Chương 51: Mùa xuân đến rồi (1)

Thấy Trường Ninh quận chúa muốn nháo lên, Khương Cẩm tuy rằng không tình nguyện vẫn rất bất đắc dĩ hành lễ.

"Tham kiến quận chúa, không ngờ hôm nay trùng hợp như vậy, có thể gặp quận chúa ở đây."
Còn về phía Lục Tề Lâm, Khương Cẩm xem như không tồn tại.
Trường Ninh quận chúa thấy thái độ Khương Cẩm cũng xem như lễ phép, tức giận hơi bớt lại một chút, sắc mặt dễ coi hơn, ngoài miệng vẫn nói "Ngươi giả bộ cái gì chứ, ta không tin ngươi không nhìn thấy bổn quận chúa."
Khương Cẩm bất đắc dĩ, ngay từ đầu nàng thật sự không nhìn thấy. Không thể không nói Khương Cẩm cũng không quá hiểu được cách làm của Trường Ninh quận chúa. Cãi nhau cùng vị hôn phu gì đó cũng không phải chuyện tốt, sau khi Lục Tề Lâm hòa li cùng nàng cũng làm nhiều chuyện mờ ám, nháo lớn lên chẳng lẽ không cần thể diện.
Bất quá nghĩ lại, vị quận chúa này vì gả cho Lục Tề Lâm đã sớm không cần thanh danh, làm chuyện ngu xuẩn cũng không phải chỉ 1,2 lần. Khương Cẩm tuy rằng không rõ, nhưng có lẽ người ta chính l2 yêu đến mù quáng thì sao. Dù sao nháo thật lớn, người buồn bực nhất cũng không phải mình mà là Lục Tề Lâm.

Bất quá cũng không nháo lớn, Lục Tề Lâm tuy rằng bực bội tính tình Trường Ninh quận chúa nhưng nếu thật sự gây chuyện, người mất mặt nhất chính là hắn, hắn làm sao có thể để Trường Ninh quận chúa tiếp tục phát tác chứ? Không thể không nói, Lục Tề Lâm ủy khuất cầu toàn như vậy một chút lại làm cho quần chúng có chút thất vọng. Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ngay cả Khương Cẩm vốn dĩ cũng có chút chờ mong.
Đáng tiếc chính là Khương Cẩm không nhìn thấy Lục Tề Lâm lời ngon tiếng ngọt dỗ quận chúa vui vẻ như thế nào, ngay cả chiêu vung tiền như rác cũng chưa làm. Sau đó dỗ cho Trường Ninh quận chúa cao ngạo liếc nhìn Khương Cẩm một cái, vẻ mặt đắc ý đi cùng Lục Tề Lâm rồi.
Ở trước mặt người cũ dệt ân ái sao? Luôn là chuyện khiến người ta rất sảng khoái a.
Quận chúa mỹ diễm cho dù lúc ngạo mạn vẫn rất đẹp, ít nhất chung quanh cũng có mấy nam nhân nhìn nàng ta không chớp mắt. Trong lòng Lục Tề Lâm cũng có một chút dễ chịu, rốt cuộc thân phận Trường Ninh quận chúa ở nơi đó, lớn lên còn mỹ lệ như vậy, chính mình cũng không nên cưỡng cầu quá nhiều.

Nhìn một đôi phu thê môn đăng hộ đối này, Khương Cẩm quỷ dị nhớ tới cô nương bị biểu muội Lục Tề Lâm bảo đi hốt thuốc dưỡng thai kia. Ừm, vốn dĩ Khương Cẩm còn định vì Trường Ninh quận chúa cấp vốn cho mình lúc đầu mà nể tình cho nàng chút nhắc nhở, chỉ là hiện tại càng ân ái thì chết càng thảm a.

Truyện được edit tại Page Người Hạnh Phúc

Sau khi Trường Ninh quận chúa cùng Lục Tề Lâm đi rồi, có người đánh giá Khương Cẩm vài lần, cảm thấy quen mắt, chờ Khương Cẩm đi rồi, rốt cuộc cũng có người phát giác ra "Kia không phải Khương gia nương tử sao? Là người bán bánh bao đó?"

Ngày thường Khương Cẩm ăn mặc tương đối tầm thường, thời điểm ở trong tiệm thường xuyên mặc nam trang, bởi vậy tuy rằng nhiều người biết nàng là nữ tử, nhưng ấn tượng đối với nàng cũng như ở gần nam tử. Bất quá bởi vì trò khôi hài luôn làm người ta ấn tượng sâu sắc hơn, bằng không, những người này khi nãy vừa nhìn thấy đã có thể nhận ra Khương Cẩm.
Khương gia nương tử bán bánh bao? Có người hoảng hốt nhớ ra vợ trước của Định Nam Hầu phủ thể tử cũng họ Khương?
Những người này hơn phân nữa là người giàu, cũng có vài người biết Định Nam Hầu phủ thế tử và Trường Ninh quận chúa, đặc biệt Định Nam Hầu thế tử là nam nhân thường xuyên hành tẩu ở bên ngoài, người biết hắn cũng không ít.
Đây chính là trò hay vừa xuất hiện a, đáng tiếc còn chưa mở màn liền hết rồi.
Bất quá nếu nói Khương gia nương tử tiệm bánh bao chính là vợ trước của thế tử Định Nam Hầu phủ - Khương thị, vậy thì Định Nam Hầu phủ kia khẳng định là chưa cho người ta 1000 lượng đi. Bằng không có số tiền đó mua nhà mua mua đất, một năm lợi nhuận cũng xấp xỉ 100 lượng rồi, đối với một nữ tử độc thân đã có thể có một cuộc sống sung túc, ai còn muốn làm ăn buôn bán nhỏ làm gì?
Mọi người cũng đều biết, tiệm bánh bao của Khương gia nương tử phất lên căn bản chính là ngoài ý muốn, nếu không phải vị thị lang đại nhân kia sau khi ăn bánh bao viết một bài thơ, sau đó bài thơ đó còn nổi tiếng như vậy, sinh ý của tiệm bánh bao có thể không tồi, nhưng tuyệt đối không lên được tình trạng này.
Sau đó mọi người liền lén cảm khái, cảm khái tới cảm khái lui liền loan truyền khắp nơi.

Bất quá đó là chuyện sau này, hôm nay Lục Tề Lâm nhẫn nhục phụ trọng trấn an quận chúa, mất mặt lại cúi đầu khom lưng.

Sau đó trở về Định Nam Hầu phủ, tâm trạng đương nhiên không tốt. Sau đó nhân lúc Vương thị có chuyện tìm hắn, Lục Tề Lâm đi qua chỗ Vương thị thỉnh an trước.

Vương thị đang ở chính viện xem tiểu nha đầu chơi đối đáp tìm niềm vui, thấy hắn trở về vốn dĩ định mỉm cười, nhưng người làm mẹ luôn nhạy bén với cảm xúc của nhi tử. Tuy rằng trên mặt Lục Tề Lâm mang theo ý cười nhưng mà bà cảm thấy là miễn cưỡng cười, chân mày liền nhướng lên.
"Không phải hôm nay con bồi quận chúa đi dạo phố sao? Làm sao lại ủ rũ trở về?"
Lục Tề Lâm cũng không nguyện ý nói cho Vương thị chuyện xảy ra bên ngoài, hôm nay Khương Cẩm đụng phải Trường Ninh quận chúa, nếu như không phải Khương thị khó có được lúc chịu lui một bước, chính mình lại cúi đầu khom lưng, việc này hơn phân nửa là sẽ quậy một trận lớn. Lục Tề Lâm đối với tính tình Vương thị trong lòng vẫn còn sợ hãi, không muốn lại thêm chuyện nên chỉ trả lời qua loa. Vương thị thấy hắn hàm hồ nhớ tới chuyện của cháu ngoại nói, liền cười lạnh "Thật khinh ta không biết sao? Hơn phân nửa chính là tính tình của quận chúa."
Lục Tề Lâm thật đúng là không nghĩ đến nương hắn vậy mà khó có được lúc thông minh như vậy, có chút hơi xấu hổ, bất quá vẫn nói "Cũng không có chuyện gì lớn."
Vương thị thấy hắn khăng khăng không nói cũng lười quản: "Thôi, con đi đi, ta cũng lười đi quản con."

Lục Tề Lâm ra chính viện, tâm tình phiền muộn, không nghĩ vừa ngẩng đầu lên đã thấy mộ vạt váy la sam vàng nhạt xinh xắn của thiếu nữ, quả là mặt hoa da phấn. Thiếu nữ kia chính là Thẩm Bảo Châu, một đôi mắt thủy linh lung mang u oán nhìn Lục Tề Lâm, thấy hắn đến đầu tiên là lộ vẻ kinh hỉ, sau đó phảng phất mới phản ứng lại được, xoay người rời đi, bóng dáng thật hiu quạnh.
Từ sau khi chuyện đó phát sinh, đã lâu rồi Lục Tề Lâm không nói chuyện cùng biểu muội này. Lúc này không biết tại sao, nhìn ánh mắt khuynh mộ của nàng, trong lòng đau xót, thấy nàng quay lưng đi thế nhưng không thể không duỗi tay giữ nàng lại.
"Biểu ca, ta..." thiếu nữ muốn nói lại thôi, nhu nhược động lòng người làm Lục Tề Lâm trong lòng sinh ra vài phần thương tiếc, biểu tình cũng trở nên khoan dung rất nhiều.
"Mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ chiếu cố muội"
"Uh" Thẩm Bảo Châu rưng rưng gật đầu. "Biểu ca, muội hiểu, muội nguyện ý vì huynh mà nhường nhịn"
Nhớ tới tình tình lãnh ngạnh, mồm mé trào phúng của vợ trước cùng tính cách kiều ngạo, bá đạo của quận chúa, Lục Tề Lâm tức khắc cảm thấy biểu muội quả thật là khiến người ta yêu thương mà.

Ừm, mùa xuân là mùa động dục, gian tình của cẩu nam nữ cũng bắt đầu nảy mầm rồi.
Editor: Lily073

Chuyện phát sinh ở Định Nam Hầu phủ không ai biết, nhưng chuyện quận chúa náo loạn ở tiệm bán tơ lụa vẫn truyền khai trong một phạm vi nhỏ. Nếu đã có người nhận ra Khương Cẩm, tuy rằng có vài phần không xác định nhưng quan hệ của Tây thi bánh bao Khương Cẩm này cùng Định Nam Hầu phủ sinh ra không ít lời đồn đãi.
Lời đồn sao, 1 truyền 10, 10 truyền 100, càng truyền càng rộng, càng truyền càng khó nghe. Ngay từ đầu Khương Cẩm chỉ là một đóa hoa nhỏ tự lập tự cường, về sau đã biến thành một đóa tiểu bạch hoa run bần bật trong gió. Chuyện xưa một cái so một cái lại càng cẩu huyết, miễn bàn chọc cho bao nhiêu người thương tiếc.
Vì thế thanh danh không mấy tốt của Định Nam Hầu phủ lại đen thêm một chút.
Xét thấy năm trước thanh danh đã bị hủy hoại nghiêm trọng, thiếu chút nữa còn bị hủy trên triều đình, cho nên Định Nam Hầu phủ đã phái người chú ý đến lời đồn đãi trên phố phường. Vì thế lần này phản ứng của Định Nam Hầu phủ cực kì nhanh, đại quảng sự hùng hổ được phái tới hưng sư vấn tội.
Vốn dĩ Khương Cẩm đang ở trong bếp nghiên cứu bánh bao rau cần, rau cần mùa xuân vừa mới xuất hiện trên thị trường không lâu, măng lại sắp hết mùa, vừa lúc thay thế nhau. Bất quá Khương Cẩm vẫn có chút lưỡng lự là nên làm nhân ra cần thịt hay làm nhân rau cần chay, hay là làm luôn cả 2 loại? Nàng đang hấp 2 lồng bánh bao, còn chưa nếm thử hương vị đã bị Tống tẩu tử gọi ra ngoài. Đại quản sự của Định Nam Hầu phủ từ cửa sau tiến vào, Tống tẩu tử không biết rõ thân phận của hắn, chỉ cho là khách quý đến mua bánh bao, nên đón người vào cửa. Chuyện này nếu đổi thành Liễu Diệp, đại khái chính là thần giữ cửa nha, người của Định Nam Hầu phủ còn chưa đặt một chân vào nhà nhất định đã bị nàng ta đóng cửa thả chó.
Bất quá đới với Khương Cẩm mà nói, đại quản sự của Định Nam Hầu phủ cũng xem như là người quen, nhìn bộ dáng khí thế hùng hổ của hắn, Khương Cẩm cười "Vô sự không đăng tam bảo điện. Lục quản sự có việc gì tìm ta? Ta không nhớ rõ ta cùng Định Nam Hầu phủ còn có lui tới chuyện gì?"

Lục quản sự bị bộ dạng cười tủm tỉm của Khương Cẩm làm cho nghẹn họng, đập bàn một cái "Ngươi còn giả vờ cái gì? Chẳng lẽ không phải ngươi cho người ở bên ngoài nói bậy sao?"
"Nói bậy cái gì? Ta không rõ lời này của ngươi là thế nào?"
Lúc trước khi hòa li, địch ta chênh lệch lợi hại, Khương Cẩm còn không sợ, hiện tại nàng cũng xem như là có chút thanh danh bên ngoài, có gia nghiệp, càng sẽ không lùi bước. Lúc này nàng cười lạnh hai tiếng, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Đây là ý tứ cầm trà tiễn khách.
Lục quản sự kia làm sao chịu đi, vậy mà làm bộ không hiểu sao, bực bội nói "Chuyện ngươi làm, chính ngươi còn không rõ?"
Thấy tên Lục quản sự này ngay cả lời cũng không nói rõ ràng, Khương Cẩm cũng không định cho hắn mặt mũi "Có chuyện thì nói, không nói thì cút! Ta còn đang vội, không có thời gian lãng phí."
Khương Cẩm vẫn nhớ đến 2 lồng bánh bao trong bếp của mình.
Chung quy dẫu bánh bao bị lạnh vẫn có thể làm bánh bao nướng, bánh bao chiên, nhưng vẫn là bánh bao nóng hầm hập lúc mới ra lò ăn ngon nhất.

Lục quản sự này chính là đại quản sự trong Định Nam Hầu phủ, đừng nói những hạ nhân trong phủ, ngay cả phu nhân, nãi nãi kia cũng phải nể hắn mấy phần, trừ bỏ phụ tử Định Nam Hầu, đã lâu chưa ai dám nói chuyện như vậy với hắn. Bởi vậy mặt hắn giận đến đỏ lên, nhưng ngẫm lại chính Định Nam Hầu đã tự mình dặn dò, hắn vẫn cố nén cơn tức này, nhìn chằm chằm Khương Cẩm bằng ánh mắt bất thiện
"Chẳng phải chính ngươi ở bên ngoài đồn là Khương gia nương tử bán bánh bao chính là vợ trước của Định Nam Hầu thế tử sao? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng nghỉ có chút danh tiếng thì muốn leo lên, thế tử của chúng ta đã đính hôn với Trường Ninh quận chúa"

Khương Cẩm: "Gì?"
Đầu óc ta còn chưa có bị úng nước đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip