Sương đỏ 124
24 (P.1).
Bị lính tam phủ giải đến trước mặt Thánh mẫu và Dương thái phi, Đặng Thị Huệ vẫn đứng thẳng lưng không chịu quỳ cho đến khi bị hai người lính ghì chặt và giúi xuống đất, nhưng ánh mắt bà vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo không khuất phục khi nhìn thẳng vào gương mặt đang tái lại của Dương thái phi. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng người thiếu phụ này vẫn như ngày nào, vẫn cái vẻ quyền uy sang cả đó, vẫn ánh mắt sắc sảo đó, khiến cho Dương thái phi cảm thấy mọi chuyện dường như chỉ mới hôm qua. Bà ghét người phụ nữ này, ghét đến thấu tim gan, mỗi lần nhớ đến ả, bà không sao quên được chuyện xưa cố chôn kín trong lòng. Ngày hôm nay, ả bị lính tam phủ đưa đến trước mặt bà, nhắc cho bà nhớ rằng ả vẫn còn sống, vẫn chưa chết và vẫn nhìn bà bằng ánh mắt của kẻ thắng ngó xuống người bại, kể cả khi bà mới là người đứng đầu hậu cung hiện nay.
Vốn nghĩ Đặng tuyên phi sau cùng cũng sẽ bị phát hiện ra, nhưng Nguyên Thục không ngờ Thánh mẫu lại phát hiện sớm đến thế. Hiện giờ, tình thế của nó vô cùng nan giải. Bà ta là bị bắt khi chạy ra từ phòng nó, nếu nó nhận có biết việc bà ta trốn trong đó, chắc chắn sẽ bị bắt tội, nhược bằng nếu nó chối thì biết đâu Đặng tuyên phi sẽ nói ngược lại, đã tội lại càng thêm tội nặng hơn, nó có trăm cái miệng cũng không thể tự thanh minh cho mình được, thế nên đứng trước câu hỏi của Thánh mẫu, Nguyên Thục do dự, chưa biết phải trả lời như thế nào.
Trong khi Nguyên Thục còn đang phân vân thì Thánh mẫu xem chừng như đã rất sốt ruột, thấy nó cứ ngần ngừ chưa trả lời, bà đột ngột gắt lên.
- Hồ tiệp dư, ban nãy ta hỏi sao ngươi không trả lời, có phải ngươi đã lén thả ả cung nhân này ra khỏi Tăng Hộ đường và giấu ả ở trong phòng mình, đúng không?
- Thưa Thánh mẫu, thần và bà ấy vốn không quen biết gì nhau, sao có thể lén thả bà ấy ra, còn chuyện bà ấy từ trong phòng thần chạy ra, Thánh mẫu, từ nãy đến giờ thần ở cung miếu làm lễ, sau đó thì theo chúa công đi dạo, căn bản là không hề có mặt ở Đoan Nguyên cung khi bà ta bị bắt. Có thể bà ta trốn vào đó khi thần không có mặt, rồi ra ngoài và bị bắt, như vậy làm sao liên quan đến thần được, làm sao là thần che giấu cho bà ta được.
Bị Thánh mẫu thúc giục, lại quan sát thấy thần sắc khó coi của Dương thái phi, Nguyên Thục bất đắc dĩ đành phải phủ nhận tất cả. Ban đầu Nguyên Thục tính gọi Đặng Thị Huệ là Đặng tuyên phi, nhưng không cần ai nói cũng có thể nhận ra Dương thái phi và bà ta trước kia có xích mích với nhau, nay bà ta đã bị truất phế làm cung nhân, nếu lại nhắc đến chức danh tuyên phi kia, không khéo lại khơi dậy mối hiềm khích cũ giữa hai người, và người thiệt thòi trong chuyện này là bản thân nó. Sau phút suy tính, Nguyên Thục quyết định gọi Đặng Thị Huệ là “bà ấy”, bởi gọi thẳng tên người lớn tuổi hơn mình cũng không được lịch sự gì. Chuyện đã đến nước này, dù có nói quen biết Đặng Thị Huệ hay không nó cũng đều bị dị nghị, chi bằng cứ chối phắt để tránh khỏi phiền phức lôi thôi.
Nguyên Thục trả lời, rất từ tốn, lại còn có phần hợp lý, khiến Thánh mẫu nhíu mày nhưng cũng không thể bắt tội nó được. Lính tam phủ bắt được Đặng Thị Huệ khi ả từ trong phòng Nguyên Thục chạy ra, nhưng suốt từ nãy đến giờ đúng là Nguyên Thục đều ở trong cung miếu thắp nhang khói, thế nên chuyện của ả cung nhân này có lẽ không liên quan gì đến cái cô Hồ tiệp dư này thật. Những suy nghĩ ấy khiến Thánh mẫu do dự, trong khi bà chưa biết phải xử trí như thế nào thì Ngọc Xuân đứng bên cạnh Dương thái phi trước sau vẫn im lặng, đột ngột lại lên tiếng.
- Ô, thì ra thiếu phụ này là cung nhân bị giam giữ nhưng đào thoát bị bắt đây sao. Ban nãy khi đi ngang qua phòng Hồ tiệp dư, tiểu nữ nhìn thấy bà ấy chạy vào trong mãi mà không quay trở ra, tiểu nữ cứ tưởng Hồ tiệp dư vì bận tiếp vị bằng hữu này mà đến cung miếu trễ như thế đó chứ.
Trước những lời nói tưởng chừng như vô tình của Ngọc Xuân, Thánh mẫu và Dương thái phi nhíu mày lại. Ban nãy, Dương thái phi có cử Ngọc Xuân đến hồ Băng Tâm để hái những bông sen mới nở dâng lên tiên vương, lúc đó, lễ chính kỵ chỉ mới bắt đầu, có nghĩa là Nguyên Thục vẫn còn đang ở trong phòng. Hay thật, Thánh mẫu cười nhạt, nếu không có Ngọc Xuân kịp thời lên tiếng, chắc bà đã bị những lời nói dối khôn khéo của con bé tiệp dư này làm cho mụ mị đầu óc rồi.
- Hồ tiệp dư, ngươi trả lời sao đây? Chuyện lần này là do chính mắt Ngọc Xuân trông thấy, tang chứng vật chứng đàng hoàng, chứ không phải ta giá tội cho ngươi nhé!
Liếc nhìn Nguyên Thục đứng ngây ra, Thánh mẫu lên tiếng hỏi, giọng đanh lại như thể đang hỏi cung tội đồ. Những tưởng mọi chuyện đã có vẻ êm xuôi, nay Ngọc Xuân lại lên tiếng, mọi chuyện có chiều hướng xấu đi, làm Nguyên Thục nửa tức giận, nửa lo lắng. Là Ngọc Xuân cố tình làm khó dễ nó, hay trong lúc vô tình nên cô mới thốt ra những lời như thế.
- Thánh mẫu, tại sao bà ấy thoát ra được khỏi Hộ Tăng đường, thần thật sự không biết. Thần cũng không hề lén giấu bà ấy trong phòng, chỉ là bà ấy đột nhiên xuất hiện trong phòng của thần, thế thôi.
Trước những lời phân trần của Nguyên Thục, Thánh mẫu chỉ nhếch mép, bà hừ nhạt.
- Nếu như biết ả ta là tội nhân, tại sao ngươi không hô hoán hay thông báo cho ta biết khi ả ta xuất hiện trong phòng ngươi mà lại im lặng đến tận giờ này? Ban nãy ngươi còn dám nói dối rằng ả ta vào ra lúc nào không liên quan đến ngươi, nay lại bảo ả ta đột ngột xuất hiện chứ ngươi không cố tình che giấu. Ngươi nghĩ những lời nói dối như thế lại có thể lừa ta một lần nữa hay sao? Rõ là cố tình che giấu mà còn muốn quanh co chối tội à?
- Thánh mẫu, thần vốn không biết thân phận của bà ta, lại càng không biết bà ta đang là tội nhân, bị giam giữ nhưng đào thoát. Hơn nữa, nếu như là ngày thường, thần nhất định sẽ hô hoán lên cho mọi người biết, nhưng hôm nay là lễ chính kỵ của tiên vương, chuyện này mà làm ầm ĩ lên, trăm người nhìn vào sẽ cho rằng Lượng phủ ta canh giữ không nghiêm ngặt mới có sự chộn rộn ấy. Còn chuyện im lặng đến tận bây giờ, là do thần muốn đợi Đoan Nam vương cử hành lễ tế, thết đãi xong xuôi rồi mới nói chuyện này, âu cũng là để mọi người ra về hết hẵn xử lý chuyện trong nhà sau mà thôi. Nếu như điều đó khiến Thánh mẫu và Dương thái phi không được vui, thần xin nhận lỗi, nhưng chuyện lén lút thả người hay cố tình che giấu bà ấy, thần tuyệt đối không làm. Chuyện này không có lợi gì cho thần, ngược lại nếu bị phát hiện ra sẽ bị trách tội nên chẳng có lý do gì khiến thần hành động như thế cả, Thánh mẫu minh xét cho.
Nếu như trước đó, Nguyên Thục nói những lời này, có lẽ Ngọc Xuân sẽ không thể lên tiếng được, nhưng bây giờ nó càng nói, Thánh mẫu càng cho rằng những lời của nó là ngụy biện, khiến bà càng chán ghét nàng Hồ tiệp dư này hơn bao giờ hết. Bất kể chuyện gì bà cũng có thể xét lại, nhưng một lần bất tín, vạn lần bất tin, chuyện lừa dối, bà không bao giờ tha thứ, không bao giờ.
- Việc đã đến nước này, ngươi muốn nói gì mà chẳng được. Chuyện che giấu tội nhân ta không nói tới, nhưng ngươi biết chuyện lại cố tình nói dối ta và Dương thái phi, nếu như Ngọc Xuân không lên tiếng kịp thời, chắc ngươi rất đắc ý khi đã lừa gạt được ta chứ gì. Hồ tiệp dư, ngươi giỏi lắm, người đâu, mau đưa Hồ tiệp dư đến lãnh cung cho ta!
- Thánh mẫu, thần thật sự không có ý đó!!!
Bị hai người lính tam phủ giữ lại, Nguyên Thục tái mặt, nó cố sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra khỏi hai gọng kềm đang xiết chặt đó. Trước sự lạnh lùng của Thánh mẫu, Nguyên Thục cố gắng năn nỉ, đôi mắt nó long lanh, sắp khóc khi bị hai người lính tam phủ đưa đến lãnh cung. Nó không muốn lừa dối Thánh mẫu nhưng lại không thể biện minh cho mình, lại càng không tìm ra cách nào để tự bào chữa hay thoát khỏi tình huống nan giải này. Cay đắng, uất ức, phẫn hận và lo sợ, bao nhiêu cảm xúc trong lòng Nguyên Thục cuộn lại, và rồi trào ra khóe mắt nó bằng những giọt lệ long lanh. Không muốn bị giải đến lãnh cung, Nguyên Thục ra sức chống cự, tối nay nó muốn được ở bên cạnh Trịnh Khải chứ không phải cái lãnh cung lạnh lẽo vô tình đó. Sự chống cự quyết liệt của nó khiến hai người lính vô cùng khó khăn khi giải Nguyên Thục đi. Trước diễn biến đó, Thánh mẫu vô cùng tức giận vì sự cứng đầu của Nguyên Thục, bà tức tốc gọi thêm hai người lính đến, rồi cả bốn như nhấc bổng Nguyên Thục lên để giải về lãnh cung, khiến nó như muốn khóc vì tình thế khó khăn này.
Đứng nép sau lưng Dương thái phi, nhìn Nguyên Thục trào nước mắt khi bị bốn người lính tam phủ giải đến lãnh cung, trong lòng Ngọc Xuân cảm thấy xót thương, tội lỗi, nhưng chừng đó không thể che giấu được chút hả hê ngự trị trong lòng. Ban nãy, nhìn chúa công âu yếm Nguyên Thục với sự dịu dàng từ trước tới nay Ngọc Xuân chưa bao giờ nhìn thấy, cô đã rất đau lòng và tủi thân. Chỉ trách cô là người đến sau, chỉ trách cô đã không gặp được ngài ấy trước Nguyên Thục. Trong giây phút, ước muốn nếu không có Nguyên Thục trên đời lướt qua trong tâm trí cô. Nếu không có nàng ta, chắc chắn người được âu yếm như thế là cô, người ở trong vòng tay ngài ấy là cô và người cùng ngài ấy động phòng đêm đó là cô. Phòng tân hôn rực rỡ nhưng lòng người lạnh lẽo, tâm hoài mong khắc khoải, ôm mối tương tư buồn tủi không phải là thứ cô mong muốn. Chỉ cần không có nàng ta…. Chính vì sự ghen tị thoáng qua đó, khi chứng kiến Nguyên Thục bị Thánh mẫu vấn tội, Ngọc Xuân đã buột miệng nói ra chuyện đã nhìn thấy Đặng Tuyên phi chạy vào trong phòng Nguyên Thục khi nó còn trong đó, khiến kết quả giờ đây là nàng ta phải gánh tội và bị giải đến lãnh cung. Ngọc Xuân cắn môi do dự, nửa muốn nói giúp Nguyên Thục, nửa lại muốn nàng ta nhận lãnh hình phạt của mình. Dù sao thì, cô không nói dối, cô đã nói những gì chính mắt mình nhìn thấy, Nguyên Thục mới là người nói dối, là tự nàng ta chuốc lấy rắc rối, không thể trách cô.
Trước khi bị bốn người lính tam phủ giải đi, Nguyên Thụ cố gắng quay đầu lại lần nữa, mong rằng Thánh mẫu sẽ đổi ý, hay Dương thái phi sẽ nghĩ lại mà xin tội cho mình. Dù biết đó chỉ là hy vọng hão huyền, nhưng khi nhìn thấy sự lạnh lùng của Thánh mẫu và cái nhìn căm ghét của Dương thái phi, Nguyên Thục không khỏi đau lòng. Trước khi quay đầu đi, Nguyên Thục vô tình chạm phải ánh mắt của Ngọc Xuân, ánh mắt vừa vừa tội lỗi, lo lắng nhưng lại có chút hả hê, thỏa mãn ấy khiến Nguyên Thục ngỡ ngàng. Tại sao lại như thế, nó trước nay chưa từng đụng chạm hay làm gì có lỗi với cô, thậm chí còn muốn làm hòa với cô, muốn đến phòng cô chơi và nhờ cô chỉ đánh cờ, tại sao Ngọc Xuân lại muốn hãm hại nó. Phải rồi, nó muốn làm bạn với người ta, nhưng người ta có muốn làm bạn với nó không, hay chỉ muốn đẩy nó vào chỗ chết. Nếu như nó có thế lực, nếu như nó có vây cánh, nếu như nó có hậu thuẫn, thì đâu phải sợ hãi và bị hiếp đáp như thế này.
Bị bốn người lính áp giải đến hậu cung, nhưng Nguyên Thục cứ nhìn về phía sau, hình ảnh Ngọc Xuân, Dương thái phi và Thánh mẫu nhạt nhòa trước mắt, khiến dạ dày nó cuộn lại như bị ai xát muối. Trong lúc đau buồn và uất ức, Nguyên Thục tưởng như đã tuyệt vọng, nhưng ngay lúc ấy, bốn người lính đột ngột dừng bước khiến nó vội vàng quay đầu lại. Trước mặt Nguyên Thục là tà áo lục phơ phất, mùi trầm hương dịu dàng thoang thoảng trong không khí khiến Nguyên Thục thốt lên một tiếng mừng rỡ, rồi hất tay bốn người lính đang xiết chặt tay mình và nhào về phía tà áo lục kia.
Sau khi đãi xong tiệc ở nghị sự đường, Trịnh Khải đã tính về ngự lâu thay áo, nhưng khi đi ngang qua cung miếu, không hiểu sao lòng anh lại trỗi lên một cảm giác lấn cấn, không yên nên quyết định thay đổi lộ trình. Khi đến nơi, nhìn thấy Nguyên Thục vô cớ bị lính tam phủ giải đi, trong khi Thánh mẫu và Dương thái phi đứng phía sau điềm nhiên như không có gì xảy ra khiến đôi mày kiếm khẽ cau lại. Đang cố sức áp giải Nguyên Thục đến lãnh cung, nhìn thấy Trịnh Khải đột ngột xuất hiện, bốn người lính lúng túng, sau đó vội vàng rụt tay lại khi chạm phải ánh mắt thẫm lại ấy. Như chỉ chờ có thế, Nguyên Thục như chim sổ lồng, nó lao về phía Trịnh Khải, òa khóc khi anh đón lấy nó vào lòng.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Vỗ về bờ vai mềm mại đang run rẩy của Nguyên Thục, Trịnh Khải rảo mắt nhìn bốn người lính và nhẹ nhàng hỏi. Trước câu hỏi ấy, bốn người lính ấp úng vì không biết phải trả lời như thế nào
- Bẩm…chúa công…bẩm… chúa công….
- Là ta đã lệnh chúng giải Hồ tiệp dư đến lãnh cung đó!
Bốn người lính còn chưa đáp dứt lời, Thánh mẫu ở phía sau đã lên tiếng. Bà chậm rãi tiến đến trước mặt Trịnh Khải, ánh mắt đanh lại khi liếc nhìn Nguyên Thục, rồi tiếp lời
- Hồ tiệp dư đã phạm tội chứa chấp tội nhân. Lính tam phủ đã nhìn thấy ả cung nữ kia từ trong phòng Hồ tiệp dư chạy ra, chính mắt Ngọc Xuân cũng đã trông thấy ả chạy vào phòng tiệp dư hàn huyên tâm sự khi đi ngang qua cung Đoan Nguyên, chuyện gì ta cũng có thể xem xét, nhưng riêng chuyện lừa dối là ta không thể chấp nhận được. Chúa công, ngài xem, lần này ta không vu tội cho cô ta nữa chứ?
- Không… Em không có ý lừa dối Thánh mẫu…cũng không có chứa chấp bà ấy, không có!
Nghe Thánh mẫu giải thích lý do, Trịnh Khải nhìn xuống Nguyên Thục, nó vội vàng thanh minh để cho anh biết rằng nó không hề muốn lừa dối ai, càng không muốn chứa chấp Đặng Thị Huệ – người mà anh không bao giờ muốn nhắc tới. Trước những lời giải thích của Nguyên Thục, Trịnh Khải không nói gì, anh ngẩng lên nhìn Thánh mẫu và Dương thái phi một lượt, rồi nhẹ nhàng đáp lời.
- Thục nhi đã nói không cố ý lừa dối Thánh mẫu, tức là không có. Hơn nữa, Đặng Thị Huệ không phải là tội nhân, mà là cung nữ có nhiệm vụ trông nom chăm sóc lăng miếu của tiên vương, đã không phải tội nhân thì tội chứa chấp của Thục nhi không thành. Vả lại…
Nói đến đây, Trịnh Khải lướt mắt sang gương mặt kiêu ngạo của Đặng Thị Huệ, và nhẹ mỉm cười.
- Vả lại đây là ngày giỗ chính kỵ của tiên vương, bà ta muốn ra ngoài, chắc hẳn chỉ muốn được nhang khói cho tiên phụ. Đặng tuyên phi, sự việc thế nào, ta mong bà hãy nói một lời công bằng ở đây.
Trịnh Khải vừa dứt lời, tức thì mọi ánh mắt đều dồn vào Đặng Thị Huệ, để xem bà sẽ trả lời chuyện này như thế nào. Trước yêu cầu của Trịnh Khải, Đặng Thị Huệ im lặng, bà ta lướt nhìn Nguyên Thục đang ở trong vòng tay Trịnh Khải, đôi mắt đen láy, ươn ướt đang nhìn bà, mong đợi sự giúp đỡ, mong một câu trả lời thỏa đáng, rồi lại nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của Trịnh Khải, đôi mắt dịu dàng của tiên vương, nhưng lại sâu thẳm khó dò hơn cả phụ thân của nó. Đứng trước ánh mắt ấy, bà có cảm tưởng rằng người đó đã nhìn thấu nội tâm bà, nhưng một mặt lại giả như không biết, giữ cho bà tự tôn với lòng kiêu hãnh của riêng mình.
Đã có lúc bà ước mong rằng khi Trịnh Cán, hài tử của bà lớn lên sẽ như hắn…
Sẽ giống như hắn…
- Là tự ta trốn ra, không liên quan gì đến con bé ấy!
Sau giây phút kéo dài trong im lặng, Đặng Thị Huệ chậm rãi lên tiếng. Trước câu trả lời ấy, Nguyên Thục thở phào một tiếng nhẹ nhõm, còn Thánh mẫu và Dương thái phi thì mím môi mà không nói lời nào. Như Trịnh Khải đã nói, Đặng Thị Huệ không phải tội nhân, vả lại bà ta đã phủ nhận chuyện liên quan đến Nguyên Thục, thì hai người không còn lý do gì để bắt Nguyên Thục giam vào lãnh cung nữa. Thánh mẫu thở nặng nhọc, bà quay sang Đặng Thị Huệ, hất đầu ra hiệu cho lính tam phủ tiếp tục giải bà ta về Hộ Tăng đường, nhưng Trịnh Khải đã ngăn lại, rồi nói nhẹ nhàng.
- Thánh mẫu, hôm nay là lễ chính kỵ của tiên vương, cứ để bà ấy vào thắp cho tiên vương một nén nhang. Hơn nữa, kể từ ngày hôm nay, bà ấy sẽ được tự do rời khỏi phủ chúa, người không nên giam giữ bà ta ở Hộ Tăng đường nữa!
Trước những lời Trịnh Khải nói, Thánh mẫu trợn mắt lên, Dương thái phi mặt tái nhợt, trông có vẻ rất kích động, còn bản thân của Đặng Thị Huệ vẫn chưa tin vào những gì Trịnh Khải đã nói. Lướt đôi mắt sắc sảo lên gương mặt thanh tú của Trịnh Khải, như để xem anh có thật lòng không, Đặng Thị Huệ thăm dò.
- Ngươi vừa nói gì, ta nghe không nhầm đấy chứ? Ta sẽ được tự do rời khỏi phủ chúa sao?
- Bà vốn dĩ đã được tự do từ lúc tiên vương băng hà – Không né tránh ánh mắt nghi hoặc của Đặng Thị Huệ, Trịnh Khải nhẹ mỉm cười.
- Ta vốn được tự do từ lúc tiên vương băng hà? Nực cười, chính các ngươi đã giam ta vào Hộ Tăng đường, không cho ta ra ngoài, không cho ta tiếp xúc với một ai, thế mà ngươi bảo ta được tự do sao?
Đặng Thị Huệ càng nói, giọng càng cao, đến câu cuối cùng lại là những tiếng rít khẽ trong miệng. Trước phản ứng của bà, đôi mắt Trịnh Khải êm đềm như mặt hồ tĩnh lặng, anh nói, giọng nhẹ tênh.
- Đặng tuyên phi, ta không giam giữ bà ở Hộ Tăng đường, chỉ là để cho bà sống ở đó. Bà muốn rời khỏi, không ai ngăn cản bà, chỉ là nếu như bà ở ngoài phủ chúa, chắc chắn không bao giờ có cơ hội thắp cho tiên vương một nén nhang trước vong linh của ông ấy trong lễ chính kị hôm nay. Có lẽ cho đến bây giờ bà vẫn không biết, đó là Hộ Tăng đường không hề khóa cửa, chỉ có bà tự huyễn hoặc mình đã bị giam cầm, tù túng, nhưng thực chất, bà có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.
Những lời Trịnh Khải vừa nói, không chỉ khiến Đặng Thị Huệ kinh ngạc, mà còn khiến cho Thánh Mẫu và Dương thái phi cũng bất ngờ không kém. Sau khi Trịnh Khải lên ngôi, anh đã thuận theo ý Dương thái phi mà truất Đặng Thị Huệ thành cung nhân, sau đó giam bà ta ở Hộ Tăng đường. Thấy Đặng Thị Huệ từ Tuyên Phi quyền uy thành cung nhân tầm thường, từ người chủ hậu cung nay bị giam trong căn phòng nhỏ bé, lạnh lẽo, không kẻ hầu người hạ, dù những vết thương trong lòng chưa nguôi ngoai, nhưng Dương thái phi cũng lấy đó làm vui. Chỉ cần không nhắc đến cái tên Đặng Thị Huệ trước mặt bà, chỉ cần bà ta không xuất hiện, thì những vết thương lòng năm xưa sẽ được chôn sâu vào tiềm thức, không bao giờ muốn khơi gợi lên. Nhưng bà đã lầm, Trịnh Khải phế truất bà ta không phải để trừng phạt, mà là cho bà ta trở thành người chăm sóc lăng tẩm tiên vương, anh để bà ta ở Hộ Tăng đường, không phải là để giam giữ mà có dụng ý cho bà ta cơ hội được bái tế tiên vương trong lễ chính kị. Trịnh Khải đã biết bà bị tổn thương như thế nào, biết bà đau khổ ra sao trước những gì người đàn bà đó đã gây ra, thế nhưng tại sao con trai bà lại rộng lượng với Đặng Thị Huệ như thế, lại tha thứ cho bà ta dễ dàng như thế, tại sao?
- Ngươi… Ngươi đã không khóa cửa Hộ Tăng đường, vậy tại sao còn cắt đặt người canh gác?
Suốt một năm qua, tuy sống trong Hộ Tăng đường, tuy cho rằng bản thân mình bị giam cầm, nhưng cách đối đãi của Trịnh Khải quả thật rất tốt. Cơm ăn ngày ba bữa, quần áo mỗi ngày đều thay đổi, phòng ốc đều có người đến quét dọn gọn gàng, ngăn nắp, mang tiếng giam cầm, nhưng bản thân bà sống rất thoải mái. Giờ đây chính tai nghe Trịnh Khải nói, Đặng Thị Huệ cảm thấy trước mặt mình như có làn sương mù, mà không, có lẽ một năm qua, chính bà đã sống trong làn sương mù này mà không hề hay biết, cho đến khi sương mù tan đi, nhìn thấy rõ cảnh vật, bà lại không quen vì nó quá lạ lẫm đối với mình.
- Bà sống trong Hộ Tăng đường, một bước cũng không ra ngoài, nếu không có người canh gác, sao có thể biết bà sống trong ấy như thế nào…?
Trịnh Khải chỉ nói đến đó, rồi ngưng, anh nhìn sang Dương thái phi, ánh mắt sâu thăm thẳm khiến bà bối rối. Dù anh không nói ra, nhưng bà đã hiểu, anh cắt đặt lính gác canh giữ trước Hộ Tăng đường, cốt chỉ để trấn an bà, để bà thấy an tâm, để xoa dịu đi những uất ức, tổn thương mà bà phải chịu, để bà tin rằng Đặng Thị Huệ đã phải chịu hình phạt như thế nào. Đã một năm trôi qua, con người ta có những chuyện cần phải quên, thế nhưng anh biết bà vẫn chưa thể quên được những ngày tháng đó nên đã có những liệu pháp tâm lý để an ủi bà, nhưng dường như, kết quả không khả quan bao nhiêu.
Trịnh Khải nhẹ thở dài, tiếng thở dài của anh làm Nguyên Thục lo lắng. Đứng đây nghe được những chuyện lúc xưa, Nguyên Thục sợ những chuyện ấy sẽ tác động đến Trịnh Khải, khiến đôi mày kiếm kia lại hằn sâu thêm những chuyện ưu phiền. Nhẹ nắm lấy tay Trịnh Khải, xiết chặt, Nguyên Thục nhìn anh mắt long lanh như muốn nói rằng dù có chuyện gì xảy ra, nó sẽ luôn ở bên cạnh anh. Trước cử chỉ ấy, Trịnh Khải nhẹ mỉm cười, anh xiết chặt lấy tay nó, rồi lướt mắt nhìn lên gương mặt đang thẫn thờ của Đặng Thị Huệ, nói nhẹ nhàng.
- Dù sao hôm nay bà cũng đã biết sự thật, bà có thể chuyển ra ngoài sống, ta sẽ cho người cấp cho bà một ít vàng, bạc, để bà có thể sống ở bên ngoài mà không lo lắng gì.
- Không được!!!
Đằng xa có một tòa núi
Trên núi có một gốc cây
Dưới gốc cây có một ngôi nhà tranh…
Ngay khi Trịnh Khải vừa dứt lời, cùng lúc, hai giọng nói cất lên, gay gắt khiến mọi người chú mục về phía Dương thái phi và Đặng Thị Huệ. Dương thái phi không đồng ý thì mọi người còn hiểu, nhưng đến Đặng Thị Huệ cũng không đồng ý là tại làm sao?
- Đặng Thị Huệ, ngươi đáng lẽ ra phải mang tội chết, nhưng còn giữ được tính mạng tới bây giờ là chúng ta đã khoan hồng lắm rồi, nay ngươi được tự do há chẳng hay hơn hơn bị giam cầm hay sao? Phải chăng sống trong Hộ Tăng đường thoải mái, sung sướng quá nên ngươi phản đối, không muốn rời đi?
Thánh mẫu rảo mắt nhìn từ đầu đến chân Đặng Thị Huệ, rồi chốt lại ở gương mặt phù dung của bà, đôi mày thưa nhướng lên, từng câu nói đều chậm rãi, mang đầy mỉa mai, châm biếm. Trước sự chế giễu của Thánh mẫu, Đặng Thị Huệ chỉ cười nhạt, bà ta rảo mắt một vòng, chẳng biết vô tình hay cố ý mà dừng ánh mắt lại nơi Dương thái phi đang đứng, rồi nói thản nhiên.
- Thánh mẫu, cho dù hiện nay tôi có là cung nữ, có thân phận thấp kém đi chăng nữa, thì tôi vẫn là thê tử của tiên vương, là sủng thiếp của tiên vương. Nếu như rời khỏi đây, tôi làm sao còn có thể chăm sóc bài vị của tiên vương nữa.
Đặng Thị Huệ nói vừa đủ để nghe, nhưng đối với Dương thái phi lại chẳng khác nào tiếng sấm trong đêm tối. “Tôi là thê tử của tiên vương, là sủng thiếp của tiên vương”, những lời của Đặng Thị Huệ chẳng khác nào một đòn mạnh giáng xuống đầu Dương thái phi, khiến bà lảo đảo. Chuyện xưa đã qua, nhưng những vết cắt mà nó để lại trong trái tim bà không bao giờ lành được, Đặng Thị Huệ đã bị truất làm cung nhân, nhưng như thế thì sao, sự thật vẫn không thay đổi, ả ta vẫn là sủng thiếp của tiên vương, có được tình yêu của tiên vương, còn bà, bà có gì? Mang tiếng là người thắng cuộc, là người làm chủ hậu cung, thế nhưng hậu cung ấy đã không còn hình bóng người bà yêu nhất, thì bà mãi mãi là kẻ thua cuộc trong bất hạnh mà thôi.
- Ngươi muốn ở trong phủ chúa, nhưng ta là người đứng đầu hậu cung, ta không cho phép ngươi ở lại, xem ngươi có ở được không?
Dương thái phi càng nghĩ càng uất ức, bà nắm chặt tay lại, mặt hoa đỏ bừng, đôi mắt long lên vì tức giận. Ban đầu, khi nghe Trịnh Khải nói sẽ trả tự do cho Đặng Thị Huệ, bà đã lên tiếng phản đối, vì muốn ả cung nhân đó mãi mãi bị giam trong Hộ Tăng đường, không được nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng đến khi nghe Đặng Thị Huệ đòi ở lại, bà càng giận sôi hơn và chỉ muốn mau mau tống ả ta đi cho khuất mắt. Ả ta muốn được tự do, bà muốn giam cầm, ả ta muốn bị giam cầm thì bà sẽ muốn ả ta được tự do bên ngoài cho hả lòng hả dạ mới thôi. Bà tuyệt đối không để ả đạt được mục đích.
Trước sự ra uy của Dương thái phi, Đặng Thị Huệ chẳng mảy may sợ sệt, bà bật cười khanh khách trước gương mặt đang tím lại của Dương thái phi.
- Quả nhiên, quả nhiên, Ngọc Hoan ơi là Ngọc Hoan, cho đến bây giờ ngươi vẫn không quên được ta, cho đến bây giờ ngươi vẫn là kẻ thua cuộc. Ngươi là chủ hậu cung, nhưng ngươi không cai quản được ta, cái chức danh đó chẳng qua chỉ là một cái ghế, ngoài nó ra ngươi chẳng có gì cả. Còn ta, ta là sủng phi của tiên vương, có được tình yêu của người, người đời khi nhắc đến ta, sẽ nhớ mãi một Đặng tuyên phi, còn ngươi, khi nhắc đến Thái phi, liệu có ai biết hay họ chỉ nhớ đó là một phi tần nhầm lẫn, được tiên vương thương hại mà thôi!
Những lời Đặng Thị Huệ nói, quả thật đã khiến sự phẫn nộ của Dương thái phi lên tới đỉnh điểm, ngay cả lúc biết được Trịnh Cán sẽ được phong làm thái tử cũng chưa khiến bà tức giận như thế này. Những hình ảnh của quá khứ dồn dập ùa về, choáng ngợp lấy tâm trí bà, những đêm thao thức không ngủ, những giọt nước mắt lặng lẽ không lời, tất cả những ký ức ấy trở thành cơn lốc hình ảnh nhấn chìm bà vào giữa, khiến bà ôm ngực, lảo đảo và thở dốc từng hồi.
- Thái phi!
- Mẫu thân!
Chứng kiến Dương thái phi bị những lời nói của Đặng Thị Huệ kích động đến xây xẩm mặt mày, Trịnh Khải nhíu mày, anh liền bước tới đỡ lấy thân hình mảnh mai đang loạng choạng của Dương thái phi, đỡ bà ngồi xuống chiếc bàn đá gần đó.
- Mẫu thân, người không sao chứ?
- Mau… mau.. mau bắt lấy ả ta!! Lính đâu, mau bắt lấy ả ta!! Giải ả ta đến pháp đình xử tội vì đã phạm thượng với Thái phi!
Với tất cả sức lực của mình, Dương thái phi hét lớn, khiến bốn người lính tam phủ đang đứng ngơ ngác phía sau vội vàng tiến về phía Đặng Thị Huệ để thi hành lệnh Dương thái phi mới ban ra. Mắt thấy lính tam phủ muốn bắt lấy mình, Đặng Thị Huệ liếc mắt nhìn cả bốn một lượt. Có lẽ uy quyền của một Tuyên phi ngày nào vẫn còn đó, thế nên khi nhìn thấy ánh mắt sắc sảo của bà, bọn chúng đâm ngập ngừng, chưa biết xử trí thế nào thì Đặng Thị Huệ đã cất lời.
- Các ngươi không được động vào ta, ta tự biết phải đi như thế nào. Chỉ có điều trước khi ra đi, ta có vài lời muốn nói với chúa công các ngươi!
Trước ý muốn của Đặng Thị Huệ, Trịnh Khải lướt mắt đến bốn tên linh tam phủ, ra hiệu cứ để cho bà được làm những gì mình muốn, sau đó anh hướng về phía Đặng Thị Huệ, tiếp lời.
- Chuyện giữa bà mẫu thân, ta không muốn can thiệp vào, thế nhưng nếu bà đã nghiệm ra được chủ hậu cung chỉ là một cái ghế, người này đứng lên thì kẻ khác ngồi xuống, thì cớ sao năm xưa bà không nghĩ thông được như thế, để dẫn đến kết cuộc ngày hôm nay. Tuyên phi, bà nói đúng, hậu thế sau này sẽ nhớ đến một Đặng tuyên phi, song bà muốn người ta nhớ đến bà là một người phụ nữ được chồng yêu, con quý, hay là một người phụ nữ đã góp phần làm Trịnh triều sụp đổ với những lời chê trách?
Ban nãy, khi nghe Đặng Thị Huệ lớn tiếng khiến Dương thái phi nổi giận, Trịnh Khải vốn tính không can thiệp vào vì đó là ân oán sâu sắc giữa hai người phụ nữ với nhau, song Dương thái phi vẫn là mẹ anh, điều đó không thay đổi được. Mắt nhìn thấy mẫu thân mình bị người khác đả kích, anh không thể không lên tiếng. Nghe những lời Trịnh Khải nói, Đặng Thị huệ nhướng mày, giọng vút cao.
- Ta thì nghĩ thông, nhưng có người nghĩ không thông. Trịnh Khải, ngươi cho rằng tại sao mẫu thân ngươi lại hận ta, lại muốn tranh đấu với ta, ngươi cho rằng năm xưa nếu như ta không vươn lên làm chủ hậu cung, không ngồi lên cái ghế ấy thì bà ta có thể buông tha ta, có thể cùng ta trở thành tỉ muội tốt của nhau, cùng chung sống hòa bình, yêu quý nhau sao? Ngươi cho rằng, với một kẻ xuất thân hèn kém như ta, thân cô, thế cô, không có quyền lực, không có địa vị, an phận mà sống thì có thể tồn tại đến ngày hôm nay chăng? Ngươi hỏi bà ta xem, có thể không? Không, chắc chắn là không bao giờ, vậy ta có lỗi gì khi tự vươn giành lấy quyền lực để có thể bảo vệ con ta, bảo vệ bản thân ta? Trong chốn thâm cung hiểm sâu ấy, nếu an phận không làm gì, khác nào là bó tay chịu chết, ai có thể bảo vệ ta nếu như ta không tự đứng lên đấu tranh cho chính mình. Hậu thế ư, ai quan tâm đến hậu thế nhận xét thế nào chứ, ta không sống đến đó để nghe và cũng không có kẻ nào đủ tư cách để phán xét ta. Cho đến giờ, ta chưa bao giờ hối hận về những gì ta đã làm, mãi mãi không bao giờ hối hận. Vì ta không sai. Yêu và được yêu, đấu tranh và tự vệ là sai hay sao, mưu cầu hạnh phúc cho bản thân và người thân là sai sao?
Trước câu trả lời của Đặng Thị Huệ, Trịnh Khải thở dài không đáp vì những gì bà nói không sai. Mẫu thân anh hận Đặng Thị Huệ, chỉ vì một lý do duy nhất, đó chính là bà ta được tiên vương yêu quý. Nếu như ngày xưa, Đặng Thị Huệ như không làm gì cả, thì mẫu thân anh có ghét bà không? Có, chắc chắn là có. Đặng Thi Huệ không sai, cái sai duy nhất của bà là bà đã yêu và được yêu. Ngày đó, nếu như bà ta không tự vươn lên, không tự bảo vệ mình, thì trong chốn thâm cung ấy chẳng ai có thể bảo vệ bà, cũng khó trách. Chính vì vẫn còn đeo mang một mối thống hận không nguôi, chính vì bản thân luôn sống trong nỗi dằn vặt ấy, mẫu thân anh mới không thắng nổi Đặng Thị Huệ, sự thất bại ấy là bởi chính bà tự tạo ra, tự gánh lấy, hỏi còn có thể trách ai đây.
Trong khi Trịnh Khải đang suy nghĩ, Đặng Thị Huệ từng bước tiến về phía anh, bao nhiêu hình ảnh quá khứ lũ lượt tràn về trong tâm trí bà. Ngày đầu tiên bước chân vào phủ chúa, cô thôn nữ hái chè ngây thơ đã bị chóang ngợp trước vẻ vàng son lộng lẫy xa hoa của tòa Lượng phủ. Những năm tháng êm đềm, vui vẻ trong vòng tay Thịnh vương, niềm hạnh phúc dâng lên tột cùng khi trở thành chủ hậu cung và sinh được hài tử đáng yêu Trịnh Cán, nàng thiếu nữ ngây thơ năm nào giờ trở thành người phụ nữ sắc sảo quyền uy. Khi uy quyền lên tới tột đỉnh, cơn giông kéo tới, giấc mộng phù phiếm đã tan, cô thôn nữ hái chè ngày ấy bây giờ trở thành người thiếu phụ trắng tay, trắng quyền lực và mất chồng, mất con.
Tuyên phi, tại sao bà còn sống?
Đặng Thị Huệ mỉm cười, những sợi tóc lòa xòa đen nhánh bay trong gió. Ngày ấy, Trịnh Khải đã hỏi bà một câu như thế, câu hỏi đã đánh thức bà, khiến bà nhận ra, thật ra bà đang lưu luyến điều gì.
Tại sao, tại sao ư?
Đặng Thị Huệ nhìn sâu vào mắt Trịnh Khải, đôi mắt sắc sảo ánh lên cái nhìn kiêu hãnh tột cùng. Bởi vì bà không thể không là Tuyên phi Đặng Thị Huệ. Đến hôm nay thì bà đã hiểu dụng ý của Trịnh Khải, nhưng bà không thể sống một cuộc sống bình thường dân dã đến hết đời, bà không thể từ bỏ bản thân để trở thành người khác. Bà sẽ mãi mãi là Tuyên phi. Nếu có đi trở lại, bà lại đi đường này, bởi bà không làm gì sai, bởi bà không hối hận, bởi bà đã yêu và được yêu, được sống và cháy hết mình, thành thật với bản thân mình cho đến giây phút cuối cùng.
Trên trời có đám mây
Từ từ tan thành sương
Cơn gió khẽ đuổi nhau trên mặt đất…
Dừng lại trước mặt Trịnh Khải, đôi mắt sắc sảo của Đặng Thị Huệ bỗng trở nên dịu lại, ấm áp và hiền từ. Rồi trước sự kinh ngạc của mọi người, Đặng Thị Huệ khẽ giơ tay lên, chạm nhẹ vào đôi mắt đó, đôi mắt sâu thăm thẳm ấy đúng là của tiên vương, người duy nhất mà bà yêu thương. Giây phút này, sâu trong đáy lòng bà, bà biết, mình chưa bao giờ ghét được con người này, chưa bao giờ.
- Ta đã từng mong, Cán nhi lớn lên sẽ giống như ngươi.
Đặng Thị Huệ nói, giọng bà rất ấm áp, lại hàm chứa yêu thương, trái ngược hẳn với phong thái kiêu hãnh ban nãy, khiến Trịnh Khải vô cùng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên bà mềm mỏng với anh như thế, đây là lần đầu tiên bà không tỏ thái độ thù địch, mà trái lại, vô cùng gần gũi và dịu dàng, giống như một người mẹ đang nói chuyện với con trai của mình. Nhìn đôi mắt sâu thẳm lấp lánh sự ngạc nhiên, Đặng Thị Huệ nhẹ mỉm cười, bà lướt mắt đến Nguyên Thục lấp ló phía sau, rồi bình thản cất lời.
- Tiệp dư, ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Đang ngồi bó gối bên cạnh Dương thái phi, mắt quan sát thần sắc của Trịnh Khải, lo lắng Đặng Thị Huệ lại nói gì đó không hay, Nguyên Thục vô cùng ngạc nhiên khi Đặng Thị Huệ bảo có chuyện muốn nói với nó. Sao thế nhỉ? Bà và nó không quen biết nhau, chỉ tình cờ gặp trong cung Đoan Nguyên, thế thì bà muốn nói gì với nó? Nguyên Thục cắn môi suy nghĩ, nhưng nó vẫn đứng lên, tiến đến chỗ Đặng Thị Huệ trước cái nhìn soi mói của Thánh mẫu. Khi Nguyên Thục đứng ngay ngắn trước mặt Đặng Thị Huệ, bà nhìn nó từ đầu đến chân, rồi lại nhìn sang Trịnh Khải, khe khẽ gật đầu như hài lòng một điều gì đó, rồi khẽ mấp máy môi.
- Tiệp dư, ta muốn….
Đặng Thị Huệ cố tình nói rất nhỏ, khiến Nguyên Thục phải ghé thật sát vào để nghe những gì bà muốn nói. Đột nhiên, một tiếng gió rít nhẹ, Nguyên Thục còn chưa kịp thấm nhuần câu nói của Đặng Thị Huệ thì đã thấy bà ngã xuống, trên ngực là cây trâm cài đầu rung rinh. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nên không ai kịp ngăn cản, lợi dụng lúc Nguyên Thục chăm chú nghe mình nói, Đặng Thị Huệ đã rút cây trâm cài trên tóc nó và đâm thẳng vào ngực mình.
Cảnh vật chợt trở nên mờ ảo, lung linh, nghe đâu đây có tiếng cười giòn dã của con trẻ luồn qua những tán cây. Dải lụa trắng tung bay, thân hình mảnh mai ngã xuống, gương mặt của Đặng Thị Huệ xanh xao, cây trâm vàng rung rinh trước ngực, máu đào tuôn ra, loang đỏ cả vạt áo trắng trước đôi mắt kinh ngạc của biết bao người.
Mắt thấy Đặng Thị Huệ tự sát, Trịnh Khải nhanh chóng đỡ lấy thân hình mềm rũ đang ngã xuống của bà. Nhìn máu tuôn ướt áo và mạch đập yếu ớt của bà, Trịnh Khải biết anh không thể cứu vãn được mọi chuyện. Nằm thoi thóp trong vòng tay Trịnh Khải, Đặng Thị Huệ cố mở đôi mắt trĩu nặng của mình lên, nhìn cho rõ gương mặt thanh tú đang nhuốm lo lắng ấy.
Ngày đó, khi về cung mà không nhìn thấy hài tử Trịnh Cán, bà đã vô cùng lo lắng nên đã huy động cả hậu cung để tìm con. Đêm đã khuya nhưng vẫn không có tin tức gì, bà quyết định báo cho Thịnh vương thì Trịnh Khải đột ngột bước vào. Ngoài trời mưa tầm tã, cả người Trịnh Khải đều ướt, trên tay đang bế Trịnh Cán ngủ ngon lành, trên người Trịnh Cán còn được phủ chiếc áo bào màu lục của mình để che chắn cho cậu bé khỏi ướt. Trao lại Trịnh Cán cho Đặng Thị Huệ, Trịnh Khải không nói lời nào đã quay đi. Nếu như…. Nếu như hắn không phải là con trai của Dương thái phi, không phải con trai của người phụ nữ đó, thì bà sẽ rất yêu thương hắn, như yêu thương Cán nhi. Ngày đó, ngay trong giây phút nhận lại con mình, Đặng Thị Huệ đã muốn gọi Trịnh Khải một tiếng, nhưng không sao gọi được khi nhìn vào đôi mắt thăm thẳm đó. Một tiếng thôi, chỉ một tiếng thôi mà đã chôn vùi suốt bao nhiêu năm, cho đến bay giờ mới thốt nên lời.
- Hài tử…Câu hỏi ngươi từng hỏi ta… Bởi vì ta là Đặng tuyên phi… Ta…ta không thể không là Tuyên phi.
Đằng xa có một tòa núi
Trên núi có một gốc cây…
Những lời cuối của Đặng Thị Huệ nói rất yếu ớt, thế nhưng lại khiến đôi mắt Trịnh Khải thẫm lại, anh những tưởng rằng trong những giờ phút cuối cùng, tri giác của bà đã mất nên đã nhìn lầm anh với Cán nhi, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt hiền từ ấy, anh nhận ra rằng hai chữ “hài tử” mà bà gọi ấy là dành cho mình. “ Tuyên phi, tại sao bà còn sống?”, anh đã từng hỏi bà như vậy, nhưng điều anh muốn nào có phải là đẩy bà đến chỗ chết. Anh chỉ muốn bà bỏ qua cuộc đời của một Tuyên phi, một cuộc đời tranh đoạt đầy đau đớn và mất mát, có thể bỏ lại tất cả, rời xa toàn Lượng phủ, an nhàn mà sống, thanh thản mà sống. Nhưng tại sao chứ? Tại sao tất cả lại thành ra thế này?
Trước đôi mày kiếm nhíu hẳn lại, nửa lo lắng, nửa ngạc nhiên, bờ môi đào nhợt nhạt của Đặng Thị Huệ nở một nụ cười dịu dàng. Lẽ ra bà nên nói cho Trịnh Khải biết mọi chuyện về Thanh Loan, thế nhưng, mắt thấy Nguyên Thục và Trịnh Khải quấn quýt nhau như thế, giống hệt bà và Thịnh vương ngày xưa, bà lại thôi. Hình ảnh Nguyên Thục bây giờ chẳng khác chi bà khi ấy, cũng thân cô, thế cô, không có quyền lực, không có chỗ dựa, bị chèn ép đủ điều. Điều bà có thể làm để trả cho nó cái ơn đã che giấu bà là giữ kín chuyện của Thanh Loan, là trao cho Nguyên Thục một bí mật, để nó có thể được ở bên cạnh Trịnh Khải, hạnh phúc và vui vẻ, giống như bà với tiên vương ngày xưa.
Tiên vương…
Cán nhi…
Thần thiếp đến đây…
- Tuyên phi?
Nhìn thấy đôi mắt Đặng Thị Huệ khép lại, Trịnh Khải khẽ gọi, đến khi bà nằm yên, không nhúc nhích, anh biết rằng Đặng Tuyên phi đã ra đi. “Hài tử, hài tử”, giọng nói dịu dàng của Đặng Thị Huệ như vẫn còn ở bên tai, anh lặng người đi, vòng tay trở nên trĩu nặng, đôi mắt sâu thẳm chơi vơi.
Đang ngồi bấu chặt tay vào bàn đá, Dương thái phi hơi chồm người về phía trước khi không gian bỗng nhiên yên lặng. Nhìn Đặng Thị Huệ nhắm mắt, trên môi là nụ cười thanh thản, Dương thái phi mở to mắt, bàn tay run run. Người phụ nữ ấy đã chết, cuối cùng, ả ta đã chết, nhưng tại sao trông ả lại hạnh phúc đến thế, trông ả lại mãn nguyện đến thế, tại sao? Dương thái phi thẫn thờ, bà tự hỏi, nhưng câu trả lời ra sao mãi không thể nào biết được. Đặng Thị Huệ đã chết, đáng lẽ Dương thái phi phải rất vui, rất thỏa mãn vì từ này ả ta sẽ không xuất hiện trước mặt bà nữa, nhưng tại sao bà lại thấy lòng trống không, thơ thẩn như thế.
Cuối cùng thì ả cũng đã chết, nhưng đến chết, ả ta vẫn là người chiến thắng, còn bà, chỉ mãi mãi là kẻ thua cuộc mà thôi.
Có một gia đình trong ngôi nhà tranh ấy
Sống bên nhau…rất là hạnh phúc!(*)
—————————–
(*) Toàn bộ in nghiêng trong chap là bài hát “ Nơi xa có ngọn núi”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip