Xuyên vào truyện cẩu huyết của chính mình viết .

Yến Phi Phi một nhân viên văn phòng nhưng có đam mê viết truyện , cô là một nhà văn viết truyện trên mạng , là dân nghiệp dư với vài mẫu truyện viết ngẫu hứng khi bị áp lực cuộc sống .

Bản thân ko có ba mẹ , cô sống với bà ngoại của mình .

Năm cô 17 tuổi ngoại cũng rời bỏ cô mà về thế giới khác , từ đó cô ko còn bất kì ai gọi là thân thiết trên cõi đời này nữa .

Năm 25 tuổi cô xin vào một cty chuyên về quảng bá , cô làm bên bộ phận phiên dịch viên .

Lúc này cô lần đầu gặp được sếp của mình là Lý Nam Phong , cô từ đó như người trong bóng đêm mờ mịt gặp được ánh mặt trời sưởi ấm lòng mình .

''Phi Phi , cô nhìn tôi đã gần 7 phút , có gì muốn nói sao ?''.

Lý Nam Phong lần đầu đến cty , nhân viên hơn 30 ng ai cũng đứng ngay ngắn để nghe anh phát biểu chỉ có mõi cô là đứng nhìn anh ko chớp mắt ...

''Vâng ! Xin lỗi sếp ạ '' cô cúi mắt hơi e ngại nói khẻ ..

Đó là những gì xảy ra khi cô 25 tuổi ... ngây ngô nhìn người khác đến quên hết mọi thứ ..

Về nhà cô thơ thẩn bắt đầu nghĩ về người sếp như mặt trời trên cao kia của cô .

''Mặt trời là dành cho cả thế giới , ko phải là thứ để chiếm hữu , nếu đến quá gần sẻ tan chảy mất ''

Cô lẫm bẩm rồi bắt đầu viết lên câu chuyện của riêng mình mà trong đó nhân vật Lý Nam Phong của anh trở thành ánh mặt trời của cả thế giới truyện mà cô viết , mà hơn ai hết cô lại xây dựng hình tượng anh là ba của nữ chính .

Từ sau đó Nam Phong để ý cô lúc nào rảnh điều có thể ngồi nhìn hay đứng nhìn anh đôi chút ..

Đối với anh cô chỉ là một nhân viên hơi xinh xắn hơn mấy cô nhân viên khác , ngoài ra anh ko có ấn tượng với cô lắm vì bên cạnh anh ko thiếu mấy cô gái chân dài hơn cô nhiều ..

Đến một ngày của mấy năm sau , khi câu chuyện của cô sắp đến hồi kết thì Sếp của cô Lý Nam Phong lại rời cty ....

Cô như cây non thiếu nắng trở nên èo uột , anh rời đi trong im lặng , ko lời tạm biệt nhân viên của mình , chỉ thấy người sếp mới đến cũng trong im lặng ..

''Anh ấy rời đi ko một cái gật đầu chào , ko một lời từ biệt ''.

Yến Phi Phi nằm dài trên giường úp mặt xuống gối mà đau lòng , cô hiện tại đã 30 tuổi , còn nhỏ nhắn gì mà khóc chứ . Nhưng trái tim của cô thực sự rất đau , mặt trời của cô .....biến mất rồi .

Qua nhiều ngày suy tư cuối cùng cô cũng ko vực dậy nổi , người vốn dĩ đã gầy lại gầy thêm .

Sau khi đau lòng xong cô quyết định vực dậy bằng cách ăn gì đó để cứu lấy thân xác của mình thì lúc này trời đất tối sầm .

Chẳng biết qua bao lâu ......

Cô mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường , xung quanh có rèm che nhìn như giường ngủ cổ đại vậy , cô hiếu kì nhìn ngó tứ phía lòng chưa khỏi hoang mang .

Nhìn qua bên kia thấy có một cái bàn trang điểm cô đi tới sờ vào rồi nói '' là một cái bàn thôi có cần trạm trổ tinh xảo vậy không ?'' . Cô vừa nói vừa xít xoa vì độ giàu có của nơi này ..

Từ bên ngoài một vị mỹ nhân ăn vận sang trọng trên đầu cài trâm bằng vàng nhan sắc kinh diễm , ngũ quan phải nói là xinh đẹp tuyệt trần , gương mặt này cô thấy rất quen nhưng tạm thời chưa nhận ra là ai .

''Leng keng '' tiếng chiếc mâm rơi xuống đất , vị mỹ nhân ấy thấy cô thì vứt cả đồ xuống , gương mặt muốn khóc tới nơi rồi .

''Phi phi , con tỉnh rồi sao ?'' Vị mỹ nhân ấy vừa thấy cô đã lao tới ôm chầm lấy rồi nức nở .

Yến Phi Phi hơi bất ngờ vị bị ôm nhưng cô càng bất ngờ hơn về chuyện nàng biết tên cô là Phi Phi ...

Thấy cô im lặng nàng nói '' Làm mẫu thân lo lắng lắm biết ko ? Mẫu thân thực sự sợ lắm '' bà vừa nói vừa âu yếm nhìn cô .

Cô nghe vậy thì mặt mày đơ cứng , Mỹ nhân này là mẹ cô , vậy cô là ai ?.

Cô ở hiện tại ko có cha mẹ nên cô rất thiếu thôn tình thương nay dù ko biết nàng ấy là ai nhưng cô cũng tủi thân mà cúi đầu im lặng , dù gì cũng ko biết được chuyện gì đang xảy ra chi bằng cô cứ im lặng xem sao .

''Phi Phi , có phải còn ở đâu ko khoẻ hay ko ? Mẫu thân sẻ gọi đại phu '' nàng nói thì nhìn kỹ xem cô có chổ nào bất ổn ko .

Lát sau cô nói '' Mẫu thân đừng lo lắng con ko sao rồi ''.

Lời nói có chút ngượng .

Vị phu nhân ấy nghe cô nói vậy liền mĩm cười gánh nặng trong lòng như được buông bỏ xuống , nàng nhìn cô rồi từ tốn nói '' mẫu thân biết con ko đồng ý chuyện hôn sự với Nam Thiên nhưng Phi Phi Nam Thiên là người tốt , con sau này sẻ hiểu được nổi khổ tâm của phụ thân con ''.

Cô nghe tới đây thì đầu cũng ong ong bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình xuyên vào truyện do chính mình viết rồi hay ko ?.

''Ý người là Diệp Nam Thiên của Thiên Kiếm Môn ??'' Cô hỏi

Bà nghe cô nói vậy thì hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền gật đầu dịu giọng nói '' Nam Thiên là thiếu niên xuất anh hùng , người chính trực lương thiện lại hết lòng với con, phụ thân con sợ sau này cưỡi hạc về tây sẻ phải giao phó con cho người ko tốt nên mới chọn phu quân cho con , Phi Phi ngoan đừng làm theo ý mình nữa ''.

Cô nghe vậy ánh mắt hiện lên sự kinh hãi tột độ nhưng lại dấu nó đi ngay , cô hơi trầm ngâm rồi quay mặt đi  ko nói gì nữa vì lúc này cô đang bận suy nghĩ chuyện của chính mình .

Nếu như Diệp Nam Thiên và cô có hôn ước thì cô biết chính xác mình đã xuyên vào truyện nào rồi , cô xuyên vào truyện xủa chính mình viết và còn xuyên vào nữ chính Yến Phi Phi , một mỹ nhân võ công cao cường có nhan sắc kinh diễm .

Cốt truyện cô viết như sau .

Tuy rằng nữ chính có hôn ước với nam phụ nhưng nàng ta ko hề có tình cảm với hắn mà chỉ coi hắn như ca ca mình mà thôi , về sau nam chính xuất hiện cướp mất trái tim nữ chính , trong đại hội võ lâm nam phụ bị nam chính đánh hạ , nữ chính tuyệt tình lại chọn cách tự ý huỷ hôn rồi cùng ý trung nhân bạc đầu giai lão bên nhau .

Mới nhớ lại tới đó Yến Phi Phi gợn tóc ráy , chuyện cô viết toàn bị mắng là nhiều thì kết quả phải biết thảm thế nào , nhân vật trong truyện nhất là nam phụ bị cô dìm thê thảm .

Bản thân cô viết truyện đem nhiều điều mình chứng kiến 30 năm ở hiện đại đúc kết vào câu chuyện đầu tay này nên nhân vật nào cũng được cô mô tả và trao chuốc rất kỹ lưỡng , chỉ là cuộc sống ở hiện đại cô ko được may mắn nên kết truyện thì khỏi phải bàn cải làm gì nữa .

Nhưng nếu cô đã xuyên vào đây thì cô phải nhất định gặp một người , người này được cô lấy từ thần tượng của cô ở hiện đại mà mô ta về hắn , nghĩ vậy cô nói .

''Mẫu thân phụ thân đâu sao con ko thấy người '' cô nói xong thì đở nàng ngồi xuống ghế rồi hỏi .

''Phụ thân con bế quan , con quên rồi sao ?'' Bà nhẹ giọng nói .

Yến Phi Phi nghe vậy thì hơi thất vọng vì cô muốn gặp Yến Vô Ưu , nhân vật mạnh nhất thế giới này còn có cô cũng muốn xem hắn có giống với thần tượng hay ko .

Thấy cô có vẻ như chưa nhớ nhiều đến chuyện trước khi bị bệnh nàng nói '' phụ thân con bế quan đã mấy tháng , từ khi con bị cảm nằm liệt giường đến nay đã qua hai tháng nữa rồi '' .

Cô nghe vậy hỏi '' hiện tại là ngày bao nhiêu rồi thưa mẫu thân ''.

''Đã là mùng 1 tháng 3 rồi '' nàng dịu giọng trả lời .

Nếu cô nhớ ko lầm thì hiện giờ cũng gần lúc nam phụ xuống núi thăm nữ chính nên bị ám hại bị thương nặng dẫn đến việc thua nam chính trong đại hội võ lâm , nếu như cô đã xuyên vào cái truyện ngược tâm do cô viết thì giờ đây cô muốn đi con đường của chính mình , sửa đổi kết quả của truyện mới được .

Nghĩ vậy cô mĩm cười xinh đẹp nói '' mẫu thân nữ nhi muốn đến Thiên Kiếm Môn thăm Diệp bá phụ , đợi khi phụ thân xuất quan con sẻ về ''. Cô vừa nói vừa thu dọn ít y phục .

''Sao lại như vậy ? Trước giờ con đâu có muốn đi đến Thiên kiếm Môn, sao lần này lại tự mình đòi đi '' bà nghe cô nói thì hơi bất ngờ hỏi .

Cô lúc này đã thu dọn quần áo và cầm Vô Hận kiếm lên tay rồi nói '' người yên tâm , nữ nhi tự có tính toán người đừng lo lắng ''.

Cô nói xong ko đợi bà đồng ý liền chạy ra cửa rồi nhún mũi chân bay đi như chim yến lượn .

Yến Phi Phi chân chỉ cần khẻ động đã dùng khinh công thượng thừa Phi Yến mà đi , cô biết chứ vì truyện cô viết mà , nhân vật , tính cách , thế võ toàn cô tự nghĩ ra lấy gì ko biết được .

Cô xui xẻo xuyên không vào truyện này thì cô cũng nên sửa chút lỗi cho nam phụ , cứu hắn một mạng này vì suy cho cùng nam chính cô viết tính tình ko tốt lắm , mà nam phụ tốt tính lại bị cô dìm ko thương tiếc , cứu hắn cũng như cứu chính bản thân cô vậy .

Từ Yến Sơn trang tới Thiên Kiếm Môn đi bộ thì mười ngày , còn đi ngựa chỉ cần 5 ngày là tới , cô nghĩ vậy liền mua một con ngựa khoẻ , phi nước đại tầm 3 hôm thì tới trấn Thanh Phong  một trấn dưới chân núi của Thiên Kiếm Môn .

Thiên Kiếm Môn là một chính phái trong giang hồ , Có rất nhiều đệ tử dưới trướng .

Diệp Nam Thiên là thiếu chủ của Thiên Kiếm Môn tuổi vừa 19 , là một thiên tài kiếm thuật được nhiều tiền bối võ lâm quý trọng .

Chuyện tốt như vậy thì có gì để nói nếu cô ko tuỳ hứng dưới ngòi bút của mình khiến cuộc đời thiếu niên ấy phút chốc bị huỷ hết ...

Nghĩ vậy cô liền nhanh tay mua ít lương khô cùng nước uống rồi đem ngựa gửi cho khách điếm chăm sóc cùng ít bạc .

Muốn lên Thiên Kiếm Môn phải đi qua rừng Thanh Âm mà nơi này lại là một mê trận được hình thành , khiến người muốn lên núi chật vật nếu ko biết cách phá trận .

Yến Phi Phi tự tin mình phá được trận vì trận này cô học trong trận bác quái mà tạo ra mà ...

Nữa canh giờ sau ....

Cô ngước mặt lên trời muốn gào thét  vì chính mình lại ko phá được trận này , cô vậy mà lạc ở đây rồi .....

Nhìn bầu trời trong xanh ánh trăng sáng vằng vặc cô thở dài ..

Lát sau nghe trong rừng kèm theo tiếng hô hấp khá khẻ ,có rất nhiều cao thủ đang ẩn mình .

''Nấp làm gì còn ko ra hết đi ''.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip