ra đi || fakenut

han wangho của tuổi 20, đã rời xa khỏi tầm mắt của anh mà đi mất...

lee sanghyeok của tuổi 22, vì muốn xứng đáng với han wangho, chọn cách tiếp tục học lên tiến sĩ

nhưng một chút tiếc nuối từ lee sanghyeok từ anh cũng không có, vì anh biết, nơi đấy sẽ tốt cho em hơn việc em cứ mãi chôn chặt bên cạnh anh

anh muốn han wangho phải trải qua tuổi trẻ của mình thật đáng nhớ, để khi em quay về với vòng tay lee sanghyeok, em sẽ chẳng còn tiếc nuối bất cứ điều gì...

ngày ấy, wangho nhận được thư mời của đại học Tsinghua - một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, ngỏ ý mong muốn em sang đó làm du học sinh

anh còn nhớ y nguyên cái vẻ mặt ngạc nhiên của người yêu anh khi nhận được thư, em đã vui vẻ ra sao, em đã hạnh phúc thế nào, lee sanghyeok đều biết

việc được trải nghiệm là du học sinh của đại học Tsinghua là ước mơ cả đời của rất nhiều bạn trẻ, và với han wngho cũng vậy. em đã hạnh phúc tới mức khóc òa nức nở trong lòng anh, để người yêu chỉ biết thở ra một hơi, buồn cười mà xoa đầu nhỏ

thế mà chỉ trong chốc lát, han wangho lập tức lo lắng ra mặt, cắn cắn móng tay

" wangha, thói quen xấu đấy, bỏ tay ra nào em "

" à... dạ vâng ạ... "

" có chuyện gì với wangha à? "

" anh ơi "

" em vui lắm, nhưng em không muốn đi... "

han wangho cúi gằm mặt, hai tay vò nhàu vạt áo. lee sanghyeok ngồi bên vòng tay qua vai em, chỉ nhẹ nhàng thù thỉ với người yêu

" sao thế? sao lại không muốn đi? "

" chẳng phải vào được Tsinghua là ước mơ của em à? "

" anh ơi, ước mơ của em là vào được Tsinghua... "

" và bên sanghyeokie suốt đời cơ... "

lee sanghyeok nghe xong lập tức bật cười, khiến cho đứa nhỏ bên cạnh nghe thấy lập tức chu môi phồng má. người ta là đang rất buồn, anh không định dỗ em một chút thôi sao..!?

" wangha, anh vẫn ở đây mà, đúng không? "

" vâng... "

" vậy nên em nhỏ cứ thực hiện ước mơ của mình đi, anh vẫn sẽ ở đây, chờ han wangho của anh trở về... "

" nhưng anh ơi... em không muốn xa anh... "

" bé ngoan, đừng để tuổi trẻ của em phí hoài, chỉ 4 năm thôi em "

" anh không muốn phải trở thành vật cản đường của wangha đâu... "

" không, không phải mà... "

han wangho lắc đầu nguầy nguậy, biểu thị sự không đồng ý với câu nói của lee sanghyeok. anh cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu của người yêu, hai tay vuốt lấy má hồng của đối phương

" hãy cứ đi bất cứ đâu em muốn em nhé, anh vẫn ở đây, vẫn chờ wangha "

" chỉ cần wangha nhìn lại, anh sẽ luôn phía sau, hậu thuẫn cho người yêu anh "

" sanghyeokie, cảm ơn anh... "

" nhất định, nhất định phải chờ em... "

" được, nhất định chờ em "

han wangho cảm động rơi nước mắt, dụi dụi đầu nhỏ vào hõm cổ anh người yêu. lee sanghyeok mỉm cười xoà dỗ dành, tay vỗ về đối phương như một em bé mới lớn đang khóc nhè

vậy là suốt khoảng thời gian han wangho rời đi, lee sanghyeok và em vẫn thường xuyên liên lạc với nhau

hôm tiễn bạn nhỏ của anh ra sân bay, anh đã phải ôm ấp dỗ dành em, đến mức chuyến bay của em đã được thông báo sắp đóng cửa khởi hành, han wangho mới mếu máo rời khỏi lòng anh, vẫy tay chào tạm biệt người lớn hơn

" anh ơi... "

" đi nào, sang đến nơi phải gọi cho anh luôn đấy "

" ngoan anh thương, cố gắng học tập, rồi quay trở về với anh, được không? "

" được, được mà "

" hứa với anh, đừng khóc, em nhé? "

" ưm... "

em gật gật đầu, gạt nước mắt đi qua cổng an ninh. lee sanghyeok phía ngoài vẫn hướng ánh mắt theo đứa nhỏ, cuối cùng vẫn là cười ra một tiếng, quay đầu đi về

4 năm trời lee sanghyeok cùng han wangho không muốn một cuộc gọi nào của nhau. nếu như họ có bận tới mức không nghe máy của đối phương được, thì tin nhắn sẽ được sử dụng một cách hữu hiệu trong lúc đó

mỗi ngày của han wangho đều được em kể lại cho anh nghe. wangho cứ liến thoáng về môi trường học, về những cảnh đẹp, về đồ ăn bên này, lee sanghyeok cũng chỉ im lặng lắng nghe, chăm chú nhìn đứa nhỏ qua màn hình máy tính

lee sanghyeok học lên tiến sĩ là việc anh không để cho em biết, anh muốn khi wangho trở về, em sẽ bất ngờ với tấm bằng trên tay anh

nói han wangho và lee sanghyeok không nhớ người kia là nói dối, nhưng thật buồn cười là, họ luôn nhìn ra người kia đang có tâm sự trong lòng, và động viên đối phương thường xuyên

những ngày đầu của han wangho và lee sanghyeok là nỗi nhớ da diết, nhưng vẫn là mỉm cười khích lệ nhau, cố gắng cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này

han wangho nhiều đêm đã phải bật khóc nức nở sau khi kết thúc cuộc gọi với lee sanghyeok, em đã phải kiềm nén cảm giác được gặp người kia, được anh ôm vào lòng trong 4 năm ròng rã...

lee sanghyeok nói rằng 4 năm thôi, nhưng sao nó dài thật đấy... anh không muốn bản thân phải yếu đuối trước em, vì anh biết, han wangho của anh khi thấy anh yếu lòng, sẽ oà khóc lớn

mà khi đó, người đau đớn hết thảy sẽ là lee sanghyeok...

anh đã từng chứng kiến việc wangho đã nước mắt ngắn nước mắt dài mà chăm sóc cho anh, sau khi lee sanghyeok vì suy nhược cơ thể do cắm đầu học hành...

lee sanghyeok nhớ khi ấy han wangho đã giận anh suốt 1 tuần liền, không thèm gặp mặt anh, khiến anh phải liên tục dỗ dành

anh không muốn điều đó xảy ra nữa đâu. anh và em đã yêu xa rồi, để wangho của anh giận anh mà không liên lạc nữa, lee sanghyeok sẽ phát điên vì nhớ em nhỏ mất

cuối cùng thì suốt 4 năm học, lee sanghyeok cũng hoàn thành cho mình việc học lên tiến sĩ, được trường mời lại để giảng dạy cho sinh viên. còn han wangho vừa xong xuôi chuyện học tập tại Tsinghua

ngay khi vừa hoàn thành xong các thủ tục cho việc ra trường, han wangho đã ngay lập tức đặt vé về người yêu nhưng không báo một câu nào cho anh

trùng hợp làm sao, ngày han wangho trở về, là ngày lee sanghyeok nhận tấm bằng tiến sĩ tại trường đại học mà anh đang theo học - đại học quốc gia seoul

vì về trong âm thầm, nên han wangho cũng không biết nơi ở hiện tại của anh, chỉ có thể đến trường, rồi lấy đại lí do nào đó mà gặp người yêu lớn tại trường thôi

han wangho kéo vali đến cổng trường đại học mới nhìn ra. à, thì ra nay là ngày tốt nghiệp của các hậu bối đây mà...

chân chậm chạp bước đi, ngắm nhìn mọi thứ, em hướng về phía sân sau hội trường - nơi chứa đầy những kỉ niệm của em và anh

gió thổi khiến tóc wangho bay nhẹ, và cuộc gặp mặt trực tiếp sau 4 năm của họ cứ thế mà bắt đầu

han wangho nhìn thấy lee sanghyeok với tấm bằng tiến sĩ trên tay, vừa bất ngờ, vừa vui mà vừa tủi hờn, nước mắt ướt mi, mặc kệ đồ đạc trên tay mình, cứ thế oà khóc mà chạy về phía vòng tay anh

lee sanghyeok dang rộng hai tay, đón người yêu nhỏ vào lòng, ôm trọn thân thể bé xíu kia

" wangha, mừng em trở về "

" anh ơi, em về rồi, em không đi nữa, không đi nữa đâu "

em thút thít, hai tay cứ nắm lấy vai áo anh, cằm tựa lên vai của người lớn hơn, liên tục lắc lắc đầu. em chẳng muốn rời xa lee sanghyeok nữa đâu, 4 năm nhung nhớ, 4 năm tự mình phải mạnh mẽ, với em thế là đủ rồi...

em chỉ muốn được ở mãi bên cạnh người này thôi...

" ừ, không đi nữa, ở nhà, ở lại vòng tay anh, để anh yêu thương suốt đời nhé "

" vâng, ở lại với anh, sẽ không đi đâu nữa... "

" lee sanghyeok, em yêu anh "

" ừ, anh cũng yêu em nhỏ han wangho lắm "

__________________

finished

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip