Ánh Sáng Của Biển Sâu
Có những con người sinh ra đã bị thế giới ruồng bỏ.Có những đứa trẻ lớn lên trong bóng tối mà không ai hỏi: "Em có đau không?"Cậu - là ánh cười ngốc nghếch trong bộ đồng phục rách vai, là ánh nắng cuối cùng rọi qua song sắt trại cải tạo.Anh - là đêm đen im lặng, là chiếc bóng câm lặng trong căn phòng không gương, không lối thoát.Họ gặp nhau khi cả hai đều đang trôi dạt trong vực thẳm. Không yêu nhau ngay, cũng không cứu nhau khỏi địa ngục.Chỉ đơn giản là... nhìn nhau mà không ghê tởm. Ở bên nhau mà không cần lời giải thích.Trại cải tạo không có chỗ cho lòng tốt. Nhưng họ đã lặng lẽ trao cho nhau từng mẩu hy vọng bé nhỏ, từng ánh nhìn khiến người ta muốn sống tiếp.Cậu từng nói: "Tớ chưa thấy tuyết bao giờ. Nghe nói nó lạnh mà đẹp."Và anh đã hứa: "Vậy ra ngoài kia, cùng nhau thi vào một trường phía Bắc nhé."Một câu hứa nhẹ như hơi thở. Nhưng có những lời hứa sẽ hóa thành xiềng xích, cột chặt người ở lại với người đã ra đi.Mười năm sau, biển sâu vẫn nuốt trọn bóng dáng cậu.Nhưng trong lòng anh, cậu chưa từng chìm.Đây không phải câu chuyện tình yêu.Đây là câu chuyện về hai linh hồn - từng là tất cả của nhau - trong một thế giới chưa bao giờ dịu dàng.…