Chương 5: Nụ cười em rực rỡ như ánh nắng mặt trời (2)
Jisoo leo lên sau yên xe cho Seokmin đèo đến đồi hướng dương. Đang vào mùa hè, hoa nở rộ càng rực rỡ hơn dưới ánh nắng mặt trời. Thật tiếc vì đường lên đồi khá là cheo leo, nên nhiều người cũng ngại đến đó. Chỉ có ai chấp nhận thử thách mới có thể tận hưởng vẻ đẹp hoàn hảo của ngọn đồi này, một món quà hoàn toàn xứng đáng.
"Cẩn thận Seokmin." Jisoo lên tiếng nhắc nhở, không biết đây là lần thứ mấy trong chặng đường này mà Jisoo nhắc Seokmin nữa. Đường lên đồi đầy những mảnh đá sắc nhọn, người không tập trung rất dễ giẫm phải những mảnh đá ấy. Jisoo do đã quen nên có thể biết nơi nào có đá nơi nào không, nhưng Seokmin là người mới đến, không cẩn thận kẻo lại làm mình bị thương thì đau lắm.
"Cảm ơn anh. Em luôn bước sau theo anh mà. Anh đừng lo nha." Seokmin dù lên tiếng trấn an Jisoo nhưng vẫn không dám lơ là, mắt dán chặt vào đường đi.
"Sắp đến rồi." Jisoo reo lên khi thấy thấp thoáng sắc vàng phía bên trên.
"Thật á anh." Seokmin hỏi lại. Đôi chân cũng vô thức bước nhanh hơn.
Cả hai dừng lại lấy lại nhịp thở khi đã lên đến đồi. Trông ai cũng mệt nhoài, trán rịn một màn mồ hôi mỏng nhưng mọi mệt mỏi đều nhanh chóng tan đi hết khi nhìn thấy một biển hoa hướng dương trước mắt. Jisoo đã đến đây vài lần nhưng cũng không tránh khỏi bị choáng ngợp với sắc vàng nơi đây. Seokmin thì không phải nói, cậu ngạc nhiên đến nổi quên cả hô hấp khi tận mắt thấy đồi hoa này. Từng hàng, từng hàng hoa hướng dương được trồng đều tăm tắp, vươn lên đón lấy ánh sáng mặt trời tít trên cao kia. Seokmin hít một hơi sâu đem hết mùi hương nơi đây vào buồng phổi, thật yên bình làm sao. Công sức cậu leo đồi từ nãy giờ thật xứng đáng.
"Em cứ đi tham quan thỏa thích. Anh đến gặp ông chủ trao đổi chút việc nhé." Jisoo vỗ vai Seokmin. Cậu gật đầu ngay như được mùa làm Jisoo không nhịn được cười. Lúc đi tìm ông chủ đồi anh còn phải ngoảnh lại mấy lần nhìn cậu.
"Dễ thương thật." Jisoo buột miệng nói, lòng anh lại lan tỏa một cảm giác ấm áp. Seokmin làm gì cũng đáng yêu thế này, thử hỏi làm sao anh không thích cậu, muốn ngắm nhìn cậu mãi cơ chứ.
"Seokmin lại cười rồi." Jisoo thầm nghĩ, nụ cười của Seokmin đúng là rạng rỡ như ánh nắng mặt trời. Jisoo nhớ mình đã từng so sánh hai hình ảnh là nụ cười của Seokmin và hoa hướng dương. Giờ đây, đứng giữa biển hoa rực rỡ khoe sắc, nụ cười ấy vẫn nổi bật hơn hẳn. Jisoo biết bản thân mình lúc trước đã đúng, không có gì có thể sánh được với nụ cười ấy.
"Sao? Thích lắm hả?" Jisoo quay lại sau một lúc, tay đưa cho Seokmin ly nước có vẻ là xin được từ ông chủ.
"Cảm ơn anh." Seokmin nhận lấy, tu ừng ực giải tỏa cơn khát. "Đẹp lắm, đúng là không phí hoài công sức."
"Nơi này không thua kém gì mấy địa điểm chụp hình nổi tiếng trên mạng đâu." Jisoo nhàn nhạt nói. "Chẳng qua là do đường đi khó quá nên không mấy ai thích lên đây. Anh lại coi đó là một sự may mắn."
"May mắn ạ?" Seokmin mở tròn con mắt trước câu nói vừa rồi của Jisoo, gương mặt đầy mong chờ anh nói tiếp.
"Anh thấy may mắn vì nếu nhiều người lên được đây thì nơi đây sẽ không còn vẻ đẹp như thế nữa. Biết bao nhiêu địa điểm đẹp bị con người tàn phá rồi không phải sao?" Jisoo thở dài một hơi. Đó là lí do anh chọn ở lại đây, một ngôi làng thưa thớt người trong một thị trấn cũng không quá đông dân. Thế nên nó mới mang vẻ đẹp yên bình đến thế, thế nên nó mới giữ chân anh ở lại.
"Em cũng vậy. Em cũng không thích phố thị ồn ào." Seokmin tiếp lời. "Em thích thị trấn này hơn quê nhà của em nữa."
"Thật không?" Jisoo ngạc nhiên, hiện nay đa số những người trẻ đều có ước mơ đặt chân đến những nơi phố xá tấp nập người qua lại, hòa mình vào cuộc sống xa hoa nơi thành phố. Jisoo cũng rất buồn khi biết tin nhiều người trẻ ở làng này chọn cách rời bỏ quê hương để tìm cách lên thành phố sống, bỏ lại bố mẹ mà đi biền biệt nơi xứ người.
"Thật chứ. Em cũng thích sống yên bình như thế. Sống ở thành phố còn phải đối mặt với rất nhiều thứ, lúc nào áp lực cũng bủa vây." Seokmin cũng nhớ lại khoảng thời gian cậu bị cuốn vào những cuộc thi, những cuộc đua ở học viện để tranh nhau những suất học bổng hay vị trí giỏi nhất. Và cả những ghen ghét của những người thậm chí cậu còn không biết tên.
"Em đúng là rất đặc biệt." Jisoo mỉm cười với Seokmin. Seokmin dù không nhìn được ẩn ý gì sâu xa trong câu nói của Jisoo nhưng vẫn mỉm cười với anh.
"Em có muốn chụp ảnh không? Anh có mang theo máy ảnh đây." Jisoo vừa nói vừa giơ máy ảnh lên đề nghị.
"Vậy thì nhờ anh nhé. Em sẽ chụp lại cho anh sau." Seokmin chỉnh trang lại cho tươm tất, lên đến đồi hoa rồi mà không chụp được một tấm hình kỉ niệm thì uổng phí cảnh đẹp nơi đây quá.
Jisoo giúp Seokmin chụp một loạt ảnh, còn hứa sẽ giúp cậu rửa chúng ra để cậu giữ làm kỉ niệm. Seokmin cũng giúp Jisoo chụp lại vài khoảnh khắc mà cậu cho rằng anh lên hình sẽ rất đẹp. Và thế là bộ nhớ trong máy ảnh Jisoo thoáng chốc đã đầy ắp những tấm ảnh, không còn đủ dung lượng để chụp ảnh nữa cả hai mới buông tha.
Jisoo ngồi trong lán tránh nắng, tay bấm bấm xem lại hình mà hai người đã chụp lúc nãy, có một vài tấm Jisoo không nhận ra bản thân mình. Vì sao qua ống kính Seokmin, trông anh lại dịu dàng như thế. Hay là do Seokmin chụp ảnh giỏi quá, khiến anh trong ảnh còn đẹp hơn ngoài đời thật nữa.
Seokmin vẫn còn tiếp tục đi xung quanh ngắm hoa, Jisoo nghĩ một hồi lại có một quyết định táo bạo. Anh chọn xóa một tấm ảnh của mình, giơ máy lên và nhằm vào lúc Seokmin tiến gần đến ngửi một bông hoa, anh nhanh tay nhấn nút chụp. Tấm hình chụp vội này vậy mà lại là tấm hình đẹp nhất Jisoo từng chụp. Seokmin trong ảnh hai mắt nhắm lại, môi hơi mỉm cười và tận hưởng mùi hương của hoa hướng dương. Jisoo hài lòng tắt máy ảnh. Chuyện này anh sẽ không kể Seokmin nghe đâu, đây sẽ chỉ là bí mật của riêng anh.
Hai người đến chiều mới rời khỏi đồi hoa hướng dương. Mọi việc không thuận lợi do đường đi xuống còn khó khăn hơn lúc đi lên, Jisoo tí nữa là trượt chân do bước nhầm vào chỗ không nên đi. Cũng may Seokmin phản xạ cực nhanh, nhanh chóng nắm lấy tay Jisoo khi thấy anh có dấu hiệu sắp ngã. Nhưng hình như do mãi lo lắng, Seokmin cũng quên việc thu tay về
Còn về phía Jisoo, anh cứ mặc kệ tay của mình đang được Seokmin nắm lấy. Hơi ấm từ bàn tay Seokmin khiến cho hai bên mang tai anh đỏ bừng cả lên, dù nhiệt độ lúc này đã hạ bớt, không còn nóng ẩm như lúc ban trưa nữa nhưng Jisoo vẫn thấy lòng mình như lửa đốt, cả khuôn mặt cứ nóng ran cả lên. Seokmin nắm tay anh làm anh chẳng suy nghĩ được gì, đến mở miệng còn không có dũng khí. Anh sợ chỉ cần mình nói ra, Seokmin sẽ giật mình mà thu tay về mất. Anh thì lại không muốn như thế.
"Cảm ơn anh nhiều lắm. Bỏ cửa hàng cả một ngày chỉ để đưa em đến đồi." Seokmin gãi gãi đầu, cậu đâu ngờ thời gian đi lại kéo dài hơn dự tính, do ông chủ đồi hoa thấy cậu là người mới đến nên nằng nặc muốn cậu ở lại dùng bữa với gia đình. Seokmin ở lại thì Jisoo cũng không về được, nên coi như cậu đã cướp mất một ngày buôn bán của anh rồi còn gì.
"Không sao." Jisoo cười cười. "Coi như anh nghỉ xả hơi một ngày. Sắp tới chuẩn bị cho Lễ Lá sẽ không có thời gian rảnh nữa."
"Nhưng mà em vẫn thấy có lỗi." Seokmin cụp mắt xuống.
Jisoo giấu nụ cười sắp hiện lên khóe môi, tim anh lại tan chảy trước điệu bộ này của cậu. "Được rồi mà. Em về đi. Khi nào có hình anh sẽ gửi em."
"Vâng. Tạm biệt anh. Khi nào có lá cọ anh nhắn em với nhé, em sẽ đến giúp anh. Coi như lấy công chuộc tội." Seokmin cười hì hì, yên vị trên xe đạp, cũng đã đến giờ tập cho ca đoàn, cậu phải nhanh chóng về nhà thờ.
"Anh nhớ đừng làm một mình đó." Seokmin chạy được một quãng rồi còn quay đầu lại nói lớn với Jisoo. Jisoo vẫy vẫy tay ra hiệu cho cậu biết cậu mới yên tâm mà chạy tiếp. Anh lại cảm thấy thích thích cậu thêm một chút nữa rồi.
-
"Thầy Lee, có người tặng cho thầy nè." Dì Mary từ bên ngoài đi vào, tay cầm một bó hoa đưa cho Seokmin.
"Ai tặng con vậy ạ. Dì có thấy không dì Mary?" Seokmin ngơ ngác hỏi lại, đêm rồi mà ai lại gửi hoa cho cậu thế này.
"Dì không biết nữa. Dì thấy nó nằm trong hòm thư nên lấy vào giúp con." Dì Mary kể lại.
"Vâng. Con cảm ơn." Seokmin hai tay nhận lấy, là một bó hoa hướng dương. "Chào dì, chúc dì buổi tối an lành."
Seokmin đang ở trong căn nhà nhỏ mà dì Mary cho cậu ở nhờ. Nhà này là nhà của con dì, do hai vợ chồng không muốn sống ở đây nữa nên để lại căn nhà bỏ trống, dì Mary chẳng biết làm gì nên đề nghị cho Seokmin dọn đến ở tạm.
Seokmin đếm thử, bó hoa này có chín cành hoa hướng dương được gói lại, bên trong còn có một xấp ảnh, cậu vừa nhìn thấy liền nhớ ra ngay. Đây là ảnh chụp hôm anh Jisoo và cậu cùng lên đồi hoa, chính cậu đã nhờ anh rửa ra còn gì.
"Anh ấy chụp đẹp thật nhỉ?" Seokmin xem qua một lượt các tấm hình, gật gù khen tài năng chụp ảnh của Jisoo. Đến bức cuối cùng lại đính kèm với một mảnh giấy nhỏ, được ghi nắn nót.
Your smile just likes the Sun.
Jisoo thật biết cách khen làm người khác sướng rơn mà. Seokmin nào dám nhận mình cười đẹp bằng Jisoo đâu. Rõ ràng là anh cười đẹp hơn cậu rất nhiều, cậu còn lo máy ảnh sẽ không thể lưu được hết nụ cười ấy nữa mà.
"Ngày mai phải đi cảm ơn anh ấy mới được." Seokmin thầm nghĩ, cậu mang bó hoa đến góc bàn làm việc và đặt nó lên. Màu vàng rực của nó nhanh chóng nổi bật hẳn căn phòng, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác tích cực khó nói thành lời.
Nhật kí của Jisoo
Seokmin à. Lần sau em có đến nhớ báo anh một tiếng được không? Tại sao những lúc anh trông thảm hại nhất lại bị em nhìn thấy hết vậy? Dù anh biết em sẽ không để ý đâu nhưng mà...
Nhưng mà anh không muốn em thấy bộ dạng đó. Anh muốn mình phải thật chỉn chu trong mắt em.
Hôm nay nhiều sự việc bất ngờ quá làm anh choáng ngợp. Lần đầu tiên anh đến gần em như thế, anh còn ngửi được một chút mùi hương phả ra từ tóc em, mát lành và êm dịu. Lần đầu tiên anh thấy em ở khoảng cách gần đến như thế. Anh phát hiện em có một nốt ruồi nhạt ở khóe mũi. Không biết có bao nhiêu người nhìn ra điều này nhỉ?
Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh được em nắm tay lâu như thế. Thú thật anh rất muốn hai bàn tay chúng ta đan vào nhau như những cặp đôi khác. Nhưng nhìn lại thực tế, em vẫn chưa biết tình cảm của anh, được em nắm tay đã là diễm phúc lớn lao của anh rồi, anh không đòi hỏi gì hơn nữa.
Anh đã lén chụp em một bức ảnh và anh sẽ tham lam giữ nó cho riêng mình, anh xin lỗi. Em quá rực rỡ khi nhìn trực diện vào anh, em làm anh ngộp thở, chỉ qua bức ảnh này, anh mới dám nhìn em lâu hơn một chút.
Hai ngày sau em sẽ nhận được bó hoa và xấp ảnh, anh mong em sẽ thích. Một bó hoa hướng dương 9 cành, như muốn thay lời anh nói cho em biết: nụ cười em rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Chín bông hoa hướng dương: nụ cười em rực rỡ như ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip