Tại Luân thay Ân Trân trả lời: "Có thể."

"Nhưng nếu cậu làm vậy, cậu sẽ phải gánh chịu hình phạt khác."

Thẩm Tại Luân không nói rõ hình phạt là gì, cũng không đề cập đến con quái vật 2-6, nhưng Kim Thiện Vũ đã hiểu.

Thú vui của con quái vật là nhìn những người tham gia vi phạm các quy tắc do nó đặt ra, nếu người tham gia giết chết một người tham gia khác, niềm vui của con quái vật bị dập tắt, cho nên quái vật sẽ không tha cho kẻ đó.

Tương tự, nếu họ động tay động chân với NPC thì cũng sẽ có kết cục giống như vậy.

"Em hiểu rồi ạ." Kim Thiện Vũ ngoan ngoãn: "Cảm ơn đàn anh."

Kim Thiện Vũ nói xong thì thấy Phác Thành Huấn đang nhìn cậu, cậu thấy vậy thì cũng quay ra nhìn hắn. Lúc hai người nhìn nhau, Phác Thành Huấn ở phía sau đám người nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Kim Thiện Vũ: "?"

Sao mà khó hiểu quá vậy.

Ân Trân tiếp tục giới thiệu: "Cậu mặc áo trắng tên là Tăng Tĩnh, năm ba, cũng không đến lớp giống Cao Húc, ngoài ra không còn gì khác."

"Người bên trái Tăng Tĩnh là Hà Duệ. Trước đây từng có mâu thuẫn với người khác."

"Người đeo kính còn lại tên Diệp Quỳnh, từng gian lận trong đợt thi cuối kỳ."

Sau khi giới thiệu những vấn đề này với các sinh viên, Ân Trân nói: "Lần đưa vào này, tổng cộng có 36 sinh viên, chia làm ba đợt, mỗi đợt sẽ đưa 12 người vào và một thành viên đội tuần tra. Là lỗi của tôi nên khiến mọi người bị liên lụy, tôi xin lỗi."

Cô cúi người chín mươi độ bày tỏ sự hối lỗi với mọi người: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho mọi người".

Ân Trân xin lỗi hai lần.

Lời xin lỗi đầu tiên là gửi đến Phác Thành Huấn, cô đã phụ sự kỳ vọng của hắn.

Lời xin lỗi thứ hai dành cho tất cả mọi người và những người bị cuốn vào.

Tính cách của Kim Thiện Vũ thực ra có chút hơi khác mọi người, khi được người khác khen ngợi hắn, cậu sẽ cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ. Khi người khác xin lỗi cậu cũng vậy, nhất là kiểu xin lỗi trang trọng của Ân Trân

Nhưng lúc này Kim Thiện Vũ không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn có ấn tượng khá tốt với cô.

Có lẽ lúc đầu Trần Tiến Nam, Chu Càn, Lý Đãng và Tô Thiên Lạc oán hận Ân Trân, nhưng lời xin lỗi chân thành của cô như xóa tan nỗi hận thù trong lòng họ, giờ bọn họ đều quay sang an ủi cô.

Dù sao nhiệm vụ của bốn người hôm nay cũng là hỗ trợ Ân Trân đưa sinh viên xếp cuối bảng vào Thế giới Quy tắc, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai cũng phải chịu trách nhiệm, không thể để một cô gái gánh chịu hết được.

Những người xui xẻo thực sự bị liên lụy chỉ có Kim Thiện Vũ với Lương Trinh Nguyên mà thôi.

"Thực sự xin lỗi, hai đàn em."

"Kim Thiện Vũ, Lương Trinh Nguyên, chị xin lỗi."

"Không sao đâu, không sao đâu ạ." Kim Thiện Vũ bắt đầu cảm thấy choáng ngợp trước cảnh tượng như này.

Phác Thành Huấn giúp cậu giải vây: "Được rồi, cô ta đợi cũng lâu rồi đấy."

Phác Thành Huấn không nói tên mà chỉ dùng "cô ta".

Nhưng ai sẽ đợi bọn họ kết thúc cuộc trò chuyện trong Thế giới Quy tắc này chứ, chỉ có NPC mà thôi.

Mọi người lập tức im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip