Chương 68: Hãy làm người vô đạo đức
Ngày hôm sau Vệ Chi dứt khoát không xuất hiện.
Rốt cuộc dưới mắt có quầng thâm do vẽ đến tận sáng, cuối cùng vất vả mệt mỏi lắm mới ngủ đến giữa trưa. Khi tỉnh dậy, theo thói quen nhìn vào điện thoại, ồ, đó là một Crayon Shin-chan đã chết.
Đàn ông tồi.
Tồi đến mức khiến Nohara Shinnosuke cũng mang mùi đàn ông tồi, khi mới đón Bạch Tuyết (chú chó trong Shin bút chì) cậu ta cũng không chịu trách nhiệm, chỉ muốn lười biếng không muốn quan tâm, không phải là tồi thì là gì!
Vệ Chi ngồi trên giường lơ lửng ba phút, dành hai phút rưỡi để khắt khe với một đứa trẻ ba tuổi trong phim hoạt hình, sau đó quay đầu lại hỏi Khương Nam Phong đang ngồi xổm dưới chân đắp mặt nạ: "Này, bà có muốn đi Thiên Trì núi Trường Bạch không?"
Khương Nam Phong đang ngồi xổm bên thùng rác đọc cập nhật ngày hôm qua của Vệ Chi, khi nhìn thấy trang thị vệ chết, cô dứt khoát mở bình luận im lặng nhấn like cho câu hỏi "A Trạch bị điên rồi à?" ... Dừng một chút, cô chậm rãi quay đầu lại, sau đó nhìn khuôn mặt hốc hác vì thất tình của bạn mình thật lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Không muốn."
Vệ Chí nghĩ.
Cô bây giờ giống như một con chó bơ vơ, bị cả thế giới bỏ rơi-- trong thời gian ngắn cô không muốn gặp Thiện Sùng, tất nhiên cô cũng không muốn gặp Hàn Nhất Minh, cho nên muốn rời khỏi Tân Cương, nhưng cũng không thể về nhà...
Cô có thể đi đâu?
Theo thông tin tình báo cho biết, hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô đến Bắc u, ở Trung Quốc có một khu trượt tuyết mà cô sẽ không thể gặp được Thiện Sùng, nơi đó tên là núi Trường Bạch.
"Núi Trường Bạch là đất thiêng sinh hiền tài, nhất định sẽ có một ít cậu em đẹp trai." Vệ Chi dọn ra một bàn mà Khương Nam Phong từng lừa dối cô trước đây, "Bà không muốn đi xem xem sao?"
"Không đi, Lão Yên sẽ khóc." Khương Nam Phong lười biếng nói: "Tui tuy tồi nhưng không phải rác rưởi, những chuyện được voi đòi tiên này tui không làm--trừ khi chia tay."
"Vậy khi nào thì chia tay?"
"Không biết," Khương Nam Phong có phần chiếu lệ nói, "Nhưng sẽ chia tay."
"Hai người bắt đầu khi nào?"
"Trước hay sau khi Đới Đạc rời đi gì đó?" Khương Nam Phong nói: "Không quan trọng, bà cũng không nhận ra, tức là tui không hề mất kiểm soát, nếu mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát thì đều không tính là chuyện gì lớn."
Vệ Chi có chút choáng váng vì bị cô ấy dẫn đi lòng vòng.
Khương Nam Phong kiên quyết từ chối đi núi Trường Bạch, cô không cam lòng cho lắm mà lại hỏi: "Vậy chúng ta đi lướt sóng ở Tam Á đi, Tam Á lúc này khá nóng phải không?"
"...Bà tìm biện pháp thay thế quá tùy tiện. Trượt ván ở công viên dưới lầu cũng là một môn thể thao trên ván, lại còn thuận tiện--xuống lầu là được, sao bà không suy nghĩ đến?"
"Đúng vậy! Cuộc đời có rất nhiều điều đẹp đẽ! Vậy bà sợ Lão Yên khóc nháo, sợ chia tay cái con khỉ gì? Sau khi chia tay, trừ trượt tuyết ra thì chúng ta cũng có rất nhiều việc để làm đúng không? Thậm chí chúng ta còn có thể đi học nhảy dù, sau đó luyện tập nâng cao trình độ, lấy chứng chỉ B, Wingsuit flying (*).... Mùa hè thì đi học lặn, đi viện bảo tàng dưới đáy biển, đi núi Miêu Nhi, đi săn cá voi ở Tonga, đi Nam Cực xem chim cánh cụt!
(*) Wingsuit flying: môn thể thao mạo hiểm, mặc bộ trang phục bay và nhảy xuống từ các vị trí cao như đỉnh tháp, nhà chọc trời và đỉnh núi sau đó uốn lượn như chồn bay, rồi tiếp đất bằng dù.
Khương Nam Phong: "..."
Khương Nam Phong: "Sau khi chia tay? Nhìn giống sau khi trúng xổ số hơn đó."
Vệ Chi: "...Bà không lãng mạn!"
Khương Nam Phong: "Người tiễn thị vệ đáng yêu của tui xuống mồ không có tư cách nói tui không lãng mạn."
Vệ Chi bĩu môi, đứng dậy tắm rửa, sau đó ngồi trước máy tính chăm chỉ cập nhật phần ngày hôm nay--
Cô nhìn thấy phần bình luận dưới truyện tranh gà bay chó sủa, nhưng đó không phải là vấn đề lớn và cũng không ảnh hưởng đến sự lạnh lùng của cô khi tiếp tục vẽ cốt truyện chính, thị vệ dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Nữ chính xây cho hắn ta cái mộ, đứng trước mộ rơi hai giọt nước mắt, coi như lời đã đủ.
Sau khi vẽ xong, không quên ở trong phòng khách của tác giả buông một câu xấu xa: Nữ chính khóc thì đã tốt dữ lắm rồi, những thị vệ khác chết thậm chí còn không có cốt truyện, còn thảm hơn.
Những người hâm mộ bà A Trạch có lẽ chưa bao giờ thấy một tác giả điên khùng nào như vậy, tất cả đều sốc trong giây lát--
Fan 1: Thị vệ có trộm quần lót của bà không?
Fan 2: Mặc dù những gì bà nói có vẻ đúng nhưng tui vẫn muốn hỏi xem thị vệ có nguyên mẫu hay không, nếu không sẽ chẳng có lý do gì mà đột nhiên xuất hiện, đột nhiên thêm đất diễn, sau đó lúc mọi người đều đang hít ke thì bà tiễn người ta xuống mồ!
Fan 3: Lầu trên nói đúng, thị vệ từ khi xuất hiện đến khi chết tương tự như quá trình một người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời của một cô gái, từ khi quý trọng như báu vật đến khi thành chiếc giày cũ bị vứt bỏ.
Fan 4: Vậy là bà thất tình rồi à? Hahahahahahahahahahahahaha tự nhiên tui hết tức rồi!
Fan 5: Lầu trên 2333333333 thật sự giống như trả thù xã hội sau khi thất tình, cười chết mất!
Fan 6: Mấy bà phân tích quá đỉnh, tui rất thích.
Vệ Chi xem bình luận một hồi, không khỏi thở dài, độc giả đọc truyện tranh 18+ bây giờ có IQ cao như vậy, hứa không dùng não mà chỉ giải trí thế mà bọn họ lại giống Sherlock Holmes đến tác giả cũng bị lấy ra để phân tích.
Thở dài, cô tắt máy tính, đói bụng, thấy trong phòng không có gì ăn, cô định ra siêu thị nhỏ mua một ly mì gói và sữa chua.
Cô thản nhiên khoác chiếc áo khoác giữ ấm, quàng khăn quàng cổ rồi đi ra ngoài.
Siêu thị cách khách sạn không xa, là một nơi nhỏ với đủ loại mặt hàng, Vệ Chi vừa bước vào siêu thị thì bụng đã cồn cào, đầu tiên cô đi đến quầy mì ăn liền chọn một ít mì gói, sau đó đi đến quầy ăn vặt chọn giăm bông, đậu phụ khô, trứng kho, rau cải muối ớt, Lão Can Ma (ớt chưng dầu), chân gà, khoai tây chiên, cơm cháy...
Càng lấy càng nhiều
Cho đến khi cô nhận ra rằng đây gọi là "biến đau buồn thành thèm ăn", cô do dự ba giây rồi đặt lại một trong hai quả trứng kho mà cô đã lấy đi.
Lấy Coca và nước khoáng từ tủ lạnh.
Khi cô loạng choạng ôm một đống đồ ăn nhẹ trên tay đi về phía quầy thu ngân để thanh toán, ông chủ có vẻ hơi lười tính nhẩm nên lấy một chiếc máy tính cũ và chậm rãi nhấn.
Vệ Chi cầm nước khoáng dựa vào quầy thu ngân, kiên nhẫn chờ đợi.
Khi cô dùng sức mạnh hai mươi mấy năm để mở nắp chai nước khoáng, một bóng người xuất hiện bên ngoài siêu thị, người mở cửa bước vào, chạm mặt cô. .
Động tác vặn nắp chai của Vệ Chi dừng lại.
Người tới mặc một bộ đồ trượt tuyết màu tím, khi bước vào trong, anh không chú ý đến xung quanh mà vỗ nhẹ vào tuyết trên vai, vừa vỗ nhẹ vừa cảm nhận được ánh mắt của ở phía sau mình. Anh ngơ ngác quay lại và nhìn vào một đôi đồng tử đen.
---Đây là cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên giữa Thiện Sùng và Vệ Chi sau nụ hôn ngày hôm qua.
Người đàn ông im lặng ba giây, rời mắt khỏi khuôn mặt cô, nhìn bàn tay cô đang đặt trên nắp chai nước khoáng, làm động tác "vặn"...
Anh hắng giọng, tìm kiếm điều gì đó để nói.
"Không thể vặn ra?"
Vệ Chi không nói gì, chỉ vặn tay mở nắp chai nước khoáng, dùng lực như thể chuẩn bị vặn cổ ai đó.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt đen láy sâu đến mức không nhìn thấy đáy, không nói gì, một lúc sau cô quay đi-- như không nhìn thấy anh-- cô cầm chai nước khoáng lên uống hơn phân nửa mới thở dài hài lòng, lau miệng.
Lúc này, Thiện Sùng nhận thấy trên môi cô có một vết thương nhỏ, đã đóng vảy.
Anh chắc chắn rằng ngày hôm qua không có.
Ngước mắt lên, định nói gì đó, nhưng cô bé giống như cảm nhận được điều gì, cô quay lại nói với chủ ông chủ sau quầy thu ngân: "Ông chủ, sao nước của ngài có mùi đàn ông tồi vậy?"
Ông chủ không phải là người dân tộc Hán, vốn dĩ tiếng phổ thông của họ đã không chuẩn lắm, cho nên hoàn toàn bối rối: "Hả?"
"Quên đi, không phải lỗi của ngài." Vệ Chi cụp mắt xuống, lẩm bẩm, đưa điện thoại ra: "Đã tính xong chưa? Tôi quét hay ngài quét?"
Cô bé hành động như thể không có ai xung quanh.
Thiện Sùng im lặng đứng ở cửa, thậm chí quên mất mình đến siêu thị làm gì--
Đương nhiên anh biết hôm nay cô không xuất hiện ở khu trượt tuyết, sở dĩ anh không chủ động đi tìm cô vào buổi sáng là vì nghĩ cô đang ở ngày thứ ba của kỳ kinh nguyệt, còn có...
Sau nụ hôn ngắn ngủi ngày hôm qua, có vẻ hơi kỳ lạ khi giả vờ như không có chuyện gì và gọi người ta đi học vào ngày hôm sau.
Sáng nay trong lớp anh có chút mất tập trung, luôn nghĩ đến khi gặp Vệ Chi sẽ như thế nào, có thể cô sẽ đỏ mặt tránh né anh, hoặc có thể sẽ đen mặt mắng anh, nhưng không ngờ tới rằng cô sẽ phớt lờ anh.
Thiện Sùng đã chủ động hoàn trả một nửa số tiền của người học sau giờ học hôm nay, mặc dù anh đã chỉnh lại phản chân xuống box, Boardslide thêm 180° cho cậu ấy trong buổi học...
Nhưng quả thực anh đã bị phân tâm.
Người kia vô cùng sợ hãi nhận lại 3.000 nhân dân tệ mà Thiện Sùng trả lại, thậm chí người đó cũng không biết tại sao.
Đây dường như là một lời nguyền--
Giống như Thiện Sùng bây giờ không biết tại sao, anh tựa như bị phớt lờ.
......
Thiện Sùng cuối cùng cũng đi dạo một vòng trong siêu thị rồi mới nhớ ra mình muốn mua gì, quay lại quầy tính tiền và mang một bao thuốc lá cho Bối Thích.
Sau khi do dự một lúc, anh cũng không lấy thêm phần của mình.
Trở lại khách sạn, Bối Thích nằm trên giường phồng lên như cái cục u, người này vẫn đang ngủ.
Thiện Sùng cởi quần áo trượt tuyết, buổi chiều không có tiết học, tâm tình không tốt nên không muốn trượt nữa, quay người đi vào phòng tắm rửa tay, thuận tiện giặt sạch khăn bảo vệ mặt, khi đổ xà bông lên khăn, anh ấy nhìn lên và thấy mình trong gương: Đáy mắt có những tơ máu bất thường, lông mày nhíu lại và trông còn khó gần hơn bình thường.
Anh chợt hiểu ra ý của anh trai khi sáng run rẩy nhận lại tiền hỏi anh "sau này có thể hẹn lịch với anh không?" là có ý gì.
Khóe môi anh nhếch lên, cúi đầu tiếp tục giặt khăn bảo vệ mặt, trong khi đang vắt khô nước, trong đầu anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng--
Anh vô cảm cầm theo khăn che mặt đang cố vắt nước xoay người trở về phòng và đá vào mông người vẫn đang ngủ say.
Người trên giường nói "Ồ", lăn một vòng trên giường, ngơ ngác mở mắt: "Ai đã chọc ngài, thưa ông nội!"
Thiện Sùng cúi người, vén chiếc chăn che nửa mặt cậu lên hỏi: "Tối hôm qua cậu có nói gì với Vệ Chi không?"
Bối Thích phát ra âm thanh, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú treo trên không đang vô cảm nhìn mình, chớp mắt nói: "Không có."
Thiện Sùng trực tiếp ném khăn che mặt còn chưa được vắt khô trong tay vào mặt cậu: "Vậy chiếc mũ bảo hiểm và khăn che mặt tôi vốn để trên xe của Lão Yên tự mọc chân quay về đây sao?"
"Lão Yên--"
"Hôm qua lúc tôi lên xe, cậu ta đứng còn đứng không vững thì sao có thể mang cái này đến đây?" Thiện Sùng nói: "Cậu nói với Vệ Chi cái quái gì?"
Giọng điệu hỏi của anh cũng không gay gắt lắm, chỉ là một câu hỏi bình thường, Bối Thích sau khi sửng sốt thì bắt đầu sởn tóc gáy... Cảm giác vừa chua xót vừa sảng khoái chạy dọc sống lưng, cậu chậm rãi quấn mình trong chăn, chột dạ liếc nhìn Thiện Sùng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Cô ấy mắng anh à?"
Thiện Sùng không nói gì.
Nếu Bối Thích hỏi điều này thì gần như chắc chắn rằng cậu ta đã nói gì đó.
Dưới ánh mắt đe dọa của người đàn ông, Bối Thích cười ngượng nghịu và miêu tả lại câu nói "tình cha" ngày hôm qua của mình cho Thiện Sùng--
Nhìn biểu cảm trên mặt anh từ im lặng chuyển sang giễu cợt, từ giễu cợt trở lại im lặng...
Bối Thích cảm thấy rằng trước tiên nên xin lỗi vì đã giả truyền thánh chỉ, mạng sống quan trọng hơn.
"Em sai rồi, em quỳ lạy anh được không, lẽ ra em không nên giả truyền thánh chỉ. Nhưng có một điều em muốn nhấn mạnh, trước khi nói điều này em không có ý làm điều gì xấu xa... vậy thì anh không giữ khoảng cách cần thiết với cô ấy sao?"
Người ta đã có hôn phu rồi.
Kết quả của việc ép buộc ai đó làm điều gì đó chắc chắn là vỡ đầu chảy máu.
"Nhưng cũng không cần phải nói tường tận như vậy chứ?" Thiện Sùng do dự một chút.
Bối Thích dừng lại: "Cô ấy cũng không nói gì với anh à?"
Thiện Sùng: "Ừ."
Bối Thích "Mẹ kiếp" một cái: "Mặc dù bình thường trông cô ấy khá mềm yếu, nhưng vào thời điểm quan trọng, cô ấy thực sự tàn nhẫn--"
Thiện Sùng: "Vốn tính tình của cô ấy đã hay nổi nóng."
Bây giờ thậm chí không mất bình tĩnh với anh.
Cứ phớt lờ.
Nghĩ đến đây, người đàn ông thở dài.
Bối Thích: "......"
.....Nói thế nào, có một lần bác sĩ phục hồi chức năng của Thiện Thiện gọi điện cho Thiện Sùng, hỏi anh có muốn tham gia đơn đặt hàng chân giả năm nay hay không, khi đó Bối Thích nghe thấy tiếng thở dài của Thiện Sùng.
Sau đó anh cũng không nói gì, đi dạy nhiều ngày liên tục, dạy đủ loại chó mèo, cho đến khi kiệt sức bị bệnh mới thôi.
Mà thôi.
Tiếng thở dài này hoàn toàn khiến cậu tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
Bàn chân quấn trong chăn, Bối Thích nghiêng đầu cẩn thận nhìn mặt người đàn ông: "Hay là em đi nói rõ, thực ra anh không hề nói gì, tất cả đều là do em bịa đặt?"
"Cậu cho rằng bây giờ còn có tác dụng sao?" Thiện Sùng lạnh lùng nhìn cậu, "Cậu thường hay hóng tin đồn bậy thì thôi tôi cũng lười nói, nay không có tin đồn còn sáng tạo tin đồn."
Mặc dù giọng điệu của anh không được tốt lắm, nhưng Bối Thích phân tích thì thấy anh cũng không có trách cậu quá nhiều--
Biết là anh không phải thật sự muốn trách cậu.
Ngay lúc đó, cảm thấy mình thực sự không thể làm gì được với cô gái trước mặt, rồi tâm trí chợt chuyển sang sự hỗ trợ của anh em, tinh thần trọng nghĩa quấy phá cho nên mới phát tán cái tư duy lạ lùng kia.
Trong phân tích cuối cùng, chỉ là đứng về phe của anh.
Bối Thích gọi điện cho Vệ Chi trước mặt Thiện Sùng, thành thật nói với cô ấy, những lời cậu ta nói tối qua đều là vớ vẩn, Thiện Sùng không có hứng thú nuôi con gái và không có tình yêu của cha.
Trong điện thoại im lặng hơn mười giây.
Cô bé hút một ngụm mì và hỏi: "Sao thế? Đột nhiên bày tỏ thẳng thắn? Lần này anh ấy thật sự đã nói với cậu điều gì ?"
Bối Thích nhìn Thiện Sùng, Thiện Sùng bình tĩnh nhìn lại.
Bối Thích hiểu ra, thay anh bán thảm: "Ừ, đều là lỗi của tui, tổ tông, tui xin lỗi bà, là tui nói bậy... Không liên quan gì đến anh Sùng, đừng làm lơ anh ấy."
"Ngày hôm qua cũng không phải ông nhấn đầu khiến anh ấy hôn tui, cốt lõi của việc tôi mắng anh ta là đàn ông tồi không hề thay đổi a?" giọng nói của cô bé truyền từ bên kia điện thoại, "Hiện tại không muốn nói chuyện với mấy người."
Cô buông những lời không có tính công kích nào cả và trực tiếp cúp điện thoại.
Bối Thích nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang bị cúp máy, cậu nhướng mi lên, đang định phát biểu ý kiến của mình: "Anh nói đúng, cô ấy đúng là có tính khí nóng nảy"...
Khi nhìn lên, phát hiện người máy trượt tuyết lạnh lùng nhất thế giới đã bị hạ gục thành công bởi những lời nói nhẹ nhàng và ít hung hãn nhất của cô bé.
......
Ngày hôm sau là vòng sơ loại World Cup trượt tuyết ván đơn big air tại A Lặc Thái do Liên đoàn trượt tuyết tổ chức.
Thiện Sùng chắc chắn sẽ đến đó nếu không có việc gì khác, anh cũng không có tâm trạng đến lớp.
Quy tắc của trượt tuyết ván đơn big air rất đơn giản, Two-run best (chọn 1 trong 2 vòng có kết quả cao nhất) và Three-run best (chọn 2 trong 3 vòng có kết quả cao nhất), mỗi vòng căn cứ vào việc người chơi xuất phát bằng chân thuận hay nghịch, động tác khó trên không trung, khoảng cách di chuyển trên không, hàng loạt hạng mục tham khảo như mức độ hoàn thành các động tác được tính điểm và cuối cùng là xếp hạng tổng điểm được tính theo hệ thống thi đấu.
Một luật đặc biệt hơn một chút là dù bạn thực hiện các động tác trên không tốt đến đâu và hoàn thành chúng tốt đến đâu, nếu bạn mắc lỗi khi tiếp đất và không đứng vững thì điểm của vòng này sẽ bị reset về 0, tính là thành tích không hợp lệ.
--Vì vậy, ngay cả trong giai đoạn thi đấu quốc tế lớn nhất như Thế vận hội Olympic, điều thường xuyên xảy ra là theo hệ thống thi đấu TRB, sau ba vòng thi đấu, người chiến thắng cuối cùng cũng chỉ có hai vòng có kết quả hợp lệ, không có tình huống phát sinh.
Trượt tuyết đã thực sự trở nên phổ biến trong hai năm qua, vào mùa đông này, có rất nhiều người theo dõi cuộc thi, bao gồm cả các phương tiện truyền thông chính thức và các phương tiện truyền thông tự phát...
Khi Thiện Sùng đến, trên khán đài đã có rất nhiều người ngồi.
Lúc này, Lão Yên ở phía sau anh vẫy tay: "Chị!"
Thanh niên thanh âm trong trẻo rõ ràng, Thiện Sùng tai giật giật quay người lại, nhìn thấy Khương Nam Phong ngồi ở phía sau mấy hàng, bên cạnh cô là Vệ Chi đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô ấy không nhìn lên.
Anh cảm thấy có thứ gì đó âm thầm rơi xuống trong lồng ngực, nhưng anh đã che giấu nó rất tốt và nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt tự nhiên.
Lão Yên đi tìm Khương Nam Phong, Bối Thích nhìn thấy đồng đội trong tỉnh đội liền đi tới chào hỏi, những người còn lại cũng nhanh chóng nhận ra bạn bè trong giới trượt tuyết, phân tán ra bốn phía.
Cuối cùng chỉ còn lại Thiện Sùng, anh chọn một hàng ghế đầu, ngồi đối diện với bục big air.
Cuộc thi sẽ sớm bắt đầu.
Có rất nhiều tuyển thủ nổi tiếng đến tham dự cuộc thi này, từ Nhật Bản đến Hàn Quốc, rồi đến Canada. Cuộc tranh tài tính điểm cho Thế vận hội mùa đông rất quan trọng. Cho dù phải mất mười lăm ngày để hạ cánh trong một căn phòng tối nhỏ, những người này đều ở đây--
Trong số đó, thậm chí còn có Yamato Hirano, người hiện đang đứng đầu thế giới về điểm trượt tuyết ván đơn big air, người này đã ghi được 963 điểm, chỉ cần đạt được kết quả tốt khác trong cuộc thi này, anh ta có thể trực tiếp đến Thế vận hội mùa đông Bắc Kinh.
Và chính vì sự xuất hiện của những tuyển thủ nổi tiếng này mà điểm xếp hạng trong cuộc thi này sẽ trở nên rất khả quan.
Thiện Sùng ngồi trong góc, đã có người chú ý tới anh-- một bên truyền thông cầm máy ảnh muốn tiến tới, nhưng bị một ánh mắt của anh đuổi trở về: bây giờ tất cả mọi người trên thế giới đều nhận ra tâm trạng của anh không tốt.
Người đàn ông chống cằm và lười biếng xem trận đấu.
Mấy người nhảy đầu tiên đều bình thường, FS cork 1440° không bị ngã khi hạ cánh được coi là xuất sắc nhất.
Anh xem mấy cái liền không kiên nhẫn nữa, vừa ngồi thẳng dậy thì tình cờ nhìn thấy Đới Đạc xuất hiện trên đài, người này hôm nay đã thay một bộ đồ tuyết màu đỏ tươi, đứng ở bên kia nhìn rất chói mắt...
Rất giống bản thân cậu, như một con nhím.
Chắc là vì cầu thủ quen thuộc, cậu dừng lại ở vạch xuất phát, có người vỗ tay.
Sau khi đeo ván trượt, cậu ấy xuất phát--
Bắt đầu bằng chân phải, FS quad 1800°, bóng người màu đỏ di chuyển nhịp nhàng và rõ ràng từ việc nắm lấy ván cho đến quay người, quay và rơi theo trạng thái parabol!
Lúc Đới Đạc chuẩn bị tiếp đất, Thiện Sùng nhướng mày.
Giây tiếp theo anh nhìn thấy, ván trượt tuyết của cậu ta "bụp" một tiếng, va vào tuyết, bụi tuyết bay lên, mũi ván nghiêng gần 30 độ, trọng tâm hoàn toàn hạ xuống ở xương hông!
Sau khi trượt về phía trước vài mét, cậu ấy đứng dậy giữa tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, dẫm lên ván trượt tuyết khôi phục trạng thái trượt bình thường, lười biếng vẫy tay với khán giả.
"--Tiếp đất như thế này, áp đuôi ván thành như vậy còn không biết xấu hổ mà đắc ý."
Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên sau lưng, Thiện Sùng không quay đầu lại cũng biết là ai.
Vương Hâm khoanh tay, xuất hiện ở phía sau anh như một bóng ma, "Nếu vòng thứ nhất mà không đứng được thì tôi cười rụng cmn răng."
"..."
Không, ngài sẽ không cười rụng răng đâu, ngài sẽ đánh cậu ta thừa sống thiếu chết cũng bẻ luôn cả răng của mình.
Thiện Sùng trên mặt không có cảm xúc gì, cũng không nhìn ông ấy, chỉ trầm giọng nói: "Nếu ngài muốn cãi nhau thì đợi hôm nào đi, hôm nay để em yên tĩnh một chút."
"Tôi tới đây không phải để tranh luận, cãi vã nhiều năm như vậy có ích lợi gì sao? Cậu không mệt thì tôi cũng mệt."
Vương Hâm nhìn bộ dáng lạnh lùng cao quý của người đàn ông, trên khán đài, lúc Đới Đạc đang đợi điểm, anh cũng không quay sang màn hình hiện số điểm, "Tôi chỉ đến xem cậu có ở đây không, đến rồi thì bây giờ đang xem trận đấu với biểu cảm gì?"
Lúc Vương Hâm đang nói chuyện, cách đó không xa, trên bảng điểm hiện lên điểm vòng đầu tiên của Đới Đạc--
Dưới thang điểm 100, FS quad 1800° của cậu ấy vốn là khó nhất trong số tất cả những người chơi đã hoàn thành vòng 1 trước đó, dù pha tiếp đất rất thiếu sót nhưng trọng tài đã cho điểm cao 83,5.
Tính đến thời điểm này, Đới Đa đã nhảy 2/3 ở vòng đầu tiên và tạm đứng ở vị trí số 1 khi một số tuyển thủ nổi tiếng vẫn chưa xuất hiện.
Bảng xếp hạng vừa được đưa ra, trên khán đài đã náo loạn.
Mọi người đều vỗ tay cuồng nhiệt.
Thiện Sùng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay hai lần một cách tượng trưng rồi thả tay xuống, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú không có bất kỳ cử động hay biểu cảm nào khác, đôi mắt như ao tù đọng.
Sự thật đã chứng minh, Vương Hâm sẽ không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh.
Ông không hề nản chí, ưu điểm lớn nhất của một người đàn ông trung niên khi đến tuổi già chính là tính kiên nhẫn, nên ông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nếu đúng như kế hoạch, động tác tiếp theo của Đới Đạc chắc chắn sẽ là BS Triple 1620°, cậu có đề nghị nào không?"
"Đề nghị là nếu cậu ta muốn tiếp đất bằng mũi sau lần nữa, mọi người nên suy nghĩ xem nên sử dụng động tác nào tốt hơn ở vòng thứ ba để đảm bảo giữ lợi thế." Thiện Sùng ngả người ra sau, không làm người câm nữa, "Tật xấu này của cậu ấy tại sao bao nhiêu năm qua cũng không thay đổi vậy?"
"Ai biết được, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, cậu cũng dạy cậu ta mà, dạy heo dạy bò còn dễ dạy hơn..."
Sân vận động ngoài trời, Vương Hâm nói, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Đưa nó cho Thiện Sùng, anh xua xua tay.
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, cắn đầu thuốc mỉm cười, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Gần đây tôi muốn tìm một trợ lý huấn luyện viên."
Thiện Sùng nhìn ông bằng ánh mắt bình tĩnh.
Vương Hâm cười hỏi: "Có hứng thú không?"
Thiện Sùng thu hồi ánh mắt, lấy lại vẻ thờ ơ và lười biếng trước đó: "Không, nhận một công việc tạm thời thì được bao nhiêu tiền?"
Vương Hâm nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó mới cười nhẹ nhõm: "Mẹ nó, cậu thật sự chỉ quan tâm đến tiền... cũng không nhung nhớ big air à? Hả? Nhảy năm sáu bảy tám năm trời, cáp treo ở núi Trường Bạch trông như thế nào, A Sùng, cậu còn nhớ rõ không?"
"..."
Không nhớ đã bao lâu rồi không được gọi bằng cái tên này, mọi người gọi anh ấy là "Anh Sùng" hay "Sùng Thần", hoặc chỉ gọi anh bằng tên đầy đủ. Trong trí nhớ của anh, chỉ có cha mẹ cùng Vương Hâm gọi anh là "A Sùng".
Người đàn ông cụp mắt xuống và không nói gì.
Nhưng khi nghe đến ba chữ "Núi Trường Bạch", đầu ngón tay trên đầu gối của anh không thể khống chế mà co giật lên, khóe môi mím chặt không nói gì.
Đúng như những gì anh đã nói ở bàn rượu ngày hôm đó--
Thấp không bằng lòng, cao không với tới.
Trộm luyện tập big air, dù trong lòng biết rõ rằng sẽ không bao giờ có thể quay lại thi đấu.
Điều đáng buồn nhất của một người không phải là cả đời khốn khổ, mà là lén xem sổ số mệnh của mình đoán trước được kết cục nhưng vẫn mơ mộng viển vông, có âm mưu chống trả.
Bản thân anh đều cảm thấy khốn khổ.
"Không muốn nói về chuyện này, phiền." Thiện Sùng nói: "Vương Hâm, ngài cũng biết chuyện trong nhà em mà."
"Tôi chỉ muốn đề nghị, thỉnh thoảng cậu cũng nên nghĩ cho bản thân mình."
"Khi sinh ra làm người, có cha mẹ, có anh chị em." Thiện Sùng nói: "Người nếu vì mình, trời tru đất diệt."
"Cậu không được sinh ra làm người, mà sinh vì Phật."
Vương Hâm nói xong, Thiện Sùng liền yên lặng.
Ở phía bên kia của cuộc thi, lại có thêm một số đối thủ xuất hiện trên đài, Yamato Hirano - người hiện đang đứng thứ nhất trong Liên đoàn trượt tuyết, bước lên sân khấu với BS triple 1980°, dạy mọi người có mặt cách làm người- -
Dù không phải là tuyển thủ địa phương nhưng anh ta vẫn nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt từ những người bạn trượt tuyết có mặt ở đây.
"Thiện Thiện ổn không?"
Giữa tiếng vỗ tay, Vương Hâm bình tĩnh nhìn Đới Đạc ở vòng đầu tiên từ hạng nhất xuống hạng hai.
"Ừm."
"Được rồi," người đàn ông trung niên mỉm cười, thọc hai tay vào túi quần, "Tới tết tôi sẽ cùng Đới Đạc đi thăm con bé, sẵn tiện mang quà tết cho bố mẹ cậu."
Thiện Sùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đừng đi, hai người bọn họ gặp mặt là cãi nhau, mẹ em còn phải ra can, phiền muốn chết.... Sau đó lại đi mách với em."
Vương Hâm ngừng nói, vẫn cười.
Đứng đó, đứng xiêu vẹo, nhìn tất cả các thí sinh kết thúc vòng thi đầu tiên.
Khi người thí sinh cuối cùng nhảy xong, Đới Đạc tạm thời đứng ở vị trí thứ ba, ông khá hài lòng với kết quả này, thu lại tâm trạng muốn chửi rủa, quay đầu lại nhìn Thiện Sùng, dùng bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào vai anh.
"A Sùng, cậu cũng đã nói, sinh ra làm người, người sống cả đời không nhất thiết phải hưởng vinh hoa phú quý, không nhất định phải công thành danh toại.... Một đời rất ngắn, trong chốc lát sẽ trôi qua."
Vương Hâm nói--
"Cậu phải làm những gì cậu muốn làm."
Ông ấy dừng lại.
"Đừng hỏi về kết cục."
......
Vương Hâm rời đi.
Thiện Sùng ngồi ở chỗ của mình, ngơ ngác nhìn về phía đài big air, theo dõi cuộc thi, nhưng trong đầu lại mơ hồ không biết mình đang nghĩ gì.
Chỉ là kìm nén sự khó chịu.
Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh ngồi nói chuyện vui vẻ với Vương Hâm là khi nào...
Có lẽ là không có lần nào kể từ ngày anh tuyên bố giải nghệ.
Vương Hâm, một người đàn ông trung niên chưa kết hôn, giống như một con chó hoang vô gia cư, thích đưa Đới Đạc tới nhà anh trong những ngày lễ tết, thói quen này vẫn luôn giữ từ khi Thiện Sùng luyện tập big air cho đến khi anh giải nghệ.
Hai năm đầu khi Thiện Sùng giải nghệ, ông còn nhắc đến big air, sau đó hai người lớn trong nhà Thiện Sùng phối hợp đánh chữ cút thì ông cũng không dám nhắc đến nữa, chỉ mang theo một gói quà lớn.....
Ông ấy lịch sự với mọi người, chỉ đối với Thiện Sùng là bày ra vẻ mặt khó chịu.
Thiện Sùng nhìn lại phiền, nên đêm giao thừa không về nhà, sáng sớm ngày đầu năm mới gõ cửa nhà.
Khi người đàn ông nghĩ đến điều này, suy nghĩ của anh dừng lại.
Anh giơ tay định lấy một điếu thuốc theo thói quen, rồi chợt nhớ ra lần trước hút xong không hiểu sao lại không mua mới..
Đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.
Lúc này, bên tai anh vang lên một giọng nói quen thuộc với giọng điệu rất lịch sự.
"-Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?"
Thiện Sùng vẫn duy trì tư thế rút hộp thuốc ra, không nhúc nhích.
Thật ra từ khi cô bé bắt đầu đi về phía này, anh đã chú ý đến nhưng ánh mắt anh luôn tập trung vào sân thi đấu trước mặt, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, nhưng trên thực tế, lực chú ý của anh đã hoàn toàn chuyển dời... Nhãn cầu của anh hơi chuyển động trong hốc mắt, anh mơ hồ liếc nhìn cô rồi nói "ừm".
Đó không phải là giả vờ ngầu.
Chỉ sợ nếu lại nói sai điều gì đó, sẽ có người đứng dậy và gọi anh là đàn ông tồi.
Vệ Chi ngồi bên cạnh anh, một khối trắng nõn mềm mại, vài sợi tóc được tết thành bím tóc nhỏ, còn lại buông xõa, phía trên trông có vẻ bồng bềnh...
Hàng mi dài của cô run rẩy.
"Chỉ là, trò chuyện thôi?"
"Tốt."
"Chiều hôm qua và sáng nay, tôi không có ý phớt lờ anh... à, đúng là tôi cố ý, nhưng tôi có chút tức giận."
"Không có việc gì."
"Ồ, vừa nãy tôi vừa nhìn thấy Vương Hâm... Huấn luyện viên có mắng anh không?"
"Không có."
Im lặng ngắn ngủi, Vệ Chi cúi đầu nghĩ ra chủ đề, giống như một diễn viên tướng thanh kém cỏi lên đài mười phút nói đông nói tây, chết tiệt còn không thể vào vấn đề chính, từ nghèo đến trọc.
Cô nhìn thấy Vương Hâm, nhìn thấy Vương Hâm đến rồi đi, từ lúc ông ấy đến rồi đi, lưng của người đàn ông này luôn hướng về phía cô, lưng anh cứng đờ, cuối cùng như mất hồn mất vía...
Có chút lo lắng cho anh.
Mẹ nó.
Cô yêu thầm một người, còn không có bắt được, nhưng cô lại khai quật ra toàn bộ sự thiện lương và mềm lòng của mình.
Bàn tay đặt trên đầu gối run rẩy yếu ớt, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy tới cũng tới rồi, không thể đi một chuyến vô ích, hay là nên đi thẳng vào chủ đề?
"Vậy tôi có thể hỏi vấn đề tiếp theo được không?"
"Tôi cũng không bảo em không được nói."
"...Có một số điều tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu hỏi trực tiếp."
Vệ Chi vô thức cắn môi, cắn vào vết thương, rụt cổ lại, kêu lên đau đớn...
Thu hút ánh mắt liếc ngang của người đàn ông, cô lập tức buông môi ra.
"Hôm nay Bối Thích nói với tôi những lời hôm qua cậu ta nói với tôi, chính là anh nói chỉ thông cảm với tôi thôi-- là cậu ta nói bậy nói bạ lừa gạt tôi đúng không?"
Sau khi hỏi, cô có chút lo lắng nhìn người đàn ông, sau đó tuyệt vọng phát hiện anh im lặng khi nghe cô trực tiếp hỏi.
Nhưng đợi hồi lâu.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
Vào lúc này, cô lại không biết, Thiện Sùng kỳ thật đã ý thức được việc xác nhận vấn đề này có ý nghĩa gì.
Nếu là lúc trước, anh có thể sẽ nói rằng, đúng là lừa em nhưng mà cũng không có ý khác, xem như là lúc đó đầu óc mê man, rất xin lỗi--
Nhưng khi những lời chiếu lệ và lảng tránh này vừa tới bên miệng, lời nói của Vương Hâm lại đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
Người đàn ông trung niên đã qua tuổi 30 ở tuổi 40, tổng kết ra một câu chuyện cuộc đời truyền cảm hứng cho anh.
Ông ấy nói-
【A Sùng, cậu cũng đã nói, sinh ra làm người, người sống cả đời không nhất thiết phải hưởng vinh hoa phú quý, không nhất định phải công thành danh toại.... Một đời rất ngắn, trong chốc lát sẽ trôi qua】
Ông ấy nói-
【Cậu phải làm những gì cậu muốn làm. Đừng hỏi về kết cục】
Nói lời muốn nói, làm chuyện muốn làm, thích người muốn thích, anh đều muốn làm.
Vậy thì đừng hỏi về cái kết.
Anh nghe xong lời này rất không kiên nhẫn, cảm thấy Vương Hâm cái gì cũng không hiểu, nhưng bây giờ khi anh đột nhiên nghĩ tới, trong nháy mắt cảm thấy lồng ngực căng ra rất lớn.
Anh chợt nhớ ra, thực ra mình chỉ mới 27 tuổi.
Người ở độ tuổi này nên làm gì? Dù là sáng đi chiều về, bị cuộc sống làm cho choáng váng, nhưng có lẽ anh vẫn làm từng bước từng bước một, nếu một con đường liếc mắt một cái liền nhìn thấy đoạn cuối vậy thì cũng muốn rẽ sang một lối đi phụ, thử một chút --
Anh lại chưa bị ai tước đoạt những quyền này.
Đúng là anh còn rất nhiều việc chưa giải quyết được.
Nhưng bây giờ, anh đột nhiên nghĩ rằng mình có thể giải quyết được một trong số đó: ví dụ như quyết định trở thành một người không có đạo đức và phẩm chất.
"..."
Sau đó anh nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của mình.
"Ừ, cậu ta đã nói dối em."
Qua khóe mắt, anh thấy cô quay đầu lại.
Trong đôi mắt tròn hình quả hạnh với con ngươi đen láy tựa như có những vì sao lấp lánh giữa ban ngày, cô hơi hếch chiếc cằm nhỏ nhắn tròn trịa, nhìn anh: "Cho nên?"
Giọng cô ấy tràn đầy sự căng thẳng không thể kìm nén được--
Sau ba giây không nhận được câu trả lời, cô giơ tay lên và nhẹ nhàng chọc vào cánh tay anh, thúc giục anh.
"Vậy thì sao?"
Giọng nói của cô bé có âm thanh mũi, như thể cô ấy đang làm nũng, hoặc như thể cô ấy bị ngạt thở vì quá căng thẳng.
Anh quay đầu lại, mặt vô cảm nhìn cô, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, anh nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trong mắt cô biến thành dải ngân hà.
"Nói đi," cô nhìn anh chằm chằm và hỏi, "Người tối hôm đó anh nhắc trên bàn tiệc, có phải là em không?"
Anh dừng lại.
Cuối cùng, anh chậm rãi gật đầu.
Cô không bỏ sót từng chi tiết trong cái gật đầu của anh, cổ họng cô cuộn lên, sau khi nghẹn ngào, cô thốt ra một âm tiết duy nhất: "Hả?"
"Là em."
Cô giơ tay lên dụi mắt như trẻ con, khi rút tay ra, mắt cô đỏ hoe và nói "Ồ", "Sau đó thì sao?"
"Vốn dĩ không có ai khác, người tôi thích là em."
Trong sân thi đấu phía sau, một tuyển thủ lao ra khỏi bục, FS cork 1800° tiếp đất hoàn hảo, từ khán đài vang lên những tràng pháo tay như sấm và những tiếng huýt sáo nhiệt tình, gần như át đi giọng nói của người đàn ông.
Tiếng reo hò sôi nổi như sấm sét, không ai biết họ đang ăn mừng vui vẻ với ai.
Cô hơi nheo mắt lại, đôi mắt hình quả hạnh biến thành vầng trăng khuyết, nghẹn ngào cười nhạo một tiếng, nước mắt chảy ra làm mờ tầm nhìn, cô dùng mu bàn tay nặng nề ấn vào mắt...
Khóe môi nhếch lên.
"Thật trùng hợp," cô nói, "Em cũng vậy, em cũng thích anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip