Chương 49: Người nhà

Vệ Chi ngồi xổm cầm điện thoại sắp hòa làm một với cái thùng rác bên đường, cô sửng sốt, nhưng người đàn ông đó không hề có ý định thả cô đi, đứng ở kia với bộ dạng "Nếu cô không nói thì chúng ta cứ đứng ở đây đến ngày tận thế đi."

Khương Nam Phong vẫn để điện thoại bên tai, "Xin chào" hai tiếng, nghe được hơi thở run rẩy của Vệ Chi, sau khi suy nghĩ, cô ấy rất ân cần nói: "Không sao đâu, tui không ngại làm mu bàn tay."

Nói xong liền cúp máy.

Thiện Sùng bước tới trước mặt Vệ Chi, cô ngồi xổm nên cao ngang đùi anh, khiến anh từ trên cao nhìn xuống: "Câm à?"

Cánh môi cô run run, tóc tê dại, nghẹn ngào nửa ngày hít thở không thông: "...Tôi không có nói xấu anh."

Giọng điệu đặc biệt oan ức, như thể tôi không làm gì sai, tại sao anh lại bắt tôi phải chết?

"Tôi chỉ tò mò hỏi thăm, cũng không có mắng cô."

Giọng điệu vẫn ôn hòa, lúc này người đàn ông đang đứng trước mặt cô, nồng nặc mùi máu trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng.

Vệ Chi cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày trượt tuyết của anh một lúc, dần dần cảm thấy mùi máu tanh trong không khí lấn át hết mọi thứ, xộc thẳng vào mũi mình...

Cô cau mày không ngồi xổm giả chết nữa, cô túm lấy quần của người đàn ông để mượn lực đứng dậy, nhón chân nhìn vào tay anh--

Lòng bàn tay trái duỗi một nửa trước ngực, có thể nhìn thấy trên tay anh có rất nhiều tầng băng bó, nhưng lòng bàn tay vẫn còn đầy máu...

Và màu máu dường như đang lan rộng.

"Sao lại thế này?" cô kêu lên, "Không cầm máu được hả?"

"Ừm," người đàn ông cụp mắt xuống, "Cô nói đúng rồi cần khâu lại. Phòng y tế khu trượt tuyết không có điều kiện y tế như vậy nên phải lái xe xuống――"

"???Vậy sao anh còn không nhanh đi đi?" Vệ Chi thật sự không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu, "Còn ở đây nói chuyện!"

Khi nói chuyện, sắc mặt cô đầy nghiêm túc, khuôn mặt baby mập mạp căng thẳng, tuy không uy nghiêm nhưng rất có cảm xúc... Khi nói, giọng khàn khàn, chóp mũi đỏ bừng.

Thiện Sùng đương nhiên biết mình nên nhanh chóng rời đi.

Anh liếc nhìn cô đã thấy cô đứng đó vỗ cánh nhảy lên nhảy xuống, nghĩ đến hình như anh vẫn luôn mắng mỏ ra lệnh cho cô, nhưng bây giờ lại ngược lại nên khá kỳ quái... nhịn không được nên muốn nói nhảm với cô hai câu.

Thế nên anh hơi cúi xuống và tiến lại gần cô hơn--

Gần đến mức chóp mũi anh gần như chạm vào chóp mũi cô, đôi đồng tử đen của người đàn ông không thể tránh khỏi nhìn vào mắt cô: "Đã khóc?"

Vệ Chi nghe vậy sửng sốt, lập tức quay đầu đi, không muốn để anh nhìn.

Người đàn ông giữ nguyên tư thế cúi xuống, nhếch môi nhìn cô xoay mặt đi, cũng không ép cô nhảy lên nhảy xuống nữa mà từ từ đứng thẳng lên và nói: "Cũng được, biết đau lòng cho sư phụ, không uổng phí tình thương nhẫn nhịn không đánh gãy chân cô của tôi."

"..."

"Tôi hy vọng sau này cô cũng đau lòng cho tôi nhiều một chút, đừng có như quả bóng xì hơi trên đường trượt tuyết, làm người tức chết."

Vệ Chi không nói nên lời.

Cố nén cãi lại rằng cô từ đâu ra năng lực đau lòng cho anh.

Một lúc lâu sau cô nhịn không được, lại hỏi: "Quả bóng xì hơi là gì?"

Người bị thẩm vấn liếc nhìn cô và nghiêm túc nói: "Có nhiều tật xấu, tật xấu này vừa được sửa lại thì không hiểu sao một tật xấu khác chưa từng có trước đây lại xuất hiện, cô nói thử xem, có trông giống như một quả bóng bay bị thủng lỗ chỗ khắp nơi không?"

Vệ Chí: "..."

Vệ Chi: "Tay anh không còn đau nữa sao?"

Nghĩ nhanh như vậy.

Trông không giống một người đang đau đớn chút nào.

Cô vừa nói vừa nhìn, vết đỏ trên phần gạc trắng ở lòng bàn tay càng ngày càng rõ, rõ ràng là máu từ tầng dưới chảy ra... Nói không đau chỉ có thể là đánh rắm, một vết thương lớn như vậy, anh thậm chí không thể cử động tay mình...

"Đau," Thiện Sùng nói, "Có thể chở tôi xuống núi được không?"

Vệ Chi đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng cô vẫn cắn môi dưới, không muốn chứng minh câu nói "rốt cuộc cũng biết đau lòng cho sư phụ", nói như thể cô là một con sói mắt trắng chưa bao giờ quan tâm đến anh vậy...

Vậy thì bây giờ cô sẽ hành động như một con sói mắt trắng.

"Tôi không đi, phải về chăm sóc Nam Phong. Anh nhờ Lão Yên đưa anh xuống đi, hiện tại cậu ta có thể đang ngồi xổm ở đâu đó khóc lóc thảm thiết, hận không thể chặt đầu đền bù cho anh."

Vừa nói chuyện, cô vừa không kiểm soát được liếc nhìn anh, đoán xem anh để chìa khóa xe ở túi bên trái, túi bên phải hay tủ đựng đồ?

"Ồ," anh bình tĩnh nói, "Vừa rồi còn nói lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt."

".........Tay bỏ đi, có thể chặt chúng đi được không?"

Vệ Chi lẩm bẩm, thò tay vào túi lấy chìa khóa xe ra trước khi anh kịp phản ứng, vừa cầm chìa khóa xe, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, do dự: "Anh thật sự không muốn Lão Yên đưa anh xuống sao?"

Cô từ chối anh hết lần này đến lần khác.

Nụ cười còn sót lại trong mắt người đàn ông một giây trước hơi nhạt đi, cảm xúc giữa hai lông mày trở nên có chút lạnh lùng.

"Tôi vừa bắt cậu ta đi xin lỗi Khương Nam Phong cùng Đới Đạc, ở trước mặt mọi người chỉ đích danh người khác, nhảy nhót lung tung như vậy không biết ngày mai ở giới trượt tuyết sẽ truyền tới truyền lui biến thành cái gì." Anh nói bằng giọng vô cảm, "Nếu thực sự không muốn, làm phiền cô gọi điện kêu Bối Thích lại đây."

Không cần nhìn mặt nhưng Vệ Chi cũng biết anh có chút không vui--

Từ "làm phiền" được sử dụng.

Tính khí này thực sự không biết từ đâu nói đến là đến, thậm chí một giây trước anh còn mỉm cười.

Chết tiệt, nếu không thì sao trẻ con bị sốt sẽ khóc to nhất, cho dù có là đàn ông ở độ tuổi gần ba mươi đội trời đạp đất thì bản chất con người cũng sẽ không thay đổi: khi mắc bệnh, hầu hết các loài linh trưởng sẽ trở nên nhạy cảm, lại làm ra vẻ.

"Không phải," cô thực sự sợ anh lúc này vừa chảy máu vừa tức giận, nói một lời không hợp sẽ ngất đi ngay lập tức, "Tôi chỉ lo kỹ năng lái xe của mình không tốt, lỡ như trên đường có xóc nảy khiến tay anh đau hơn thì sao?"

Thiện Sùng liếc nhìn cô sau khi nghe điều này.

Cô bé nhìn về hướng tay anh với ánh mắt lo lắng, nhìn cũng không giống đang xảo biện.

Sau đó, chút không vui trong lòng anh tiêu tan đi một chút, anh thả lỏng lông mày, dùng bàn tay không bị thương vỗ vỗ đầu cô: "Lo lắng nhiều quá, tôi cũng không phải làm từ đậu hũ."

Vệ Chi lại giơ tay gãi đầu, đúng chỗ anh vừa mới vỗ nhẹ.

Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, chậm rãi đi về phía bãi đậu xe.

Đường đi rất lầy lội, tuyết rơi vào buổi chiều và đọng rất dày.

Cô bé có bản lĩnh cao cường, mặt dày mày dạn lấy được một cây chổi từ cửa hàng dụng cụ trượt tuyết nào đó trong sảnh dụng cụ trượt tuyết, đi ở phía trước, tung tăng nhảy nhót, dùng chổi quét sạch một con đường nhỏ trên con đường đầy tuyết không có người đi, xác định dưới chân không có viên sỏi nào có thể làm đau chân hoặc có thể khiến ai đó ngã xuống, mới bước bước tiếp theo--

Tuyết bên đường thậm chí còn không cao tới bắp chân cô.

Cô mang đôi giày trượt tuyết size 225 trên chân, để lại dấu chân bên cạnh dấu vết quét ra.

Chỉ nhỏ thế thôi.

Cần mẫn chạy về phía trước, dọn dẹp một con đường đủ rộng cho người đi sau, sau đó đi được khoảng năm mét, cô quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông đi phía sau, giám sát xem anh có đi theo con đường mình đã đi qua hay không...

Đúng là xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai, lúc này luôn cảm thấy anh như làm bằng đậu hũ.

Ánh mắt anh vô tình liếc nhìn đôi bàn tay đang cầm chổi đỏ bừng vì lạnh của cô, lúc cô không chú ý đã đá vào đám tuyết bị cuốn sang hai bên đường, tuyết bay lên và dễ dàng che phủ dấu chân nhỏ ở con đường kế bên.

Anh không đành lòng để cô suốt chặng đường làm việc vô ích, dưới ánh mắt say mê của cô, người đàn ông liếc nhìn dấu chân thật sâu ở con đường tuyết bên cạnh...

Rất hợp tác, anh bước lên con đường tuyết mà cô đã dọn sạch.

Không cần ngẩng đầu lên, anh đã có thể cảm nhận được ánh sáng vọt ra từ trong mắt người cách đó vài mét, đôi mắt tròn hình quả hạnh sáng ngời nhìn anh.

Anh ngẩng đầu lên và rơi thẳng vào đôi mắt đầy sao của cô.

...Còn rất mới mẻ.

Sau khi lớn lên, anh tiếp xúc với môn trượt tuyết, lúc bắt đầu là tự mình luyện tập, sau khi đã thành thạo, anh dẫn dắt những người khác cùng luyện tập. Cho đến nay, đều là anh bảo vệ những người khác--

Chưa có ai từng lo lắng về việc anh bị đá cộm chân hay mất thân bằng ngã trên mặt đất bằng phẳng.

Sau này, khi anh bị thương phải giải nghệ, nửa già nửa không, đột nhiên có một cô bé từ trên trời rơi xuống, đi trước mặt anh, từng bước dọn ra một con đường cho anh trên con đường đầy tuyết.

Nhìn thấy người đàn ông đứng im lặng, Vệ Chi cười "hehe", gãi đầu hỏi: "Có cảm động không?"

Thiện Sùng đứng trong hố tuyết mà cô đã quét ra, cảm nhận được cảm giác chân mình bị lún xuống, làm đến nơi đến chốn.

Anh đút một tay vào túi, bàn tay bị thương tự nhiên giơ lên ​​bên cạnh, nhướng mày nhìn cô, giọng điệu rất dịu dàng và lịch sự: "Ừ, cảm động."

Vệ Chi còn chưa kịp mở miệng đã nghe anh cười nhạo một tiếng, nhàn nhã bổ sung--

"Khương Nam Phong giờ đang đói đi? Hiện tại đã biết, tôi làm sư phụ, ít nhất cũng là lòng bàn tay"

"...Ngài thực sự không thể quên chuyện này sao?"

"Ừm."

"?"

"Không thể."

"..."

...

Khi Vệ Chi nhét con rùa nhỏ vào xe của Thiện Sùng rồi leo lên ghế lái, Lão Yên đã đứng trước cửa phòng khách sạn của Vệ Chi, làm như tượng hồi lâu.

Bối Thích khoanh tay dựa vào tường, vô cảm, nhìn cậu như một pho tượng và nghi ngờ cuộc đời--

Toàn bộ sự việc là, hôm nay cậu đang cực khổ nhảy lên nhảy xuống trong công viên mà không nên hồn, ngồi ở nơi băng tuyết ngắm hoàng hôn, cũng vỗ ngực tự nhủ rằng "không sao đâu, cậu là giỏi nhất", vất vả lắm mới xây dựng lại tâm lý, vừa mới vỗ mông bò dậy....

Sau đó nhận được một cuộc gọi, bên kia điện thoại, giọng Hoa Yến vang lên như thể cô ấy nhìn thấy khủng long sống lại và Công viên kỷ Jura mọc lên từ mặt đất.

Đây là những gì cô ấy đã nói vào thời điểm đó:

[Lão Yên và anh Sùng tranh giành ván trượt của Đới Đạc, tay của anh Sùng bị một cạnh ván chém vào tay, máu chảy khắp mặt đất, dòng máu đỏ tươi chảy ngược vào trái tim của Lão Yên.】

Nếu như Khương Nam Phong mất ba mươi giây mới có thể tiêu hóa được nội dung từ chỗ Vệ Chi.

Cú Bối Thích phải mất ba phút mới tiêu hóa được lời nói của Hoa Yến.

Bỏ qua loại trữ tình không thể giải thích được ở câu cuối cùng, lượng thông tin trong câu này lớn đến mức Bối Thích phải gửi tin nhắn thoại cho Thiện Sùng, sau đó người đàn ông bên kia không nói gì, xác nhận sự việc là sự thật, bảo cậu ấy đến cũng đến rồi thì hãy cùng Lão Yên đến xin lỗi Đới Đạc và Khương Nam Phong--

Tại thời điểm này, sức khỏe tinh thần khỏe mạnh mà Bối Thích vất vả lắm mới xây dựng lần nữa sụp đổ.

Cậu ta thậm chí còn hối hận vì sao mình lại gọi điện, dù sao từ giọng điệu vừa lo lắng vừa hưng phấn xem náo nhiệt của Hoa Yến có thể đoán được sư phụ của bọn họ ít nhất còn sống.

Cuối cùng, cậu không còn cách nào khác ngoài cắn răng nhặt Lão Yên bị thất lạc hồn phách bên ngoài phòng y tế-- Dù sao thì cậu ấy vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, thực ra cậu ấy cũng chỉ cách hai ba tuổi so với một nhóm 30 thanh niên vì huynh đệ mà cầm gậy đại chiến trong hẻm nhỏ...

Lão Yên bình thường không nói ra, nhưng người có con mắt sáng suốt đều biết, tuy cậu cà lơ phất phơ nhưng lại tuyệt đối tôn kính và nghe lời Thiện Sùng--

Bây giờ là cậu đích thân tiễn sư phụ đến bệnh viện.

Cậu vừa cảm thấy tội lỗi vừa sợ hãi đến nỗi linh hồn gần như tan biến.

Dù sao, khi Bối Thích nhìn thấy Lão Yên, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là câu nói "dòng máu đỏ tươi chảy ngược vào trái tim của Lão Yên" của Hoa Yến quá phù hợp.

Qua cửa sổ phòng y tế, cậu nhìn thấy Thiện Sùng giơ tay băng bó khử trùng tạm thời, không quá lời khi nói rằng dù tay anh đang chảy máu nhưng sắc mặt anh trông còn hồng hơn cả Lão Yên đang ngồi xổm ngoài cửa.

Lão Yên bị Bối Thích kéo như kéo chó chết về khách sạn, đứng ở cửa phòng Khương Nam Phong.

Sau đó ở cửa, vào lúc này, bọn họ đã dành ít nhất mười phút.

Lão Yên đặt tay lên cửa mấy lần rồi lại đặt xuống, giống như đang diễn một vở kịch máu chó lúc tám giờ trên tivi, Bối Thích không chịu nổi nữa, thấp giọng nhắc nhở: "Cậu là đàn ông thì mạnh dạn một chút đi. Thà cậu tự mình thừa nhận điều này còn hơn là từ con đường lung tung lộn xộn nào đó truyền đến tai Đới Đạc và Khương Nam Phong-"

Lão Yên sắc mặt tái mét, muốn gầm lên nhưng lại không dám lớn tiếng, hạ giọng như rắn rít, tức giận nói: "Cậu cho là tôi muốn như vậy sao? Nghi ngờ tôi có phải đàn ông hay không vậy sao cậu không hỏi Đới Đạc đã làm gì? Tôi gọi điện cho Khương Nam Phong, cậu ta bắt máy, còn mở miệng chó bảo người ở trên giường!"

Cậu ta dừng lại, càng nói càng tức giận, bổ sung: "Trong trường hợp đó, tôi đập nát ván trượt của cậu ta rồi đánh cậu ta một trận thì mới là đàn ông!"

"Ai, mẹ nó, cậu ở chỗ này cùng tôi đóng phim tình cảm Hàn Quốc làm cái quái gì?" Bối Thích nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Khương Nam Phong là gì của cậu? Cần cậu lấy lại công bằng à?"

Trước đây tên đàn ông tồi số một của Sùng Lễ luôn miệng nói "ban ngày đi cạnh, ban đêm đi thận" (đi thận ám chỉ mối quan hệ chỉ chú trọng chuyện lăn giường), bây giờ đến Tân Cương không thích nghi với khí hậu, đột nhiên trở nên ngây thơ phải không?

"Tôi vui."

"Đúng là trên mặt cậu viết mấy chữ rất vui vẻ――" Bối Thích nói, "Vui cái quờn què, mặt như đưa đám, Đới Đạc nhìn thấy còn không cười nhạo cậu mới lạ đó."

Lão Yên mở miệng còn muốn nói cái gì, lúc này, cửa phòng đột nhiên từ bên trong mở ra.

Không hề có dấu hiệu cảnh báo.

Thủ phạm của mọi sự cố đã xuất hiện ở cửa, khe cửa mở rộng hơn, Đới Đạc nhìn lên nhìn xuống hai người đang đứng ngoài cửa...

Đồng thời. Khương Nam Phong nhảy xuống giường, đứng ở phía sau cậu ta hỏi: "Là ai?"

Từ ngoài cửa chỉ có thể nhìn thấy một sợi tóc của cô đong đưa vì duỗi cổ ra thăm dò, phần còn lại của cơ thể đã bị Đới Đạc che lấp hoàn toàn... Lúc này, người đứng ngoài cửa chỉ nghe thấy giọng nói của Khương Nam Phong, đang đợi cô nói xong, người chặn cửa dừng lại một chút, không quay đầu lại, mặt lạnh lùng trả lời: "Khách sạn này thế mà còn có chuột."

Chuột người số 1 Lão Yên: "..."

Chuột người số 2 Bối Thích: "......."

Bối Thích đứng ngoài cửa thật muốn xé nát miệng Đới Đạc.

Nhẫn nhịn, nhắc nhở bản thân đến đây để xin lỗi, cậu giơ chân đá vào Lão Yên, ánh mắt của người nọ lóe lên, chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn sợi tóc trong cửa kia.

Lão Yên đẩy cửa, nhưng không đẩy ra, có người đang canh giữ nghiêm ngặt sau cửa, gõ nhẹ vào cửa, giọng nói trầm thấp đầy cảnh cáo: "Tránh đường."

Đới Đạc không hề sợ hãi, không để ý đến cậu ta, quay người hỏi người trong phòng: "Là Lão Yên, tôi không biết tại sao cậu ta lại đến đây, hiện tại cậu ta đang ầm ĩ muốn đi vào, cho cậu ta vào à?"

Trong phòng im lặng, giọng nói bối rối của Khương Nam Phong vang lên: "Cậu ta tới đây làm gì?"

Đới Đạc quay đầu lại, nghiêm túc phiên dịch: "Nghe thấy không, bảo cậu đi."

"..."

Đi mẹ ngươi a!

Lão Yên bị chọc tức giận đến cuối cùng không nhịn được mà nói thẳng: "Mẹ nó, lúc nãy sao cậu lại nói hươu nói vượn trong điện thoại?"

"Đầu óc của cậu có vấn đề, trong đầu ngươi có thứ rác rưởi màu vàng nên cái gì cũng liên tưởng đến cái kia à." Đới Đạc sẽ không khách khí, "Tôi nghe hết sự việc rồi, rất cảm ơn cậu đã cung cấp câu chuyện duy nhất khiến tôi muốn cười ra tiếng trong ba tháng qua--"

Ánh mắt cậu không hề lay động, thấy chưa đủ nhàn nên còn bổ sung thêm: "Thật ra, đập vỡ tấm ván đó cũng không sao cả, Mach sắp ra mẫu mới cho mùa tuyết năm nay, đúng lúc để tôi đổi."

Không có biện pháp, cậu ta là người chơi công viên nên Gray không tài trợ, chỉ có thể bỏ tiền túi ra mua....

Thiếu chút nữa là không cần phí tiền.

Cậu cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lão Yên: "..."

Thật sự muốn đánh cậu ta, Lão Yên bất lực nhìn Bối Thích, ý muốn nói là lần trước tôi đã ngăn cậu lúc cậu muốn đánh cậu ta, hiện tại có phải cậu cũng nên có qua có lại không.

Bối Thích đứng bên cạnh ôm ngực, im lặng.

Lão Yên thấy Bối Thích vô dụng, không muốn lãng phí thời gian với lời nói nhảm này: "Tránh ra, tôi sẽ nói với cô ấy."

Đới Đạc đương nhiên không nhượng bộ, nghiêng người vừa lúc nhìn thấy Khương Nam Phong một chân nhảy lên lấy hộp sữa chua trên bàn, sau đó nhảy trở lại giường, không có ý định tới tiếp khách.

Dừng một chút, cậu nói với chàng trai trước mặt: "Tự kiểm điểm bản thân đi, tôi nghe nói cậu nói trước đám đông bằng giọng nói mà cả thế giới đều nghe rằng tôi đã cướp học sinh của cậu còn chuẩn bị ngoại tình với cô ấy ――"

Lão Yên: "..."

Đới Đạc: "Thiện Sùng vì muốn cậu câm miệng mà bị cậu làm cho nhập viện?"

Cậu ấy đã kết luận mọi thứ một cách chính xác.

Nhưng nghe vào có vẻ không đúng.

Đây là loại tình tiết máu chó cao cấp đương đại chết tiệt gì vậy?

"Thiện Sùng có lẽ không nghĩ tới, do học trò mà anh ta lại phải nhập viện." Thiếu niên lộ ra vẻ mặt giễu cợt, trên gương mặt nữ tính càng thêm nham hiểm và mỉa mai, "Câu chuyện này thật là kỳ lạ."

Cậu còn chưa nói hết lời.

Lão Yên trực tiếp giơ chân đá tung cửa, bổ nhào về phía trước.

......

Khoảng hai mươi phút sau khi xuất phát, Vệ Chi đang lái xe đến bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của Khương Nam Phong, cô bật loa ngoài, không chờ người nọ lên tiếng cô đã nói: Có chuyện gì vậy? Tôi đang chở anh Sùng xuống núi đi bệnh viện, mở loa, bà nói đi."

Đây là nhắc nhở Khương Nam Phong không nên nói bậy.

Khương Nam Phong trầm mặc một lát mới hiểu được ý của cô, dừng một chút mới nói: "Lão Yên đặc biệt tìm tới chỗ tui là vì muốn đánh nhau với Đới Đạc à?"

Đang nói chuyện, có tiếng lật ghế trong trẻo và rõ ràng, có tiếng mắng thô tục của Bối Thích, hỏi họ có bị bệnh không--

Mọi người rơi vào im lặng.

Thẳng đến khi Vệ Chi hỏi: "Bọn họ đánh nhau vì bà à?"

Khương Nam Phong im lặng hai giây: "Bà cho rằng khuôn mặt này của tui có năng lực như vậy sao?"

Vệ Chi cầm vô lăng lại nhìn về phía Thiện Sùng, người đàn ông nhướng mi, vô cảm liếc nhìn: "Nhìn tôi làm gì? Tôi cũng đâu có khuôn mặt có năng lực như vậy."

"..."

Có a, quá có luôn.

Cô còn chưa kịp giải thích, trong điện thoại bên kia có thứ gì đó giống như thủy tinh bị đập vỡ thành từng mảnh, giọng của Khương Nam Phong lại vang lên: "Tôi thì cảm thấy có khả năng đó, rốt cuộc Lão Yên nhấc chân đá tung cửa là sau khi nghe Đới Đạc nói "học trò làm sư phụ nhập viện", đá một cái trên cửa xuất hiện một cái lỗ lớn, có thể thấy cậu ta tức giận như thế nào, thật có lỗi với người quản lý trực ngày hôm nay... Ôi, tui muốn cúp máy."

Vệ Chí: "Sao thế?"

Khương Nam Phong rất bình tĩnh: "Gọi cảnh sát, bọn họ phá phòng của chúng ta, nếu không báo cáo thì chúng ta sẽ phải bồi thường... Tui sẽ không mất tiền oan đâu."

Sau đó điện thoại đã bị cúp máy.

Trong xe im lặng, tệ nhất là đến đèn giao thông ngay trước bệnh viện, trong khi chờ đèn đỏ, Vệ Chi cảm thấy xấu hổ vì sự im lặng kỳ lạ nên nói: "Quậy đến khá sôi động, tôi đoán lúc anh về còn phải dọn dẹp đống lộn xộn này."

Thiện Sùng không nói gì.

Khi anh không nói chuyện luôn có một loại cảm giác lạnh lùng cao thâm khó đoán, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Cho đến khi lông mi của người đàn ông hơi run lên, anh ngước mắt lên và nói "ừm", rồi kết luận bằng giọng điệu rất bình tĩnh: "Ngàn chọn vạn tuyển, chuyên thu nghịch đồ (học trò hay làm loạn)"

Vệ Chí: "..."

Nghi ngờ anh đang có thành kiến, nhưng không có bằng chứng.

(*) Chỗ này tác giả dùng từ bản đồ pháo 地图炮, tương đồng với stereotype trong tiếng anh, đại khái là đánh giá người ta qua quê quán, giọng nói, bề ngoài, cách ăn mặc hay gì đó, nên có lẽ dùng thành kiến hay định kiến là sát nghĩa nhất.

......

Khi họ đến bệnh viện, miếng băng trên tay Thiện Sùng đã dính đầy máu, nhìn thoáng qua không khỏi khiến người ta nghi ngờ nếu ấn vào đó một cái thì máu sẽ rỉ ra khỏi miếng băng.

Vệ Chi chỉ liếc nhìn thoáng qua mà thái dương đã đau nhức, cô quay đi, sợ hãi, im lặng cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.

Cô rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ngón chân nên không chú ý đến người đàn ông bên cạnh hơi quay đầu lại nhìn cô, nhìn cô bị dọa sợ nên trắng bệch đến cả lỗ tai...

Anh vốn muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn chằm chằm cái ót của cô ba giây, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn im lặng.

Có lẽ là đã chết lặng, nhưng tóm lại anh không cảm thấy đau đớn quá nhiều, chỉ là làn da lộ ra bên ngoài chiếc khẩu trang đen bình thường đã trắng nõn bây giờ trắng đến mức tạo ra ảo giác như trong suốt, thậm chí còn sáng mờ nhạt dưới ánh đèn bệnh viện.

Không có chút máu nào.

Tình huống này tốt nhất nên đi thẳng đến phòng cấp cứu.

May mắn thay, bác sĩ cấp cứu là người gặp qua vô số chuyện đời nên nhanh chóng đưa anh vào phòng cấp cứu để chuẩn bị khâu và băng bó.

Trong biển người mênh mông, Vệ Chi kiểu người nếu bị ném ra ngoài tự nhiên để sinh tồn chắc chắn sẽ bị loại bỏ trong vòng 24 giờ, hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh, đã bị đẩy ra phía sau vài bước, vốn dĩ cô ấy muốn đi theo các bác sĩ và y tá chen lấn vào, ai biết vừa cúi đầu bước vào phòng cấp cứu đã nghe thấy người đàn ông đi phía trước nói: "Đợi bên ngoài."

Cô sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen bình tĩnh của đối phương, muốn phản bác, nhưng môi mấp máy không khép lại được, cô nói: "Ồ."

Sau đó quay người và ngoan ngoãn rời đi.

Ngồi xổm ngoài phòng cấp cứu, ôm đầu gối, bàng hoàng.

Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, giọng nói của chị y tá vào ban đêm ở hành lang khoa cấp cứu đặc biệt lớn: "Người nhà! Nộp phí!"

Cô bé ngồi xổm ngoài cửa bị dọa sợ đến mức giật mình, ngẩng đầu lên "à" theo phản xạ, đứng dậy, trước mặt xuất hiện một phiếu thanh toán: "Người nhà vui lòng nộp viện phí tại quầy nộp phí phía trước."

Cô cầm lấy bằng cả hai tay, ngơ ngác nói: "Được."

Cô chạy đi nộp viện phí, rồi cầm hóa đơn chạy về, bác sĩ ở đây đã tháo băng, sơ cứu vết thương và đang chuẩn bị khâu... Còn chưa kịp thở, cô đã bước thẳng vào trong phòng, người đàn ông ngồi trên giường nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn cô.

Hai người nhìn nhau.

Phản xạ có điều kiện của Vệ Chi là nhìn vào tay anh.

Cảm nhận được ánh mắt của cô đang hướng về phía mình, tay người đàn ông giật giật, lật lại.

Vệ Chí: "?"

Bác sĩ: "Vừa mới khử trùng xong! Đừng cử động! Động cái gì vậy!"

Vệ Chí: "..."

Thiện Sùng: "..."

Dưới sự khiển trách cáu kỉnh của bác sĩ, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông hiện lên vẻ bất lực hiếm thấy, anh liếc nhìn cô bé đứng bên cạnh đang toát ra bầu không khí căng thẳng lo lắng, anh sợ cô bé sẽ ngồi xổm bên cạnh mình rồi bắt đầu khóc, sau đó khóe môi anh nhếch lên, thanh âm có chút khàn khàn: "Người nhà?"

Vệ Chi ngơ ngác nhìn anh.

Anh lười biếng cong môi: "Ra ngoài chờ đi, người nhà."

Vệ Chí: "..."

Vệ Chí: ".................."

Phải mất một lúc lâu cô mới phản ứng lại, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang như bị bỏng, tai nóng đến mức suýt rơi ra ngoài.

Cô cố gắng kiềm chế sự xao động nhảy nhót lung tung vì xấu hổ của con chuột chũi trong lòng, tròng mắt không nhúc nhích, trừng mắt nhìn người đàn ông.

Sau vài giây, cô gật đầu và nói với giọng rõ ràng: "Được, baba."

Sau đó, trong sự im lặng rõ ràng khi bác sĩ dừng lựa chọn dụng cụ khâu vá, cô giữ chặt khẩu trang của mình, bình tĩnh quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip