RE (5)

Phía xa bầu trời đã trở nên trắng xóa, và Tả Tịnh Viện không thể ngủ được. Em nhìn vẻ mặt ôn hòa của người trong vòng tay mình, trong phòng bừa bộn là do bọn họ làm ra, trong lòng dần dần chìm đắm trong suy nghĩ.

Em muốn bao biện cho bản thân, hết lần này đến lần khác tự nói với bản thân rằng là do hôm qua em uống quá nhiều, là rượu khiến mọi thứ trở nên mất kiểm soát nên em mới ngủ một giấc đến rạng sáng. Nhưng rõ ràng là em không thể tự lừa mình.

Tại sao chuyện này lại xảy ra? Em chống lại tất cả, chúc mừng cô đạt thành tích cao trong tổng tuyển cử, chống lại việc chúc cô sinh nhật thứ 25 vui vẻ, chống lại việc gần gũi cô và quan tâm đến cô, em nghĩ mình có thể đối mặt với cô như bình thường một cách thật bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy cô bị bắt đi em mới biết mình đã sai, thật ra dưới mặt hồ phẳng lặng đã có biển cả giông tố rồi, tại sao vậy? Đó có phải là một trách nhiệm? Là thích sao? Hay là yêu? Hay là tính chiếm hữu chết tiệt tại nơi làm việc?

Người trong tay em lúc ngủ yên ổn giống như một tiểu bạch thỏ nhỏ yên tĩnh, lúc tỉnh lại rõ ràng là một con hồ ly tinh ranh, từng bước dụ em cắn câu. Tả Tịnh Viện cẩn thận đắp chăn bông cho người trong tay, lặng lẽ đứng dậy, từ trong phòng tắm lấy ra một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ rồi mặc vào.

Đứng trước ban công, làn gió buổi sáng ở Tam Á thổi bay mọi suy nghĩ, quay đầu nhìn Tống Hân Nhiễm đang say ngủ, em vẫn không biết phải đối mặt như thế nào.

Nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên, tắt đi đồng hồ báo thức lúc 5:30 trong điện thoại của Tống Hân Nhiễm, Tả Tịnh Viện rời đi với một tiếng "cạch" ở cửa.

Tống Hân Nhiễm tự nhiên tỉnh dậy khi cô đã ngủ đủ, trời hừng sáng, bên người vắng tanh.

Bật điện thoại lên nhìn đồng hồ báo thức đã tắt, nhìn quần áo vương vãi dưới giường, Tống Hân Nhiễm tin rằng trí nhớ của mình không sai.

Cho dù ký ức có sai, đau đớn trong cơ thể cũng không đánh lừa được.

Trở mình xuống giường, trong phòng tắm không có ai, nhìn mình trong gương, bằng chứng một đêm cuồng nhiệt hiện lên khắp cổ và ngực.

Sau khi đánh kem che khuyết điểm hết lần này đến lần khác để che đi những dấu vết do Tả Tịnh Viện để lại, Tống Hân Nhiễm cuối cùng cũng bước ra ngoài.

Tả Tịnh Viện giả vờ như không liên quan gì đến việc tối qua nhưng dấu vết mơ hồ dưới cổ áo lờ mờ hiện ra đã phản bội tất cả. Tống Hân Nhiễm cong môi tỏ ra rất mãn nguyện với "tác phẩm" của mình.

Tả Tịnh Viện giữ im lặng về những gì đã xảy ra đêm qua, và em chỉ nói "Xin chào, Tiền bối" khi gặp mặt. Tống Hân Nhiễm cảm thấy tức giận khi nghe điều đó."Tại sao em không nhớ chị là tiền bối khi em nằm trên giường của chị đêm qua?"

Tống Hân Nhiễm rất tức giận trước hành động coi như không có chuyện gì xảy ra của Tả Tịnh Viện.

Viên Nhất Kỳ đêm qua cũng đã uống rất nhiều

"Này, tối hôm qua đi đâu vậy? Không có tới cửa ktv sao? Sao không có tin tức gì?"

"Ồ, chị đột nhiên buồn ngủ, liền ngủ quên."

Viên Nhất Kỳ đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Tả Tịnh Viện mà không nói lời nào.

"Chuyện gì?"

"Chị đều không có trở về phòng. Buổi sáng, trên giường vẫn sạch sẽ, chị đi nơi nào ngủ?"

Tả Tịnh Viện thầm khó chịu và không biết phải trả lời như thế nào nên em đành bỏ đi.

"Ồ, kể xem nào, tối hôm qua chị đã đi đâu..."

Tả Tịnh Viện đã không gặp Tống Hân Nhiễm mấy ngày rồi, nghe nói chị đang rất vội để trở về Hoành Điếm.

Khi em đang ăn tối trong nhà hàng, em nghe thấy từ người bên cạnh em nói rằng Tống Hân Nhiễm phải hoàn thành việc quay phim ngay lập tức, rồi lên máy bay trở về Thượng Hải vào buổi tối , sau đó lái xe qua đêm đến Hoành Điếm.

Khi nghe điều này, Tả Tịnh Viện bất giác nắm chặt chiếc nĩa trong tay. Tay đã bị Viên Nhất Kỳ nắm chặt ngay khi em chuẩn bị đứng dậy.

Tả Tịnh Viện ngước mắt lên nhìn cô đầy thắc mắc, ánh mắt của Viên Nhất Kỳ chỉ hướng ra cửa, đó không phải là Tống Hân Nhiễm mấy ngày nay em không gặp hay sao.

Viên Nhất Kỳ cảm thấy tay Tả Tịnh Viện đột nhiên buông lỏng, tiếng nĩa rơi xuống đĩa khiến hai người họ ngơ ngác.

Tống Hân Nhiễm ngồi ăn, không hề nhắc đến chuyện về sớm, chắc vì không muốn làm nản lòng mọi người.

Tả Tịnh Viện nhìn về phía đối phương, cho dù là cười rạng rỡ, quầng thâm dưới mắt cũng không lừa được ai.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Tả Tịnh Viện cảm thấy đau lòng, thậm chí muốn ôm cô vào lòng.

Khi nào mới có lần gặp mặt tiếp theo, chị ấy tham gia đoàn đóng phim, chị ấy trở về Quảng Châu, hay như khi chia tay nửa năm mới gặp? Hiếm hoi, đây là huyền thoại "một năm, một lần hội ngộ"?

Tả Tịnh Viện có chút ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trên đĩa, không ngừng dùng nĩa trên tay "hất tung" nó.

"Này? Chị có thù với nó à?" 

Viên Nhất Kỳ chọc người bên cạnh.

Trước khi Tả Tịnh Viện ngẩng đầu lên để trả lời Viên Nhất Kỳ, em đã phát hiện ra rằng người ngồi trên ghế đối diện đã biến mất.

"Chị ấy đi đâu rồi?"

"Ai? Ồ, ồ, Tống Hân Nhiễm, về sớm rồi."

"Cái gì? Vậy tại sao em không nhắc chị!"

"Vừa rồi em cũng không để ý. Chị ý lặng lẽ một mình đi rồi, chắc về phòng thu dọn hành lý, hơn nữa chị đang ngẩn người một hồi, cùng thịt bò đánh nhau một hồi, ... Này, chị đi đâu đấy..."

Tống Hân Nhiễm kéo vali, vừa bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Tả Tịnh Viện vừa chạy ra khỏi thang máy ở cuối hành lang.

Em đi về phía cô, hơi thở không bình thường, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ.

"Phải đi rồi sao?"

"Chà,"

Tống Hân Nhiễm cố tình trêu chọc em,

"Sao hôm nay em không gọi là tiền bối nữa?"

Bên kia cúi đầu im lặng.

"Không còn cách nào khác."Tống Hân Nhiễm nghĩ thầm, cô đã ở trong phòng đợi từ nãy đến giờ, và cuối cùng đến lúc không đợi được nữa cho đến bước ra khỏi phòng.

"Em có gì muốn nói với chị sao?"

Người bị thẩm vấn ngẩng đầu, sửng sốt nhìn cô, hồi lâu vẫn là lắc đầu.

Tống Hân Nhiễm gật đầu, kéo vali đi vòng qua em.

Khoảnh khắc trôi qua này cô chỉ thấy buồn, kết thúc câu chuyện không có bước ngoặt.

Một giây tiếp theo, cô đột nhiên được người ôm vào lòng, một vòng tay ấm áp đã mất từ ​​lâu, mọi thứ dường như đã thay đổi, nhưng mọi thứ dường như không có gì thay đổi, ví như vẫn là cùng một người.

Tả Tịnh Viện ôm chặt người trong lòng, cảm nhận được cái ôm sau nửa năm.

Trong sáu tháng qua, cô gái này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của em. Em mơ thấy họ không chia lìa, em mơ thấy mình xin lỗi cô, trong mơ em ôm cô vào lòng như thế này không biết bao nhiêu lần.

Tất cả khao khát lúc này đều được thỏa mãn, Tả Tịnh Viện không dám buông tay, vì sợ rằng cô sẽ biến mất ngay khi em buông tay ra, giống như trong mơ em đã mơ thấy vô số lần.

Thời gian trôi qua, cả hai im lặng, và những con hải âu thỉnh thoảng bay qua bên ngoài cửa sổ, đó là nhân chứng duy nhất của câu chuyện này.

"Tả Tịnh Viện"

Tống Hân Nhiễm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, với một tiếng nấc khó nhận ra trong giọng nói của cô,

"Chị đã bỏ lỡ ba cuộc gọi. Người lái xe đang đợi chị ở tầng dưới, và máy bay cất cánh lúc tám giờ. "

Nước mắt đã tràn đầy. Tống Hân Nhiễm ngưng đọng trong mắt,

"Nếu như em không nói gì, sẽ thật sự là quá muộn. "

"Tống Hân Nhiễm"

Tả Tịnh Viện ôm cô vào lòng chặt hơn,

"Hay là chúng ta bắt đầu lại một lần nữa"

Nước mắt tuôn rơi ướt đẫm áo của Tả Tịnh Viện, và một cơn ớn lạnh từ vai Tả Tịnh Viện.

"Bắt đầu lại? Từ đâu?"

"Từ đây, Từ gió biển ở Tam Á, từ trận tuyết đầu tiên ở Thượng Hải, từ cửa hàng tiện lợi Nhật Bản ở Quảng Châu, từ cốc sữa nóng đầu tiên của 7-11."

"Còn gì nữa không?"

"Còn nữa ... em xin lỗi, em sai rồi. Em không nên để chị một mình trong nhà hàng, em không nên tắt điện thoại và không trả lời WeChat của chị, không nên bay về Quảng Châu mà không nói một lời, và không nên chạy trốn khi chị đến Quảng Châu tìm em ... "

"Đồ khốn."

Tống Hân Nhiễm đánh vào người Tả Tịnh Viện.

"Đúng, em là một tên khốn. Em không chỉ là một tên khốn, em còn tự cao tự đại. Em vẫn không thể rời xa chị như lời họ nói. Em vẫn sẽ lo lắng khi chị ốm. Em vẫn sẽ luôn cảm thấy đau khổ nếu chị làm việc chăm chỉ nhưng vẫn thức khuya để báo tin cho em. Em vẫn buồn khi chị chia sẻ niềm hạnh phúc với người khác. Đồ khốn này hối hận vì tất cả điều đó, bây giờ cô ấy vẫn nợ chị một câu chúc sinh nhật vui vẻ. Cô ấy vẫn chưa chúc mừng chị đạt thành tích tốt. Cô ấy không muốn một năm chỉ có thể gặp chị một lần càng không muốn chỉ biết được những khó khăn của chị qua miệng của người khác..."

"Chị sẽ tha thứ cho người như vậy chứ?"

Tống Hân Nhiễm cuối cùng cũng ôm được người trước mặt, em ấy không phải cũng nhớ cô như vậy sao?

Khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn ở Tam Á rải trên mặt biển, và bãi biển không còn màu đỏ rực rỡ nữa, những hải âu bị lạc cuối cùng cũng tìm thấy đàn của mình.

"Tả Tịnh Viện, mặt trời lặn rồi, chị muốn uống sữa"

—————————
Tui vừa đọc được dưa Tả Tả đang theo đuổi Nhiễm Nhiễm, ôi thật là phấn khích không nói lên lời lun.😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip