Chap 21: Xuống Núi

Thời gian sau đó hai nàng lại chăm chú luyện võ. Ái Mỹ ngoài việc ban đêm lén lút chiếm ít tiện nghi của Lý Ân thì cũng không có thêm hành động thái quá... Lý Ân cũng thấy an tâm hơn rất nhiều... Nàng sợ nếu Mỹ Nhi kiên trì đòi hỏi... có thể nàng sẽ mềm lòng... Lý Ân sợ nhất chính là bản thân mềm lòng...

Hai tháng sau đó đạo cô lại lên núi... Nhưng lần này bà chỉ đi tay không mà không mang theo thức ăn cho Lý Ân và Ái Mỹ... khi nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của cả hai đệ tử đạo cô chỉ mỉm cười rồi nói.

- Lần này ta lên là để đón hai con xuống núi.

Lý Ân và Ái Mỹ kinh ngạc nhìn nhau... Không phải sư phụ nói phải ở lại năm năm sao... Mới chỉ bốn năm đã cho các nàng xuống núi. Lý Ân định mở miệng hỏi lại bị đạo cô nhanh hơn nói trước.

- Ta biết các con đang thắc mắc điều gì... Cũng không có gì lạ... Dù ta nói muốn các con ở trên núi năm năm, nhưng là ta dự liệu sai... Các con tư chất đều thông minh hơn người... Chỉ bốn năm đã cảm thụ hết tinh túy của bộ kiếm pháp... Tuy còn hai tầng cuối chưa luyện xong nhưng cũng không cần lo lắng... Bộ bí kiếp này chỉ cần bước đầu thông suốt thì về sau sẽ luyện rất dễ dàng... Với năng lực của hai con chỉ cần không đến nữa năm sau sẽ luyện thành công bí kiếp... Cũng không nhất thiết phải ở lại núi hoang sơn dã này nữa... Bốn năm qua đã khiến các con chịu cực khổ nhiều rồi...

Lý Ân nghe sư phụ nói vậy liền nói.

- Sư phụ... xin người đừng nghĩ như vậy... Chúng con là nguyện ý học võ... không cảm thấy thiệt thòi gì... Người đối với chúng con xưa nay luôn chăm sóc như cha mẹ... cái ân đó với chúng con vô cùng cao lớn... Chỉ e là cả cuộc đời chúng con báo đáp không hết. Chúng con nguyện ở lại trên núi tiếp tục tu luyện... khi nào thành toàn mới xuống núi.

Đạo cô nghe Lý Ân nói thế liền mỉm cười nói.

- Tĩnh Nhi... ta biết tấm lòng con hiếu đạo... Ta chưa bao giờ chê chách con điểm nào... Lần này ta cũng không phải vì áy náy mà muốn đưa các con xuống núi... Những gì ta nói đều là thật... các con chỉ cần chuyên tâm tu luyện thêm vài tháng sẽ đạt thành toàn... không nhất thiết phải ở trên núi... Con xem... các con đã ở trên đây lâu như vậy... Mỹ Nhi cũng hẳn là rất buồn... con không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Mỹ Nhi... Hơn nữa các sư muội sư đệ ở dưới am vẫn mong ngày các con xuống núi... Lần này nghe tin các con trở về bọn chúng đều rất vui mừng... rất mong đợi...

Đạo cô im lặng một lát lại nói.

- Còn một chuyện quan trọng nữa ta chưa cho con biết... Lần này đưa các con xuống núi cũng là để các con tham dự lễ thành thân của Lan Nhi và Bá Dũng...

Lý Ân nghe sư phụ nói liền lập tức kinh ngạc... Nàng liếc sang Trí Nghien thấy Ái Mỹ bộ dạng cũng giống như mình liền quay sang hỏi đạo cô.

- Sư phụ... người nói Lan Nhi và Bá Dũng thành thân ạ...

Đạo cô mỉm cười liền gật đầu đáp.

- Phải... Chuyện của hai đứa ta cũng không nói cho các con... Là muốn các con chuyên tâm tu luyện... Nay đã đạt thành quả cũng không dấu diếm...

Đại cô liếc nhìn Lý Ân và Ái Mỹ một cái lại nói.

- Lan Nhi và Bá Dũng yêu thuơng nhau cũng hơn hai năm nay... chúng không cho ta biết vì sợ ta ngăn cấm... Nhưng sau này ta cũng biết được... Ta thấy hai đứa rất thành tâm với nhau... cũng không nỡ ngăn cản... Hai đứa cũng rất xứng đôi... Vậy nên ta tác thành cho chúng... Lần này thành thân chúng nói mong được hai con về chúc phúc... Vậy nên ta đồng ý đưa hai con xuống núi.

Lý Ân liền hỏi lại.

- Lễ thành thân tổ chức vào ngày nào ạ.

Đạo cô đáp.

- Một tuần sau... Các con có đủ thời gian để mua quà cưới cho hai đứa...

Ái Mỹ bây giờ mới nói.

- Vậy thì không thể không về rồi... Tỷ tỷ... chúng ta không thể để Lan tỷ và Dũng huynh buồn lòng được.

Lý Ân mỉm cười đáp lại Ái Mỹ rồi hướng đạo cô nói.

- Sư phụ... con hiểu rồi ạ... Con và Mỹ Nhi sẽ thu thập một ít đồ đạc... Sư phụ hôm nay cứ nghỉ ngơi đi đã... Sáng mai chúng ta xuống núi cũng được.

Đạo cô cũng gật đầu nói.

- Được rồi... Ta theo ý con.

Lý Ân cũng không nói gì thêm.Nàng cùng Ái Mỹ đi về thạch thất thu gom ít đồ đạc... cũng không có nhiều nên cũng không mất nhiều thời gian... sau đó hai nàng cùng chuẩn bị bữa trưa cho ba người...

Dùng xong bữa trưa đạo cô ngồi thiền trong thạch thất... Lý Ân lại bị Ái Mỹ kéo ra ngoài đi dạo... Hai nàng cùng đi trên những mảnh đất quen thuộc... trong lòng không tự nhiên mà nhớ lại rất nhiều kỷ niệm đã trãi qua.

Nhớ lại những ngày đầu lên núi... cuộc sống rất tẻ nhạt... Ái Mỹ thường không ngủ được mỗi khi nghe tiếng côn trùng kêu... Hồi ấy Ái Mỹ mới chỉ là một đứa trẻ... Lý Ân phải hết lòng dỗ giành... Đêm đêm phải ôm chặt Ái Mỹ trong lòng khi đó Ái Mỹ mới an tâm ngủ được...

Những ngày đầu tập luyện... cơ thể lúc nóng lúc lạnh... hai nàng thuờng phải ôm nhau để điều hòa nhiệt độ cho nhau... Rồi khi trọng thương, tập luyện lại từ đầu... Giờ nhìn lại thấy thực sự nhiều kỷ niệm không dễ gì quên đi được.

Mảnh đất này ngày nào xa lạ, giờ lại trở nên gần gũi như mái nhà... Những năm tháng vui vẻ yên bình nhất của hai nàng chính là bốn năm sống ở sơn động... không ghen ghét, không tranh giành, không lo lắng, không suy tính... thanh thản, hồn nhiên mà sống...

Hai nàng đứng trên thảm cỏ xanh mướt... Nơi này vẫn luyện kiếm mỗi ngày.Mỗi tấc đất đã gần như quen dấu... Giờ nghĩ phải chia xa lại cảm thấy lưu luyến... Ái Mỹ dựa đầu vào vai Lý Ân lặng lẽ nhìn về phía chân trời xa xôi... Nơi ấy bao ngày qua nàng vẫn mơ uớc được bay tới... giờ cũng sắp có cơ hội rồi... nàng có chút mong đợi... Ái Mỹ liếc nhìn Lý Ân... thấy nét mặt Lý Ân cũng trầm buồn... Ái Mỹ liền lên tiếng hỏi.

- Tỷ tỷ... Có phải tỷ cảm thấy lưu luyến không.

Lý Ân nhìn sang Ái Mỹ khẽ cười đáp.

- Dù sao cũng từng sống ở đây bốn năm... làm sao mà không lưu luyến.

Ái Mỹ vẻ mặt có chút thay đổi... sau đó lại vui vẻ nói.

- Tỷ tỷ... Sau này cuộc sống dưới kia không vui chúng ta lại có thể lên đây sống... Nếu không nhớ quá cũng có thể lên đây ở vài ngày...

Lý Ân bật cười nhìn Ái Mỹ... Mỹ Nhi suy nghĩ vẫn đơn thuần như vậy... Ái Mỹ lại lấy vẻ nghiêm túc nói.

- Muội nói thật tâm mà. Tỷ tỷ không được cười...

 Tĩnh chịu thua đáp.

- Tỷ biết rồi... tỷ không cười...

Nhưng là nàng vẫn cứ cười... Ái Mỹ xụ mặt bất mãn... Tỷ tỷ lại gạt người... nói không cười mà vẫn cười...

Lý Ân nhìn Ái Mỹ xụ mặt... đáng yêu chết đi được... Nàng vươn tay nhéo nhéo lên má Ái Mỹ cho đến khi Ái Mỹ xin tha mới chịu thôi... Ái Mỹ càng ra vẻ mặt đáng thuơng... Lý Ân từ khi nào thích ăn hiếp nàng như vậy chứ...

Tối hôm đó Ái Mỹ lại không ngủ được... Nàng lại thấy hồi hộp... Đêm trước khi lên núi nàng cũng hồi hộp... giờ xuống núi cũng hồi hộp... Mà Lý Ân bên cạnh nàng cũng vậy... không sao ngủ được... Ái Mỹ thấy Lý Ân chưa ngủ liền nói.

- Tỷ tỷ... Tỷ cũng hồi hộp đúng không.

Lý Ân khẽ gật đầu không đáp... Ái Mỹ lại nói.

- Muội cũng hồi hội... Không biết Hiếu Mẫn lớn lên như thế nào... Tiểu Mai, Đại Kha, Vi tỷ Dung tỷ... cả tên Tiểu Phàm đáng ghét.

Lý Ân cười cười nói.

- Mỹ Nhi... muội cũng thật là nhỏ mọn quá đi... Chuyện lâu như vậy mà muội còn ghét Tiểu Phàm như vậy.

Ái Mỹ chu môi nói.

- Ai nói muội nhỏ mọn... là Tiểu Phàm đáng ghét thật chứ... Không phải ngày ấy tỷ cũng đồng ý là Tiểu Phàm đáng ghét sao.

Lý Ân cười khổ không nói... Nàng thật không biết nói gì với Ái Mỹ... không lẽ nói nàng vì dỗ giành Mỹ Nhi ăn cơm nên mới nói Tiếu Phàm đáng ghét... chuyện đó Tiểu Phàm nghe được hẳn là đau lòng lắm.

Im lặng một lát Ái Mỹ lại lên tiếng.

- Tỷ tỷ... Chúng ta đi mua gì cho Lan tỷ và Dũng huynh... Lan tỷ đối với muội cũng rất tốt... muội muốn tặng tỷ ấy một món quà thật đẹp.

Lý Ân nói.

- Quà do muội thành tâm tặng thì dù là gì Lan Nhi cũng thích... Để xuống núi chúng ta cùng đi mua.

Ái Mỹ nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý... Nằm thêm một lúc Lý Ân nói với Ái Mỹ.

- Mỹ Nhi ngủ đi. Mai xuống núi đi đường cũng rất vất vả... Không ngủ sẽ không có sức.

Ái Mỹ nghe lời liền áp đầu vào ngực Lý Ân tìm vị trí thoải mái rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ...

Lý Ân nhìn Ái Mỹ ngủ ngon lành trong lòng mình... Cảm thấy những ngày tháng êm đềm rồi cũng qua... Nàng lo sợ một mai khi xuống núi nàng và Mỹ Nhi có còn giữ được tình cảm này hay không... Chỉ sợ dòng đời nhiều sóng gió xô đẩy những thuần khiết thơ ngây rồi cũng bị xoáy mòn... Khi ấy chỉ còn lại tổn thương và đau khổ... Nàng và Mỹ Nhi... ai là người đau khổ hơn ai... Bất quá Lý Ân không biết được một đạo lý cực kỳ đơn giản... Trong tình yêu ai là kẻ yêu nhiều hơn thì sẽ khổ nhiều hơn...

Suy nghĩ nhiều cho đến khi tâm trạng mệt mỏi, hai mi mắt nặng trĩu... Lý Ân cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ...

Sáng hôm sau Lý Ân gọi Ái Mỹ dậy sớm... tùy tiện làm một bữa sáng sơ sài rồi cùng đạo cô ăn... Xong xuôi mọi người liền khoác hành lý lên vai cùng nhau xuống núi.

Đường đi vẫn như cũ gập ghềnh... bốn năm qua hai nàng không bước chân xuống... Nhưng lần này cả hai nàng công lực đều so với lần trước cao thâm hơn rất nhiều vậy nên cũng không gặp khó khăn gì... Chỉ mất khoảng vài canh giờ thì xuống được chân núi... Ái Mỹ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm... nàng khuôn mặt toát lên nụ cười rạng rỡ mà reo lên.

- Cuối cùng cũng được về nhà rồi... Cuối cùng cũng về rồi...

Đạo cô và Lý Ân đứng nhìn Ái Mỹ chỉ âm thầm lắc đầu rồi cười khẽ... Đứa trẻ này vẫn chưa thể trưởng thành lên được...

Khi ba người về đến am cũng đã xế chiều... 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip