3. seoksoo.

mười giờ sáng ngày 14/2, hong jisoo mở mắt đã thấy ba bố con vốn hôm qua còn ngủ với mình đột nhiên biến mất.

anh vươn vai ngồi dậy, bình thường rõ ràng anh là người dậy sớm nhất, lee seokmin dậy sớm hơn đã là chuyện vô cùng kì lạ, thế mà hôm nay lại còn lôi được cả hai nhóc con dậy cùng.

chiếc rèm cửa sổ vẫn được kéo ngay ngắn để đảm bảo giấc ngủ của anh, ngó sang bên cạnh, anh thấy bên cạnh anh là con gấu bông khổ lớn thường được đặt trên ghế sofa nhà mình. nụ cười nhẹ nhàng hiện trên khóe môi ấm áp, hong jisoo ôm lấy chú gấu vào lòng, hừ nhẹ rồi dí yêu vào đầu chú gấu vô tri thay cho việc dạy dỗ chồng mình.

"không biết lại mò đi đâu rồi nữa? chuyên gia bày trò cho các con thôi."

lee seokmin tinh tế đến mấy khi để lại con gấu bông thay cho mình bên cạnh anh khi rời giường, hong jisoo dù giận hờn như thế nhưng cuối cùng cũng đặt lên lớp bông một nụ hôn nhè nhẹ. anh xỏ dép, mở cửa bước ra phòng khách, nhíu mày khi bên ngoài cũng chỉ có sự im ắng kì lạ đáp lại anh.

bình thường ba bố con kia ồn ào lắm, riêng âm lượng của lee seokmin thôi đã đủ chấp bốn cái loa phường. giọng của lee seokmin rất dày dặn, rất hay, cũng rất êm ái mỗi khi ngân nga hát. chỉ có khi ở trên giường cùng anh làm chuyện cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, tông giọng của cậu mới đổi xuống thành tông trầm hơn mười chín tầng địa ngục, nghe nổi hết cả da gà.

rót cho mình một cốc nước, căn nhà vắng lặng khiến anh thực sự không quen. vừa định rút điện thoại ra gọi cho cậu xem ba bố con rốt cuộc đang giấu ba nhỏ đi ăn mảnh cái gì, thì tiếng cửa tít tít kèm theo một tràng líu lo gjkfbgjdnnre của hai nhóc con dội vào tai anh làm anh giác ngộ.

ôi, ồn thật.

vậy mà anh lại yêu cái sự ồn ào này không biết bao nhiêu cho đủ.

hai cục bông bé tí hớn hở chạy vào nhà, trên người quấn một lớp áo to đùng vì trời lạnh, mỗi bạn xách theo một túi đồ siêu thị lon ton chạy thẳng vào bếp, thấy ba nhỏ đang mỉm cười nhìn theo thì nổ một bài tía lia không ai chịu thua ai.

"ba nhỏ ơi jfjfjkskmd hôm nay ba lớn dẫn đi siêu thị í ạaa con cầm đồ về nè đó ba nhỏ coi nè!!!"

"lạnh lắm í ui tuyết rơi ngập đường lun, ba lớn phải bế tụi con á chứ hong anh sojun ngã cắm mặt xún tuyết lun ó!"

"điêu, hong có chuyện đó đâu chân con dàiiiiiii màaaa huhu ba đừng nghe jieun nói zậyy, con là con xách đồ với đẩy xe cho ba lớn lun á nha!"

luồng âm thanh cực đại thi nhau chen vào tai anh khiến ảnh chỉ biết nhìn hai cục bông nhỏ đang lúc lắc ôm cổ mình rồi cười hưởng ứng, hai túi đồ kia bé tí, vậy là anh đã biết người ấy của anh sắp xuất hiện với bộ dạng gì.

"vợ ơi em về rồi."

lee seokmin xách thêm hai túi đồ to oạch vào nhà, trên tóc vẫn còn vương vài bông tuyết chưa tan. mũi cậu đỏ lên vì lạnh, nhưng đối với anh, nụ cười trên môi cậu còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời mùa hạ. đặt hai túi đồ xuống đất, chồng anh chính thức nhập hội cùng hai đứa nhỏ, lao vào ôm anh chặt cứng. cánh tay mạnh mẽ quấn lấy eo anh, lee seokmin dụi mặt vào hõm cổ anh từ phía sau cho đỡ lạnh, mặc cho hai đứa nhóc đang nhấm nháy ngó nhìn.

"con nhìn kìa!"

anh ngại ngùng thì thầm, nhưng lee seokmin vẫn cứ tỉnh bơ tận hưởng hơi ấm của người thương.

"kệ, con mình chứ con ai đâu, sau này còn phải nhìn nhiều!"

hai đứa nhỏ tròn mắt nhìn ba lớn nũng nịu với ba nhỏ, hứ, đừng tưởng bọn con hong biết gì nhó, bọn con còn thấy hai ba hôn nhau mấy lần rùi cơ? chẳng qua hong mún noái thoai nhó, đừng đùa.

"sao tự dưng ba bố con lại đi siêu thị sớm thế? sao không gọi ba nhỏ dậy đi cùng?"

jisoo thắc mắc nhìn sojun hỏi, lee sojun lập tức chỉ tay vào ba lớn đang dụi tới dụi lui.

"ba lớn bảo để cho ba nhỏ ngụ í ạ!"

"ba lớn bảo trời lạnh lắm á, ba lớn hong mún ba nhỏ ốm đâu í nên ba lớn gọi bọn con đi ạ!"

"ba lớn thương ba nhỏ lắm lun!"

ba lớn gật gù mãn nguyện, đúng là không uổng công dạy dỗ con mình, cậu còn chẳng cần nói cậu thương anh, mà hai đứa nhóc đã nhìn ra ba lớn yêu ba nhỏ thế nào.

"anh đi được mà, em cũng thấy lạnh đúng không?"

buông hai nhóc con xuống đất, sojun nắm tay em gái vui vẻ lao tới chỗ hai chiếc túi be bé để tìm món đồ chơi vừa mới được mua cho, để lại ba nhỏ quay người chui vào lòng ba lớn, áp mặt vào ngực cậu cằn nhằn.

"em sợ anh lạnh, ngoài kia rét lắm, với cả hôm qua anh xong việc muộn mà."

seokmin vuốt tóc anh, nhẹ nhàng xoa lưng bạn đời, cưng chiều cúi xuống hôn lên má hồng một cái. cậu không ngại khó, càng không ngại khổ, chỉ cần hong jisoo sống một đời hạnh phúc, lee seokmin cậu làm gì cũng được.

"yêu anh thật đấy..."

cậu lẩm bẩm, tìm đến đôi môi mỏng đặt lên đó một cái hôn. hong jisoo trong lòng nở hoa rực rỡ, ôm cổ bạn đời đáp lại nụ hôn nồng nhiệt.

sojun và jieun tìm được đồ chơi, ngẩng lên thấy hai ba đang mải chìm đắm trong tình yêu của mình. anh lớn rất nghiêm túc che mắt em gái nhỏ, len lén nắm bàn tay bé xíu kéo em ra phòng khách, để lại hai ba có không gian riêng để hâm nóng tình cảm dù tình cảm của hai ba lúc nào chả sôi sùng sục như nồi lẩu hai đứa hay ăn.

mà hai bạn còn bé xí xí lun í, chưa đủ tuổi để xem cảnh hun nhau nha, hồi trước xem phim ba nhỏ dặn sojun như zị.

mà ba nhỏ đâu có biết, hai nhóc coi phim thấy cảnh hun nhau đâu thì chưa thấy, toàn thấy hai ba hun nhau chào buổi sáng í thui.

.

náo loạn từ sáng tới tối, hong jisoo ngồi ôm jieun ăn dâu lạnh đã được lee seokmin bỏ cuống đàng hoàng, xem phim hoạt hình, trong khi ở dưới thảm, cậu đang dùng tay bóc quýt jeju do boo seungkwan gửi tới để đút cho lee sojun một miếng.

hai ba con ồn ào một lúc, tự dưng lee jieun ngước lên nhìn ba nhỏ, chọc chọc vào ngực anh, ra vẻ thần bí vẫy vẫy anh cúi xuống để nghe bé thì thầm.

hong jisoo cười cười cúi xuống, để con gái yêu ghé sát môi xinh vào tai mình, hỏi nhỏ.

"ba nhỏ có biết hum nay là ngày chì hong?"

anh ngơ ra khi nghe con gái hỏi, mắt va phải tờ lịch dán trên tường, hôm nay là 14/2.

à.

"hum nay là valen.. ủa... gì ta?"

con gái bốn tuổi nói được một nửa thì quên xừ mất đoạn cuối của cái ngày đó là gì. sao mà tiếng anh quá zị, khó nhớ thí mồ.

"valentine đúng không?"

hong jisoo buồn cười véo má jieun, gen di truyền thì phải, sao con gái không thừa hưởng gốc tiếng anh từ ba nhỏ mà nhận hết gen của ba lớn thế? dù cho lee seokmin cũng đang rất cố gắng trau dồi tiếng anh.

"í? đúng òi ó, valentine ạ! cô giáo nói là á, valentine là ngày mà những ai iuuu nhao tặng chô cô nha cho nhao í, mà ba lớn tặng chô cô nha cho ba nhỏ chưa ạ?"

hong jisoo lắc đầu, lee seokmin có vẻ vẫn chưa biết đại hội bàn tròn hai thành viên đang họp khẩn trên ghế sofa.

"chưa tặng, jieun nói thử xem, có khi nào ba lớn hết iu ba nhỏ rồi không?"

mắt jieun nghe câu đó thì tối sầm lại, vươn tay ôm cổ ba nhỏ mếu xệch miệng không đồng tình.

"hong phại đâu mà, gì chứ ba lớn thưn ba nhỏ nhấc nhấc lun, thưn số mụt thí giứi, thưn hơn cả thưn bọn con màaaa!"

"vậy sao ba lớn lại hong tặng ba nhỏ chô cô nha vào ngày hôm nay nhỉ?"

vốn không phải người quá quan trọng quà cáp, những ngày này thật ra hong jisoo không quá để tâm. anh chỉ muốn trêu con gái yêu một chút, nhưng việc người mà nhớ đến cả ngày lần đầu cả hai hôn nhau như lee seokmin mà hôm nay lại không nhớ ra thì lạ thật.

đúng lúc đó, lee seokmin từ dưới thảm đưa cho anh hai hộp pringles mới mua.

"em mua cho anh với jieun, hộp của sojun để trong bếp nhé con trai."

cậu nhấn vào đầu mũi lee sojun, nhận lại tiếng cười khanh khách của cậu bé. anh cũng nhận lấy hai hộp pringles, con gái nhanh tay lấy hộp mình thích, để lại cho anh một hộp.

hong jisoo cậy cậy chiếc nắp hộp, dùng móng tay bật nó ra. mắt nhìn jieun đang loay hoay với hộp của mình, jisoo cho tay vào định lấy ra một miếng đút cho con gái.

vậy mà tay anh lại chạm phải cái gì êm êm, mềm mượt.

lại còn thơm thoang thoảng mùi hoa.

một bông hoa hồng tươi rói được đặt sẵn trong chiếc hộp pringles, anh bất ngờ tròn xoe mắt nhìn, lee seokmin một tay trêu chọc sojun, cười tươi quay đầu lại nhìn anh.

anh kéo bông hồng lên, bên dưới còn treo thêm thứ gì nặng nặng.

hóa ra lee seokmin còn kì công buộc thêm một thỏi chocolate bé xinh, và kèm theo chiếc đồng hồ mà anh vốn đã thích từ rất rất lâu về trước nhưng chưa mua được.

"valentine vui vẻ nhé, jisoo."

cậu cười cười, thấy phản ứng ngỡ ngàng của anh mới thấy trong lòng ấm lên như máy sưởi. hong jisoo mân mê món quà, tự dưng thấy hai khóe mắt cay cay.

lee jieun nhẹ nhàng trèo ra khỏi đùi ba nhỏ, tự mình bóc hộp pringles mới cứng, cho một miếng bim bim vào miệng.

cũng là lúc hong jisoo ngồi xuống sàn, sà vào lòng seokmin.

"anh thích không?"

anh dụi mặt lên ngực cậu, nước mắt chảy ra từ đôi mắt nai thấm ướt chiếc áo len vì cảm động. lee seokmin ôm chặt lấy anh, dùng tay đẩy cằm anh lên, dịu dàng cúi xuống hôn vào hàng nước mắt chảy dài, rồi hôn lên cánh môi đang ửng hồng.

"sao lại khóc rồi? ba nhỏ khóc nhè này, sojun với jieun cười ba nhỏ vì ba nhỏ khóc nhè đấy nhé?"

anh mếu máo, tay chùi nước mắt nắm chặt bông hồng trong tay.

"sao tặng anh quà đắt thế? anh đâu có thích đến vậy đâu?"

"em là chồng anh đấy, nói cái gì đáng tin hơn đi nhé, vợ yêu."

cậu hôn lên má anh, mân mê bàn tay anh đang cựa quậy không ngừng.

"em yêu anh mà. valentine hạnh phúc nhé, vợ yêu."

.

"ba lớn uiiiii ba lớn mua hoa hồng nàm chì ó?"

sojun tròn mắt tò mò nhìn ba lớn ngồi xuống trước hàng hoa, tỉ mẩn lựa ra bông hồng đẹp nhất trong cả trăm bông hồng. jieun đang vui vẻ ngắm nghía những bông hoa đủ sắc màu, cực kì hướng ngoại giật giật chiếc tạp dề của cô nhân viên hỏi xem loài hoa này là hoa gì zị ạ?

"hôm nay là valentine đấy, sojun."

"valentine là gì ọ?"

"là ngày những người yêu nhau tặng quà cho nhau, sau này con cũng sẽ như ba, chỉ muốn nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc. nhiều năm trôi qua rồi, ba chỉ muốn được nhìn thấy ba nhỏ của con luôn mỉm cười, con hiểu không?"

mái đầu nhỏ gật gù ra ý hiểu, lee seokmin xoa đầu con, rồi sẽ có ngày con trai cậu hiểu được những gì cậu nói hôm nay, khi trong tim nhóc có được một hình bóng và một mái nhà mà nhóc luôn muốn trở về.

"lát nữa về không ai được mách ba jisoo là ba lớn mua hoa hồng đâu nhé, đây là bí mật của ba chúng ta, hai đứa nhớ chưa?"

lee seokmin cẩn thận kéo hai con vào một góc, dặn dò để đảm bảo bí mật quân sự được an toàn.

lee jieun và lee sojun nhìn nhau, hấp háy mắt mỉm cười.

"bọn con có được gì hong ạ?"

"đúm ời, giữ bí mật rấtttt nà khó nun, nên là ba lớn phải trả công cho tụi con chớ?"

hai đứa nhóc bốn tuổi đã biết kì kèo với ba lớn đòi trả công, lee seokmin cười khổ, đưa hai tay ra móc nghoéo với hai đứa nhóc, ba bàn tay hai lớn hai nhỏ tạo thành một lời giao ước cho sự lãng mạn của cậu và jisoo.

"được rồi, lát ba cho hai đứa chọn đồ chơi mới, được chưa?"

thế là lee sojun có được một cái xe đồ chơi xúc cát, còn lee jieun tươi cười hớn hở với bộ hình dán gấu dâu.

.
.
.
.

qua valentine một ngày và tôi mới nghĩ ra cái plot này :))) định viết chơi th mà 2k rưỡi từ rồi :))) nma otipi cuti vái qó iu tự dưng muốn có ngôi nhà và những đứa trẻ (ngoan).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip