Chương 51: Kết bạn

Không thể phủ nhận, khi Thiện Sùng nghe được Bối Thích nói "Cô ấy nói không thích sư phụ", anh mất ba giây để bình tĩnh lại--

Giây đầu tiên hoang mang là việc này liên quan gì đến anh?

Giây tiếp theo, trong đầu là hình ảnh khi anh mở cửa phòng y tế của khu trượt tuyết ra, nhìn thấy một cô bé đang ngồi xổm trên bậc gỗ ngoài trời băng tuyết gọi điện thoại, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh. Cô nói vào người bên kia điện thoại với giọng khàn khàn nghe có chút giống như đang khóc, 'tôi cảm thấy lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt'...

Nhưng cũng chỉ là hoang mang trong nháy mắt.

Đến lúc này, người đàn ông mới cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Sắc mặt anh bình tĩnh không một chút gợn sóng, nhanh chóng dừng lại sự liên tưởng không lý do này.

"Cậu thật nỗ lực quá, còn lấy tôi ra kéo dẫm, cô ấy cũng không tốt bụng nói cho cậu biết tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình sao?"

Anh thuận miệng tiếp lời.

"Cô ấy không nói với em, chỉ nói rằng mẹ cô ấy thích bác sĩ rồi hỏi em có muốn đi thi lấy bằng không?" Bối Thích nói, "Thật kỳ lạ, bác sĩ thơm như vậy? Vận động viên quốc gia cũng không được sao?"

Nghe đến từ "bác sĩ", người ngồi trên giường như đang nghĩ tới điều gì đó...

Lông mi nhướn lên nhưng chưa kịp nhấc lên đã lại cụp xuống, bóng tối che khuất cảm xúc trong mắt anh, anh dừng lại một chút rồi nói: "Nếu yêu cầu chi tiết như vậy, e là đã tìm được người thích hợp."

Bối Thích nghe vậy, nhạy cảm quay đầu lại hỏi: "Ai?"

Thiện Sùng: "? Cậu hỏi tôi?"

"..."

Đúng vậy.

Bối Thích lại vặn đầu ra sau.

"Cô ấy không thích em cũng không sao, sao cô ấy có thể đuổi em đi? Mẹ kiếp, điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của em á, em trông cũng ổn mà? Cũng rất giỏi mà, sự nổi tiếng tiếng và được hoan nghênh tuy không bằng anh được nhưng mà so một lần với Lão Yên vẫn còn dư nhiều... " Người đàn ông mặc bộ đồ racing boy đứng trước gương, nhìn từ bên này sang bên kia bên cạnh, cậu ấy "Ồ" và nói thêm, "Em quên mất, cô ấy cũng không thích anh."

Thiện Sùng: "..."

Không thích người đẹp trai, không thích người trượt tuyết giỏi, cũng không thích những người nổi tiếng trong giới trượt tuyết...

Cô ấy không thích tất cả những người đàn ông chất lượng cao xung quanh mình, vậy cô ấy thích gì?

Không phải thích Khương Nam Phong chứ?

Bị chính sự hài hước của mình làm cho kinh ngạc, Bối Thích cười khúc khích "chichi" hai tiếng trước gương, khi cậu ta quay lại để thảo luận về sở thích của sư muội với sư phụ của mình, người sau đã thu hồi ánh mắt và đang nghiêm túc quấn màng bọc thực phẩm.

Kéo màng bọc thực phẩm ra, anh dùng răng nanh cắn một lỗ, sau đó xé màng bọc nhựa ra, buộc lại, hàm răng trắng đều tăm tắp làm Bối Thích choáng váng ba giây, ngậm miệng lại.

Đôi chân dài của Thiện Sùng thả xuống giường, lảo đảo rồi đứng dậy: "Đi tắm."

Anh đi hai bước về phía phòng tắm, dừng lại, quay người lại, dùng đôi mắt đen láy liếc nhìn Bối Thích vẫn còn cứng đơ tại chỗ, mím môi mỏng: "Tới giúp đỡ."

Một tay không cởi được quần áo, anh đứng ngoài phòng tắm, Bối Thích giúp anh cởi áo phông, chiếc áo nhanh khô bên trong bó sát, hơi khó cởi, cởi ra cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi.

Bối Thích ném bộ quần áo nhanh khô vào giỏ đựng đồ giặt, trước mặt là tấm lưng vững chắc của người đàn ông--

Người ta nói trượt tuyết là môn vận động cho phần thân dưới, nhưng để trượt tuyết thực sự tốt dù là trên sườn dốc hay trong công viên, phải sử dụng sức mạnh tổng thể của trung tâm và phần thân trên, cho nên vào mùa tuyết rơi thì không thành vấn đề, mùa hè có rất ít người không đến phòng tập thể hình......

Cơ bắp trên lưng của người đàn ông phân bổ đều, toàn thân thon thả mà không quá phồng lên, chạy dọc theo sống lưng, chỉ có một vết sẹo đáng sợ ở xương cụt như một khuyết điểm.

Nhưng vết sẹo này cũng mang hơi thở nam tính mạnh mẽ.

Nghĩ đến đây, cậu thở dài: "Anh Sùng, từ mùa tuyết rơi anh không đến phòng tập thể thao đúng không, thế mà anh không bị mất chút cơ bắp nào sao?"

Thiện Sùng đưa tay kéo mép quần lót của anh, nghe vậy liền buông ra, quay đầu lại, mặt vô cảm nhìn cậu, vừa định hỏi cậu có bị bệnh hay không thì lại nghe cậu nói thêm: "Không nói về khuôn mặt thu hút ong bướm và kỹ năng trượt tuyết bảng vàng cực mạnh của anh.. Chỉ là sư muội không nhìn thấy cơ bắp của anh nên mới có thể dõng dạc nói không thích anh, nếu cô ấy thấy qua thì em tin rằng cô ấy sẽ ngất xỉu."

Thiện Sùng: "..."

Nhìn rồi.

Nhưng mà không có ngất xỉu.

Bối Thích: "Bác sĩ nào cũng phải tránh sang một bên--"

Chủ đề này còn chưa kết thúc à?

Thiện Sùng có chút phiền.

Anh cau mày, cởi quần lót ném vào mặt anh: "Nói đủ chưa? Mau cút."

Một lời không hợp liền bị quần lót vả mặt, hơi thở giống đực không thuộc về bản thân bao trùm, Bối Thích tức giận mà phát ra tiếng "ọe" ở phía sau, ném quần lót vào trong sọt đựng quần áo mang đi giặt, chống tay lên hông không phục nói: "Chỉ mới nói hai câu sư muội không thích ngài thôi mà! Cũng không thể để toàn bộ phụ nữ trên đời này thích anh được, thiếu một hai cái làm sao? Anh thẹn quá hóa giận à?"

Trả lời cậu là tiếng đóng cửa rung chuyển đất trời, cánh cửa gần như đập thẳng vào mặt cậu.

......

Hai mươi phút sau.

Khi Thiện Sùng bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Bối Thích đang nằm trên giường cầm iPad đọc truyện tranh, cậu ta là một người đàn ông cao lớn thô kệch, nhưng đọc phần mềm truyện tranh có giao diện màu hồng, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

Anh dùng khăn lau đi những giọt nước nhỏ giọt trên mái tóc rối bù của mình, người đàn ông đứng sau lưng cậu nhìn một lúc, anh hiểu cốt truyện hiện tại của bộ truyện tranh này có lẽ là về một người thị vệ sáng sớm tinh mơ không ngủ chạy vào rừng trúc luyện kiếm--

Trong truyện tranh, thị vệ đứng dậy, xoay người và vung kiếm, cận cảnh mũi kiếm, biến mất.

Bối Thích nằm trên giường hừ một tiếng, xoay người chỉ vào cận cảnh mũi kiếm: "Anh Sùng, anh cảm thấy nếu có cận cảnh bàn tay cầm kiếm sẽ đẹp hơn không? "

Thiện Sùng vô cảm: "Người ta vẽ cái gì thì đọc cái đó, sao phải bắt bẻ loại truyện tranh phân cảnh này?"

Bối Thích: "Hôm nay em đi xuống lầu nhìn thấy sư muội vẽ cận cảnh một bàn tay cầm thanh kiếm... Ôi chao, thứ đó cảm thấy đặc biệt thích hợp khi đặt ở đây, thay vì cận cảnh thanh kiếm đơn điệu thế này."

"Vậy thì cậu tiến cử cho bọn họ, để Vệ Chi làm tay sai cho vị họa sĩ này, chuyên vẽ phân cảnh," Thiện Sùng nói một cách vô trách nhiệm, "Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, cho những đứa trẻ không kiếm được tiền một cơ hội kiếm tiền... Cũng coi như là tích đức làm việc thiện."

Bối Thích bĩu môi, lật qua một trang truyện.

Ở trang mới, họa sĩ vẽ cận cảnh tấm lưng của thị vệ, trên lưng đầy những vết sẹo cũ và mới, nhưng vết sẹo ở cột sống đặc biệt dễ thấy và được làm thành kiểu xăm hình...

Thiện Sùng chú ý đến, là vì vị trí của vết sẹo cơ bản giống vết sẹo để lại trên lưng anh sau cuộc phẫu thuật.

Lúc này, Bối Thích bắt chéo chân, dùng tay vuốt một trang truyện tranh khác, lần này cận cảnh chuyển từ lưng xuống phía dưới của anh ta, người thị vệ đã luyện xong kiếm, không biết mặc loại quần áo được cấu tạo kỳ diệu như thế nào, tay vừa chạm, thắt lưng đã bị lỏng, quần lót màu đen thoắt ẩn thoắt hiện.

Và nhờ mồ hôi, một đường viền nào đó đã được in rõ ràng, kích thước rất đáng kể.

Thiện Sùng: "..."

Thiện Sùng bị cay mắt: "Xem truyện tranh trên phần mềm màu hồng thì thôi bỏ qua, cậu có thể xem cái gì bình thường một chút không? Cậu mỗi ngày xem cái thể loại lung tung gì vậy?"

Nghĩ đến lần trước tìm video xuống cáp treo cho Vệ Chi, vô tình mở một trang web, rõ ràng là cùng một trang với cái này, có thứ gọi là 《Nhật ký phòng tập thể thao 》...

Là nó?

Có cái gì đẹp?

Dường như tiếng gọi "Baba" trong bệnh viện tối nay đã chạm đến trái tim anh, Thiện Sùng lúc này thật sự cảm thấy mình như một người cha già hao tâm tổn sức, anh vứt chiếc khăn đi, cúi xuống cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho cô bé 【bớt xem mấy cái truyện tranh lung tung lộn xộn】, gõ, gửi, vứt điện thoại--

Một loạt động tác lưu loát.

Bối Thích bị mắng cũng rất oan ức.

Hôm nay nhà bà A Trạch cập nhật 3 trang, đen trắng, Bối Thích chờ ba ngày chỉ thấy cái thứ mà cậu cũng có, là độc giả nam rất tức giận, quay lại nhìn sư phụ của cậu từ trên xuống dưới, muốn chia sẻ sự tức giận của mình với anh ấy--

Vì vậy, cậu chỉ vào thị vệ có kích cỡ đáng kể trong truyện tranh và nói: "Cũng không tính lung tung lộn xộn, thị vệ này có nốt ruồi giống anh, là truyện tranh mà em đã nhắc, anh nhớ không?"

Cậu ngẫu nhiên tìm thấy hình ảnh chính diện của thị vệ, phóng to và giơ chiếc iPad lên trước mặt Thiện Sùng.

Người nọ nhìn lướt qua.

"..." Im lặng một lúc, cảm thấy đúng là có điểm giống: "Muốn nói gì?"

Bối Thích: "Hôm nay em tỏ tình với sư muội nhưng bị từ chối, quay lại mơ về việc tìm kiếm được niềm vui sự hạnh phúc của otaku béo ở không gian thứ hai, nhưng không ngờ rằng mình đã tiêu hết tiền một cây kem đậu xanh chỉ để nhìn thấy một người rất giống anh còn kích cỡ thì cũng cỡ em mà thôi..."

Thiện Sùng: "..."

Bối Thích: "Em thật đáng thương, em muốn xem cảnh đẹp ý vui thì cứ trực tiếp xem anh là được rồi không phải sao, em thấy anh chắc chắn lớn hơn cậu ta."

Thiện Sùng giơ tay lên, một tay siết chặt cạp quần thể thao theo phản xạ: "Có thể câm miệng không?"

"Không thể," Bối Thích nói với giọng đứt quãng, "Tất cả những bình luận bên dưới đều là của các bạn nữ 'a a a a a', mẹ nó, 'a a a a a', cái con khỉ chứ a, mấy cái bình luận tiêu cực của em đều bị đẩy tới chân trời! Tức giận! Đàn ông bao giờ mới có thể đứng lên a-"

Thiện Sùng: "Câm miệng."

Bối Thích: "Ô ô ô em cảm thấy thật tệ."

Thiện Sùng: "..."

Thiện Sùng: "Cậu nhìn tâm trạng của tôi có tốt không?"

Thiện Sùng: "Im đi A Lôi."

Bối Thích bối rối: "Sao tâm trạng anh không tốt vậy?"

Thiện Sùng vô cảm giơ bàn tay đã bị khâu tám mũi lên, vẻ mặt hiện rõ: Muốn khua chiêng gõ trống ăn mừng nhập viện sao?

Bối Thích: "Ồ."

Gần như đã nghĩ sai.

Tưởng anh đang không vui vì sư muội cũng không thích anh, hihi.

......

Đã gần một giờ rưỡi sáng, Vệ Chi vừa leo lên giường vừa ngáp dài.

Cô dựa vào gối xem tin nhắn của độc giả cú đêm, có người mắng cô lười biếng đến màu cũng không thèm tô dùng bản thảo đen trắng để lừa người, còn lại phần lớn đều "ah ah ah" khen ngợi kích thước của nam hai.

Lúc đầu xem vui vẻ nhưng càng về sau càng buồn ngủ, đến cuối cùng điện thoại suýt đập vào mặt.

Màn hình sáng lên, có tin nhắn mới từ WeChat gửi đến, Vệ Chi bấm vào nhìn xem--

Đó là một bức ảnh chụp màn hình của một bộ truyện tranh được Bối Thích gửi với chú thích: Tui cảm thấy tranh vẽ bàn tay cầm kiếm mà bà vẽ rất hợp bỏ vô đây nè.

Vệ Chi liếc nhìn ảnh chụp màn hình, khi nhìn màu hồng quen thuộc, da đầu cô nổ tung, cô lập tức tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ, bởi vì Bối Thích gửi chính là bản cập nhật hôm nay của 《 Mười tám tư thế tu chân ở dị thế》

Mà gợi ý bàn tay cầm kiếm của cậu ấy vốn dĩ đã có rồi, nhưng để đảm bảo an toàn tránh ngã ngựa nên cô đã xóa trang đó đi, thay vào đó là cảnh đặc tả thanh kiếm――

​ .....................May mắn thay, đã xóa.

Vệ Chi thở dài, ngón tay trượt xuống thì phát hiện hình đại diện của Crayon Shin-chan, phát hiện người nếu không có chuyện thì ngàn năm không thấy cũng sáng lên, tin nhắn được gửi khoảng mười phút trước, với câu nói khó hiểu【bớt xem mấy cái truyện tranh lung tung lộn xộn】

Vệ Chí: "..."

Cô không biết tại sao, nhưng điều đó không ngăn được Vệ Chi nhiệt tình sao chép nguyên vẹn những lời răn dạy của sư phụ rồi gửi cho sư huynh bên cạnh.

Vệ Chi giơ chân đá vào Khương Nam Phong đang ngồi ở giường bên cạnh: "Xảy ra chuyện, Bối Thích đọc truyện của tui, làm sao bây giờ?"

Khương Nam Phong đã buồn ngủ chịu không được, trở người lấy chăn che lên đầu: "Đừng hoảng sợ, chờ ngày Thiện Sùng phát hiện ra A Mặc là anh ấy, tui sẽ cùng bà dâng một nén hương lên Đức Phật cầu nguyện rằng một ngôi sao chổi đủ lớn lao vào trái đất ngay lập tức."

Lúc đầu Vệ Chi còn nghĩ mình chỉ là GHS thôi mà có gì phải lo lắng?

Sau đó vô tình nhớ đến nội dung cập nhật tối nay............

Cô bắt đầu hoảng sợ.

......

Sáng hôm sau.

Một cuộc đối đầu đang diễn ra trong sảnh thiết bị trượt tuyết.

Thiện Sùng tay trái cầm tấm ván, vẻ mặt vô cảm đứng ở nơi đó: "Đừng nói què một tay, què một chân cũng có thể nhìn cô từ phía sau."

Vệ Chi không nói gì, im lặng nhìn anh.

Khương Nam Phong dùng khuỷu tay chọc chọc Vệ Chi, có chút kỳ quái: "Hôm qua tui cũng nghe qua câu y chang như vầy."

Chân tay cô vẫn còn đau, hôm nay không đi trượt chỉ đến quán cà phê uống cà phê và ăn sáng, giờ đứng nói chuyện không đau eo nữa.

"Quay về đi. Không phải trước đó anh đã nói, sau khi tôi học cách áp tuyết đổi cạnh, dần dần quen với nó thì anh không có mặt cũng không sao," Vệ Chi nói với Thiện Sùng: "Hôm nay tôi sẽ luyện tập đường trung cấp, không vào đường cao cấp."

Thiện Sùng cười không ra tiếng: "Lấy lời của tôi bịt miệng tôi?"

Trái tim của Vệ Chi thắt lại khi nhìn thấy nụ cười của Thiện Sùng, cố nhịn ý muốn bỏ chạy, buộc mình phải bình tĩnh: "Không ai kề dao vào cổ bắt anh phải nói như vậy."

Thiện Sùng: "Sư phụ thiếu một tay thì liền ghét bỏ?"

Ánh mắt Vệ Chi rơi vào tấm biển cửa hàng phía sau Thiện Sùng, nhìn chằm chằm vào một chỗ loang lổ trên đó, không dám nhìn vào mắt anh sợ bị rung động: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng làm nũng."

Thiện Sùng im lặng ba giây, hơi mím đôi môi mỏng sau khăn che mặt, sau đó rất xúc động đặt tấm ván trong tay vào tay Bối Thích, người đóng vai trò làm nền trong suốt quá trình rồi xoay người rời đi.

Đợi anh đã đi đủ xa, cô mới thu hồi ánh mắt nhìn bóng lưng người đàn ông đã đi xa, im lặng một lát, không nhịn được hỏi sư huynh: "Hôm nay anh ấy sao thế?"

Bối Thích tùy ý nói: "Tui không biết, chắc là đêm qua bỗng nhiên nghe lời đồn rằng học trò nhỏ không yêu thầm mình, sáng nay bị ghét bỏ, trực tiếp xác nhận chuyện học trò nhỏ không hề yêu thầm mình cho nên thẹn quá hóa giận?"

Vệ Chí: "..."

Vệ Chí: "?"

Cô ngơ ngác nhìn Bối Thích đang ôm hai tấm ván và nhún vai ngây thơ nhìn cô.

Vệ Chi: "Lời đồn từ đâu tới?"

Kẻ Bối Thích: "Tui."

Vệ Chí: "..."

......

Hôm nay tập luyện một mình.

Vệ Chi ôm ván trong tay đứng trên băng chuyền thảm thần, cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, như thể linh hồn mình không ở nhà.

Cầm điện thoại trên tay, cô nhìn chằm chằm vào avatar Crayon Shin-chan trên giao diện WeChat, suy nghĩ hồi lâu, cô muốn nói điều gì đó, nhưng vào lúc này, có vẻ hơi dư thừa nếu nói bất cứ điều gì ngoại trừ "anh ta nói vớ vẩn, tôi thích anh."

Nhưng cô không dám nói câu duy nhất không dư thừa này.

Tay cô cứng đờ, không hề gửi ra một dấu chấm nào, nhìn thấy băng chuyền thảm thần sắp kết thúc, cô thở dài, im lặng nhét điện thoại trở lại túi, trong lòng có chút thất vọng.

Khi đến điểm xuất phát của đường trung cấp, cô ôm tấm ván và phóng khỏi tấm thảm thần.

Sáng sớm các đại lão đều đi khởi động ở đường cao cấp, newbie chịu dậy sớm cũng không nhiều nên đường trung cấp không có ai...

Không cần lo lắng bị người khác va vào, điều này rất thích hợp để Vệ Chi luyện tập đổi cạnh.

Cô ném tấm ván đi, cúi đầu đeo lên, đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo hoodie màu tím đi đến bên cạnh Vệ Chi, trở thành người thứ hai trên đường trung cấp.

Hai người cách nhau hai mét, thân mật nhìn nhau ba giây, người mặc chiếc áo hoodie tím đeo ván nhanh hơn cô rất nhiều, mặc xong liền đi xuống, Vệ Chi nhìn cậu trượt xuống mấy mét, sau đó bắt đầu tập quay vòng--

Ồ, đến đường trung cấp tập bình hoa.

Hành động này gọi là gì? Đã nghe Lão Yên nhắc đến nó trước đây, Drivespin?

Đây là động tác bình hoa cơ bản, nhảy lên trên nền tuyết, xoay 360° trong không trung và đáp xuống mặt đất.

Vệ Chi nhìn thấy người kia xoay người không đến 270 độ, mũi sau rơi xuống đất, ngã thành tư thế doggy, đá tung lên một đám bụi tuyết.

Vệ Chí: "..."

Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mọi người đều gà mờ.

Sau khi đeo ván trượt rồi xuất phát, cô và áo hoodie màu tím đã trở thành người thống trị đường trượt trung cấp ngày hôm nay, Vệ Chi trượt chậm rãi và nhàn nhã trên những con đường trượt tuyết dài, như thể dưới bàn chân của cô không phải là ván trượt tuyết thể thao mạo hiểm mà là niềm vui của người già... ...

Còn có thể đổi từ mũi sau sang mũi trước, khả năng ngã là rất nhỏ.

Nhưng để đổi mũi trước ra mũi sau rất khó, hôm qua Thiện Sùng nói rằng tầm nhìn của cô luôn bị tụt lại phía sau, hôm nay cô đặc biệt chú ý đến tầm nhìn của mình, tuy nhiên vì không thể nhìn thấy phía sau nên cô dễ hoảng sợ, thường thì khi tầm mắt sẽ dự chuyển theo nửa người trên trước rồi nửa người dưới mới thuận thế vặn lại--

Phương pháp này có thể đổi được, tuy nhiên việc áp tuyết rất lộn xộn, hơn nữa, đôi khi góc độ vặn không đúng, mũi sau rất dễ bị kẹt và ngã xuống, tạo cảm giác đổi cạnh cũng tùy duyên phận.

Vệ Chi mới tùy duyên phận đổi hai lần.

Lúc này đã gần trưa.

Có một hoặc hai người trên con đường trượt trung cấp.

Lại một cái mũi trước đổi mũi sau, Vệ Chi liền thay đổi nó bằng một tiếng "cạch", khi ánh mắt lướt qua và đôi chân không theo kịp, trái tim cô lạnh buốt, quả nhiên, giây tiếp theo, ván trượt tuyết dưới chân cô bay lên, mũi sau bị kẹt và rơi xuống đất, trượt xuống một mét giữa bụi tuyết bay tán loạn--

Dừng lại.

Lần này do đang đổi cạnh, nên bị ngã khi đang thay ván từ trước ra sau, phần tấm ván thẳng chưa bị lật, cô bị ngã thẳng đứng xuống, va một bên mông, con rùa nhỏ không bảo vệ được, cô ngồi trên đường trượt tuyết, ôm eo nhe răng, hồi lâu không đứng dậy được, lúc này cô có chút nhớ sư phụ.

Khi Thiện Sùng ở đây, ít nhất cô sẽ không bị ngã nặng như vậy.

Nghĩ đến Thiện Sùng, cô lại muốn thở dài, trong lòng mắng sư huynh trăm lần.

Đúng lúc này, cô chợt nghe phía sau có tiếng ván trượt cắt tuyết, cô ôm eo, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa chiếc áo hoodie màu tím đang trượt xuống, ở sau cô ba đến năm mét nhảy lấy đà, xoay vòng, bay rất xa--

Sau đó vang lên một tiếng "bốp", cả người ngã xuống bên cạnh cô thành hình chữ "đại 大".

Vệ Chí: "..."

Nhìn cũng thấy đau.

Vệ Chi im lặng nhìn người đàn ông, chuẩn bị gọi cứu hộ cho cậu ta nếu cậu ta không thể đứng dậy trong một phút... Đợi khoảng mười giây, chiếc áo hoodie màu tím nâng mặt lên khỏi tuyết.

Vệ Chi không khỏi hỏi: "Đau không?"

Sáng nay trên con đường này, cô ngã nhiều nhất, người này xếp thứ hai.

Áo hoodie tím đứng dậy, cởi kính trượt tuyết, để lộ một con mắt một mí rất phong cách Hàn Quốc, chớp chớp mắt: "Cậu cũng lại ngã à?"

Từ "lại" này đã xác lập tình bạn cách mạng giữa Vệ Chi và hoodie tím.

Áo hoodie tím đứng dậy, di chuyển mông sang bên cạnh cô, quỳ xuống ôm tấm ván của cô: "Tôi nhìn thấy từ phía sau, lúc cậu mở vai áp tuyết, tôi nói cho cậu biết, vấn đề này chủ yếu là do cậu đổi từ mũi trước sang mũi sau tầm mắt quá nhanh quá nhiều, nóng lòng muốn xem phía dưới chân núi.... Cần có ba giai đoạn đổi cạnh cong lớn là mũi trước, ván thẳng và mũi sau, tầm mắt luôn quay trước phần thân trên và chân, cậu không có giai đoạn dựng thẳng ván, dễ dàng xoay người áp tuyết mở rộng vai."

Vệ Chi nhìn cậu, áo hoodie tím nói tiếp: "Tầm nhìn của cậu phải cùng hướng với đầu ván trượt, mắt nên nhìn theo đầu ván nếu không chắc chắn có thể nhìn thấy đầu ván, cậu chỉ cần giơ một tay lên rồi giữ tay trước sau song song với đầu ván, mắt hướng về hướng đầu ngón tay."

Nghe cậu nói về vấn đề tầm mắt, Vệ Chi cảm thấy ngộ ra một chút―― cô nói tại sao hôm qua lúc tập luyện Thiện Sùng không bảo cô mở vai, mà tại sao hôm nay khi chú ý đến tầm mắt lại bị vặn một cách kỳ kỳ quái quái!

Thử giơ tay lên nhìn và cảm thấy chiêu này hình như có tác dụng.

"Cám ơn." Cô chân thành nói, giơ tay lên đổi hướng, hướng về phía người bạn mới "Vệ Chi."

"Lục Tân."

Hai người bắt tay nhau qua găng tay.

Sau đó họ cùng nhau đứng dậy và cùng nhau vừa lăn vừa xuống núi.

Sau đó cùng nhau tháo tấm ván ra, ôm tấm ván lên thảm thần và trò chuyện một lúc, không nói chuyện gì ghê gớm, chỉ trao đổi kinh nghiệm --

"Con rùa nhỏ rất hữu dụng trong giai đoạn đẩy, nhưng khi học đổi cạnh thì tốt nhất nên chuyển sang mặc bên trong, vì khi đổi cạnh rất dễ bị kẹt. Nếu bị ngã sang một bên, con rùa nhỏ không thể bảo vệ cậu."

Vi Chi sờ vào hông, ở đó có dây đeo cố định của con rùa nhỏ, thật sự không có chút bảo vệ nào, mấy cú ngã sáng nay có khi sắp làm mông cô tăng size lên.

"Cậu tự mình luyện tập à?" Lục Tân hỏi, "Không mời người dạy sao?"

"...Hôm nay anh ấy không đến." Vệ Chi nói: "Cậu muốn dạy tôi không?"

"Cậu nhìn tôi thế này còn dám dạy người sao?" Lục Tân đeo tấm che mặt lên cằm, cười tươi lộ ra hàm răng trắng nõn, "Tôi chỉ biết trượt một chút thôi, cậu đừng ở trên đường trượt tuyết gặp người chỉ cậu một hai câu là hỏi người ta có thể dạy học không, giai đoạn mà cậu đang học là người là quỷ cũng có thể chỉ dạy vài câu, đừng có để người ta lừa."

Cậu ấy trông ngang tuổi với Vệ Chi, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, không nổi bật như Thiện Sùng và Lão Yên, khiến mọi người nghi ngờ rằng tất cả những người đẹp trai trên thế giới đều trượt tuyết, nhưng lại dễ khiến người ta sinh ra cảm giác gần gũi.

Giống như mỗi buổi sáng khi bạn mở cửa ra, bạn thấy người hàng xóm bên cạnh xách một túi rác và nói "chào buổi sáng" với bạn.

"Ồ, lần trước tôi ở trên đường trượt cũng gặp người chỉ tôi vài câu, sau đó dắt tôi vào công viên... Ngày hôm đó tôi bị sư phụ đẩy ra khỏi khu trượt tuyết bằng xe lăn, anh ấy tức giận đến suýt vặn đầu tôi."

"Thật đấy hả! Hahahahaha!"

Hai người trò chuyện vui vẻ.

Trong giờ ăn trưa, ném tấm ván của mình vào phòng dụng cụ trượt tuyết và không quên kết bạn Wechat.

......

Vệ Chi đang cầm điện thoại mở giao diện WeChat thảo luận "Cậu quét tôi hay tôi quét cậu" với Lục Tân, cô không thấy cách đó không xa, sư phụ của cô, người đã biến mất cả buổi sáng đang ở cùng Bối Thích, Lão Yên và những người khác bước tới một cách mạnh mẽ.

Đã đến giờ ăn trưa.

Bối Thích đang đi phía trước đội nhìn thoáng qua đã nhìn thấy cô cùng chiếc áo hoodie tím đứng bên cạnh, lúc này cô bé đang kiễng chân lên, dùng điện thoại quét mã QR của danh thiếp được hiển thị bởi bên kia.

Từ xa, cậu ấy nói "ôi", mỉm cười và nói với những người xung quanh với giọng điệu trìu mến: "Nhìn xem em phát hiện cái gì, Kỷ Kỷ của chúng ta đang kết bạn mới a!"

Lời nói của cậu đã thu hút sự chú ý của người đàn ông đang nhìn chiếc mũ bảo hiểm mới trong cửa hàng bên cạnh một cách vô cảm.

Anh nhìn về hướng Bối Thích đang nhìn, liếc nhìn đã thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô bé, cô mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt một người đàn ông mặc áo hoodie màu tím. Đôi môi nhợt nhạt của cô mấp máy không biết nói cái gì......

Di chuyển tầm mắt xuống.

Ánh mắt Thiện Sùng rơi vào chiếc mũ bảo hiểm mà người đàn ông mặc áo hoodie màu tím cầm trên tay, nhìn nhãn dán trên đó rõ ràng là của câu lạc bộ trượt tuyết, trầm ngâm ba giây, lạnh lùng nhắc nhở: "Người của Vạn Thông Đường."

Nụ cười lập tức biến mất trên mặt của Bối Thích: "..."

Thiện Sùng có chút khó chịu hỏi một câu cũng là tiếng lòng của mọi người: "Bọn họ năm nay mở rộng tuyển sinh à? Có rất nhiều người à? Sao lại giống như âm hồn bất tán vậy?"

Một cái nhìn không được, cùng học trò của anh như sói ngửi phải mùi tanh.

Có độc không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip