Nơi Tôi Lớn Lên
Ở một ngôi làng nhỏ ven biển miền Trung, nơi những con đường đất đỏ dẫn lối qua hàng phi lao rì rào và tiếng gió mùa hanh hao thổi mãi không dứt, người ta vẫn sống lặng lẽ với nhau - như cách quê hương này đã lặng lẽ đi qua bao mùa giông bão.Làng ấy nhỏ thôi, người với người chẳng mấy ai xa lạ. Nhưng cũng chính vì gần gũi mà mọi chuyện nhỏ nhoi đều trở thành điều để nói, để nhớ, để buồn. Ở đó có những bà cụ ngồi chắt chiu nỗi nhớ bên chén nước chè xanh, có những đứa trẻ lớn lên giữa tiếng gà gáy và tiếng gió lùa qua mái ngói cũ. Và có những cuộc cãi vã - bất ngờ, vụn vặt - nhưng lại mang trong đó biết bao nỗi niềm âm ỉ như muối biển ngấm vào lòng người.Đây là câu chuyện về một buổi chiều yên bình bị khuấy động bởi một túi rác, một lời nói, và những tâm sự không ai chịu nói ra. Một mảnh đời vụn vỡ giữa những ngày tưởng chừng như bình lặng. Nhẹ nhàng, thấm thía, và có thể... bạn sẽ thấy đâu đó hình bóng làng mình, người mình, và chính mình trong đó.…