Chương 25: Kẻ ngốc tuẫn đạo vì tình
Chương 25: Kẻ ngốc tuẫn đạo vì tình
Cộc.
Cửa nhà vệ sinh rung lên, giống như khảy một tiếng hét vào trong tim của Vân Thị Thi.
Nhịn tiếng khóc dưới đáy cổ họng, cô cố gắng lắng nghe âm thanh kì lạ nào khác, đồng thời nhìn phía dưới khe cửa.
Một cái bóng người.
Dường như thấy không có ai trong nhà vệ sinh, cái bóng đó không mất bao lâu liền rời đi.
Thị Thu không dám sơ suất, cô vẫn ngồi chờ trong nhà vệ sinh đủ mười phút mà không ra ngoài.
Từ đó cô không nghe tiếng gõ cửa nào nữa
Mười lăm phút sau.
Tiếng xe ồn ào từ ngoài nhà vọng vào, âm thanh này cô biết rõ, là chuông xe của cảnh sát.
Chưa kịp vui mừng, điện thoại cô bỗng run lên.
Nhìn qua màn hình, đúng là số của cảnh sát địa phương, cô lướt qua trái nhận cuộc gọi
-Xin chào cô Thi, đội cảnh sát đã sắp đến nhà ở (địa chỉ), bây giờ đội sẽ chuẩn bị đi vào nhà, xin vui lòng giữ điện thoại liên lạc.
"Vâng vâng" cô không kìm lòng thốt ra, giống như sở cảnh sát đã nâng cao niềm tin trong cô.
"Cư dân bên trong yêu cầu phối hợp điều tra, có người báo án"
Giọng của cảnh sát đã tiếp cận cửa vang lên. Vân Thị Thi liền vội vàng bước xuống khỏi bồn cầu, tính mở cửa nhà vệ sinh chạy đi thì. . .
Cạch.
"Xin chào các anh"
Vân Thị Thi khựng lại.
Ai đó đã mở cửa ngoài kia, đã chào hỏi cảnh sát.
Chẳng lẽ là người đã gõ cửa trong nhà khi nãy?
Thế nhưng, âm giọng này quen thuộc quá.
Nghe như là. . . Giọng của cô vậy?
"Cô là ai? Chúng tôi nhận được báo án từ cư dân ở đây"
"Ồ? Tôi xin lỗi, nãy nhà tôi có tiệc, tôi uống hơi say. "
Xong rồi cô còn nghe thấy tiếng cảnh sát bực bội dạy bảo đối phương một tiếng, rồi dán một cái đơn phạt vào tay người đó.
"Lần sau mà như vậy nữa chúng tôi sẽ đưa cô đi phục vụ công ích đấy"
"Dạ vâng, tôi thành thật xin lỗi"
Khi nghe tiếng cảnh sát muốn rời đi, Thị Thi biết không thể chờ đợi nữa, liền hét lên: "Tôi ở đây, là tôi báo án!!"
. . .
. . .
. . .
". . ."
"Gì vậy?" Cô run rẩy, cả người cô giờ không khác gì ngâm trong thùng nước đá.
Im lặng.
Quá im lặng.
Cái này như là, những cảnh sát và chủ nhà kia, không có tồn tại vậy.
-Thưa cô. Xin hãy bình tĩnh, đội cảnh sát vừa báo tin họ đang mắc kẹt vì tai nạn xe. Năm phút nữa họ sẽ có mặt, nếu cô đang trong tình cảnh nguy hiểm, xin hãy tìm nơi trốn và giữ liên lạc trong im lặng. Cô có tôi ở đây.
Âm thanh người tiếp điện thoại bên kia truyền tới, từng câu chữ như muốn đâm vào ngực cô, moi nó ra rồi ném tới bên kia hành lang.
Cô đang đứng ngoài nhà vệ sinh, trên cái hành lang dẫn ra khu nhà chính.
Chỗ đó không có cái gì, nhưng mà cô như cảm giác được chỉ cần cua qua ngã rẽ kia thôi là thấy hàng chục con quái vật đang nhe răng cười, bảo rằng nó bắt được cô rồi.
Là bẫy sao?
Cô quay người, đi vào phòng mình ở đối diện, cô biết khả năng bị phát hiện đã là chắc chắn, chỉ có thể cố thủ ở trong phòng kia.
Vân Thị Thi nhào vào phòng, đóng rồi khoá cửa lại rồi đẩy cái tủ đồ chắn ngang.
May thay cửa này chỉ có thể đẩy vào trong, nên có thể dùng đồ đạc chặn lại.
Cộp cộp bạch bạch.
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà, rồi tiếng giày bệt, có khi là tiếng thứ gì nhớp nháp đầy nước vỗ trên mặt phẳng, tụ hợp lại rồi xông tới chỗ phòng cô.
Cộc cộc.
"Ai đó!? Tôi báo cảnh sát rồi" Hoảng sợ cô hét toáng lên, mặc cho người bên kia điện thoại đang yêu cầu cô bình tĩnh.
Sao mà bình tĩnh được? Cái tình huống quỷ quái này cơ bản không cho người ta bình tĩnh được chưa?
Sao có thể làm giả âm thanh cảnh sát rồi có cả giọng của cô được chứ? Còn nữa dì Vương và gia đình đâu? Cả đám gia súc nữa, ai mang đi tất cả vậy.
Cộc cộc.
Thị Thi ôm đầu, che tai lại, nhắm mắt ngồi trên giường, ngó lơ tiếng gõ.
Cộc cộc cộc cộc.
Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc.
Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccovovococoococooovoovoccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccộccovovococoococooovoovoc.
Âm thanh gõ cửa dồn dập hơn, nhưng không có vẻ gì là chúng muốn dùng vũ lực xông vào.
Nước mắt của Thi bắt đầu rơi, cô bắt đầu hối hận khi về đây mà không mang thêm người đi.
Cô cứ thút thít mãi, mặc cho trên điện thoại tiếp tục trấn an cô.
-Đội cảnh sát đã tới nơi. Thưa cô, cô an toàn rồi.
Lời nói này làm thức tỉnh Thi.
"Thật sao?" Cô không dám tin hỏi.
-Vâng. Họ đang đi vào, chúng tôi chắc chắn sẽ cứu cô an toàn.
"M-may quá" cô lau nước mắt, tay cô ướt đẫm.
Rồi cô để ý xung quanh, chẳng biết từ khi nào tiếng gõ cửa phòng kia đã dừng lại.
"Cô chắc là họ đang đi vào nhà đúng không? "
-Đúng vậy. Họ đang đến.
"Vậy. . . " Vân Thị Thi liền có chút do dự, một cái gì đó khiến cô không khỏi bất an. ". . . Tại sao tôi không nghe thấy tiếng cảnh sát vậy? "
-. . .
-Họ đang đến.
Một cơn gió lạnh ùa tới.
Vân Thị Thi hốt hoảng buông điện thoại ra, sự căng thẳng vốn được xoa dịu giờ quay lại với áp lực gấp bội.
Cô nhìn qua bên cạnh, cái cửa sổ lúc trước được cô khoá chặt chẽ, bây giờ đã bung mở, cái cửa này có thể nhìn ra sân vườn sau nhà, mà giờ ngoài đó tối đen.
Run rẩy bước xuống giường, cô đi tới chỗ cánh cửa sổ, cô không định đóng nó lại, ngược lại, cô dự định sẽ đi ra khỏi nhà dì Vương bằng cái lối này.
Xác định không có gì bất thường ở phía sau cánh cửa sổ, cô tháo xuống đôi giày cao gót, thay vào đó là một đôi dép tương đối dễ di chuyển.
May thay cửa sổ vừa đủ để cô trèo qua, cô dùng tay giữ thăng bằng, kéo cả người rơi vào phía sân vườn.
"Ah" Cô khẽ kêu đau một tiếng, vì tư thế trèo không tốt lắm, có cảm giác ê ẩm, ngược lại là giúp cô đỡ căng thẳng hơn.
Không phủi bụi trên người, cô nhìn quanh một vòng, một lần nữa xác định không có gì kì lạ ngoài này.
Cô cầm điện thoại nhìn lên, không biết cuộc gọi từ khi nào đã bị ngắt.
Cô thử gọi lại số của sở cảnh sát địa phương, nhưng kết nối đã bị ngắt dù tín hiệu mạng vẫn ổn định. Cảm thấy lo lắng, cô liền chuyển sang cuộc gọi cảnh sát quốc gia.
Lần này kết nối thành công, cô núp vào một góc dưới cửa sổ, dùng âm giọng nhỏ nhất để kể lại tình huống của bản thân.
-Thưa cô Vân Thị Thi. Chúng tôi đã xác định thân phận của cô, theo như cô khai báo thì hiện cô đang ở huyện Phù Hoa, ngoại ô thành phố Quy Xuyên?
"Đúng, đúng vậy" Cảm giác lần này đối phương nói chuyện có khoa học hơn, cô liền cố gắng nắm bắt cảm giác an tâm đó "Tôi đã liên lạc sở cảnh sát địa phương, thế nhưng không bắt được kết nối, làm ơn giúp tôi với"
Không chờ cô kết thúc câu, nhân viên tổng đài bên kia đã ngắt lời.
-Thưa cô.
"V-Vâng?"
-Thành phố Quy Xuyên không tồn tại. Yêu cầu cô không khai báo địa danh giả, hoặc có ý định giả mạo báo án.
"Cái gì? " Vân Thị Thi kinh hoàng hỏi qua, nhưng không dám nói to. Run rẩy một hồi, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để trình bày.
"Chiều ngày 15 tháng mười tôi có bắt một chuyến xe tại thành phố Hải Nam và khai báo địa chỉ tại ngoại ô thành phố Quy Xuyên. " Cô chịu khó nhớ lại, không để cơn sợ hãi làm mụ mị đầu óc. "Làm ơn kiểm tra lại máy quay an ninh tại bến xe, tôi chắc chắn đó, cầu xin các anh"
-Biết rõ, chúng tôi hiện đang kiểm tra. Xin vui lòng đừng ngắt kết nối điện thoại.
"Vâng vâng, xin hãy làm như vậy"
Cô vẫn giữ điện thoại bên cạnh tay, còn bản thân thì tìm kiếm nơi thoát khỏi sân vườn này, đi lối lên sân trước là quá nguy hiểm, vậy thì chỉ có thể leo qua khỏi hàng rào này.
Thế nhưng tiếng động hẳn rất lớn, cô chỉ có một cơ hội.
Hàng rào làm khá đơn sơ, chỉ là một tấm lưới cao được bện nhiều lớp, cũng may thay cân nặng cô khá nhẹ, nếu không leo qua cái lưới này hẳn sẽ khiến nó biến dạng.
Âm thanh kim loại va vào nhau mỗi khi cô leo lên một chút, khi có cảm giác nghiêng ngả, cô liền thoáng dừng lại, chỉ nhiêu đó cũng bòn rút lượng lớn thể lực của cô.
Leng keng.
Khi cả người cô nhoài qua cái hàng rào này, thì một âm thanh kì lạ xuất hiện từ xa, giống như là ở bên trong nhà, Vân Thị Thi nhìn qua, căn nhà không sáng đèn, chìm trong âm u, ở cái lối dẫn ra sân sau, mặc dù nhìn thì không có gì, nhưng rõ có thứ gì đó đang tiếp cận, tạo ra cái tiếng bộp bộp gõ trên mặt đất.
Cô nhanh chóng rút người qua phía bên kia hàng rào, thế nhưng vì vội vã, một cái đầu kim loại móc vào tay áo cô, bị mắc kẹt, cô liền vùng vẫy.
Xoẹt một tiếng dài, tay áo cô bị rách tươm, kèm theo đó là một vết xước máu kéo dài đến vai. Mất điểm tựa, cô ngã xuống mặt đất bên kia, lưng cô va chạm với đóng đá vụn lởm chởm phía dưới, cảm giác đầu tiên là tê liệt, sau đó là cơn đau thốn đâm vào thần kinh, cuối cùng là sự ê ẩm bao phủ cả cơ thể.
Nhịn cơn đau, cô khó khăn đứng thẳng cơ thể dậy, đôi mắt nhìn về phía bên kia hàng rào.
"!!!"
Có rất nhiều người.
Đôi mắt cô đã làm quen hơn trong bóng tối, ở nơi đó, có vô số bóng người chen chúc, nhìn không rõ ràng nhưng có thể thấy hình dung đại khái.
Mà ở đằng trước nhất, một kẻ vận quần tây màu lam, áo sơ mi ngắn tay màu trắng, ống tay áo phồng rất sạch sẽ, nhìn qua còn giống cô hơn cả cô hiện tại.
Chỉ là khuôn mặt đối phương hoàn toàn vô cảm, mắt không có tiêu cự, nhìn vào khoảng không, nhưng lại chính xác bước về phía cô bên này.
Nhìn qua những cái bóng khác, cô hít vào một hơi còn sâu hơn, vì bọn chúng không có hình dạng gì cả. Có kẻ thì không có măt, có kẻ thì không có tứ chi, chỉ là một đống bùn nước bạch bạch di chuyển về phía trước. Đa số chỉ miễn cưỡng tạo thành hình người, không ngũ quan.
Không do dự, cô bỏ chạy vào rừng sâu.
Âm thanh từ những kẻ dị dạng ở phía sau dừng lại khi chúng tiếp cận hàng rào, cô không dám nhìn lại, sợ rằng chúng sẽ dùng một cách kinh dị nào đó đi xuyên hàng rào, cô đã đủ căng thẳng rồi.
Chạy sâu trong rừng khiến cô nhanh chóng kiệt sức, cô đứng lại, khuỵ xuống mặt đất, cảm giác như bây giờ cơ thể cô có thể tuỳ thời tháo ráp vậy.
-Thưa cô.
Cầm điện thoại đặt bên tai, cô có thể thấy sự an tâm một chút len lỏi vào tâm trí khi nghe thấy giọng của tổng đài viên.
"T-tôi hộc hộc, tôi vừa chạy khỏi chỗ đó, hộc, các anh đã tra ra gì rồi"
-Thưa cô. Chúng ta đã kiểm tra máy quay an ninh, quả thật đã thấy cô cùng chuyến xe đó.
Đến đây Vân Thị Thi liền thở phào nhẹ nhõm.
"M-may quá, vậy là các anh xác định tuyến đường rồi chứ? Nếu không được hãy định vị điện thoại của tôi"
-Thưa cô. Vấn đề chính là ở đây. Chúng tôi đã liên hệ với nhà xe, và họ nói rằng đã chở cô đến thành phố Tuyên Linh.
"Tuyên Linh? " Cô chợt hoảng sợ "Không, không đúng, Tuyên Linh cách Hải Nam đâu có xa, tôi nhớ bản thân đã ở trên xe đúng mười hai giờ cơ mà? Đúng- đúng rồi, làm ơn theo dõi định vị đi, không thể sai được đúng không?"
-Chúng tôi đã tra định vị. Giọng bên kia ngập ngừng. -Bên chúng tôi đã thành lập hồ sơ truy án. Từ giờ sẽ có đơn vị đặc biệt theo dõi, tôi sẽ chuyển đầu dây điện thoại, cô đừng gác máy.
"Không thể nào " Vân Thị Thi cuốn lên, cô nhìn vào số điện thoại, rồi lần nữa nhẹ giọng cầu cứu "Tôi không thể chờ lâu được, điện thoại tôi sắp hết pin rồi "
-Vậy cô có thể giữ điện thoại trong bao lâu?
"Khoảng ba mươi phút thôi"
-Được rồi. Chúng tôi sẽ cố gắng, xin cô hãy vững tin vào chúng tôi.
"Được được." Đến đây, cô hít một hơi sâu, cô ráng nép vào một cái bụi cỏ thật cao để che giấu bản thân.
Cảm thấy tỉnh táo hơn, cô tiếp tục trò chuyện với đầu dây bên kia
"Anh còn có đó không? "
-Vâng. Tôi vẫn ở đây, hai phút nữa sẽ có người đặc biệt kết nối điện thoại, xin cô giữ bình tĩnh, tìm nơi có thể che giấu bản thân và tuyệt đối đừng phát ra tiếng động quá lớn.
"Nếu có thể, tôi muốn để lại tin nhắn thoại cho người thân "
-Chờ tôi chút. Âm thanh điện thoại vang lên, và người kia quay lại. Được rồi, liên lạc vẫn sẽ được duy trì, cô cứ làm việc của mình, nhớ giữ an toàn.
Vân Thị Thi hít sâu và thở ra lần nữa, cố gắng để giọng mình thật rõ ràng.
Nhấn giữ mục tin nhắn điện thoại, phòng khi có người gọi đến mà cô không bắt máy được.
"Anh Anh, là chị đây, nếu em, hoặc ai đó đang gọi cho chị, chị đang kẹt tại Quy Xuyên. Tuyệt đối đừng đến tìm chị, cũng đừng đến nhà dì Vương, có gì đó không đúng đang xảy ra ở đây. Có lẽ chị sẽ không về được, mong em. . . " Đến đây, giọng cô nghẹn lại, cái nỗi sợ rằng bản thân sẽ chết giờ đây mạnh mẽ hơn bao giờ hết, khiến cô không dám nói lời từ biệt.
". . . mong em bình an, chị thân yêu của em, Thị Thi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip