CHƯƠNG 9 » QUÁI VẬT 7-7
Kim Thiện Vũ cười cười, sau đó hỏi: "Đàn anh, anh có cách gì sao?"
Phác Thành Huấn: "Hả?"
Hai mắt Kim Thiện Vũ sáng lên, nói: "Tìm quái vật 7-7 ạ."
Kim Thiện Vũ muốn tìm quái vật 7-7 hơn là kiếm mấy mảnh giấy thỏa thuận được viết trong sổ đăng ký.
Phác Thành Huấn cũng nhận ra điều này, từ lúc bước vào Thế giới Quy tắc 7-7, Kim Thiện Vũ vẫn luôn tỏ ra hiếu kỳ, hứng thú với quái vật 7-7.
Nhưng hắn biết dù hắn có hỏi cũng không hỏi ra được gì, Phác Thành Huấn nói: "Không có cách nào cả. Chỉ khi số người chết vừa đủ và còn lại một ít người, đối tượng mà em nghi ngờ lại nằm trong số những người sống sót, em có thể đánh cược."
Bây giờ những số những người sống sót, ngoại trừ hai người họ, là Lương Trinh Nguyên, Từ Hạ Tri, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh.
Quái vật 7-7 sẽ không để NPC tìm đến nó, cửa sổ trong phòng 308 của Từ Hạ Tri đã mở, vậy nên diện tình nghi còn lại là Lương Trinh Nguyên, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh.
Mặc dù Lương Trinh Nguyên không phải đối tượng mà hắn và Kim Thiện Vũ nghi ngờ, nhưng không một ai có thể đủ tự tin để loại trừ Lương Trinh Nguyên.
Kim Thiện Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: "Đàn anh, xác suất bao nhiêu thì được?"
Phác Thành Huấn nhìn Kim Thiện Vũ: "Ít nhất một nửa."
Kim Thiện Vũ: "Ồ."
Có nghĩa là, Lương Trinh Nguyên, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh, ba người bọn họ, trừ khi giảm còn hai, mới có thể đánh cược được.
Hiện tại cửa sổ của ba người này đều đóng, không biết khi nào mới mở ra. Tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi.
Nhưng chờ đợi không phải là một cách an toàn trong Thế giới Quy tắc 7-7, điều này khiến Kim Thiện Vũ có chút bực bội, cậu thực sự không muốn nhìn thấy những người khác chết, đặc biệt là Lương Trinh Nguyên.
Dù sao thì Lương Trinh Nguyên cũng cầu xin Đức Phật phù hộ cậu thoát chết mà.
Phác Thành Huấn chú ý đến Kim Thiện Vũ, thay vì an ủi cậu, hắn lại tiếp tục gieo rắc thêm sự lo lắng: "Kể cả chúng ta tìm thấy quái vật 7-7, thì suy đoán của chúng ta cũng chỉ như một dàn ý sơ lược. Dùng suy đoán sơ lược để phục bàn quái vật 7-7 không khác gì tự tìm chết."
Cho dù đã đoán được đại khái tuyến chính, bọn họ vẫn cần có thêm bằng chứng để chứng minh cho suy đoán của mình, không những vậy, còn rất nhiều điểm suy luận thiếu sót cần phải hoàn thiện.
Giờ Kim Thiện Vũ còn bực bội hơn.
"Nhóc thiên tài." Phác Thành Huấn dùng ngón trỏ chọc vào vai Kim Thiện Vũ, thấy Kim Thiện Vũ vội vàng lui ra, hắn lại dùng ngón trỏ chọc Kim Thiện Vũ thêm cái nữa.
"Muốn làm gì đó không?"
Kim Thiện Vũ gật đầu, cậu không thích chờ đợi lắm, chờ đợi làm cậu cảm thấy như mình đang ngồi chờ chết ấy.
Phác Thành Huấn tiếp tục: "Phòng trực ban hay tầng hai, chọn một đi."
Kim Thiện Vũ: "Dạ?"
Phác Thành Huấn nhìn cậu: "Tìm thêm chi tiết điền vào dàn ý sơ lược."
—
Phòng trực ban.
Lão quản lý chung cư nhìn màn hình camera không rời mắt, cơ thể vốn bất động của lão đột nhiên nghiêng về phía trước, cả khuôn mặt gần như áp vào màn hình.
Tròng mắt ẩn dưới mí mắt lão dừng lại ở góc dưới bên phải của màn hình nhỏ.
Trên màn ảnh nhỏ này xuất hiện một người, lão quản lý chung cư nhận ra hắn, đây chính người của Phòng 305!
Người ở Phòng 305 sao lại lên tầng hai rồi! Nhưng lần này hắn chỉ có một mình, còn đứa hay đi cùng của Phòng 304 lại không thấy đâu, cũng chẳng thấy người của Phòng 304 ở đâu trong màn hình camera cả.
Nhưng lão quản lý còn chưa kịp nghĩ xem tên ở Phòng 304 đi đâu mất rồi, thì thấy hắn nhấc một cái ghế lên.
Lão quản lý toát mồ hôi hột.
Tên này định làm gì? Tên này định làm gì đấy!
Lão quản lý còn chưa kịp định thần, hắn đã cầm ghế đập mạnh vào cánh cửa ở hành lang tầng hai.
Chết tiệt!
Sau đó, lão quản lý mới nhận ra rằng người này muốn vào tầng hai.
Không được!
Họ có thỏa thuận, không được vào tầng hai!
Lão quản lý chung cư đứng dậy mở cửa, hệ thống camera ngoài cửa có một điểm mù, Kim Thiện Vũ vội vàng lùi ra sau cánh cửa phòng trực ban.
Sau đó cậu thấy, mặc dù cửa phòng trực ban vẫn đang mở, nhưng lão quản lý lại không để ý mà vội đi lên tầng hai.
Kim Thiện Vũ không nghĩ nhiều, lẻn vào bên trong.
Cậu và Phác Thành Huấn đã lục soát cả căn chung cư, ngoại trừ tầng hai và phòng trực.
Tầng hai đã khóa cửa, quả nhiên vì lão quản lý không muốn để bọn họ đi vào. Thậm chí không khó để đoán được, trong thỏa thuận có điều mục cấm vào tầng hai.
Lão quản lý chung cư đêm qua đã giết Khuất Gia Lương, quy tắc tử vong chỉ dừng lại ở rời khỏi phòng vào ban đêm. Giống như việc Kim Thiện Vũ dùng bug để nhìn ra ngoài cửa sổ vậy, cho nên Phác Thành Huấn mới không chút sợ hãi đập cửa tầng hai.
Đập cửa có hai khả năng, lão quản lý sẽ mặc kệ, Phác Thành Huấn vào tầng hai để tìm kiếm manh mối.
Nếu thu hút lão quản lý, Kim Thiện Vũ sẽ nhân cơ hội này lẻn vào phòng trực.
Theo tình hình hiện tại là khả năng thứ hai.
Kim Thiện Vũ không biết Phác Thành Huấn có thể chống cự bao lâu, ánh mắt nhanh chóng quét nhanh căn phòng một lượt.
Cậu nhìn thấy màn hình camẻa vẫn chưa tắt, quả nhiên lão quản lý theo dõi mọi hành động của bọn họ. Với sự giám sát này, độ chính xác trong suy đoán của cậu và Phác Thành Huấn tăng lên 20%, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Kim Thiện Vũ nhanh chóng lục tung phòng trực ban, phòng khá nhỏ, cũng không có nhiều đồ đạc lắm, nhưng để tìm được những trang bị xé nát trong sổ đăng ký chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng có một nơi để chứa tài liệu, Kim Thiện Vũ lục lọi thử trong đống giấy tờ đó. Hầu hết là đơn đặt hàng, hàng mua bao gồm bình hoa, nhưng phần lớn là giấm trắng.
Kim Thiện Vũ dừng một chút, giấm trắng có chứa acid acetic, có thể phản ứng với hợp chất calcium trong xương và hòa tan chúng. Khi lượng calcium trong xương giảm đi, chỉ còn lại chất gelatine, xương trở nên mềm một cách tự nhiên.
Vậy nên, nguyên liệu đặc biệt để có thể nhét Bình hoa Cô Nương vào trong bình là giấm.
Cậu tiếp tục lục lọi, và rồi bị một tờ giấy thu hút.
Đó là một tờ giấy khai sinh viết tay, nội dung không có nhiều. Chỉ ghi giới tính, ngày tháng năm sinh và chữ ký xác nhận của trung tâm y tế trong thị trấn.
Giới tính: nữ
Sinh ngày 1 tháng 7 năm 2000.
Kim Thiện Vũ dừng một chút, cầm lấy đống phiếu mua hàng.
Phiếu mua hàng giấm trắng đầu tiên là vào ngày 5 tháng 7 năm 2000.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kim Thiện Vũ, nhưng cậu đã kịp thời ngăn tư duy không ngừng nhảy nhót ấy lại.
Cậu sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ về tờ giấy khai sinh và đơn đặt hàng, nhưng giờ vẫn chưa phải là lúc. Mục đích lớn nhất bây giờ là tìm lại bản thỏa thuận đã bị xé khỏi cuốn sổ đăng ký.
Kim Thiện Vũ nhét phiếu mua hàng và giấy khai sinh vào trong túi, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng lần này cậu cũng không phát hiện được gì, bèn dừng lại, đặt mình vào vị trí của lão quản lý.
Vì cuốn sổ đăng ký là một thỏa thuận không thể nói ra, khi tất cả mọi người đã ký tên thì thỏa thuận không còn là bí mật nữa.
Nếu cậu là lão quản lý chung cư, cậu sẽ dán lại những trang bị rách đó vào cuốn sổ đăng ký, để thỏa thuận hoàn chỉnh thành giấy trắng mực đen.
Nghĩ đến đây, Kim Thiện Vũ nhớ lại ngày đầu tiên lão quản lý đi vào phòng trực ban. Sau khi lão quản lý vào phòng, giây tiếp theo liền mở cửa sổ ra, cầm sổ đăng ký trong tay để mọi người ký tên.
Dường như không tốn quá nhiều thời gian để tìm.
Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng trực.
Cửa sổ ố xanh, cho dù thị lực của Kim Thiện Vũ có tốt đi chăng nữa, việc nhìn xuyên qua kính cũng không thể thấy rõ được phòng trực.
Cậu đi tới, cố gắng đẩy cửa sổ ra.
Cú đẩy này khiến cậu nhận ra có gì đó bất thường, ray cửa sổ rất dày, còn một lớp cửa sổ nữa chồng lên.
Ngay khi cậu đẩy cánh cửa, sổ đăng ký rơi ra từ cánh cửa sổ chồng lên nhau rồi đáp xuống trước mắt cậu.
Lực mạnh nên khiến cuốn sổ đăng ký bị rơi xuống đất, tự lật vài trang.
Một vài trang bị xé ra quả nhiên đã được lão quản lý dán lại.
Trong nháy mắt, Kim Thiện Vũ đã nhìn thấy thứ mà cậu chưa từng thấy trong đêm đầu tiên.
"Thỏa thuận nhận phòng"
1. Không được ra khỏi chung cư
2. Không được ra khỏi phòng vào ban đêm.
3. Không được phép lên tầng hai.
4. Không được phép...
Kim Thiện Vũ còn chưa đọc xong, bất ngờ ngẩng đầu.
Âm thanh của cuộc trò chuyện vang lên từ bên ngoài phòng trực, phát ra từ hành lang tầng hai.
Phác Thành Huấn lớn tiếng nói: "Nhà vệ sinh tầng ba toàn là máu, tôi xuống tầng hai đi không được sao?"
Đây là lời nhắc nhở của Phác Thành Huấn, Kim Thiện Vũ vội vàng đặt cuốn sổ đăng ký trở lại vị trí cũ. Sau đó, cậu kéo cửa định rời đi, nhưng cánh cửa từ phía ngoài đã bị đóng sầm lại.
Tiếp theo là tiếng khóa cửa.
Cậu bị nhốt rồi.
Giọng nói nhắc nhở Kim Thiện Vũ rời đi của Phác Thành Huấn vẫn tiếp tục vang lên: "Vậy ông mau lau vết máu trên đấy đi, máu khắp nơi, mẹ nó ai dám đi nữa?"
Tim Kim Thiện Vũ hẫng một nhịp, cậu nhìn chằm chằm về phía cửa: "Là ai?"
Thật ra chẳng cần phải hỏi, Phác Thành Huấn vẫn còn đang đối phó với lão quản lý, chứng tỏ lão mới có dấu hiệu định trở về, nhưng mà lão chưa có quay lại bởi vẫn đang bị Phác Thành Huấn giữ chân rồi.
Hơn nữa, Phác Thành Huấn còn cố tình đập cửa tầng hai lần nữa, để Kim Thiện Vũ có đủ thời gian xóa dấu vết trước khi rời khỏi phòng trực.
Cho nên, kẻ duy nhất có thể nhốt cậu trong phòng trực là...
Quái vật 7-7.
Bên ngoài phòng trực, ánh đèn trong sảnh chung cư in bóng con quái vật 7-7 lên ô cửa kính, nó đứng bên ngoài cửa, giơ chiếc đũa đã được mài đến sắc nhọn lên.
Chỉ cần Kim Thiện Vũ mở cửa sổ ra nhìn, nó cam đoan chiếc đũa này sẽ cắm sâu vào hốc mắt của Kim Thiện Vũ.
"Anh Thiện Vũ." Nó tưởng tượng đến khung cảnh đó, phấn khích nhếch môi: "Là em đây."
Kim Thiện Vũ cầm vào tay nắm cửa, cả cánh cửa bị cậu kéo rung lên rầm rầm, nhưng vì đã bị khóa nên không có cách nào để mở ra.
Cậu nghe thấy con quái vật 7-7 nói: "Anh Thiện Vũ, em nè."
Là giọng của Lương Trinh Nguyên!
Thì ra là Lương Trinh Nguyên!
Giờ Kim Thiện Vũ mới cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì lập đội với Phác Thành Huấn, may mắn được Phác Thành Huấn thuyết phục, cũng không có vội vàng đi tìm cái thứ gọi là quái vật.
Nếu không, mọi người trực tiếp game over từ lâu rồi.
Khóa cửa rất chắc, Phác Thành Huấn vẫn đang giữ chân lão quản lý, nhưng trên thực tế, kể cả có bị lão ta bắt ngay tại trận thì tính mạng hắn cũng không gặp nguy hiểm. Dù sao thì quy tắc tử vong tạm thời được ấn định là 'để Bình hoa Cô nương vào phòng' và 'rời khỏi phòng vào ban đêm'.
Nghĩ đến đây, Kim Thiện Vũ nhìn về phía cửa phòng trực, hai mắt dán chặt vào cửa, giống như muốn xuyên thủng cánh cửa dày dặn này để nhìn thấy con quái vật 7-7 ở bên ngoài.
Lòng bàn tay cậu vô thức đổ mồ hôi, trái tim như bị ai đó siết lại. Kim Thiện Vũ nắm chặt lòng bàn tay, âm thanh vang lên giống như bị hai tay bóp nghẹn, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa, hỏi con quái vật 7-7: "Mày, mày biết tao à?"
Cả phòng trực ban rơi vào khoảng không tĩnh lặng, con quái vật 7-7 cũng không trả lời cậu.
Kim Thiện Vũ hỏi lại lần nữa nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ.
Sự im lặng chết chóc đó khiến Kim Thiện Vũ bình tĩnh lại, lúc Phác Thành Huấn nghi ngờ cậu, cậu cũng có nói thật đâu, toàn trả lời cho qua chuyện thôi.
Giờ bảo quái vật 7-7 trả lời cậu á? Có quỷ ấy.
Nghĩ tới đó, Kim Thiện Vũ bước lên một bước, đi về phía cửa sổ. Cửa đã bị khóa, và lối thoát duy nhất chỉ còn mỗi cửa sổ.
Đúng vào lúc tay cậu chuẩn bị chạm vào cánh cửa sổ kính, cậu bỗng khựng lại—
"Quái vật có khả năng bắt chước."
Những lời Phác Thành Huấn từng nói với cậu vang lên bên tai.
"Học cách con người nói chuyện, cách con người làm việc và biểu cảm của con người."
Học cách nói chuyện...
Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm vào cửa sổ, bên kia cánh cửa, quái vật 7-7 từ từ di chuyển chiếc đũa lên một chút, nó cảm nhận được Kim Thiện Vũ đang tiến gần tới đây.
Nó càng trở nên phấn khích hơn nữa, nhưng sự phấn khích này không kéo dài đến một giây, cái miệng đang cười toe toét của nó nhanh chóng xẹp xuống. Kim Thiện Vũ lùi lại như thể đang đề phòng.
Nó lại nói: "Anh Thiện Vũ, là em mà."
Kim Thiện Vũ di chuyển đến vị trí cách xa cửa sổ nhất trong phòng trực ban, nơi có một chiếc giường đơn cho lão quản lý chung cư nằm nghỉ. Kim Thiện Vũ chẳng lăn lộn trên giường làm gì, cậu cố gắng co người lại, đứng ở chỗ đầu giường và hai bức vách tạo thành một hình tam giác.
Hiện tại cậu vẫn chưa chắc quái vật 7-7 có phải là Lương Trinh Nguyên hay không, hay nó chỉ đang học cách nói chuyện của Lương Trinh Nguyên. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, quái vật 7-7 sẽ giết cậu.
Nếu quái vật 7-7 chịu hợp tác với cậu và trả lời những câu hỏi đã khiến cậu băn khoăn trong nhiều năm nay, cậu có thể mở cửa sổ ra rồi ngồi tâm sự với con quái vật 7-7 này. Nhưng hình như nó không định hợp tác nên cũng đâu thể trách cậu được, cậu phải sống cho đến khi tìm hiểu được mọi chuyện.
Vừa rồi Kim Thiện Vũ vội vàng chỉ là nhầm tưởng bản thân nhất định sẽ tìm được đáp án, sau khi bình tĩnh lại cũng không còn căng thẳng nữa.
Cậu sẽ không ở đây quá lâu đâu, cậu bàn bạc với Phác Thành Huấn rồi, nếu thuận lợi rời khỏi đây, cậu sẽ trở lại phòng 304. Nếu Phác Thành Huấn quay lại Phòng 304 không thấy, hắn nhất định sẽ quay lại tìm cậu.
Trò chơi trong Thế giới Quy tắc 7-7 này vẫn đang tiếp diễn, quái vật 7-7 sẽ không lộ diện sớm vậy đâu, chắc chắn sẽ rời đi trước khi Phác Thành Huấn đến tìm cậu.
Giờ chỉ việc câu giờ thôi.
Nghĩ tới đây, Kim Thiện Vũ lại nhìn quanh một lượt căn phòng. Cậu không chắc quái vật 7-7 ngoài kia có mất kiên nhẫn đẩy cửa sổ vào đây hay không, nhưng hình như trong phòng trực không có gì để tự vệ.
Sau đó, ánh mắt Kim Thiện Vũ dán chặt vào cái gối trên chiếc giường đơn.
Cậu nghĩ đến chiếc đũa đã biến mất sau bữa sáng ngày hôm đó, đoán rằng vũ khí của quái vật 7-7 kia có lẽ chính là chiếc đũa này. Vì thế, cậu ôm chiếc gối trong tay, nếu quái vật 7-7 đột ngột mở cửa xông vào, cậu sẽ dùng nó để bảo vệ bản thân.
Bỗng vang lên một tiếng 'leng keng'.
Lúc Kim Thiện Vũ cầm lấy chiếc gối, tự dưng rơi ra một chiếc chìa khóa. Kim Thiện Vũ bị âm thanh thu hút nên cúi đầu nhìn, khác với chìa khóa phòng bọn họ cầm trên tay, trên chiếc chìa khóa này không có đánh số nên không biết là của ổ khóa nào.
Kim Thiện Vũ còn chưa kịp nghĩ đến tác dụng của chiếc chìa khóa này, giọng nói ngoài cửa sổ lại vang lên: "Anh Thiện Vũ?"
Kim Thiện Vũ ngẩng đầu: "Từ bỏ đi, tao không mắc bẫy đâu."
Dù sao cũng là người có IQ 143, thấy quái vật 7-7 liên tục dùng một chiêu để lừa cậu, Kim Thiện Vũ cảm thấy bản thân bị xúc phạm lắm luôn ấy.
Ngay khi vừa dứt lời, cửa sổ bỗng rung lên.
Như đang có ai đó đẩy cửa từ phía bên ngoài.
Kim Thiện Vũ nhanh chóng ôm chặt chiếc gối, tạo thành tư thế phòng thủ.
Cửa sổ mở ra, cánh cửa từ từ trượt sang một bên dọc theo ray cửa, để lộ một kẽ hở dài và hẹp.
Bóng người đổ qua khe cửa. Có vẻ con quái vật đã hết kiên nhẫn với cậu rồi. Kim Thiện Vũ vẫn muốn tiếp tục lùi về sau, nhưng giờ lưng cậu dựa sát vào tường lắm rồi, vậy nên cậu không thể làm gì khác ngoài việc tìm một chỗ thoáng để đứng, nếu con quái vật 7-7 có tiến vào thì cậu vẫn có không gian để di chuyển.
Bóng đen đổ xuống phòng trực ngày càng lớn, khoảng cách với con quái vật 7-7 ngày càng gần hơn.
Đúng lúc này, Phác Thành Huấn đột nhiên kêu một tiếng: "Lương Trinh Nguyên!"
Kim Thiện Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải trừ được nguy hiểm.
Lúc đó cậu mới chầm chậm bước gần về phía cửa sổ, nhìn thấy Phác Thành Huấn đang giữ lấy Lương Trinh Nguyên. Phác Thành Huấn cũng nhìn thấy cậu, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu rời khỏi phòng trực.
Kim Thiện Vũ nhảy qua cửa sổ, vừa thoát ra ngoài, lão quản lý cũng nhanh chóng trở về phòng trực từ phía hành lang.
Kim Thiện Vũ vội vàng đóng cửa sổ lại trước khi lão đến.
Phác Thành Huấn nhìn cậu, thấy Kim Thiện Vũ không sao liền bế Lương Trinh Nguyên về Phòng 304.
Lương Trinh Nguyên khoát khoát tay nói: "Đại ca, em sắp không thở nổi nữa, bình tĩnh coi."
Kim Thiện Vũ đi phía sau, luôn để mắt tới Lương Trinh Nguyên.
Đến phòng 304, Phác Thành Huấn mới buông cậu ta ra. Lương Trinh Nguyên sờ sờ cổ họng, bị Phác Thành Huấn túm cổ áo làm cậu ta thở không ra hơi luôn rồi.
Hiện tại được Phác Thành Huấn tha, Lương Trinh Nguyên ho khan một tiếng, hờn dỗi nói: "Đại ca, sao lại đối xử với em thế chứ?"
Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm Lương Trinh Nguyên: "Cậu ở đó làm gì?"
Thấy Phác Thành Huấn hỏi câu bản thân muốn hỏi, Kim Thiện Vũ im lặng lắng nghe.
"Để cứu anh Thiện Vũ ạ." Lương Trinh Nguyên nói.
Vừa dứt lời, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ, có chút nao núng: "Em làm hỏng chuyện rồi sao? Không, chắc không phải đâu ha. Tại em nghe thấy động tĩnh ở tầng hai nên xuống xem thử. Em thấy đại ca đang cãi nhau với lão quản lý, nên cảm thấy có chút không đúng."
"Sau đó, em gõ cửa phòng 304 để tìm anh Kim. Cơ mà không có ai mở hết nên thấy không ổn. Em không tìm thấy anh Kim ở tầng ba, tầng hai thì bị khóa, bởi vậy chỉ còn tầng 1."
Lương Trinh Nguyên khổ sở giải thích, sau đó hỏi: "Đại ca, em làm vậy là sai ạ?"
Thấy Phác Thành Huấn không để ý tới mình, Lương Trinh Nguyên lại nhìn qua Kim Thiện Vũ: "Anh Thiện Vũ, em thực sự đã làm hỏng chuyện rồi sao?"
Kim Thiện Vũ hỏi: "Sai chỗ nào?"
Lương Trinh Nguyên nói: "Đại ca khăng khăng muốn lên tầng hai để đi vệ sinh, em nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng. Tuy nhà vệ sinh ở tầng ba là hiện trường án mạng, nhưng đại ca sẽ không phải kiểu nhát gan như vậy. Hơn nữa còn có nhà vệ sinh ở tầng một, hôm nay em toàn đi vệ sinh ở tầng một á, em còn biết ở tầng một có nhà vệ sinh thì đại ca không thể không biết được. Em nghĩ, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến đại ca lên tầng hai, nhưng em không thể nghĩ ra lý do sao lại như vậy, cho nên em nghĩ đến anh." Lương Trinh Nguyên nhìn Kim Thiện Vũ, nói: "Em nghĩ mình sẽ tìm đến anh Thiện Vũ giúp đỡ, nhưng em không thấy anh ở đâu cả, sau đó em hiểu ra, anh Thiện Vũ chắc chắn gặp nguy rồi, nếu không thì đại ca sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy được."
Kim Thiện Vũ quay qua Phác Thành Huấn, người vẫn đang chăm chú quan sát Lương Trinh Nguyên nãy giờ.
Cậu suy nghĩ một chút nói: "Anh Trinh Nguyên, anh nhảy lên cho tôi xem."
Lương Trinh Nguyên: "Hả?"
"Dạ."
Lương Trinh Nguyên nhảy lên, cậu ta mặc một chiếc áo phông to và quần dài.
Nếu như chiếc đũa ở trên người Lương Trinh Nguyên, lúc Lương Trinh Nguyên nhảy lên như vậy, chiếc đũa nhất định sẽ rơi ra, nhưng lại không có gì rơi xuống cả.
Sau khi nhảy xong, Lương Trinh Nguyên hỏi Kim Thiện Vũ: "Anh Thiện Vũ, xong sao nữa?"
Kim Thiện Vũ vẫn muốn nói tiếp, Phác Thành Huấn cướp lời: "Cậu ở phòng trực bao lâu?"
Lương Trinh Nguyên nói: "Em vừa mới đến thôi à. Em nghe thấy âm thanh trong phòng trực, sau đó em ngập ngừng gọi thử, lại nghe thấy giọng anh Thiện Vũ trong phòng trực thật."
"Em chỉ muốn cứu anh Thiện Vũ nên mới mở cửa sổ." Lương Trinh Nguyên giải thích xong, lại hỏi: "Anh Thiện Vũ, đại ca, em thật sự làm hỏng việc của hai người rồi sao? Em... em không có cố ý mà. Não em cũng chỉ đến vậy, em muốn tìm cách cứu anh mà thôi."
"Anh Trinh Nguyên." Kim Thiện Vũ gọi.
"Anh Thiện Vũ, anh nói đi, anh nói đi." Lương Trinh Nguyên đáp.
Kim Thiện Vũ hỏi: "Lúc anh đến phòng trực ban, có thấy gì không?"
"Thấy gì ạ?" Lương Trinh Nguyên nhớ lại: "Hình như không có á."
Phác Thành Huấn hỏi rõ ràng hơn: " Người thì sao?"
"Người? Em không thấy ai hết trơn, trước cửa phòng trực ban cũng không có người." Lương Trinh Nguyên suy nghĩ một chút, đột nhiên dừng lại: "..."
Phác Thành Huấn hỏi: "Ai?"
Lương Trinh Nguyên trả lời: "Chị Lý Dĩnh."
"Lúc đó em sợ lắm luôn, thú thật em có hơi do dự có nên cứu anh Thiện Vũ hay không. Đang do dự thì thấy chị Lý Dĩnh đi ra từ nhà vệ sinh tầng một."
Lương Trinh Nguyên nói xong lại hỏi: "Cái này có tính là nhìn thấy không ạ?"
Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm Lương Trinh Nguyên một lúc, nhưng không phát hiện ra điểm gì khác thường.
Cậu đoán Phác Thành Huấn cũng giống cậu, cho nên Phác Thành Huấn không vui, hắn xua tay: "Cút."
Lương Trinh Nguyên tủi thân: "Vâng."
Tủi thân xong, cậu ta đi ra ngoài. Khi đi tới cửa, cậu dừng lại, quay đầu nhìn Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ: "Ừm, mặc dù em ngu thật, nhưng nếu hai anh cần tới sự giúp đỡ của em thì em luôn sẵn lòng á."
Lương Trinh Nguyên nói: "Em thực sự ... thực sự không thể chịu đựng được cảm giác ngồi chờ cái chết đến với mình đâu."
"Cút đi." Phác Thành Huấn vẫn nói như cũ.
Lương Trinh Nguyên mở cửa, đột nhiên sau lưng cậu ta chợt vang lên tiếng gọi.
Kim Thiện Vũ: "Anh Trinh Nguyên."
Lương Trinh Nguyên quay đầu nhìn cậu: "?"
Kim Thiện Vũ hỏi: "Sao anh biết được tôi bị khóa trong phòng trực?"
Cậu nhấn mạnh từ 'khóa'.
Lương Trinh Nguyên nói: "Không phải em vừa nói rồi sao?"
"Không." Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Anh trực tiếp đẩy cửa sổ ra cứu tôi, sao anh biết được cửa chính bị khóa, còn cửa sổ thì không?"
Lương Trinh Nguyên nhìn cậu.
"Em có biết đâu anh."
Lương Trinh Nguyên khó hiểu nhìn Kim Thiện Vũ: "Em nào biết cửa phòng khóa hay cửa sổ không khóa, em nghe thấy giọng anh nên nghi ngờ anh ở trong phòng trực, nếu em trực tiếp đẩy cửa vào trong, nhỡ đâu bị giết thì sao. Nên em nghĩ đẩy cửa sổ an toàn hơn.
Cậu ta giải thích như vậy xong, chợt giật mình sợ hãi: "Anh... anh Thiện Vũ, anh hỏi em như vậy làm gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Kim Thiện Vũ nhìn cậu ta, cậu tạm chấp nhận lý do "mở cửa bị giết" của Lương Trinh Nguyên.
Thấy Kim Thiện Vũ không hỏi nữa, Phác Thành Huấn xua tay: "Không có gì, đi lẹ đi, trời tối rồi."
Lương Trinh Nguyên còn muốn hỏi thêm, Kim Thiện Vũ lại lắc đầu: "Không có gì đâu."
Lương Trinh Nguyên suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu rời khỏi Phòng 304.
Sau khi Lương Trinh Nguyên rời đi, Phác Thành Huấn kéo ghế ngồi xuống theo chiều ngược. Hai tay giữ lấy lưng ghế, ngẩng đầu hỏi Kim Thiện Vũ: "Không phải cậu ta à?"
Kim Thiện Vũ kể với Phác Thành Huấn về hành động của Lương Trinh Nguyên trong đêm đầu tiên, tên Lương Trinh Nguyên này chắc xem phim kinh dị nhiều quá rồi, hôm đầu tiên cậu ta cũng lo lắng về việc mở cửa phòng sẽ bị giết.
Với một người luôn cảnh giác với cửa ra vào, việc cậu ta tránh nó để mở cửa sổ cũng là một phản ứng bình thường.
Phác Thành Huấn trầm ngâm: "Em không nói chuyện với 7-7 à?"
"Em có." Kim Thiện Vũ nói: "Là giọng của Lương Trinh Nguyên, cách nói chuyện của Lương Trinh Nguyên."
Trong số tám người ở Thế giới Quy tắc 7-7, Phác Thành Huấn sẽ gọi cậu là "Nhóc thiên tài", Lương Trinh Nguyên sẽ gọi cậu là "Anh Thiện Vũ", những người khác hoặc gọi cậu bằng tên, hoặc tình cảm lắm thì thêm chữ "bạn học".
Phác Thành Huấn nhíu mày, Kim Thiện Vũ vội vàng hỏi: "Đàn anh, năng lực bắt chước của quái vật mạnh đến mức độ như vậy sao?"
"Trước đây chưa từng xảy ra chuyện kiểu vậy, nhưng ở thế giới này thì tôi cũng không dám chắc." Phác Thành Huấn nói: "Nơi này đã chết quá nhiều người, nên tôi không thể đảm bảo năng lực quái vật có tăng lên không."
Lời này ẩn chứa vài thông tin, Phác Thành Huấn biết Kim Thiện Vũ có thể hiểu, nhưng vẫn nói: "Người chết ở Thế giới Quy tắc sẽ bị quái vật ăn thịt, nó ăn càng nhiều thì sẽ càng giống con người, rồi cuối cùng nó sẽ không khác gì con người cả. Theo suy đoán của một vị đàn anh trước kia, khi một con quái vật ăn đủ số người, nó sẽ nảy sinh ham muốn với những thứ khác, giống như khao khát ăn no mặc ấm của chúng ta vậy, và rồi nó sẽ cảm thấy không bằng lòng với việc chế định quy tắc tử vong trong thế giới của chính mình nữa."
Ngón tay Kim Thiện Vũ không khỏi co lại, tiếp tục nghe Phác Thành Huấn nói: "Nhóc thiên tài, chẳng phải Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên cũng có quy tắc đấy thôi?"
Tại sao mỗi năm đều có học sinh được chọn đến đây, tại sao học sinh của trường này lại bị hạn chế bởi nội quy trường, tại sao học sinh lại chết khi rời khỏi trường.
Kim Thiện Vũ mím môi, thấp giọng nói: "Ý của đàn anh là có một con quái vật đã thoát khỏi Thế giới Quy tắc, và chọn trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, biến nó thành Thế giới Quy tắc thực sự."
Phác Thành Huấn nói: "Đây chỉ là do một vị tiền bối kia suy đoán, quá bi quan, ít người tin lắm."
Có thể biến Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên thành Thế giới Quy tắc, đợi nó mạnh hơn chút nữa, vậy thế giới này sẽ ra sao?
"Vậy..." Kim Thiện Vũ hỏi: "Vị đàn anh đó..."
"Anh ấy chết rồi." Phác Thành Huấn nói.
Phác Thành Huấn không muốn tiếp tục đề tài này, hắn nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ hỏi: "Thế sao rồi?"
Kim Thiện Vũ: "Gì cơ?"
Phác Thành Huấn: "Tìm được gì rồi?"
Sau hai ba ngày tiếp xúc với Phác Thành Huấn, Kim Thiện Vũ đã quá quen với cái tật chẳng bao giờ chịu hỏi trực tiếp của hắn.
Kim Thiện Vũ nhanh chóng lấy giấy khai sinh và mấy tờ phiếu mua hàng trong túi đưa cho Phác Thành Huấn.
Phác Thành Huấn vừa nhìn vừa hỏi: "Nhóc thiên tài, nói những gì em nghĩ đi."
Kim Thiện Vũ nói: "Thời gian trên đơn đặt hàng ngay sau thời gian trên giấy khai sinh, giấm trắng chứa acid acetic quả thực có khả năng làm mềm xương. Nếu giấy khai sinh có liên quan đến đơn đặt hàng thì chuyện này..."
Kim Thiện Vũ chỉ vào giấy khai sinh trong tay Phác Thành Huấn: "Cô bé này có lẽ là Bình hoa Cô nương."
"Cửa được khóa, tức là lão quản lý rất sợ Bình hoa Cô Nương. Thế nhưng ông ta lại giữ giấy khai sinh lại..." Phác Thành Huấn đang suy nghĩ, Kim Thiện Vũ bỗng xen vào: "Cô gái trong bình là con gái của ông ta sao?"
Tờ giấy khai sinh viết tay này nói thẳng ra là vô dụng, nhưng lão quản lý chung cư vẫn giữ nó, tức là nó có một ý nghĩa nào đó với ông ta, nếu vô dụng thì thì bây giờ đã được nằm cùng đống phế liệu ở thùng rác lâu rồi.
"Có lẽ vậy, nhưng chắc chắn lão ta là hung thủ." Phác Thành Huấn giơ phiếu mua hàng trên tay trái lên, lần mua giấm trắng thứ nhất rất gần với thời điểm bé gái chào đời, hơn nữa số lượng cũng không lớn, dễ dàng đoán được đây là mẻ giấm trắng đầu tiên đang trong quá trình thử nghiệm.
Khi thử nghiệm thành công, khối lượng các đơn đặt hàng tiếp theo sẽ tăng lên.
Kim Thiện Vũ im lặng một lúc, thương thay cho số phận bi thảm của bé gái.
Một lúc sau, Kim Thiện Vũ cũng nói với Phác Thành Huấn về 'thỏa thuận' mà cậu đã nhìn thấy, nhưng cậu chỉ thấy được ba mục đầu tiên, trong số đó có mục không được phép vào tầng hai.
Quay trở lại với chủ đề tầng hai. Rốt cuộc tầng hai có gì khiến cho lão quản lý chung cư ghi vào trong thỏa thuận như vậy, hơn nữa khi nhìn thấy Phác Thành Huấn ở tầng hai, lão lập tức đuổi theo.
Nghĩ tới đây, Kim Thiện Vũ đột nhiên dừng lại.
Phác Thành Huấn: "Gì thế?"
Kim Thiện Vũ nói: "Camera."
Phác Thành Huấn cũng sửng sốt.
Lão quản lý nhìn thấy Phác Thành Huấn đi lên tầng hai qua màn hình giám sát, lúc Kim Thiện Vũ lẻn vào phòng trực ban đúng là có nhìn thấy nó.
Tất cả camera trong tòa chung cư này đều được giấu kín, ngày hôm nay Kim Thiện Vũ có thể tránh được vị trí của các camera và đến phòng trực cũng là nhờ việc phân tích các vị trí có thể có của camera dựa trên đặc điểm tòa chung cư.
Cha mẹ cậu thường xuyên phá hủy những đồ vật có ánh sáng nhấp nháy, vì thế nên Kim Thiện Vũ đã nghiên cứu rất nhiều về loại máy quay vừa có thể che giấu chúng khỏi tầm mắt của cha mẹ, vừa có thể ghi lại các hoạt động của họ.
Kim Thiện Vũ nhớ lại cái nhìn mình từng thấy thấy trên màn hình giám sát, sau đó phân tích vị trí chính xác của tất cả các camera.
"Phòng nào cũng có camera. Mỗi bên hành lang tầng hai có đều được lắp camera, ở bên trong cánh cửa sắt. Còn... cái nữa ở sảnh chung cư tầng một". Kim Thiện Vũ nói: "Ở ngay cửa chính của tòa chung cư."
"Bên ngoài phòng trực không có camera sao?" Phác Thành Huấn hỏi.
Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Không có."
Phác Thành Huấn lại hỏi: "Camera ở cửa chính có quay được đến chỗ phòng trực không?"
Kim Thiện Vũ biết lý do Phác Thành Huấn hỏi câu hỏi này, nếu có thể quay được dù chỉ một góc ở phòng trực, con quái vật 7-7 đã đứng bên ngoài từ lâu chắc chắn sẽ xuất hiện trên màn hình giám sát.
Kim Thiện Vũ lẻn vào phòng trực, chỉ chuyên tâm tìm kiếm manh mối, không nhìn màn hình nhiều. Nhưng chỉ cần quay được một góc của phòng trực trong màn hình giám sát, bọn họ tiếp tục dùng chiêu cũ để thu hút lão quản lý, lúc đó lẻn vào kiểm tra màn hình thì có thể biết ai là quái vật 7-7 ngay.
Nhưng Kim Thiện Vũ lại thất vọng lắc đầu: "Không được đâu, quay không đến."
Nếu không, lúc cậu xuất hiện ở phòng trực, lão quản lý đã tìm được cậu rồi.
Phác Thành Huấn lui về phía sau hỏi: "Màn hình giám sát có thấy được Lương Trinh Nguyên không?"
Nếu Lương Trinh Nguyên là quái vật 7-7, vậy thì với tư cách là người tạo ra Thế giới Quy tắc 7-7, cậu ta phải biết vị trí chính xác của từng camera, vì không thể để lộ thân phận nên nhất định sẽ tránh xa những nơi camera quay được.
Vì vậy, muốn phán đoán Lương Trinh Nguyên có phải quái vật 7-7 hay không, chỉ cần xem xem hình ảnh cậu ta trong màn hình giám sát, lập tức sẽ biết được câu trả lời.
Ngay cả Phác Thành Huấn cũng không thể đoán được ngay vị trí của camera thì Lương Trinh Nguyên càng không thể nào đoán được.
Kim Thiện Vũ lục lại ký ức với màn hình giám sát, cậu nhắm mắt cẩn thận nhớ lại nhưng lúc đó thực sự cậu không để tâm tới màn hình giám sát nhiều lắm. Lời nhắc nhở của Phác Thành Huấn cộng thêm sự xuất hiện của quái vật 7-7 đã kéo hết sự chú ý của cậu rồi, nên cậu cũng chẳng coi lại màn hình giám sát lần nào nữa.
"Đàn anh." Nhóc thiên tài chán nản: "Em không nhớ."
Cậu chỉ mới nhìn thoáng qua, điều khiến cậu còn nhớ rõ chính là hệ thống giám sát trong phòng, cậu nói: "Nhưng lúc đó, Phòng 302 với 303 không có ai trên màn hình giám sát cả."
Nói cách khác, cả Lý Dĩnh và Lương Trinh Nguyên đều không có trong phòng.
Phác Thành Huấn hỏi: "Phòng 301 thì sao?"
Phòng 301 là Chu Linh Linh, từ khi bước vào Thế giới Quy tắc bọn họ vẫn luôn dính lấy nhau. Theo lời khai của Lương Trinh Nguyên, chỉ có Lý Dĩnh xuất hiện còn Chu Linh Linh thì không. Nếu chỉ có một mình Lý Dĩnh xuất hiện khu nhà vệ sinh ở tầng một thì thật kì lạ, trong ấn tượng của mọi người, cô ta là một người khá nhút nhát.
Sao cô ta dám tự mình đi nhà vệ sinh ở tầng một chứ?
Hoặc cô ta chính là quái vật 7-7, nghe thấy giọng của Lương Trinh Nguyên nên mới chạy vào trong nhà vệ sinh để trốn.
Kim Thiện Vũ nói: "Phòng 301 cũng không có người."
Phác Thành Huấn: "Không có?"
Kim Thiện Vũ khẳng định: "Đúng vậy đàn anh, 301 không có người."
Phác Thành Huấn cau mày khó chịu.
Bởi vì Chu Linh Linh không có ở trong phòng nên khả năng Lương Trinh Nguyên là quái vật 7-7 tăng lên một chút. Nếu hai cô gái không ở trong phòng cùng lúc chỉ có khả năng duy nhất là đi vệ sinh.
"Ít nhất lời Lương Trinh Nguyên nói là thật." Phác Thành Huấn khịt mũi nói: "Cậu ta nhìn thấy Lý Dĩnh ở nhà vệ sinh tầng một."
Nhưng cậu ta có nhìn thấy Chu Linh Linh hay không thì chỉ có cậu ta rõ.
"Nếu Lương Trinh Nguyên là quái vật 7-7..." Kim Thiện Vũ mím môi nói: "Thì gay to."
Phác Thành Huấn từng nói IQ của quái vật không cao, nhưng nếu Lương Trinh Nguyên là quái vật 7-7, cậu ta không chỉ thuyết phục được Kim Thiện Vũ bằng những lý do hoàn hảo, mà còn cố tình chỉ nhắc đến Lý Dĩnh, không nhắc đến Chu Linh Linh để phân tán sự nghi ngờ của họ.
Suy cho cùng, Lý Dĩnh là một người rụt rè ít nói, kiểu người như vậy cho người khác cảm giác độ hiện diện rất thấp, nhưng một khi rơi vào diện tình nghi, thì độ hiện diện thấp lại là điều đáng ngờ nhất.
Kim Thiện Vũ cũng hiểu lý do Phác Thành Huấn khó chịu, quái vật như vậy mà có thể nói chỉ số thông minh thấp sao?
Nó đã ăn bao nhiêu người mới đạt được chỉ số IQ như vậy, lừa gạt được nhóc thiên tài tự xưng Kim Thiện Vũ? Vậy tỷ lệ sống sót trong Thế giới Quy tắc 7-7 là bao nhiêu?
Phác Thành Huấn không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Không cần Phác Thành Huấn nói, Kim Thiện Vũ cũng biết Phác Thành Huấn muốn dùng lại chiêu cũ.
Rốt cuộc quái vật là ai, màn hình camera chính là câu trả lời.
Kể cả con quái vật giở trò với màn hình camera, dự đoán được suy luận của hai người họ, cố tình để lại dấu vết của mình trên màn hình giám sát, miễn là họ nhìn thấy Lý Dĩnh và Chu Linh Linh đi cùng nhau trong đó, lập tức có được câu trả lời.
"Đi thu hút lão quản lý chung cư đi." Phác Thành Huấn nói: "Lần này để tôi."
Kim Thiện Vũ nói: "Để em đi cho, em quen với phòng trực ban hơn."
"Trời sắp tối rồi." Phác Thành Huấn nói: "Nếu như quái vật lại chặn em ở phòng trực, không cần nó ra tay, lão quản lý đã giết em rồi."
Ít nhất hiện tại, con quái vật 7-7 đang nhắm vào Kim Thiện Vũ chứ không phải Phác Thành Huấn, nếu Kim Thiện Vũ lên tầng hai và đập cửa, không gian không bị hạn chế, nếu quái vật 7-7 lại tìm thấy cậu, cậu sẽ có chỗ để trốn thoát.
Kim Thiện Vũ đang định gật đầu.
Bỗng có tiếng la hét phát ra từ tầng một.
Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn nhìn nhau, Lương Trinh Nguyên mở cửa Phòng 303: "Đệt mẹ, sao thế."
Trước khi bọn họ tiến đến nơi phát ra âm thanh, tiếng hét đó đã chạy về phía họ.
Là Chu Linh Linh.
Phác Thành Huấn ngăn cô lại: "Chuyện gì?"
Cô ôm đầu không ngừng gào thét, chẳng thể nghe thấy ai nói nữa.
Phác Thành Huấn ra hiệu cho Kim Thiện Vũ an ủi cô.
Kim Thiện Vũ nào có biết an ủi người khác, cậu chưa biết phải làm sao thì Lương Trinh Nguyên bên cạnh đã hỏi: "Chị Linh Linh, sao vậy? Đừng sợ, bọn em ở đây cả mà, xảy ra chuyện gì sao?"
Lương Trinh Nguyên an ủi cô một hồi, Chu Linh Linh mới ngẩng đầu lên.
"Lý... Lý Dĩnh..."
"Chết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip