CHƯƠNG 20 » QUÁI VẬT 2-6

Ân Trân đi theo Lương Trinh Nguyên mấy bước, vì căng thẳng mà siết chặt đồ vật đang cầm trong tay, cô cúi đầu nhìn nhiệt kế.

Đột nhiên, Ân Trân nhớ tới lời nói của Kim Thiện Vũ, cậu đã biết quái vật 2-6 là ai. Tiền đề để Kim Thiện Vũ công bố đáp án là phải làm rõ quy tắc tử vong trong Thế giới Quy tắc 2-6...

Sau đó cô nghĩ tới những gì Phác Thành Huấn từng nói về cách Kim Thiện Vũ đối phó với quái vật 7-7: Sử dụng quy tắc tử vong do quái vật tạo ra để tiêu diệt quái vật.

Ân Trân đột nhiên bừng tỉnh.

Cô vẫn đang tìm kiếm dấu vết của quái vật 2-6, còn Kim Thiện Vũ thì đang nghĩ cách đối phó với nó, nếu bây giờ cô đi tìm quái vật 2-6 một cách hấp tấp như thế này, liệu có phá vỡ kế hoạch của Kim Thiện Vũ không?

Ân Trân dừng lại, nhìn chằm chằm Lương Trinh Nguyên trước mặt, gọi một tiếng: "Thẩm Tại Luân."

Lương Trinh Nguyên cứng ngắc quay lại nhìn cô.

"Trên thế giới này không có quỷ." Ân Trân thở dài một hơi: "Vĩnh biệt."

Lương Trinh Nguyên nhìn chằm chằm Ân Trân, sắc mặt cậu dần dần dịu lại, cuối cùng lộ ra nụ cười thanh thản.

Những quỷ hồn xung quanh Ân Trân cũng quay lại nhìn cô, cuối cùng tất cả đều nở ra nụ cười nhẹ nhõm một cách kì lạ giống nhau.

Một tiếng 'rầm' vang lên.

Gót chân của Lương Trinh Nguyên chạm đất, bản thân cậu ta cũng vì mất đà mà ngã ngửa.

"Ui da, đờ mờ." Lương Trinh Nguyên vẻ mặt đau đớn nói: "Mông tôi ơi..."

Kim Thiện Vũ mở mắt, không thấy Ân Trân và Lương Trinh Nguyên ở trong phòng, cậu giật bắn mình nhảy ra khỏi giường. Vừa định ra ngoài xem xét tình hình thì cửa đã bị từ bên ngoài đẩy ra.

Ân Trân mang theo Lương Trinh Nguyên với vẻ mặt mệt mỏi trở lại, nhìn thấy Kim Thiện Vũ tỉnh lại, Ân Trân nói: "Kim Thiện Vũ, em tỉnh rồi à?"

"Ừm." Kim Thiện Vũ hỏi: "Đàn chị, mọi chuyện sao rồi?"

Ân Trân lắc đầu, kể cho Kim Thiện Vũ nghe những gì xảy ra vào tối hôm qua.

Đêm qua, Ân Trân như tỉnh dậy từ giấc mộng. Lương Trinh Nguyên bị Thẩm Tại Luân nhập, dẫn dắt cô vi phạm quy tắc tử vong, dụ dỗ cô đi tìm quái vật 2-6. Ân Trân dù đau đớn khi chứng kiến một Thẩm Tại Luân bị quỷ tha ma hoá, nhưng cũng nén nhịn xót xa để vượt bẫy trả lời. Sau đó, cô cùng Lương Trinh Nguyên đi xuống phòng bếp tầng một của căn biệt thự để tìm dụng cụ có thể rót thủy ngân vào viên xúc xắc.

Họ tìm thấy một con dao chuyên dùng lấy chỉ lưng tôm và dự định dùng thứ này để đục lỗ nhỏ trên xúc xắc, ngoài ra còn tìm được loại keo dính để bịt kín khe hở nơi thủy ngân được rót vào.

Sau đó họ đi lên biệt thự tầng ba, phòng của ả váy đỏ đã bị khóa, nhưng lúc này Lương Trinh Nguyên đã bày ra một mánh khóe cho Ân Trân. Lương Trinh Nguyên nói rằng cha cậu ta thường xuyên tịch thu chìa khóa rồi đuổi cậu ra khỏi nhà, cho nên dựa theo thuyết tiến hóa, Lương Trinh Nguyên đã học được cách bẻ khóa.

Lương Trinh Nguyên dùng con dao lấy chỉ tôm và tận dụng hết mức có thể.

"Anh Trinh Nguyên không bẻ được khóa à?" Kim Thiện Vũ đoán.

Lương Trinh Nguyên bất mãn hét lên: "Làm sao có thể chứ?"

Nhưng sau đó mặt cậu xịu xuống: "Nhưng cũng đúng là do tôi..."

Lương Trinh Nguyên mở cửa, hai người rón rén bước vào. Ân Trân nhìn ả váy đỏ đang ngủ say nên bắt đầu tìm xúc xắc. Sau khi tìm kiếm, Ân Trân cảm thấy hô hấp của Lương Trinh Nguyên không ổn cho lắm.

Lương Trinh Nguyên đột nhiên tức ngực khó thở, Ân Trân nhìn phản ứng của cậu ta liền biết cậu ta đã hít phải thủy ngân mà Kim Thiện Vũ ném ở tầng một, phản ứng nhiễm độc nhẹ.

Không còn cách nào khác, Ân Trân chỉ có thể ôm Lương Trinh Nguyên ra khỏi phòng của ả váy đỏ, vào nhà vệ sinh để nghỉ qua đêm. Trong toàn bộ biệt thự chỉ có nhà vệ sinh có quạt hút, quạt hút chỉ có thể dùng để thông gió, giải tỏa sự khó chịu của Lương Trinh Nguyên.

Kim Thiện Vũ càng nghe càng cảm thấy mình là kẻ gây ra mọi chuyện, cậu áy náy nhìn Lương Trinh Nguyên: "Là do tôi vô ý đánh rơi nhiệt kế..." Cậu vẫn không nhớ tại sao mình lại đánh rơi nhiệt kế, nên đoán mò vậy: "Xin lỗi nhé, anh Trinh Nguyên."

Lương Trinh Nguyên xua tay: "Anh em như thể tay chân mà."

Ân Trân an ủi Kim Thiện Vũ nói: "Không sao đâu, chỉ cần em có thể sống sót rời khỏi Thế giới Quy tắc, vết thương ở trong đây sẽ biết mất thôi."

Kim Thiện Vũ gật đầu.

Cậu cũng phát hiện ra điều này, lần trước cậu bị Bình hoa Cô nương chọc vào mông, rời khỏi 7-7 thì lại không sao.

Nhưng thủy ngân vẫn cần phải được làm sạch, không ai trong số họ có thể đảm bảo rằng họ sẽ ở đây bao lâu, nếu không dọn ngay sẽ rất có hại cho mọi người.

"Đàn chị, trời sáng chưa ạ?" Kim Thiện Vũ hỏi.

Cậu dự định dọn dẹp chỗ thủy ngân trong phòng khách để người khác không bị hít phải thủy ngân và xuất hiện triệu chứng ngộ độc.

"Sắp rồi." Ân Trân nói: "Lúc chị và Trinh Nguyên ở trong nhà vệ sinh, có nghe thấy tiếng ả váy đỏ đi ra ngoài."

Cửa sổ biệt thự đều được bịt kín, vật liệu dán cửa sổ phải mờ đục, để lúc chơi trò chơi An Khoa, khi đèn trong biệt thự tắt hẳn sẽ không xảy ra tình trạng duỗi tay không thấy năm ngón.

Ý của Ân Trân là đợi ả váy đỏ thông báo cho bọn họ tới dùng bữa sáng, để bọn họ có thể chắc chắn rằng trời đã sáng hẳn.

Ban đầu Kim Thiện Vũ định nói sau khi ả váy áo đỏ thông báo mọi người ăn sáng mới đi dọn thủy ngân thì đã quá muộn. Hơn nữa, ả váy đỏ là con người, nơi nhiệt kế thủy ngân bị vỡ lại ở gần phòng ăn, nếu ả váy đỏ chết vì ngộ độc thủy ngân, cậu sẽ được coi là giết chết NPC, vi phạm quy tắc ở nơi này.

Nhưng Kim Thiện Vũ chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã bị tiếng gõ lớn đánh thức.

Ba người trong phòng dừng lại một chút, Ân Trân thấp giọng hỏi: "Là anh Huấn à?"

Bởi vì Kim Thiện Vũ từng nói, mỗi sáng hắn đều tới tìm cậu để kiểm tra xem cậu có an toàn không.

Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Chắc không phải đâu."

Phác Thành Huấn muốn hành động một mình, hắn vẫn đang nghi ngờ bản thân, cho dù có tìm được manh mối gì, hắn cũng sẽ không tới tìm Kim Thiện Vũ.

Trừ khi hắn tìm được bằng chứng chứng minh mình không phải quái vật 2-6.

Lương Trinh Nguyên nhẹ nhàng nằm ở trên giường, Kim Thiện Vũ đi mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, khuôn mặt của ả váy đỏ đã nhăn nhó vì tức giận.

"Là ngươi sao!"

Ả váy đỏ trừng mắt nhìn Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ ngơ ngác: "Hả?"

Sao mà choáng váng quá vậy.

Ả váy đỏ nhìn thấy vết đỏ bị hằn trên mặt Kim Thiện Vũ lúc ngủ, liền nhìn qua Ân Trân và Lương Trinh Nguyên phía sau Kim Thiện Vũ.

"Là ngươi sao!"

Ân Trân ngẩng đầu nhìn ả váy đỏ: "Tôi không biết cô đang nói cái gì?"

"Tấm ảnh!" Ả váy đỏ hét lên: "Ai trong các ngươi đã trộm tấm ảnh của ta rồi!"

Ân Trân nói: "Tuy tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tối hôm qua ba người bọn tôi ở trong phòng, mà cũng chẳng biết tấm ảnh gì gì đó cả."

Ân Trân nhìn ả váy đỏ, dang rộng hai tay: "Nếu không tin, cô có thể lục soát người bọn tôi, cũng có thể lục soát phòng bọn tôi luôn cũng được. Dù sao đây cũng là nhà cô mà, đúng chứ?"

Ả váy đỏ nhìn Ân Trân một lúc, lại nhìn sang Lương Trinh Nguyên vẫn còn mệt mỏi, hung tợn nói: "Tốt nhất đừng để ta bắt được ngươi!"

Nói xong, ả lao tới cửa phòng người khác, Kim Thiện Vũ đứng ở cửa nhìn thấy ả váy đỏ đập cửa phòng Trần Tiến Nam và Chu Càn.

Khi Trần Tiến Nam mở cửa, ả váy đỏ lập tức hét thẳng vào mặt Trần Tiến Nam: "Là ngươi sao!"

Trần Tiến Nam đã phải cố gắng sống sót đến bình minh, lúc mở cửa ra lại nhìn thấy gương mặt của ả váy đỏ, cậu ta hết cả hồn, sau đó mới phản ứng lại: "Đm cái mẹ gì thế?"

"Ngươi đã lấy trộm tấm ảnh của ta sao!" Ả váy đỏ tức giận đến run người, thái độ lịch sự hiếu khách mấy ngày hôm nay đã hoàn toàn biến mất: "Ngươi! Ăn Trộm! Ảnh! Của! Ta! À!"

Chu Càn ở trong phòng Trần Tiến Nam cũng đi tới cửa: "Ảnh gì thế, bọn tôi chưa thấy bao giờ."

Kim Thiện Vũ vẫn đứng ở cửa, vẫn nhìn thấy ả váy đỏ đi từng phòng một để tra hỏi, Lý Đãng và Tô Thiên Lạc cũng lắc đầu nói chưa từng nhìn thấy.

Sau đó ả váy đỏ gõ cửa phòng Phác Thành Huấn.

"Là ngươi à!" Ả váy đỏ tức giận đến dựng tóc gáy, có thể thấy rằng tấm ảnh đó đối với ả ta vô cùng quan trọng.

Trước khi trả lời ả váy đỏ, Phác Thành Huấn có nhìn về phía Kim Thiện Vũ, hơi cau mày, có lẽ là vì hắn cảm thấy tấm ảnh bị mất tích của ả váy đỏ có liên quan đến Kim Thiện Vũ.

Sau khi nhìn qua Kim Thiện Vũ, ánh mắt Phác Thành Huấn lại rơi trên người ả váy đỏ: "Không."

Ả váy đỏ dùng ánh mắt tràn đầy sát khí trừng mắt nhìn Phác Thành Huấn, vẻ mặt vặn vẹo, giọng nói chói tai: "Các ngươi tốt nhất đừng có để ta bắt được!"

"Kim Thiện Vũ."

Ân Trân nhẹ nhàng gọi Kim Thiện Vũ, Kim Thiện Vũ quay đầu nhìn cô: "Đàn chị, chị gọi em sao?"

"Đóng cửa lại đi." Ân Trân nói.

Kim Thiện Vũ đóng cửa lại.

Ân Trân lấy tấm ảnh ra: "Chị trộm đó."

Lương Trinh Nguyên nằm trên giường kinh ngạc: "Hả... sao em lại không biết chứ."

Kim Thiện Vũ không có gì ngạc nhiên: "Em thì đoán được rồi."

Mặc dù Ân Trân và Lương Trinh Nguyên tối qua không trộm được xúc xắc nhưng họ vẫn đi vào phòng của ả váy đỏ.

"Nhìn nè." Ân Trân đưa tấm ảnh cho Kim Thiện Vũ: "Cái này chị trộm trên khung ảnh đầu giường của ả váy đỏ đấy."

Kim Thiện Vũ nhìn tấm ảnh, kích thước của tấm ảnh là 12 inch, Ân Trân trực tiếp lấy cả khung đi thì sẽ không tiện, như vậy sẽ khiến cô khó mà che giấu được, cho nên cô lấy tấm ảnh ra khỏi khung rồi trộm nó về đây.

Kim Thiện Vũ nhìn tấm ảnh trong tay, là ảnh chụp tập thể, trong ảnh có 13 người.

Cậu mím môi.

Ân Trân lấy trộm tấm ảnh trong phòng của ả váy đỏ, điều này chứng minh tấm ảnh này có gì đó đặc biệt với ả ta, vì ả mang trong mình tâm lý như vậy, khiến Kim Thiện Vũ vừa liếc mắt một cái đã phát hiện có gì đó không đúng.

Có hai người Kim Thiện Vũ biết, không thể nói là quen nhưng cậu từng gặp rồi.

Trong ván chơi An Khoa ngày đầu tiên, hai con quỷ hồn giữa đám đông ngồi trên mặt đất chính là người có mặt trong tấm ảnh nhóm. Bởi vì con quỷ thứ ba đang nằm trên lưng Kim Thiện Vũ, với mái tóc xõa che mặt, nhưng Kim Thiện Vũ vẫn có thể tìm thấy dấu vết của con quỷ thứ ba trong tấm ảnh tập thể này, là một cô gái xinh xắn với mái tóc suôn dài đen ánh tuyệt đẹp.

Trong tấm ảnh tập thể, cô gái tóc đen ấy nghiêng đầu dựa vào một cô gái khác, mỉm cười ngọt ngào dưới ống kính.

Cô gái mà cô đang dựa vào chính là ả váy đỏ, trong ảnh ả váy đỏ không mặc chiếc váy đỏ rực rỡ như bây giờ mà đang mặc đồng phục học sinh bình thường như những người khác. Khuôn mặt của ả cũng rất non nớt, dường như đây là tấm ảnh được chụp từ thời còn đi học của ả từ nhiều năm trước.

Có thể thấy được, cô gái có mái tóc dài suôn mượt màu đen kia có quan hệ rất tốt với ả váy đỏ, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai thon thả của ả váy đỏ, đưa tay ôm lấy cánh tay của ả.

Mặc dù vẻ mặt của ả váy đỏ có chút cứng ngắc nhưng ả cũng không hề tỏ ra phản kháng.

Kim Thiện Vũ, một người sợ xã hội, rất quen thuộc với biểu hiện này, khi đối mặt với việc tiếp xúc gần gũi với một người có mối quan hệ tốt với mình, do không quen và không thích sự tiếp xúc của người khác, cho nên người ta sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng và cứng nhắc, nhưng vì người tôi tiếp xúc lại là bạn tốt của tôi nên tôi sẽ không phản kháng lại.

Từ góc nhìn của ả váy đỏ, có thể thấy mối quan hệ của ả với cô gái tóc dài kia khá tốt.

Nếu không, ả sẽ không cho phép người kia khoác tay mình, cũng như không cho tấm ảnh này vào khung rồi giữ nó đến tận bây giờ.

"Bọn họ hẳn là bạn của ả váy đỏ, quan hệ cũng rất tốt." Ân Trân phát hiện Kim Thiện Vũ nhìn cô gái tóc đen kia khá nhiều, cho nên cô giải thích: "Nếu ả váy đỏ chỉ có quan hệ tốt với cô gái kia thôi, ả hoàn toàn có thể cắt phần tấm ảnh có những người khác, chỉ giữ lại phần ảnh có cô gái kia đang ôm cánh tay ả."

"Đây là việc mà một người cô đơn thường sẽ làm." Ân Trân nói.

Ân Trân cũng nhận ra ả váy đỏ là ai qua tấm ảnh này, trong ảnh, mọi người đều mặc đồng phục học sinh, mặc dù chỉ là một trang phục bình thường nhưng trông họ đầy sức sống với nụ cười trên khuôn mặt, chỉ trừ ả váy đỏ.

Hơn nữa, mặc dù cử chỉ của những người trong tấm ảnh khác nhau, nhưng ai cũng đều hướng mắt về phía ống kính, chỉ có ả váy đỏ là né tránh, như thể sợ ống kính vậy.

Cũng giống như Kim Thiện Vũ, cậu cũng sợ ống kính.

Khi máy ảnh quay về phía cậu, Kim Thiện Vũ cũng cảm thấy khó chịu.

"Kim Thiện Vũ, em xem phía sau đi." Ân Trân nhắc nhở.

Kim Thiện Vũ lật tấm ảnh trong tay lại, phía sau tấm ảnh có rất nhiều dòng chữ, đều là lời chúc phúc:

'Chúc mừng sinh nhật bạn yêu nhá, Lâm Lâm, yêu cậu nhiều.'

'Sinh nhật vui vẻ nha phú bà.'

'Đây là lần đầu tiên mình đón sinh nhật của cậu, sinh nhật những năm sau cũng đều có bọn mình hết.'

'Mặc dù cậu rất hiếm khi cười nhưng lúc cậu cười lên trông đẹp lắm, cục cưng ơi, cười lên nhé.'

'Chúc mừng sinh nhật nha, hi vọng mỗi năm đều có thể được như ngày hôm nay.'

'Đối với tớ, điều đặc biệt nhất năm nay là được quen cậu đó.'

'Nói thật, trước kia tớ thấy cậu lạnh lùng lắm, nhưng giờ tớ thấy cậu siêu dễ thương luôn.'

Kim Thiện Vũ vẫn đang quan sát, Ân Trân ở bên cạnh nhìn tấm ảnh nói: "Nhân vật chính hẳn là ả váy đỏ."

Kim Thiện Vũ "ừm" một tiếng.

Cậu và Ân Trân có cùng suy nghĩ, không chỉ vì ả váy đỏ đứng ở vị trí C trong tấm ảnh tập thể, mà còn vì những lời chúc phúc để lại ở mặt đằng sau, một số câu chúc trong đó có thể khẳng định ả váy đỏ rất hiếm khi cười, lúc cả nhóm chụp ảnh cũng chỉ có một mình ả váy đỏ là không cười thôi.

Kim Thiện Vũ tiếp tục nhìn xuống:

'Gì mà dễ thương, dễ thương chỗ nào chứ, rõ ràng là cực kỳ ngầu mới đúng. Sinh nhật vui vẻ nha, cool girl. '

'Từ lúc quen cậu, tớ không dám ngủ một mình nữa luôn, hu hu hu, không biết đâu, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ cả đời đó!!! '

'Như đang mơ ấy, tớ chưa từng nghĩ tớ sẽ kết bạn với cậu. Chúc mừng sinh nhật nha, cô bạn mới của tớ. '

Kim Thiện Vũ bắt được một số từ khóa.

Ít khi cười, sinh nhật đầu tiên của cậu, chưa từng nghĩ sẽ kết bạn với cậu, bạn mới.

Ừm, ả váy đỏ trở thành bạn với bọn họ mới được ít lâu.

Kim Thiện Vũ rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát.

Lấy bản thân làm ví dụ, nếu cậu có một người bạn đặc biệt thân thiết, mặc dù cách tiếp cận của người bạn đó có khiến cậu cảm thấy mất tự nhiên thì cậu cũng sẽ không phản kháng lại.

Tuy nhiên, cần có thời gian để mối quan hệ phát triển đến trạng thái đặc biệt thân thiết, ngay cả người không có bạn bè như Kim Thiện Vũ còn biết tình bạn thân thiết không thể có được chỉ với một hai ngày mới quen như vậy.

Nhưng ả váy đỏ quen họ chưa lâu lại có thể chấp nhận tiếp xúc với cô gái tóc đen kia...

Ân Trân nói: "Có lẽ là vì trước kia cô ta không có bạn bè?"

Kim Thiện Vũ mím môi suy nghĩ về lời nói của Ân Trân.

Ân Trân nói: "Bởi vì chưa từng có bạn bè, cho nên khi có rồi, cô ta mới trân trọng như vậy."

Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có lẽ là vậy."

Lương Trinh Nguyên trên giường kêu một tiếng, nói: "Đừng nói là ả váy đỏ không chấp nhận được cái chết của bạn bè cho nên mới giận cá chém thớt lên chúng ta nhá."

"Vào ván chơi An Khoa ngày hôm qua, ả váy đỏ nói: 'Người chết sẽ giết người để trả thù'. Đêm qua không chỉ có xuất hiện bốn người đã chết mà còn có bọn họ." Kim Thiện Vũ chỉ vào đám người trong tấm ảnh: "Có lẽ cô ta đã ẩn bớt một vài từ trong câu 'Người chết sẽ giết người trả thù', câu hoàn chỉnh hẳn là 'Người chết trong biệt thự này'."

"Biệt thự này thuộc về ả váy đỏ, có người chúc sinh nhật gọi cô ta là phú bà đã chứng minh điều đó." Kim Thiện Vũ nói: "Tất cả bạn bè của cô ta đều chết trong biệt thự của cô ta, nhưng cô ta vẫn sống đến tận bây giờ. Xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn là rất nhỏ, em thiên về việc cô ta đã tự mình ra tay hơn."

Lương Trinh Nguyên hơi run rẩy: "Ả váy đỏ giết chết bạn... bạn bè của mình? Quan hệ tốt như vậy, sao ả váy đỏ lại giết... bọn họ... mẹ ơi..."

Ân Trân suy nghĩ một lát rồi nói: "Mỗi người có một cách biểu đạt 'yêu quý' khác nhau. Có người là chăm sóc cẩn thận, còn có người thì lại suy nghĩ cực đoan và họ sẽ dùng một số phương pháp cực đoan để bày tỏ tình yêu của mình đối với sự 'yêu quý' đó."

Cô gợi ý cho Lương Trinh Nguyên, Lương Trinh Nguyên nói: "Đàn chị Ân Trân, ý chị đang nói là về bệnh kiều (*) sao?"

(*) bệnh kiều: là một loại bệnh tâm lý mà người bị bệnh luôn có cảm giác sở hữu, chiếm hữu người mà họ yêu thích bất chấp mọi ngăn trở, mọi thử thách.

Lần đầu tiên Lương Trinh Nguyên thử dùng não suy nghĩ: "Một nhóm người bình thường kết bạn với người bệnh kiều, xong bị bệnh kiều giết chết. Ai da mẹ kiếp, sao mà ghê quá vậy."

Lương Trinh Nguyên vùi mặt vào gối, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Kim Thiện Vũ: "Anh Thiện Vũ, tôi nói đúng không?"

Dù sao cũng là lần đầu tiên Lương Trinh Nguyên thử suy luận, cho dù cậu ta có khó chịu đến đâu, thì cậu ta vẫn muốn được Kim Thiện Vũ công nhận.

Kim Thiện Vũ không nhận ra chút tâm tư nhỏ nhặt này của Lương Trinh Nguyên, lắc đầu nói: "Không phải bệnh kiều."

Lương Trinh Nguyên: "Ồ."

Ân Trân hỏi: "Kim Thiện Vũ, căn cứ vào đâu?"

Kim Thiện Vũ giải thích: "Quy tắc tử vong là tin rằng trên đời này có quỷ, quy tắc tử vong sẽ được điều chỉnh dựa vào Thế giới Quy tắc, giống như quy tắc tử vong trong Thế giới Quy tắc 7-7 có liên quan đến tuyến chính của Thế giới Quy tắc 7 -7. Nếu ả váy đỏ mắc bệnh kiều, lí do mà ả ra tay giết người lại không liên quan đến quy tắc tử vong tối hôm qua.

Lương Trinh Nguyên thử đưa ra suy luận thứ hai: "Là bởi vì bạn bè cô ta tin vào ma quỷ, nhưng cô ta thì không tin, thậm chí còn ghét bỏ cho nên mới giết họ?"

Kim Thiện Vũ nói: "Không đúng."

Lương Trinh Nguyên xẹp hẳn luôn.

Kim Thiện Vũ nói: "Việc có tuân thủ quy tắc tử vong hay không là điều kiện tiên quyết để NPC hành động. Họ thực sự là quỷ, nhưng họ cũng là NPC, bởi NPC không nhất thiết phải là con người. Bình hoa Cô nương cũng là một NPC trong Thế giới Quy tắc 7-7."

Kim Thiện Vũ giơ ảnh: "Bọn họ là người ra tay giết chúng ta. Có thể nói, bọn họ giết chúng ta vì chúng ta tin rằng trên đời này có ma quỷ. Chỉ cần chúng ta không tin, những người trong ảnh sẽ không làm gì cả. Nói cách khác, những người trong ảnh là người không tin vào ma quỷ, còn người thực sự tin chính là ả váy đỏ kia."

Lương Trinh Nguyên bắt đầu lần suy luận thứ ba: "Bởi vì bạn bè cô ta không tin trên đời có ma quỷ, cho nên cô ta mới giết bạn bè mình..."

Còn chưa đợi Kim Thiện Vũ đưa ra câu trả lời, Lương Trinh Nguyên tự mình xua tay: "Thôi bỏ đi, tôi không nghe nổi nữa đâu, xa vời quá, tôi không thăng cấp được rồi, chỉ số IQ Đồng V dừng lại ở đây thôi."

Lúc này Kim Thiện Vũ mới ý thức được nguyên nhân xấu hổ của Lương Trinh Nguyên, gãi gãi đầu nói: "Anh Trinh Nguyên, anh tiến bộ rồi."

Hai mắt Lương Trinh Nguyên sáng lên, hơi thở trở nên dễ dàng hơn nhiều: "Tôi nói đúng rồi hả?"

Kim Thiện Vũ bày tỏ suy nghĩ của mình: "Ả váy đỏ là người yêu thích chủ đề tâm linh."

Có rất nhiều điểm chứng minh cho giả thuyết này, chẳng hạn như chiếc gương được đặt đối diện với giường, đồ ăn làm từ khuôn, các cơ chế được bố trí trong biệt thự – bàn nâng, rèm che nắng, v.v. tất cả đều tạo nên một bầu không khí kinh dị tâm linh.

Đặc biệt là câu nói "cool girl" và "từ lúc quen cậu, tớ không thể ngủ một mình" trong đống lời chúc.

Thời học sinh, một sở thích đặc biệt có thể khiến mình trông ngầu hơn, nhưng sở thích đó có thể lại không được bình thường đến mức khiến người khác mất ngủ.

Ân Trân cũng nhận ra điều này, cô suy nghĩ: "Đối với những người yêu thích sự tâm linh một cách cực đoan, có thể vì sở thích này mà xung quanh cô không có bạn bè rồi dần thu mình lại. Khi có bạn bè, cô thực sự rất quý trọng họ và có thể chia sẻ sở thích của mình cho bọn họ."

"Nhưng không phải ai cũng có hứng thú với ma quỷ, một hai lần thì được..." Ân Trân nói: "Nếu tiếp tục chia sẻ sẽ dẫn tới phản tác dụng. Có lẽ một ngày nào đó bạn bè của cô ta cuối cùng không chịu nổi cô ta nữa, điều này khiến cô ta nảy sinh ý định mời bạn bè sang nhà rồi sát hại họ."

Lương Trinh Nguyên cảm nhận được khoảng cách IQ giữa Đồng V và loại cấp cao.

Kim Thiện Vũ nói thêm: "Cô ta đặc biệt mời bạn bè mình đến nhà chơi. Có lẽ đó là trò chơi An Khoa thiên về kinh dị. Cô ta vừa là người chơi, vừa là kẻ giả quỷ để khiến bạn bè mình tin vào ma quỷ."

Lương Trinh Nguyên run giọng hỏi: "Trước mặt bọn họ xuất hiện quỷ, hẳn là bọn họ sẽ tin. Ý định ban đầu của cô ta là để cho bạn bè của mình tin rằng trên đời có ma quỷ. Nếu đạt được mục đích rồi thì sao phải giết họ nữa?"

Kim Thiện Vũ nói: "Ả váy đỏ có hai thân phận. Một là người chơi. Điều này có thể được chứng minh bằng số lượng người tham gia. Có 13 người tham gia, và trong bức ảnh cũng có 13 người. Một thân phận khác là do cô ta đóng giả, ma nữ váy đỏ, là bộ đồ cô ta mặc trong lúc hù dọa bạn bè."

Ân Trân gật đầu: "Có một truyền thuyết kinh dị, người mặc váy đỏ sau khi chết sẽ biến thành ma. Về cơ bản, tin đồn này có căn nguyên từ sâu xa rồi, giống như việc gương không thể đặt đối diện với giường vậy."

Kim Thiện Vũ: "Nhưng cô ta chỉ tồn tại trong Thế giới Quy tắc 2-6 với ngoại hình này và không tham gia cùng chúng ta. Em nghĩ cô ta chắc chắn có một mối hận thù gì đó đặc biệt sâu sắc đối với váy đỏ."

Lương Trinh Nguyên: "Là... là... sao?"

Kim Thiện Vũ: "Tức là trò giả quỷ của cô ta bị phát hiện."

Trong lòng Lương Trinh Nguyên như có một hòn đá giáng xuống đáy lòng, khiến lưng cậu ta cảm thấy lạnh toát.

Ân Trân nói: "Cho nên khi mục đích của cô ta thất bại, cô ta liền nảy sinh ý định giết người và sát hại bạn bè mình."

Kim Thiện Vũ gật đầu: "Chắc là như vậy nhỉ."

Ân Trân phát hiện, mỗi lần Kim Thiện Vũ suy luận, cậu đều sẽ dùng những từ khiêm tốn như 'nên', 'có lẽ', 'chắc là' và 'em có xu hướng', nhưng kỳ thực mỗi lý luận của Kim Thiện Vũ đưa ra đều dựa trên bằng chứng xác thực.

Cho nên Kim Thiện Vũ chắc chắn đã xác định được quái vật 2-6 là ai, nhất định quái vật 2-6 đã lộ chân và bị Kim Thiện Vũ tóm được.

Cho nên cô sẽ tán thành 100% với người mà Kim Thiện Vũ cho là quái vật 2-6.

Mặc dù cô không biết đó là ai.

"Đây là tuyến chính của Thế giới Quy tắc 2-6." Ân Trân suy nghĩ một chút: "Còn chi tiết nào cần bổ sung nữa không."

Nói xong, Ân Trân nhìn Kim Thiện Vũ.

Cô vốn tưởng rằng có thể đợi Kim Thiện Vũ đề xuất cách phục bàn, nhưng Ân Trân đợi mãi vẫn không cậu đáp lại.

Ân Trân im lặng một lúc rồi nói: "Chỉ bằng một tấm ảnh thôi, em có thể đoán được toàn cảnh về Thế giới Quy tắc 2-6, Kim Thiện Vũ, trong đầu em chắc chắn đã hoàn thiện được tuyến chính của Thế giới Quy tắc 2-6 rồi đúng không, chỉ là vẫn thiếu bằng chứng thôi."

Sợ Ân Trân hiểu lầm mình đang che giấu suy nghĩ, Kim Thiện Vũ vội vàng giải thích: "Đàn anh từng nói, phải cẩn thận trong Thế giới Quy tắc, cho nên chúng ta nên tìm ra manh mối mấu chốt. Không thì sẽ chỉ là những câu nói sáo rỗng mà thôi. Đàn chị, em không có giấu diếm gì đâu, thật đấy."

Ân Trân lắc đầu: "Chị biết mà, chỉ là chị vẫn luôn suy nghĩ, nơi này có chị, anh Huấn, đám người Trần Tiến Nam thì kém hơn một chút, nhưng không phải là hoàn toàn vô dụng, nếu tìm được quái vật 2-6 thì việc phục bàn sẽ không gặp khó khăn gì. Nhưng em lại nói cần cẩn trọng hơn, chị nghĩ, hôm nay mới là ngày thứ ba mà em hoàn toàn có thể đoán được toàn bộ tuyến chính của Thế giới Quy tắc, cho nên thứ em gặp khó khăn không phải tuyến chính của Thế giới Quy tắc, mà là quái vật 2-6."

"Bởi vì em không muốn phục bàn, mà muốn loại bỏ hoàn toàn quái vật 2-6." Ân Trân nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ nói: "Khi quan sát tấm ảnh này, em không hề tiết lộ suy đoán của mình về cốt truyện của tuyến chính, hơn nữa em lại giữ bí mật về người mà em nhận định là quái vật 2-6. Bởi vì em không chắc chắn rằng mình có thể giải quyết được con quái vật 2-6 này hay không. Trong số chúng ta, người duy nhất có thể khiến em không dám làm như vậy chỉ có anh Huấn mà thôi."

"Kim Thiện Vũ." Ân Trân nói: "Anh Huấn là quái vật 2-6 phải không?"

Kim Thiện Vũ trầm mặc hồi lâu, Ân Trân hít sâu một hơi: "Chị nói đúng không?"

Lại là sự im lặng kéo dài như cả một thế kỷ đã trôi qua, oxy trong không gian tựa như đã bị lên men do dòng thời gian chảy trôi quá chậm.

Lương Trinh Nguyên vừa bất ngờ vừa sợ hãi: "Không... không phải đâu nhỉ?"

Cuối cùng, Kim Thiện Vũ gật đầu, hạ thấp giọng: "Phải."

Lương Trinh Nguyên: "Đm..."

Vừa nghĩ tới việc mình đã ở chung với con quái vật 2-6 trong đêm đầu tiên, Lương Trinh Nguyên lại tiếp tục chửi: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp."

"Trinh Nguyên, em bình tĩnh một chút." Ân Trân thấp giọng nói, cô chỉ vào cửa phòng, ngụ ý ngoài cửa đang có người nghe lén.

"À, vâng vâng vâng." Giọng nói của Lương Trinh Nguyên nhỏ lại, thực ra hai tiếng chửi vừa nãy đã tiêu hao hết sức lực mà cậu ta vất vả hồi phục lại sau khi nằm nghỉ trên giường rồi. Giờ Lương Trinh Nguyên không những cảm thấy tức ngực khó thở, mà toàn thân còn mềm nhũn cả ra.

Ân Trân nhìn xuống khe trống dưới cửa, phía sau khe cửa không có gì hết, bên ngoài phòng bọn họ cũng không có ai.

Sau khi xác nhận xong, Ân Trân lẩm bẩm nói: "Bảo sao..."

Bảo sao Kim Thiện Vũ lại đề cập đến việc ở một mình một phòng trong đêm đầu tiên, sau khi cậu biết việc giao tiếp với quỷ không phải quy tắc tử vong.

Lúc đó Kim Thiện Vũ giải thích là vì cậu muốn chờ quái vật 2-6 tìm tới mình, bây giờ nghĩ lại mới thấy lý do này thật sự quá miễn cưỡng.

Mới đêm đầu tiên, cứ coi như quái vật 2-6 là Phác Thành Huấn, nó biết Kim Thiện Vũ đã giết chết quái vật 7-7, sẽ không vội vàng mà ra tay với cậu ngay.

Hơn nữa Kim Thiện Vũ lại thông minh như vậy, lỡ đâu quái vật 2-6 thất bại thì sao?

Một khi thất bại, chẳng phải nó sẽ bị lộ tẩy ư?

Kim Thiện Vũ không giấu giếm nữa:

"Em đoán anh Tại Luân sẽ ở cùng phòng với đàn anh nên em cố tình nhét thêm Trinh Nguyên vào. Em nghĩ nếu có Trinh Nguyên ở chung với bọn họ, nhiều người như vậy có thể hạn chế được việc quái vật 2-6 ra tay và đảm bảo được an toàn cho cả Trinh Nguyên và anh Tại Luân. Nhưng không ngờ, quái vật 2-6 vẫn giết người."

Giọng điệu của Kim Thiện Vũ có chút tiếc nuối, cậu nói với Ân Trân: "Em xin lỗi, đàn chị. Nếu em nói rõ chuyện này cho anh Tại Luân, anh ấy sẽ không chết."

Trong hai ngày mới quen nhau, vốn Ân Trân đã biết Kim Thiện Vũ thông minh, nhưng cô không ngờ Kim Thiện Vũ lại thông minh một cách thái quá như vậy.

Đấy là còn chưa kể đến, câu nói "em ở một mình" đã ẩn chứa biết bao bí mật của cậu.

"Vậy đêm đầu tiên em đã phát hiện ra rồi?" Ân Trân kinh ngạc nói: "Đêm đầu tiên em để Trinh Nguyên và Tại Luân ở cùng nhau, lúc đó cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, thậm chí trước đó em còn nói chuyện với anh Huấn nữa. Chẳng lẽ em đã phát hiện ngay từ ban ngày rồi?"

Kim Thiện Vũ gật đầu.

Ân Trân che miệng: "Bởi vì hành động tìm bao thuốc sao?"

"Không, đấy chỉ là hành động khiến em nghi ngờ mà thôi. Em với Trinh Nguyên vốn muốn ôm đùi đàn anh, nhưng hành động này của đàn anh lập tức xóa tan ý định đó của em."

Kim Thiện Vũ giải thích: "Điều thực sự khiến em bị thuyết phục rằng đàn anh là quái vật 2-6, chính bởi câu nói cẩn thận một chút của anh ấy."

Ân Trân khó hiểu nhìn cậu.

"Lúc em ở trong Thế giới Quy tắc 7-7, mỗi sáng đàn anh đều sang gõ cửa phòng em để xác nhận xem em có an toàn không, còn mỗi tối sẽ dặn em cẩn thận một chút." Kim Thiện Vũ nói: "Bởi vì cửa sổ em mở. Lúc đó đàn anh biết em đang bị quy tắc tử vong nhắm tới, cho nên câu cẩn thận một chút là anh ấy biết em gặp nguy hiểm mới nhắc nhở em."

Ân Trân không ngắt lời Kim Thiện Vũ, cô vừa căng thẳng vừa tò mò ngồi lắng nghe Kim Thiện Vũ giải thích.

"Sau khi kết thúc ván An Khoa trong ngày đầu tiên, em đi bật đèn cho mọi người, bởi vì xung quanh tối đen như mực không ai có thể nhìn thấy gì." Kim Thiện Vũ nói: "Đàn anh khi đó lại dặn dò em cẩn thận một chút, bởi có một con quỷ đang nằm trên lưng em. Đàn anh biết em đang gặp nguy hiểm nên mới nhắc em như vậy."

Ân Trân sửng sốt.

"Nhưng điều này thật vô lý." Kim Thiện Vũ nói: "Đàn anh không có khả năng quan sát trong bóng tối, vậy thì anh ấy không thể nhìn thấy con quỷ nằm trên lưng em được, trừ khi anh ấy là quái vật 2-6. Quái vật 2-6 là người tạo ra Thế giới Quy tắc, nó biết trò chơi An Khoa của ả váy đỏ triệu hồi ba con quỷ, cho nên mới dặn em cẩn thận một chút."

Ân Trân suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng trong hoàn cảnh này, nếu là chị thì chị cũng sẽ nói vậy với em."

"Đàn chị, cái này đâu có giống nhau."

Kim Thiện Vũ lắc đầu nói: "Đàn anh không quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt, hay tốn nước bọt vào mấy lời thừa thãi kiểu này đâu. Cho dù hoàn cảnh có nguy hiểm, nhưng lúc đó vẫn đang là ban ngày, NPC chỉ giết người vào ban đêm, em không thể gặp nguy hiểm được. Em nghĩ đàn anh cũng ý thức được sức nặng trong lời nói của mình, câu cẩn thận một chút của anh ấy không khiến em cảnh giác hơn chút nào, ngược lại còn cảm thấy mình thực sự đang gặp nguy hiểm. Trừ khi ảnh bị quỷ ám, còn không anh ấy sẽ chẳng bao giờ nói cẩn thận một chút với em trong thời điểm đó hết."

Ân Trân hoàn toàn bị Kim Thiện Vũ thuyết phục, mặc dù từ lúc cô nghĩ mình sẽ chủ động hỏi Kim Thiện Vũ quái vật 2-6 là ai, cô đã quyết định sẽ tin tưởng cậu. Đây là lần thứ hai cô bị thuyết phục, hoàn toàn bị sự thông minh của Kim Thiện Vũ thuyết phục rồi.

"Vậy... vậy tại sao lúc đó em lại bảo chị tin tưởng anh Huấn?" Ân Trân lơ đãng hỏi.

"Cũng có thể coi là để bảo vệ anh chị, và là để hợp tác với diễn xuất của đàn anh." Kim Thiện Vũ nói: "...Nhưng em vẫn luôn thắc mắc, tại sao đàn anh lại tự hủy như vậy chứ."

Trong mắt Kim Thiện Vũ, việc Phác Thành Huấn tự hủy chỉ khiến cậu cảm thấy điều đó quá thừa thãi, nhưng vì quái vật 2-6 đã tự hủy nên chắc chắn phải có mục đích gì đó.

"Đêm đầu tiên, em có thảo luận với chị về lối tư duy đảo ngược và tư duy theo đường thẳng. Sau đó, chị cũng nói rằng quái vật 2-6 sẽ chẳng thể làm mạch suy nghĩ chúng ta rối bời chỉ với điều đó, bởi vì không phải ai trong đội cũng biết tới lối tư duy đảo ngược, hay nhìn nhận vấn đề một cách đơn giản được. Nhưng chị đã từng nghĩ đến, liệu từ đầu đến cuối, con quái vật 2-6 chỉ có đúng một mục đích duy nhất hay chưa?"

Lương Trinh Nguyên vẫn ngơ ngác, cậu ta không hiểu Kim Thiện Vũ đang nói cái gì.

Ân Trân trầm ngâm một lát rồi nói: "Ý em là, ngay từ đầu quái vật 2-6 để mắt đến em, vì em không phải kiểu người sẽ nhìn nhận vấn đề một cách đơn giản, cho nên mục đích tự hủy của nó là để làm tư duy của em càng thêm rối loạn."

"Đại khái là vậy." Kim Thiện Vũ gật đầu: "Nếu không có câu cẩn thận một chút đó, em đã chẳng thể khẳng định đàn anh là quái vật 2-6 rồi, việc đàn anh tự hủy đúng thật là thu lại được một lợi ích mà chúng ta chưa từng ngờ tới."

Ân Trân hỏi: "Là gì?"

Kim Thiện Vũ: "Cho bản thân một con đường khác."

Trên thế giới này, đâu có vụ giết người nào là thực sự hoàn hảo. Quái vật 2-6 đọc được trí nhớ của Phác Thành Huấn cũng nhận thức rõ ràng sự thật ấy. Do đó, một khi để lại bất kỳ dấu vết nào, nó có thể đổ lỗi rằng vì quái vật 2-6 đã đọc được trí nhớ Phác Thành Huấn nên quái vật 2-6 có thể là bất cứ ai trong số chúng ta.

"May mà nhờ có câu cẩn thận một chút ấy, em mới không rơi vào cái bẫy mà quái vật 2-6 đã giăng ra, cũng như biết được kế hoạch của nó. Nó chơi đùa với em cho đến khi em hoàn toàn tin tưởng nó, nó sẽ giết em."

Kim Thiện Vũ dùng ví dụ chứng minh quan điểm của mình: "Đêm đầu tiên đàn anh đã nói chuyện với em, hỏi con quỷ thứ ba đã tiếp xúc với ai. Nó làm vậy là để chứng minh bản thân. Nó đã lợi dụng triệt để cách chúng ta tự chứng rồi bắt chước theo, chỉ cần làm chuyện quái vật không muốn làm, thì bản thân sẽ không phải quái vật, cũng như quái vật không quan tâm đến mạng sống của người khác, cho nên nó mới làm ngược lại."

Vì vậy Kim Thiện Vũ giả vờ tin tưởng nhưng lại không tin tưởng hoàn toàn, vứt bỏ hết thảy lo lắng, chờ đợi Phác Thành Huấn giải thích. Chỉ cần Phác Thành Huấn giải thích, sau đó cậu lộ ra vẻ mặt 'sao mà tin dễ dàng ngay như thế được', như vậy sẽ khiến quái vật 2-6 cho rằng mình đã thành công thuyết phục được cậu.

"Sau khi nó cho rằng em tin tưởng nó rồi, nó sẽ chỉ tập trung vào em rồi tìm cách giết chết em. Có như vậy nó mới không động đến người khác, đạt được mục đích khiến em hoàn toàn tin nó." Ân Trân nói.

Kim Thiện Vũ gật đầu hối lỗi: "Đáng tiếc rằng, mãi sau khi anh Tại Luân ra đi, em mới dám xác nhận điều này."

Sau khi Thẩm Tại Luân chết, Ân Trân cho cậu năm phút suy nghĩ, lúc đó cậu mới nhận ra vấn đề.

"Rõ ràng là nó có nhắc nhở em rồi..." Kim Thiện Vũ tiếc nuối nói: "Thông minh quá bị thông minh lừa, chính là lời nhắc nhở của nó, ngụ ý rằng em nên suy nghĩ đơn giản về những chuyện sẽ xảy ra vào ngày hôm sau, để suy ra rằng thực chất đàn anh chỉ đang bị đổ oan mà thôi, dù chính nó trong thân xác đàn anh đã đánh ngất Trinh Nguyên, giết anh Tại Luân ..."

"Tiếc rằng sau khi anh Tại Luân qua đời, em mới phát hiện ra." Kim Thiện Vũ cúi đầu lặp lại.

"Thiện Vũ, không phải lỗi của em." Ân Trân an ủi cậu: "Lúc đó vẫn còn quá sớm, cho dù em có nói cho Tại Luân biết, chưa chắc anh ấy đã tin ngay. Chị rất hiểu Tại Luân, quan điểm cá nhân của anh ấy không dễ bị lung lay, trừ khi anh ấy tự mình tìm ra manh mối, không thì mọi suy đoán của người khác, anh ấy cũng chỉ coi là gợi ý mà thôi."

Một lúc sau, Kim Thiện Vũ nói: "Vâng."

Ân Trân biết người cũng đã mất rồi, dù cô có an ủi Kim Thiện Vũ thế nào cũng không có tác dụng. Cô bèn chuyển sang chủ đề khác: "Vậy em thì sao, nghĩ ra biện pháp gì chưa?"

Kim Thiện Vũ biết Ân Trân đang hỏi về việc giết quái vật 2-6, liền lắc đầu: "Quy tắc tử vong ở Thế giới Quy tắc 2-6 không áp dụng với nó được."

Quái vật 2-6 biết rõ quy tắc tử vong do chính nó đặt ra là tin rằng trên đời này có ma quỷ, thì sao có thể vi phạm được chứ? Đặc biệt, nó còn biết Kim Thiện Vũ đã lợi dụng quy tắc tử vong để giết chết quái vật 7-7. Nó không thể nào bị lừa đâu.

Hôm nay sẽ xuất hiện thêm quy tắc tử vong mới, không biết quy tắc này có thể áp dụng cho Phác Thành Huấn hay không. Nhưng tính khả thi của việc này còn thấp hơn cả khả năng những người sống sót vi phạm quy tắc tử vong, hơn nữa bọn họ còn chưa làm gì với viên xúc xắc nữa, đêm nay có vẻ còn khó khăn hơn hai đêm trước nhiều.

Ân Trân nhìn thấy Kim Thiện Vũ do dự, liền đề nghị: "Bây giờ chúng ta vẫn còn một ít thời gian vào ban ngày mà, cho nên hãy tận dụng để tìm ra quy tắc tử vong thứ hai. Nếu tìm ra cách giết chết quái vật thì lập tức giải quyết nó. Không thì trước khi trời tối, chúng ta sẽ tìm quái vật 2-6 để phục bàn."

Kim Thiện Vũ gật đầu, cậu không thể buông tha cho con quái vật 2-6, nhưng cậu sợ cái tính cứng đầu này sẽ khiến người khác phải bỏ mạng.

"Vậy quyết định thế nhé." Ân Trân nói: "Đừng áp lực quá, anh Huấn cũng chưa biết em đã nhận ra anh ấy là quái vật 2-6."

Kim Thiện Vũ cảm thấy cũng đúng, gật đầu nói: "Vâng."

Ả váy đỏ vẫn đang om sòm đòi bọn họ trả lại tấm ảnh, Kim Thiện Vũ mở cửa, nói với Ân Trân: "Đàn chị, em sẽ đi xử lý thủy ngân."

Bởi vì vẫn phải ở trong Thế giới Quy tắc 2-6 cả ngày, mà thủy ngân có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người khác, cho nên Kim Thiện Vũ đành phải dọn sạch đống thủy ngân đã vô tình đánh rơi bên ngoài phòng ăn.

"Đeo những thứ này vào đi." Ân Trân đưa chiếc khẩu trang và găng tay đơn giản cô tự làm tối qua cho Kim Thiện Vũ: "Cẩn thận... chú ý an toàn, đừng tiếp xúc trực tiếp với thứ đó."

Kim Thiện Vũ: "Vâng."

Kim Thiện Vũ mở cửa đi xuống dưới tầng, cậu đeo khẩu trang và găng tay vào. Xử lý thủy ngân rất rắc rối, không thể dùng chổi và giẻ lau, nhưng may mà sàn biệt thự được lát gạch nhẵn, đêm qua xuất hiện ma quỷ khiến nhiệt độ giảm xuống nhiều, khiến thủy ngân trên mặt đất ngưng tụ lại.

Kim Thiện Vũ tìm thấy miếng bìa carton và một chiếc túi nilon, cậu cẩn thận lùa thủy ngân đang vương vãi khắp nơi vào một chỗ, những hạt thủy ngân bé xíu được cậu từ từ tập hợp lại thành quả cầu nhỏ. Lúc Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng múc quả cầu thủy ngân ấy lên rồi bỏ vào túi nilon, thì một đôi chân xuất hiện trước mặt cậu.

Dựa vào kiểu quần thì chính là Phác Thành Huấn.

Kim Thiện Vũ sửng sốt một chút, vừa xúc thủy ngân vừa nói: "Giày của đàn anh là hãng gì thế?"

Phác Thành Huấn nhìn cậu: "Sao cơ?"

Kim Thiện Vũ: "Đi chẳng phát ra tiếng động gì cả."

Phác Thành Huấn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

"Đàn anh, anh đừng đứng đây nữa, thủy ngân sẽ thẩm thấu vào cơ thể con người..." Kim Thiện Vũ thu thủy ngân lại, ngước mắt lên, giây tiếp theo cậu chợt khựng lại: "Có hại..."

Cậu nhìn thấy những đốm đỏ và mụn nước trên mặt Phác Thành Huấn.

Khi da người tiếp xúc với thủy ngân, da sẽ xuất hiện ban đỏ, sẩn, mụn nước, mủ, đóng vảy và một số triệu chứng khác.

Phác Thành Huấn đã tiếp xúc với thủy ngân ư? Đã thế còn tiếp xúc bằng mặt?

Một vài mảnh vỡ hiện lên trong đầu Kim Thiện Vũ, con quái vật 2-6 đang mài đũa trong bếp, một giây tiếp theo, bóng đen xuất hiện dưới chân cậu, động tác ngả người quái dị, khuôn mặt Phác Thành Huấn...

Lòng Kim Thiện Vũ đột nhiên trầm xuống.

Cậu đã nhớ vì sao mình lại ném nhiệt kế đi rồi, vì trong bếp đụng phải Phác Thành Huấn—

"Ta vẫn luôn đợi ngươi."

"Ta biết rõ ngươi sẽ không vô duyên vô cớ gì lại đi phân tích các mặt của viên xúc xắc."

"Chắc chắn ngươi đang định giở trò với viên xúc xắc, có đúng không?"

"Chỉ cần dựa trên biểu hiện và hành động, ta có thể biết hết suy nghĩ của ngươi."

Sai rồi, sai rồi, sai hết rồi.

Phác Thành Huấn không những biết chuyện cậu phát hiện ra hắn là quái vật 2-6, mà hai người còn từng giáp mặt nhau rồi nữa cơ.

Nếu Phác Thành Huấn đã đợi cậu trong bếp, liệu hắn có bỏ qua phòng của ả váy đỏ không?

Thế tấm ảnh kia thì sao?

Toang rồi, toang rồi...

Hết rồi, hết thật rồi.

Chấm hết thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip